Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 5-1



La Trữ Nhạc ôm Hoa Đóa trở lại trang viên, hắn không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đi thẳng vào phòng, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm gương mặt bị móng tay cào xước của nàng, than thở."Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?" Mở bình thuốc ra, thấp giọng hỏi.

"Thật xin lỗi." Nàng rũ mắt xuống.

Hắn cau mày."Ngươi làm chuyện gì cần phải xin lỗi sao?"

"Rất nhiều! Lần trước bởi vì chuyện của Đại Ngưu khiến cho ngươi đau lòng, lần này lại gây họa khiến cho ngươi phải giúp một tay dọn dẹp tàn cuộc, những chuyện này chẳng lẽ ta không nên nói tiếng xin lỗi sao?"

Hắn nhếch miệng, thận trọng mang thức ăn lên thay nàng."Ta không thích nghe lời xin lỗi, ta thà rằng nghe ngươi nói tiếng cám ơn."

Nàng ngẩn ngơ, chậm rãi gật đầu."Ừ, ta biết rồi. . . . . . Trữ Nhạc."

Nghe thấy nàng dịu dàng gọi tên của hắn, hắn cười đến vô cùng vui vẻ."Tại sao ngươi ăn mặc như vậy đi Thái Hồng Lâu?"

"Không đi Thái Hồng Lâu, đâu thể nhìn thấy ngươi !"

"Ngươi nói gì vậy? Ngươi muốn gặp ta thì đến trang viên là được rồi!"

" Không phải là ngươi không muốn gặp ta sao?" Nàng nháy mắt, không hiểu mà hỏi.

"Ta làm sao có thể. . . . . . Lời này là có ý gì?" Hắn nhíu mày.

"Lần trước ta đến tìm ngươi, người của trang viên nói ngươi ở đây nghỉ ngơi thân thể, không muốn gặp khách. Nghe thấy ngươi đến Thái Hồng Lâu, nghĩ thầm có lẽ thân thể không thoải mái chỉ là lấy cớ, trên thực tế là ngươi cảm thấy ta phiền, nên mới có thể không muốn gặp ta." Giọng nói của nàng nồng nặc mùi vị chua xót."Ta rất hiểu, nếu như không phải ngươi bằng lòng gặp ta. . . . . . Ta cũng sẽ không mặt dày đi tìm ngươi, mà ta cảm thấy nên nói xin lỗi với ngươi, nê mới đi Thái Hồng Lâu."

La Trữ Nhạc không ngờ sẽ có nội tình như vậy."Ta không biết ngươi đến tìm ta, còn tưởng rằng ngươi thật sự ác độc không hề quan tâm đến ta, trong lòng còn thấy tức giận với ngươi. . . . . . Những hạ nhân này đang làm cái gì vậy, tại sao lại tự tiện quyết định?"

Thì ra là như vậy, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc phiền muộn nhất thời biến mất." Có thể là bọn họ sợ ngươi đau lòng nên mới làm như vậy, đừng trách bọn họ."

"Nếu như không gặp ngươi Thái Hồng Lâu, không phải chúng ta sẽ vẫn hiểu lầm đối phương hay sao?" Hắn đột nhiên mỉm cười, "Vì để tránh cho chuyện như vậy xảy ra, Đóa Nhi, về saungươi hãy mặt dầy mà đến tìm ta có được hay không?"

"Cái gì?"

"Ta. . . . . . Lần này là thật sợ." Đáy mắt hắn thoáng qua vẻ cô đơn."Sau khi ngươi tức giận lần trước, ta không biết nên đối mặt với ngươi ra sao, rất sợ bất kể làm cái gì cũng sẽ chọc giận ngươi. Nhưng nếu không phải ngươi để ý đến ta, ta nên như làm sao đây? Cho nên ta sợ, không dám mặt dày đi dây dưa ngươi nữa. . . . . . Sợ ngươi không bằng lòng gặp lại ta! Cho nên khi ta không cso dũng khí đi tìm ngươi thì ngươi có thể tới tìm ta trước hay không?" Hắn nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương.

Hoa Đóa nhìn hắn không có dáng vẻ tự tin, ngực co rút đau đớn."Nhất định là chỗ đó có vấn đề, tại sao ngươi để ý loại người nhưu ta đây?"

Nhưng hắn đường đường là nghĩa lẫm công tử, là anh hùng trong long mọi người, lại còn là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều cô nương, người tôn quý như vậy tại sao lại giống như đứa bé sợ bị vứt bỏ mà làm nũng, cầu cạnh với nàng chứ?

Thật là ngu ngốc!

"Có lẽ là vậy!" Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại bởi vì nàng mà đau lòng, "Đóa Nhi, ngươi sẽ sợ ta khổ sở sao?"

Nàng không chút do dự gật đầu."Sẽ."

"Lần trước ngươi cự tuyệt quà ta tặng, quả thực ta rất đau long. Nhưng mà bởi vì đó là ngươi, cho nên không có sao cả, bất kể ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không so đo." Ngón tay đụng chạm mấy vết cào trên mặt nàng, "Chỉ là ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng thật lâu, nhưng nếu ngươi sợ ta khổ sở, cũng không để cho mình bị thương."

"Ta. . . . . ." Hắn thật sự đối tốt nàng làm cho nàng thực sự bị cảm động.

"Đóa Nhi, cầm lấy thuốc này." Bỏ bình thuốc vào trong tay nàng, "Mỗi ngày đều phải bôi thuốc, cho đến khi vết sẹo biến mất mới thôi, hiểu không?"

"Mỗi ngày? Nhưng mà đây là vết cào, bôi mấy lần là được, không cần mỗi ngày bôi đâu!" Nàng cảm thấy hắn thật kỳ lạ.

"Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy." Nàng không hề suy nghĩ đến tâm tình của hắn dù chỉ một chút."Nếu như ngươi không cố gắng thoa thuốc khiến vết sẹo biến mất, ta. . . . . . Ta sẽ không để cho ngươi nhìn thấy ta." Hắn vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ ảo não.

Đáng ghét! Những lời này nói ra người chịu đau khổ còn không phải là hắn? Ai! Hắn hoàn toàn không có cách nắm bắt Hoa Đóa."Thôi, coi như ngươi không thấy ta cũng sẽ không sao cả, cứ coi như ta chưa nói. . . . . ." Tự giận mình.

Nàng mãnh liệt lắc đầu, cầm tay của hắn, "Sẽ, ta không thể không gặp ngươi."

"Cái gì?"

"Ta sẽ thoa thuốc, không cần ngươi nói sẽ không gặp ta như thế." Nàng rất sợ sẽ không được gặp lại hắn, "Trữ Nhạc, ngươi thắng, ngươi không ở đây, ta sẽ rất muốn gặp ngươi, làm việc gì cũng không được, trong đầu đều là bóng dáng của ngươi. . . . . ."

Hắn nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó một niềm vui mừng xông lên đầu."Có thật không? Ngươi rất muốn gặp ta, không thể không gặp ta?"

Nàng cau mày, bất đắc dĩ than thở."Đúng" nàng và La Trữ Nhạc, cuối cùng là hắn thắng!

"Đóa Nhi, ta rất vui khi người nói vậy, cũng rất thích ngươi gọi tên của ta, ngươi gọi một lần nữa có được không?" Hắn lại gần, thấy nàng đỏ mặt muốn tránh hắn, không khỏi nhếch miệng."Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không vậy~~"

Hắn lại thế. . . . . . Nàng kiềm chế kích động trợn tròn mắt, cắn răng đúng như hắn mong muốn, "Trữ Nhạc, Trữ Nhạc, La Trữ Nhạc!"

"Ha ha, ta rất hạnh phúc đó!" Nụ cười của hắn rực rỡ, dáng vẻ vô cùng say mê.

Nàng nhìn sững sờ, không khỏi bởi vì nụ cười ngốc nghếch của hắn mà cười ra tiếng."Hồ đồ."

Hắn lại còn tiếp tục cợt nhã giúp nàng thoa thuốc.

"Trữ Nhạc." Nàng nheo mắt lại, nghĩ đến một chuyện, trái tim cảm thấy không thoải mái.

"Hả?"

"Ngươi ở trong Thái Hồng Lâu cũng sẽ giống như những nam nhân kia, sẽ ôm cô nương uống rượu, nói chuyện phiếm sao?" Nàng đi vào Thái Hồng Lâu, thấy hình ảnh nam tử cùng các cô nương gần gũi với nhau lập tức bị kinh ngạc, nghĩ đến bên cạnh La Trữ Nhạc cũng bị vây quanh bởi rất nhiều cô nương, ngực cảm thấy buồn buồn.

Hắn ngừng tay, chột dạ tránh né ánh mắt của nàng."Uống rượu, nói chuyện phiếm là có, nhưng. . . . . . Ta không có chạm vào họ." Là các nàng vẫn cố tình dính vào .

"Thật sao?"

"Đúng." Hắn dùng lực gật đầu."Thật ra thì đây là lần đầu tiên ta đi đến đó, là bằng hữu nói muốn giúp ta chúc mừng, ta không có cách nào cự tuyệt nhiệt tình của bọn hắn nên mới đi, nếu như ngươi không thích ta đi, về sau ta sẽ không đi."

Quan sát vẻ nghiêm túc của hắn, nàng lại rơi vào khổ não —— nghe nói nam nhân đều thích đi thanh lâu, mặc dù hắn nói sau này sẽ không đi, nhưng rất khó sẽ không bị hấp dẫn. . . . . . nếu hắn vui vẻ cùng các cô nương đó, lòng của nàng sẽ rất khó chịu.

Phải làm sao thì mới có thể làm cho hắn chỉ nhìn một mình nàng, mà không đi nhìn cái cô nương khác đây?

"Ừ, đã rất muộn rồi, ta cần phải trở về." Nàng đột nhiên đứng lên.

"Phải đi nhanh như vậy sao?" Hắn sửng sốt, cho là nàng là bởi vì chuyện thanh lâu mà tức giận."Ưm, thật sự lần sau ta là sẽ không. . . . . ."

Nàng chợt lại gần hắn, hôn mặt hắn thật nhanh, thẹn thùng nói: "Sinh nhật vui vẻ."