Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 5-3



Cho dù Hoa phụ không giao phó, hắn cũng sẽ thề bảo vệ Hoa Đóa .

"Bái Hà muốn bắt Đóa Nhi. . . . . . Là vì khống chế giang hồ. . . . . ." Hoa phụ nhịn đau, nói ra chuyện Hắc Ngục kiếm.

La Trữ Nhạc càng nghe, khuôn mặt càng lạnh lại, đáy mắt xuất hiện lửa giận.

"Nếu như Đóa Nhi bị bắt, không chỉ có nàng phải chịu khổ. . . . . . Ngay cả người trong thiên hạ cũng phải chịu khổ. . . . . ."

Dã tâm Bái Hà rất lớn ——"Bá phụ, người yên tâm, ta sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!"

Giọng nói của hắn kiên định khiến cho Hoa phụ thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng rốt cuộc có thể để xuống."Có ngươi ở đây, ta yên tâm rồi." Lộ ra nụ cười vui mừng."Trữ Nhạc! Ta...ta mệt mỏi."

"Bá phụ nghỉ ngơi thật tốt đi!" La Trữ Nhạc vỗ vỗ tay của hắn."Ta sẽ ở bên cạnh coi chừng."

Hoa phụ đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc an tâm nhắm mắt lại, ngủ thật say, mà đã ngủ, hắn cũng không mở mắt ra nữa, liên tiếp chừng mấy ngày đều lâm vào hôn mê, dù đại phu dốc toàn lực cấp cứu, cuối cùng vẫn là hết cách xoay chuyển.

Khi Hoa Đóa biết cha rời khỏi nhân thế, hoàn toàn sụp đổ, ngất đi tại chỗ, hoàn toàn không nghe được tiếng hô đau lòng muốn chết của La Trữ Nhạc——

***

"Đóa Nhi, ăn một chút gì đó được không?" La Trữ Nhạc ngồi bên cạnh nàng, một tay đang cầm chén, một tay múc cháo nấu nhuyễn, dịu dàng dụ dỗ.

Mặt Hoa Đóa không hề thay đổi, ánh mắt trống rỗng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, như tượng gốm sứ cũng không hề nhúc nhích.

Hắn hít sâu một hơi, "Một miếng là tốt rồi, chỉ cần ăn một miếng, ta sẽ không ép buộc ngươi nữa." Cái muỗng lại gần môi của nàng, dù là thế nào cũng không cách đưa cháo vào trong miệng của nàng.

Kể từ sau khi Hoa phụ qua đời, Hoa Đóa giống như là mất đi hồn phách, cả ngày ngẩn người đợi trong sương phòng, một chút cũng không có sức sống.

Nàng không chỉ coi người khác không tồn tại, thậm chí còn không ăn không uống, mà tình trạng đã kéo dài ba ngày rồi.

La Trữ Nhạc thấy trong đáy mắt, đau ở đáy lòng, nếu mà tiếp tục để mặc cho Hoa Đóa như vậy, hắn sẽ nhanh chóng mất đi nàng.

Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu rõ ràng mình sẽ để ý nàng tất cả đều là bởi vì thích nàng —— hắn cũng không biết là mình thích nàng từ lúc nào, có lẽ ngay từ lúc mới quen đó đã có tình cảm khác thường với nàng, cùng với việc chung đụng với nàng, thưởng thức thái độ không tranh quyền thế của nàng, vì vậy hắn yêu thích từng cử động của nàng. . . . . .

Tim của hắn bởi vì nàng mà sinh ra biến hóa mạnh mẽ, hắn sẽ đau, sẽ mừng rỡ —— ở bên cạnh nàng hắn cũng không phải là nghĩa lẫm công tử người người sùng bái kia, mà là một La Trữ Nhạc ngây thơ lại bình thường!

Hắn đã sớm yêu Hoa Đóa rất nhiều, cho nên hắn không cách nào trơ mắt nhìn nàng tự hành hạ mình!

Mặc kệ mọi người ngăn cản, hắn trực tiếp vào ở sương phòng của Hoa Đóa, buộc nàng uống nước, buộc nàng ăn cơm. Hôm nay chỉ có uống nước thành công, thức ăn nàng không chịu ăn vào, điều này làm cho hắn cảm thấy lòng như lửa đốt.

Lúc này, cửa tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

"Mời vào."

"Thiếu gia, đây là món điểm tâm ngọt người sai đầu bếp làm." Đinh thúc bưng một bàn điểm tâm tiến vào trong phòng.

"Để đó là được rồi."

"Thiếu gia. . . . . . Ta biết rõ ngươi lo lắng cho Hoa cô nương, nhưng mà không thể tuyệt thực theo nàng được! Tiếp tục như vậy người sẽ có bệnh." Đinh thúc lo lắng nhìn dáng vẻ gầy gò của La Trữ Nhạc, không kiềm chế được mà than thở.

Thiếu gia chỉ biết lo lắng cho Hoa Đóa, thấy nàng không ăn cũng không ăn theo, nhưng ban ngày hắn vội vàng giải quyết chuyện của nghĩa trang, buổi tối còn phải tuyệt thực cùng với nàng, thậm chí không ngủ không nghỉ để coi chừng nàng, cho dù là thân thể bằng sắt cũng sẽ không chịu được!

"Chớ nói nữa." Từ đầu đến cuối tầm mắt của hắn đặt ở trên người Hoa Đóa, bàn tay vuốt khuôn mặt càng lúc càng tiều tụy của nàng, lòng đau như đao cắt."Nàng không ăn, ta cũng sẽ không ăn!"

"Thiếu gia!"

"Đi ra ngoài!" Hắn hét lớn một tiếng.

Đinh thúc hiểu rõ tính tình La Trữ Nhạc, trừ khi tự hắn nghĩ thông suốt, nếu không bất kể người khác khuyên như thế nào cũng sẽ không nghe."Được rồi, ta sẽ đi ra ngoài." Nhìn Hoa Đóa không nhúc nhích, chỉ mong chờ nàng có thể nghe được thiếu gia nói, sớm ngày tỉnh lại từ trong bi thương, đừng hành hạ thiếu gia nữa.

Chờ Đinh thúc rời đi, hắn lập tức cầm bánh ngọt trong mâm lên."Không muốn ăn cháo không sao, ăn chút điểm tâm ngọt." Bẻ một phần nhỏ của bánh ngọt đưa đến gần bên miệng của nàng.

Nàng lại trực tiếp quay mặt đi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái.

Bất đắc dĩ thả tay xuống, ánh mắt của hắn khổ sở."Đóa Nhi. . . . . . Ta biết rõ ngươi lo lắng, cũng biết ngươi không muốn đối mặt thực tế. . . . . . Không sao, ta sẽ cùng ngươi, cũng sẽ chờ ngươi. . . . . . Nhưng ngươi có thể nhìn ta một cái hay không? Nhìn tấm long của ta đối với ngươi một chút được không?"

Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào, dùng sức ôm lấy nàng."Ta trở nên như thế nào ngươi cũng không quan tâm sao? Coi như ta đau lòng muốn chết bởi vì ngươi, ngươi cũng không sao sao?"

Vùi mình vào cổ của nàng, hốc mắt ửng hồng." Không phải ta đã nói ngươi đối với ta ra sao cũng không sao, chỉ cần không để cho mình bị thương. . . . . . Ngươi không ăn không uống, hành hạ thân thể của mình, ngươi có nghĩ tới cũng là đang hành hạ trái tim của ta hay không đây. . . . . . Ta van ngươi, van ngươi ăn một chút gì có được hay không?"

Nước mắt nóng bỏng chảy xuống da thịt của nàng, thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, giống như là đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng, ánh mắt của nàng không hề có vẻ trống rỗng nữa, thậm chí chứa đầy nước mắt.

"Trữ. . . . . . Trữ Nhạc." Chậm rãi gọi lên tên của hắn, nước mắt cũng vỡ đê lần nữa.

Lời nói cầu khẩn đầy khổ sở của Hắn nàng đều nghe được —— bây giờ lòng của nàng bị tổn thương, cũng không thể làm như không thấy.

"Đóa Nhi, ngươi. . . . . ." Ngẩng mặt nhìn nàng lệ rơi đầy mặt."Không cần phải sợ, không cần tự thu mình lại có được hay không? Ngươi còn có ta mà! Ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh của ngươi." Nắm chặt hai tay của nàng, giọng nói núc nở làm lòng người cực kỳ chua xót.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Nàng khóc không thành tiếng.

Đối với nàng mà nói, sự tồn tại của A Cha giống như trời vậy —— nếu không phải A Cha, nàng sẽ không thể biết được thân tình ấm áp, lại càng không hiểu được là yêu một người như thế nào.

A Cha biết rõ Kỳ Tinh giáo đáng sợ, nhưng vì bảo vệ nàng, cũng là làm việc nghĩa không hề chùn bước mà đối kháng với bọn họ, càng vì nàng, dẫu có chết cũng không nói ra chỗ giấu Hắc Ngục kiếm. . . . . .

Mất đi A Cha, thế giới của nàng sụp đổ, cả người nàng cũng rơi vào bi thương mà không biết nên làm như thế nào, lại quên đi La Trữ Nhạc vẫn còn ở si ngốc chờ đợi nàng.

Mỗi lần đều là như vậy —— coi như bị nàng thương thấu tâm, hắn vẫn giống như kẻ ngu đứng tại chỗ chờ nàng quay đầu lại, cũng không quan tâm mình đã có vết thương chồng chất trong lòng.

Trong mắt hắn, hình như cũng chỉ thấy được nàng. Mà nàng, có tài đức gì lại khiến La Trữ Nhạc có thân phận tôn quý lại si tình như thế?

Nhưng nếu nàng tổn thương lòng của hắn nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

"Chỉ cần ngươi chưa từng quên ta là được rồi." Hắn thật sợ hãi nàng sẽ quên còn có hắn đang bên cạnh nàng.

"Trữ Nhạc, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không?"

"Cầu cũng không được." Hắn dịu dàng hôn nước mắt của nàng, tiếp đến hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, dùng phương thức triền miên biểu đạt tình yêu của hắn đối với nàng.

Bị đòi lấy một cách bá đạo khiến cho nàng gần như không thở nổi, rúc vào ngực của hắn, làm cho nàng phút chốc hiểu ra. . . . . . Nàng thật sự rất quan tâm hắn, rất ưa thích hắn!