Danh Sách Ước Nguyện

Chương 74: Thông suốt



Khi Mục Liên Hạ nhận điện thoại của Lý Thụy Phong, ở đầu bên kia điện thoại cái giọng phấn khởi của Lý Thụy Phong cũng có thể từ đường điện thoại truyền qua: “Liên Hạ, họ đồng ý rồi!”

Lúc này, là tuần thứ hai sau khi Mục Liên Hạ khai giảng năm ba. Cũng là tháng thứ hai mà Lâm Vũ Tình ôm đồm chuyện này.

Trong quãng thời gian này Mục Liên Hạ vẫn về ăn một bữa cơm khi họ gọi cậu như thường, có đôi khi cũng gọi điện thoại cho họ. Bầu không khí trong nhà rõ ràng có chút áp lực, họ đối với cậu ngược lại không rõ như bên Hạ Đình Ngọc, nhưng loại muốn nói lại thôi này nhìn một cái là nhìn ra.

Cũng chính vào lúc này năng lực điều chỉnh tâm lý của Mục Liên Hạ đặc biệt mạnh hơn, cậu có thể bảo mình đừng chú ý, im lặng ăn cơm xong rồi đi.

Trong khoảng thời gian này Lâm Vũ Tình cũng có xuất hiện trên bữa tối gia đình của nhà họ Hạ, Hạ Đình Ngọc bởi vì có quan hệ khá thân với Lâm Vũ Tình nên yên tâm, mà những người khác thì vì Lâm Vũ Tình là một cô gái nên cũng buông lòng.

Mục Liên Hạ không biết Lâm Vũ Tình giúp đỡ gì trong hai tháng này, nhưng cuộc điện thoại đến từ Lý Thụy Phong cũng đủ nói rõ năng lực cô.

Bữa tối ăn cùng nhau, Mục Liên Hạ tự mình xuống bếp ăn cơm ở nhà. Hạ Đình Ngọc uống rất nhiều.

“Tiểu Thụy, anh nói với em, ” Hắn vừa ngốn rượu vào miệng, vừa có chút ăn nói không rõ mà mở miệng, “Em tin anh, anh nhất định… nhất định sẽ tốt với em, tốt với em nhất.”

Hắn tìm đến một chai rượu chưa mở nắp, dùng răng cắn nắp chai ra: “Tiểu Thụy, anh thích em sắp mười năm rồi… ợ… đừng nói anh cầm thú, anh đã thích em từ lúc em mười bốn mười lăm tuổi, lúc trước là thích như em trai, sau đó mới là thích như hiện giờ, anh có thể thích em cả đời, không, anh yêu em.”

Nói xong, hắn uống hết chai rượu, sau đó vươn tay ôm Lý Thụy Phong.

Lý Thụy Phong cũng có uống chút, tuy ánh mắt hơi lờ mờ, nhưng tốt hơn Hạ Đình Ngọc nhiều. Hắn có chút ngốc ôm lại Hạ Đình Ngọc: “Ừm, em biết.”

Hạ Đình Ngọc cọ cọ hai má hắn, hai người đều đỏ bừng cả mặt, cười ngây ngô, lại mở miệng nói chuyện.

Hắn nói hết mấy câu lãng mạn, thảo nào ghét bỏ Tống An Hoài nói anh ấy không biết yêu đương. Cũng không biết hắn chỉ dựa vào mấy kinh nghiệm trên sách đó làm sao có thể khinh bỉ Tống An Hoài.

Hai người đó uống quá mức, rượu vang đỏ rượu đế bia cứ đổi rồi uống rồi càng say dữ hơn. Tống An Hoài cũng uống theo chút, nhưng không nhiều, mà Mục Liên Hạ không thấm một giọt rượu. May mà Lý Thụy Phong ở dưới lầu, hai người chuyển họ xuống cũng tiện, không thì thật đúng là không dễ xử lý.

Ngày mai thứ bảy, hôm nay sở luật sư cho Mục Liên Hạ nghỉ, thêm hôm qua ầm ĩ muộn như vậy, Mục Liên Hạ hiếm khi được ngủ nướng, kết quả cuối cùng lại bị di động đánh thức.

Đầu bên kia điện thoại là bà Hạ, giọng bà vẫn hiền lành như trước: “Liên Hạ đêm nay không có việc gì chứ? Buổi tối về nhà ăn cơm đi.”

Mục Liên Hạ mơ màng, giọng hơi mông lung đáp một tiếng dạ.

Bà Hạ dừng một chút: “… Cháu ấy, Tống An Hoài phải không? Cũng đi chung đi.”

Mục Liên Hạ lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng mở to hai mắt nhìn.

Bữa cơm chiều này đặc biệt đông đủ.

Ông Hạ và bà Hạ, cậu và mợ Hạ, Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong, còn có Mục Liên Hạ và Tống An Hoài.

Khi Mục Liên Hạ và Tống An Hoài tới thì vừa lúc nhìn thấy Lâm Vũ Tình từ trong nhà đi ra. Mục Liên Hạ chào hỏi cô. Cô thấy Mục Liên Hạ cũng cười thoải mái, kết quả sau khi nhìn thấy Tống An Hoài từ trên ghế điều khiển đi xuống và quà tặng rõ ràng là quà thăm viếng ở ghế sau, mở to hai mắt nhìn: “Hai anh em mấy người… Đúng là anh em đó nha!”

Mục Liên Hạ cười xoa xoa mũi, có chút xấu hổ không thể nói rõ.

Lâm Vũ Tình vội khoát tay: “Chị không phải là có ý đó khụ khụ, dù sao… Chúc hai người hạnh phúc. Chị đã nói chuyện với người nhà em rồi, dù sao, chỉ cần họ sống tốt, thì điều gì cũng tốt rồi. Cũng chỉ có… chú Hạ muốn họ có một đứa bé cho chú trước, đã liên hệ tìm người đẻ thay. Hai người thì sao? Hai người nếu muốn có con thì bảo chú Hạ để ý người thích hợp cho hai người chút đi.”

Mục Liên Hạ ho khan một tiếng: “Còn chưa tới lúc đó. Hơn nữa em cũng không quá muốn… Ách… An Hoài, anh thì sao?”

Tống An Hoài càng không để ý. Nói không dễ nghe, ban đầu hắn cũng không muốn kết hôn, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện có con. Huống chi sau khi hắn lấy được quyền nuôi Tư Tư liền coi Tư Tư như con trai để nuôi. Bây giờ hắn ở cùng Mục Liên Hạ, chuyện này tự nhiên cũng bằng lòng theo Mục Liên Hạ: “Nghe em.”

Đề tài này mà tiếp tục thì sẽ xấu hổ mất. Lâm Vũ Tình khoát tay: “Vậy thôi, chào hai ngươi, chị đi trước ba mẹ chị còn đang chờ chị ăn cơm, tạm biệt.”

Chờ sau khi Lâm Vũ Tình đi, Tống An Hoài hít sâu một hơi, bày ra khuôn mặt tươi cười với Mục Liên Hạ: “Vậy được chứ?”

Mục Liên Hạ nhịn cười: “Rất được.”

Tống An Hoài không phải chưa từng gặp người nhà họ Hạ qua, lúc trước khi quen Hạ Đình Ngọc tuy không gặp nhiều, nhưng lúc Mục Liên Hạ nằm viện thì ai cũng đã gặp qua còn không chỉ một lần, theo lý thuyết Tống An Hoài không cần căng thẳng như vậy. Nhưng ý nghĩa của lần gặp mặt này thì khác.

Mục Liên Hạ tuy sẽ không vì người nhà có đồng ý hay không mà có biến hóa với Tống An Hoài, nhưng được người nhà đồng ý và ủng hộ, hai người vẫn rất vui.

Hắn mang theo mấy món quà đã bảo đừng mua cũng vô dụng, gõ vang môn.

Bữa cơm này ăn ngon. Trên bàn cơm Mục Liên Hạ nhìn Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong kìm lòng không được mà liếc nhau, muốn cười cũng cười không nổi.

Sau bữa cơm, ông Hạ ngồi trên sô pha, trò chuyện với họ.

Mục Liên Hạ chưa từng nói chuyện riêng với ông Hạ lần nào.

Cậu cảm thấy ông Hạ không thích cậu, nhận cậu về cũng là vì bà Hạ mà thôi. Trong nhà này, Hạ Đình Ngọc khá thân với cậu, bà Hạ và cậu Hạ đều rất quan tâm cậu, ít nhất là trên thái độ, thì còn có chút thân thiết. Mợ tuy là có ngăn cách, nhưng mợ là một người rất dịu dàng, chung sống vui vẻ. Chỉ có ông Hạ. Ông luôn rất nghiêm túc, dù cho bọn Hạ Đình Ngọc có nói tính của ông Hạ là vậy, nhưng Mục Liên Hạ vẫn có chút sợ ông, cậu cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ông Hạ, chỉ cần giữ lễ phép cơ bản là được.

Đây là lần đầu tiên, trò chuyện như vậy với ông Hạ.

Ông Hạ từng làm binh, đến từ thời kỳ đó. Ông luôn nghiêm túc nghiêm khắc, không nói nhiều, cũng không có nhiều biểu cảm.

Trên sofa ngoại trừ ông còn có sáu người ngồi, Hạ Đình Ngọc, Lý Thụy Phong, Mục Liên Hạ, Tống An Hoài còn có cậu và bà Hạ.

Ông Hạ nhìn họ ngồi xuống, thở dài.

“Khi tôi làm binh, thì rất bội phục Liên trưởng của chúng tôi. Chiến công của người đó đủ để người đó bước lên mấy cấp, nhưng người đó từ chối hết tất cả, chỉ xin được tiếp tục ở trong đội chúng tôi, tiếp tục bảo vệ nơi đấy. Khi đó tôi không biết chuyện, còn hỏi người đó. Người đó nói với tôi, là không nỡ bỏ nơi này.” Ông đột nhiên mở miệng, thanh âm hòa hoãn, “Sau này, người đó chết.”

Ông dừng một chút: “Người đó khi chết còn chưa tới bốn mươi tuổi. Người đó không kết hôn, không có người nhà. Sau khi người đó chết, tôi mới biết được, Liên trưởng thì ra có một người muốn ở bên nhau cả đời. Đáng tiếc người nọ là đàn ông, hơn nữa đã chết, là Liên trưởng trước Liên trưởng của tôi. Cho nên Liên trưởng mới không nỡ bỏ liên đội, rời khỏi nơi đó, chẳng sợ người trong liên đội đã được đổi đi mấy tốp, cũng không còn nhiều người có thể nhớ rõ chuyện của họ.”

“Những chuyện đó, tôi sau này mới biết được. Họ quen nhau từ nhỏ, sau khi lớn lên thì cùng bên nhau. Rồi người nhà họ biết, người cha thiếu chút nữa đánh chết người đó, cuối cùng tuy không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng, một con mắt cũng vì cha mà bị mù. Sau này hai người đều không đồng ý chia tay, chạy khỏi nhà, rồi cùng nhau đi tòng quân.”

Ông Hạ đang kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện không quá dài cũng không chi tiết, là về cuộc đời của hai con người.

Không ai nói chuyện, sau khi ông kể xong thì tự mình thở dài, Hạ Đình Ngọc nắm tay Lý Thụy Phong dè dặt mở miệng: “Ông… không giống vậy, chúng cháu sẽ sống tốt. Thời đại bây giờ đã không còn chiến tranh, cháu nhất định sẽ sống tốt với Tiểu Thụy.”

Ông Hạ dời tầm mắt về phía Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ theo bản năng nắm tay Tống An Hoài. Tống An Hoài cũng nắm lại cậu. Tầm mắt ông Hạ quét qua tay hai người giao nhau, lại yên lặng dời đi.

Ông không nhìn Mục Liên Hạ, mà là nhìn một nơi trống rỗng, nói với cậu: “Liên Hạ, ông vẫn không dám nói gì cháu, là bởi vì ông thấy ông thẹn với mẹ cháu, thẹn với con gái mình. Nhìn thấy cháu, không phải nhìn thấy sinh mệnh mẹ cháu được tiếp diễn, mà là nghĩ tới mẹ cháu mất đi sinh mệnh khi còn trẻ.”

“Ông luôn cảm thấy mẹ cháu còn sống, cho đến khi cháu xuất hiện, chứng minh mẹ cháu đã chết.” Âm thanh ông Hạ mang theo mỏi mệt nói không nên lời.

“Giờ đây ông rốt cuộc nhận rõ, mẹ cháu không ở đây.” Ông Hạ từ trên sô pha đứng lên, “Cháu đấy, sống tốt, ông không yêu cầu cháu gì cả, cháu chỉ cần sống tốt là được. Dù cho xảy ra chuyện gì, thì mọi người đều đã ở ngay đây.”

Nói xong, ông chậm rãi rời đi, lên lầu.

Bà Hạ cười hiền lành với Mục Liên Hạ, cũng đứng dậy đuổi kịp bước chân ông Hạ. Cậu Hạ dùng sức vỗ vai bốn người, sau đó cũng lên lầu.

Nhìn hình bóng họ, Mục Liên Hạ nắm chặt tay Tống An Hoài hơn.

Cậu đương nhiên sẽ sống tốt… Cậu của đời này, đã rất tốt.

Cậu còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều ước nguyện muốn hoàn thành. Mà tất cả của hiện tại cậu đều đang cố gắng vì tương lai.

Cậu nghiêng đầu nhìn Tống An Hoài, rồi cười với hắn.

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, ” Mục Liên Hạ nhìn chăm chú vào mắt hắn, “Thật không?”

“Anh ở đây, chỉ cần em cần anh, anh vẫn luôn ở đây.”