Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 10: Bàn tay khô



Hai bàn tay nhăn nheo đã co rút đến khô quắt kia rõ ràng là tayngười, bám lên người cô gái kia, cảnh tượng ấy cho dù chỉ nhìn cũng thấy sởn gai ốc. Tôi không biết cảm giác của cô gái ấy lúc này là gì, chỉbiết lưng tôi đang đổ mồ hôi lạnh không ngớt.

Hai bàn tay đó không cử động gì thêm, chỉ vô lực rủ xuống, trông nhưmột thứ trang sức trên quần áo. Tôi nhìn dọc theo cánh tay để xem bàntay đó từ đâu vươn tới, nhưng mái tóc cô ta lại rối bù, xoã tung ra nênkhông thấy rõ lắm.

Hiển nhiên cô ta vô cùng sợ hãi, thân thể run lên bần bật, nếu là một phụ nữ bình thường chỉ sợ đã sớm ngất đi rồi. Tôi thấy toàn thân cô tagần như nhũn ra, phỏng chừng cũng đã đến cực hạn.

Người lái thuyền quay lưng về phía chúngtôi mà quỳ xuống, vừa dập đầu vừa lầm bầm cầu nguyện, tôi nghe khônghiểu giọng địa phương của bọn họ nhưng cũng có thể đoán ra lão ta đangtiến hành nghi thức nào đó, có lẽ là cầu tổ mẫu phù hộ. Ông ta niệm vàitiếng rồi lấy ra hai cái vòng gỗ kỳ quái hình bán nguyệt ném lên boongthuyền, giống như đang xin quẻ vậy. Ông ta ném một lần lại nhìn kết quảrồi dập đầu vài cái, cầm lên ném lại lần nữa. Tôi thấy toàn thân ông tabắt đầu run lên, xem ra kết quả xin được không tốt cho lắm.

Tôi không tin mấy chuyện mê tín này, nhưng nhìn lão lái thuyền có vẻthành kính như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Người ở đây rất coi trọng mấy trò vớ vẩn này, nếu quẻ bói bảo tôi là ác quỷ, không chừngbọn họ sẽ không chút do dự ném tôi xuống biển.

Đúng lúc này, cô gái kia đột nhiên hét to một tiếng, thân thể bỗnglùi về phía sau. Không rõ là do đứng không vững hay bị bàn tay quỷ kiakéo đi, chỉ trong chốc lát cô ta đã bị kéo sang thuyền ma, mà con thuyền ma đó lại chuẩn bị trôi đi, tình thế cực kỳ nguy cấp. Tôi thấy tìnhhình không ổn, cũng bất chấp lời cảnh báo không được quay đầu của cô takhi nãy, vội vàng xoay người định nhảy sang bên đó cứu cô ta. Bất ngờlão lái thuyền từ phía sau nhào tới ôm lấy tôi, nói: “Không được đâu! Đã lên thuyền ma thì không thể cứu về nữa, đừng có tự đâm đầu vào chỗchết!”

Lão lái thuyền rất khỏe, tôi không thể hất ông ta ra được. Tôi rủathầm trong bụng, những người khác trên thuyền thì giống như bị ma ám,đến nước này vẫn không dám quay đầu lại. Lúc này cái tên Trương hói đókhông biết chạy ra từ xó nào, túm lấy mỏ neo rồi dùng sức ném mạnh vềphía con thuyền ma, móc lại trên mép thuyền. Con thuyền ma kia lướt đirất nhanh, trong chốc lát đã kéo căng mỏ neo, thuyền chúng tôi chấn động một cái rồi cũng bị kéo theo.

Người lái thuyền sợ mất vía, rút dao định chặt đứt dây thừng thì bịTrương hói đấm cho một cú ngã nhào trên sàn. Đám thuyền viên nhao nhaođịnh xông lên, Trương hói liền rút ra một cây súng khống chế người láithuyền, quát lớn:“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ giết ông ta!”

Mấy thuyền viên kia chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, một tiếng thét đó khiến cho bọn họ sợ hãi không dám lại gần. Trương hói lại nói với tôi:“Tiểu Ngô, tôi đã khống chế được bọn họ, cậu mau đi cứungười!”

Tôi há hốc mồm, mình có nghe lầm không đây? Chẳng lẽ gã muốn tôi bơiqua đó giữa sóng to gió lớn thế này sao? Hắn lại ngang nhiên trừng mắtnhìn tôi, chỉ chỉ sợi dây thừng, quát: “Mau lên! Thanh niên thì phảidũng cảm lên chứ!”

Tôi lắc đầu, nói ra thì rất buồn cười nhưng thể dục vốn là điểm yếucủa tôi, bảo tôi bơi qua bên kia căn bản là chịu chết. Còn nếu bò quabằng dây thừng, cho dù có bò được đến nơi thì cũng hết hơi rồi, sức đâumà cứu người nữa.

Lúc này, tôi bỗng nghe tiếng cô gái kia hét ầm lên trên thuyền ma. Cô ta liều mạng tìm cách trèo lên dây thừng, nhưng dường như bị thứ gì kéo lại, không sao tiến lên được, đành phải dùng cả hai tay bám chặt lấymép thuyền, hét to: “Ngài Ngô! Cứu tôi với!”

Nghe thế tôi chợt bừng tỉnh, tự tát mình một cái, mắng: “Ngô Tà ơi là Ngô Tà, mẹ kiếp, mày có phải là đàn ông không hả?!”

Tôi cũng không biết cái tát này làm mình tỉnh ra hay là ngu đi, độtnhiên huyết khí dâng trào, cắn răng thét to một tiếng: “Cùng lắm là chết chứ gì!”

Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy kính bơi đeo lên, sau đó cởi giầy, đếnbên mép thuyền vụng về nắm lấy sợi dây thừng bị kéo căng kia. Chỉ thấytrước mắt sóng gió ngút trời, sợi dây thừng thỉnh thoảng lại ngập vàotrong nước.

Sợi dây thừng dài chừng mười hai mét, cực kỳ chắc chắn, nếu tay chânnhanh nhẹn một chút thì chắc cũng không nguy hiểm. Chỉ sợ lúc đang bòtrên dây thừng lại bị sóng đánh dạt xuống biển thôi, nghĩ đến đây, quyết tâm của tôi cũng hơi lung lay.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện cần nhiều quyết tâmđến thế, mông nhích tới nhích lui trên mép thuyền một hồi lâu rồi mớichậm rãi lết được bước đầu tiên ra bên ngoài. Tôi dựa theo phương phápcủa bộ đội đặc chủng xem trên tivi, dùng cả tứ chi, treo ngược trên dâythừng, vừa đi vừa cầu nguyện. Nhưng còn chưa kịp hé miệng thì một cơnsóng đột nhiên ào tới, nhấn chìm tôi vào trong nước, đến lúc thò đượcđầu lên thì mặt đã tím tái vì nghẹt thở. Cũng may nhờ vậy mà tôi ángchừng được lực đánh của sóng, cảm thấy vững tâm hơn, hẳn là có thể thuận lợi leo sang bên kia.

Cứ như vậy khi sóng đánh tới thì tôi đứng yên, chờ nước rút xuống lại bò tiếp, cũng không biết qua bao lâu, khi tôi sắp tới gần con thuyền ma kia thì phía sau một ngọn sóng lớn đánh ập tới, cả người tôi bị nhấnchìm trong nước, có lẽ phải sâu tới hơn một mét, bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Tôi nín thở, mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy một cảnh tượng kỳ lạ.Dưới đáy con thuyền ma kia có một sợi xích rỉ sét rất dài, càng kỳ lạhơn là phần cuối đoạn xích gắn vào một khối gì đó, nó nằm rất sâu dướiđáy nước nên không thể nhìn thấy rõ ràng.

Tôi thở hắt ra, định nhìn cho kỹ thì đột nhiên sợi dây thừng kia lạinhấc lên, tôi thoát ra khỏi mặt nước. Lần này tôi ở ngay trên đầu ngọnsóng, nhìn xuống dưới thì thấy cô gái kia đang ngẩng mặt lên, lết vàotrong khoang thuyền bằng một tư thế kỳ lạ. Nhìn kĩ hơn một chút, bỗngtôi sợ đến ngây người, bởi thứ lôi cô ta đi không phải tay cô ta mà làhai bàn tay quỷ khô quắt kia.

Tôi thấy cô ta không hề nhúc nhích, gần như đã mất đi tri giác, không còn cách nào khác đành phải nhanh tay nhanh chân trèo qua, sau đó xoayngười ngã lên boong con thuyền ma.