Đào Hoa Tiên

Chương 10



Theo năm tháng Đào hoa quán đã trở thành cát bụi, không còn tồn tại nữa. Nàng ta dùng một tảng đá lớn xây phòng rồi sống trong nhà đá. Trong phòng không có đồ đạc gì ngoài một chiếc giường đá lạnh lẽo. Ta không thể tưởng tượng ra một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đã làm thế nào để sống trong gian thạch thất lạnh giá này suốt một ngàn năm, nỗi cô đơn của nàng có lẽ còn hơn ta rất nhiều.

Bởi vì ta đã quên hết còn nàng vẫn nhớ rõ quá khứ.

Hai con thạch sùng lớn kia xoay xoay thân thể xấu xí, đi sau lưng nàng. Nàng ta cũng là yêu quái thạch sùng, chẳng qua không có thể xác của thạch sùng mà thôi. Nàng đối với hai con thạch sùng cực kỳ dịu dàng, giống như đang đối đãi với người thân vậy.

Ta rất muốn hỏi nàng xem Đông Phương Sóc có đến đây không nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra tiếng.

Hai người chúng ta lặng lẽ đối diện nhau trong gian nhà đá, đau khổ chờ đợi, nhưng không ai biết mình đang chờ cái gì.

Dần dần lòng ta xuất hiện cảm giác thân thiết với nàng, tuy rằng nghìn năm trước ta mới chỉ nhìn thoáng qua cái bóng của nàng, nhưng trải qua một ngàn năm, cảnh còn người mất, có thể gặp lại cũng coi là duyên phận hiếm có.

Nàng có tập tính của thạch sùng, lúc an tĩnh liền như một bức tượng, không hề di động mảy may. Hai con thạch sùng canh giữ bên cạnh nàng, ba sinh linh tạo thành một bức tranh thê lương, xen giữa mỹ lệ và xấu xí.

Ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, cũng giống như ta vậy.

Nỗi tuyệt vọng của chúng ta là bởi cuộc sống trường sinh cùng tương lai mịt mờ không thể đoán trước. Chỉ cần tiếp tục sống, nỗi tuyệt vọng đó sẽ hình với bóng, mãi mãi không dứt. Nhưng chúng ta lại chỉ có thể tiếp tục sống mãi như vậy, mãi mãi chịu đựng nỗi tuyệt vọng đau tận xương tủy ấy.

Ta là tiên nhân, vốn không cảm nhận được đau khổ vui sướng gì đó nhưng dù sao ta cũng chưa thực sự vong tình, chỉ cần sinh linh có tình thì sẽ không thể thoát khỏi sự đau khổ trong linh hồn.

Một tiếng động rất nhỏ từ ngoài phòng truyền tới, hai tên thạch sùng lập tức chạy ra ngoài. Nàng ta chạy theo chúng, mặc dù tỏ vẻ thản nhiên nhưng mặt nàng đã có vẻ lo lắng rất kỳ lạ.

Dù sao hắn cũng là người phàm, tuy xuất phát sớm hơn nhưng tới rừng đào còn trễ hơn cả ta.

Ta ra khỏi nhà đá thì thấy hắn dựa vào một gốc đào, ngay cả môi cũng đã biến thành màu xám trắng, đó là màu của thạch sùng.

Hắn thấy hai người chúng ta nhưng cũng không hề giật mình chỉ cười thản nhiên: “Nàng cũng tới rồi.”

Ta gật đầu. Lúc này ta đã biết hắn dùng cách gì để cứu ta, chắc chắn hắn đã dùng máu trong cơ thể để trao đổi nên ta mới được cứu, còn độc lại dời hết lên người hắn.

Nhưng ta không hề thấy cảm động, có lẽ tu hành suốt nghìn năm đã đúc thành ý chí sắt đá, hoặc có lẽ là vì ta sớm đã đoán được chuyện này sẽ không kết thúc như thế. Trong ba người chúng ta, vẫn có cái gì đó cần phải giải quyết, nếu đời này chưa giải quyết xong, nó sẽ kéo dài đến kiếp sau.

Nhưng ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nếu Kim Mẫu nương nương lệnh cho ta xuống trần, ắt hẳn bà cũng đã nhìn ra trần duyên của ta.

Duyên trần còn chưa đứt sao có thể làm một thần tiên thanh tịnh, vô vi(1).

Ta nhận ra ánh mắt của nàng nhìn Đông Phương Sóc, thâm tình như vậy, ngay cả ngàn năm cô đơn cũng không thể tiêu trừ sao? Hoặc có lẽ ta vẫn không thể hiểu được cái được gọi là yêu, khi yêu một người, dù là bãi bể cũng có biến thành nương dâu.

Nàng quay đầu nhìn ta: “Chàng sắp chết rồi.”

Ta gật đầu, hắn là con người, ngay cả tiên tử cũng không thể chịu đựng được loại độc đó, làm sao hắn có thể chống đỡ được?

“Ngươi thật sự muốn nhìn thấy chàng chết sao?”

Ta cười hờ hững: “Vậy ta nên làm gì đây?”

Trong mắt nàng chợt lóe lên một tia quỷ dị, “Độc của thạch sùng, thế gian không có thuốc chữa, ngay cả ta cũng không giải được.”

Ta gật đầu. Thế gian không thuốc chữa, cũng không phải thật sự không có thuốc chữa.

Quả nhiên, nàng nói tiếp: “Chỉ có một thứ mới giải được độc thạch sùng.”

“Cái gì?” Ta nhàn nhạt hỏi.

“Quả bàn đào!” Đôi mắt quyến rũ mà tuyệt vọng của nàng cuối cùng cũng hiện ra chút hi vọng: “Chỉ cần người quay về Côn Luân trộm lấy bàn đào là có thể giải được độc của chàng.”

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng lần đầu ửng đỏ, ta biết vì sao nàng lo lắng như vậy. Bàn đào không những giải được độc thạch sùng mà còn có thể khiến Đông Phương Sóc trường sinh bất lão. Nếu Đông Phương Sóc trường sinh thì có thể ở bên nàng ta mãi mãi.

Cô gái đáng thương, dù nàng là người hay yêu thì nguyện vọng lớn nhất trong lòng nàng chẳng qua chỉ là ở cùng một chỗ với người nàng yêu mà thôi. Nhưng ta lại không thể đi trộm bàn đào vì nàng.

Ta nhìn về phía Đông Phương Sóc, hắn im lặng nhìn ta chăm chú, bốn mắt chạm nhau, hắn luôn đoán được ý nghĩ của ta, hẳn đã ngờ tới ta sẽ không đi trộm bàn đào.

Nụ cười bên môi hắn có chút trào phúng, tựa như yêu quái một ngàn năm trước, “Trong lòng nàng, ta vẫn không có gì quan trọng.” Hắn lẩm bẩm như đang nói một mình.

Phức tạp như thế chỉ là để chứng minh địa vị của ngươi trong lòng ta sao? Tính ta vẫn bướng bĩnh như trước, nhưng cũng không hẳn chỉ là tính cách. Một số chuyện có thể nhượng bộ nhưng cũng có một số việc ta không thể nhường dù chỉ là nửa bước. Ta có thể chết vì ngươi nhưng không thể đi trộm bàn đào cho ngươi.

Ánh mắt quyến rũ của nàng kia dần hiện lên chút ý hận: “Ngươi thật sự muốn chàng chết ư?”

Ta cười thản nhiên: “Hắn chỉ là con người bình thường, bây giờ không chết, qua vài chục năm nữa cũng sẽ chết.”

Nàng ta cắn răng, khuôn mặt lộ ra sắc xanh, là màu của thạch sùng. Hiển nhiên, nàng đã phẫn nộ đến cùng cực. Nàng biết ta nói không sai, cho dù bây giờ Đông Phương Sóc không chết, vài chục năm nữa hắn cũng sẽ chết, trừ phi…

Trừ phi hắn ăn bàn đào.

Nàng ta cố sức áp chế lửa giận, rồi đột nhiên hạ hai đầu gối, quỳ rạp xuống đất: “Bàn đào đã kết quả rồi, ngươi là tiên tử trông coi bàn đào. Với người khác chuyện này khó như lên trời nhưng với ngươi lại dễ như trở bàn tay. Ta không thể chịu nổi cuộc sống cô đơn như ngàn năm kia nữa, ta chỉ cầu xin ngươi, trộm một quả bài đào, chỉ cần một quả là chàng có thể trường sinh rồi.”

Ta cười tàn nhẫn, lấy hạt đào từ trong ống tay áo ra: “Nếu ngươi thật sự muốn bàn đào như vậy thì làm cho cái hạt này nẩy mầm đi.”

Nàng ta kinh ngạc, gương mặt lúc xanh lúc trắng. Ta nghĩ nàng hẳn đang tức giận khó nén, có lẽ còn muốn giết ta nữa.

Nếu thật sự như vậy, ta thà chết trong tay nàng. Ta ghét hai lựa chọn đang đặt trước mặt, trộm hay là không trộm, loại nào ta cũng không muốn chọn.

Tay nàng run nhè nhẹ, sắc mặt càng lúc càng xanh. Đúng lúc ta cho rằng nàng không thể kiềm chế được nữa thì nàng bỗng nhận lấy hạt đào trong tay ta: “Được! Ta không tin mình không trồng được cây bàn đào này.

Nàng xoay người đi về bờ suối ở hướng mặt trời, lấy tay móc đất rồi đặt hạt đào xuống. Ta thấy nàng tỏ vẻ thành kính quỳ gối trước đống đất nho nhỏ ấy, tựa như thứ nàng chôn xuống không phải là hạt giống mà là hi vọng của nàng vậy.

Ta bồi thêm một câu khiến nàng càng tuyệt vọng: “Cho dù hạt giống này có thể nảy mầm thì cũng phải ngàn năm nữa mới kết quả.”

Cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, yêu khí ngưng tụ lên hai gò má xanh xám, nàng nhìn ta thật hung dữ, giống hệt vẻ mặt của hắn lúc cướp bàn đào nghìn năm trước.

Bỗng nhiên, ta hiểu ra tại sao mình cảm thấy thân cận với nàng, không chỉ vì nàng là người mà một ngàn năm trước ta từng nhìn thấy bóng dáng, mà còn bởi trong cơ thể nàng có nội đan của hắn. Nội đan kia khiến ta có cảm giác quen thuộc, giống như tên yêu quái ngàn năm trước vậy.

Nàng nghiến răng nói: “Cho dù bao nhiêu năm ta cũng sẽ đợi, đợi cho đến khi bàn đào ra hoa kết quả.”

Thế nhưng chắc gì mỗi kiếp cô đều có thể tìm được hắn.

Đông Phương Sóc bình thản dựa vào gốc đào, thờ ơ lạnh nhạt, tựa hồ tranh chấp của nữ tử chúng ta không liên quan gì đến hắn.

Trên trời mây trắng ẩn hiện, trần gian hoa rơi lả tả, thần linh nơi cửu thiên thập địa liệu có từng nhìn thấy trong rừng đào nho nhỏ bên bờ Tây hồ này, có ba sinh linh đau khổ, đang dồn ép lẫn nhau?