Danh Sách Ước Nguyện

Chương 73: Những chuyện ấy



Chiến Đồ đối với Mục Liên Hạ, cũng không chỉ là game thôi.

Rất nhiều người thật sự không quá nghiêm túc với game, chỉ là chơi cho vui giải trí; giống vậy cũng sẽ có người rất để ý cuộc sống và tất cả trong game, sau đó gặt hái được tình bạn, cơ tình hay là những gì khác trong game.

Mục Liên Hạ từng cảm thấy game cũng không phải thứ đáng tin, nhưng khi cậu chân chính tiếp xúc game, liền phát hiện cũng không như cậu tưởng.

Chiến Đồ chủ yếu đi theo con đường võ hiệp cổ đại của Trung Quốc, thiết kế nhân vật theo hướng cổ đại, rất dễ nhìn, trong game còn có không ít nội dung đặc sắc đáng chơi, khiến rất nhiều người muốn ngừng mà không được.

Khi Mục Liên Hạ tiếp xúc với Chiến Đồ, là lúc cậu đang rất suy sút.

Lúc đó cậu biết việc học của mình không thể có kết quả gì tốt đẹp, có thể thuận lợi lấy bằng tốt nghiệp vào tay đều là nhờ phúc, Lô Quảng Hằng hạn chế cậu rất nhiều, cậu không tìm thấy con đường để cậu trút ra, cuối cùng cậu lựa chọn game trên máy tính.

Hồi ấy Chiến Đồ đã mở dịch vụ sắp hai năm, danh tiếng không tệ. Khi đó Mục Liên Hạ nhàm chán dùng máy tính lướt diễn đàn, trong đó có một bài post tranh vẽ của nhân vật trong Chiến Đồ. Động tác hiên ngang nhân vật xinh đẹp, Mục Liên Hạ ngay lập tức bị hấp dẫn.

Kiếm Khách động tác soái khí, Cung Binh ánh mắt kiên nghị, Dũng Sĩ vóc người dũng mãnh, Cầm Sư dáng người mờ ảo, Y Giả dịu dàng lung linh, Thiên Công kiệt xuất thiên hạ, Ám Tinh giấu kín bản thân và Vũ Y nhảy múa duyên dáng. Trên hình ảnh ấy họ đã thể hiện mặt ưu tú nhất trước mắt Mục Liên Hạ. Nhất là Cầm Sư làm Mục Liên Hạ thích ngay tắp lự. Đối phương mặc quần áo chủ yếu là màu trắng, phiêu phiêu dục tiên, trong lòng ôm một chiếc đàn cầm màu đỏ đồng, tóc dài hỗn độn mà lại tự nhiên, khí chất lỗi lạc. Phía sau còn có hình ảnh khác, ví dụ như Cầm Sư ngồi dưới đất đánh đàn, ví dụ như Cầm Sư ôm cầm tiến vào trạng thái chiến đấu. Dù có nhìn sao thì Mục Liên Hạ vẫn thấy thích.

Trước khi Mục Liên Hạ sống lại thì Chiến Đồ có mười chức nghiệp, nhưng khi cậu chơi thì chỉ có tám chức nghiệp, nghe nói lúc đầu chỉ có năm.

Tám chức nghiệp lúc ấy là: Kiếm Khách, Cung Binh, Dũng Sĩ, Cầm Sư, Y Giả, Thiên Công, Ám Tinh và Vũ Y. Vũ Y, Thiên Công và Ám Tinh là chức nghiệp được thêm vào sau này, sau đó còn thêm Cổ Sư và Văn Thư.

Bởi vì hình dáng của Cầm Sư trên hình ảnh lúc ấy khiến cậu muốn ngừng mà không được, khi Mục Liên Hạ đi tạo tài khoản thì trực tiếp lựa chọn chức nghiệp Cầm Sư.

Lúc đó Mục Liên Hạ cũng không quá rõ tình huống cụ thể trong game, liền chọn khu vực game mà bài post nhắc tới, đó là một trong các server xưa nhất.

Nhưng đừng nhìn Cầm Sư thích thú như vậy, Cầm Sư vào giai đoạn đầu thật ra là một chức nghiệp khá gân gà, khi ở một mình thì càng đau khổ.

Cầm Sư phụ trợ và khống chế là chính, không có nhiều kỹ năng công kích, xem như là chức nghiệp một nửa chữa trị. Hơn nữa khi sử dụng kỹ năng cần thời gian, lại có hạn chế không thể di chuyển. Chức nghiệp khác ví dụ như Kiếm Khách, ba chiêu đã có thể đánh chết quái vật nhỏ, Cầm Sư cấp thấp giai đoạn đầu là có khả năng bị đánh chết.

Dù sao khi đó Mục Liên Hạ không biết gì cả nên đã bị đánh chết không ít lần, khi đó cậu còn không biết là có thể tổ đội với người khác để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, cũng tiếc.

Chức nghiệp Cầm Sư hồi đầu được nói là yếu, do công kích không bằng kiếm khách, phòng ngự kém hơn Dũng Sĩ, chữa trị chắc chắn không bằng Y Giả, viễn trình cũng không bằng khoảng cách của Cung Binh… Không đâu vào đâu. Nhưng chờ sau khi trưởng thành thì sẽ có thể một mình chống lại được rất nhiều người, có thể vừa công kích vừa đảm bảo lượng máu của mình, còn khống chế được đối thủ không cho hắn làm bất cứ chuyện gì.

Cho nên, người chơi chơi Cầm Sư giỏi và chơi bình thường hoặc không tốt là hai chức nghiệp.

Đáng tiếc đến cuối cùng tiểu cầm sư của Mục Liên Hạ cũng chỉ là loại chơi bình thường mà thôi.

Cho dù là vậy, cậu vẫn thế, hoài niệm quãng thời gian có thể nói là vô ưu vô lự ấy.

***

Hôm nay Tống An Hoài về nhà khá muộn, cơm chiều cũng không để phần cho hắn.

Khi hắn về nhà thì đã là thời gian Tư Tư đi ngủ, hắn không hôn chúc ngủ ngon Tư Tư được, chỉ hôn một cái ở khóe miệng Mục Liên Hạ: “Vất vả em rồi.”

Mục Liên Hạ đang tra tư liệu, đẩy đầu hắn ra: “Đi tắm đi.”

Tống An Hoài ngoan ngoãn đi.

Mục Liên Hạ bảo hắn đi tắm chắc chắn không phải cố tình gây sự, mà là Tống An Hoài uống rượu.

Lúc nãy hắn có gọi điện thoại nói tối không về ăn cơm, bảo Mục Liên Hạ chăm Tư Tư gíup. Buổi tối hắn có xã giao, mà uống rượu thì không thể tránh được.

Công ty của Tống An Hoài bây giờ coi như là bước vào quỹ đạo, nhưng phòng làm việc Chinh Đồ hiện nay chẳng những không có lợi nhuận ngược lại còn cần một số tiền đầu tư lớn. Lần đó Mục Liên Hạ thấy Tống An Hoài ở quán bar cũng là vì điều này. Sau đó cậu mới biết thân phận của Hàn Thừa Vũ.

Thật ra máu chó ngay ở bên cạnh. Mẹ Hàn Thừa Vũ hồi trẻ bị một ông chú trưởng thành đẹp trai giàu có có sức hấp dẫn tóm được tâm hồn thiếu nữ, sau đó một lòng muốn gả cho ông ta, khi phát hiện mình mang thai thì cõi lòng đầy vui sướng nói cho người đàn ông, lại nhận được vẻ mặt biến hóa của đối phương. Sau đó, qua không bao lâu, cô bị vợ chính quy của đối phương tìm tới cửa, mẹ Hàn Thừa Vũ mới biết người đàn ông mà cô cho rằng rất yêu cô từ lâu đã là chồng của người khác.

Cô cảm thấy sụp đổ, nhưng sau đó vẫn cố trôi qua. Sau khi cô rời đi cũng từng chút thu lại tình cảm. Cô vốn định bỏ đứa bé này trở về quê hương bắt đầu lại, kết quả khi đi bệnh viện thì người ta nói cho cô, cơ thể cô không quá tốt, nếu cô lựa chọn phá thai, như vậy cả đời cô cũng sẽ không có được con của mình.

Mẹ Hàn Thừa Vũ luôn muốn có một đứa con mang dòng máu của mình, cô đau khổ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giữ lại đứa bé này. Mà đứa bé này chính là Hàn Thừa Vũ.

Về phần cha ruột của Hàn Thừa Vũ? Là một người giàu khá có tiếng lại có tiền ở Song Hòe, ba năm trước con trai độc nhất bị tai nạn giao thông, ông bố hời của Hàn Thừa Vũ đột nhiên nhớ tới người phụ nữ ông ta từng thấy thẹn, sau đó tìm hiểu nguồn gốc tìm đến Hàn Thừa Vũ.

Nhưng Hàn Thừa Vũ từ nhỏ vì cảnh đời của mình mà nhiều lần chịu thiệt đã không để ý tới cái gọi là cha nữa. Cậu cũng không tin ông ta, lúc trước khi tìm tới cửa thì Hàn Thừa Vũ căn bản không muốn tin. Mẹ cậu ta chăm sóc cậu ta rất vất vả, hơn nữa cô là một người phụ nữ rất cứng cỏi. Phát hiện mình bị lừa thì dứt khoát kiên quyết rời đi, nói với Hàn Thừa Vũ là cha đã mất  sớm.

Hơn nữa nói thật, ông bố ruột của Hàn Thừa Vũ cũng không quan tâm cậu ta bao nhiêu.

Ông ta căn bản không biết Hàn Thừa Vũ ở Lam Tinh trải qua những ngày như thế nào. Ông ta chỉ biết sau khi mẹ qua đời thì thằng con này không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại bắt đầu xen lẫn ở nơi như quán bar.

Vả lại ông ta cảm thấy đứa con này chắc chắn nằm trong lòng bàn tay mình, bây giờ còn đang cố gắng tạo người, Hàn Thừa Vũ chỉ là dự bị mà thôi. Lần đó Tống An Hoài đi tìm ông ta bàn bạc vấn đề tiền đầu tư, ông ta liền nhắc tới mình có một đứa con trai ở bên ngoài có thể khuyên nó về hay không. Vì thế Tống An Hoài mới tới Lam Tinh.

Đương nhiên, cuối cùng tiền đầu tư cũng không nhờ người này giải quyết, mà là sau khi Tống An Hoài cố gắng thì ký kết hợp đồng với một công ty càng đáng tin hơn.

Mà bây giờ, tính thời gian, Chiến Đồ quả thật sắp Open Beta. Lúc trước cậu chưa bao giờ chú ý, cho nên tự nhiên không biết.

Rất rõ ràng đối phương đang tuyên truyền giai đoạn đầu.

Nếu dưới tình hình này, xã giao hay chúc mừng là chuyện rất bình thường. Mục Liên Hạ không uống rượu, nhưng cũng sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Mà Tống An Hoài tuy có uống rượu, nhưng cũng không thích, khi cần thì mới uống chút thôi.

Khi Tống An Hoài tắm rửa xong đi ra thì Mục Liên Hạ cũng đã kết thúc công việc của mình, dựa vào đầu giường xem di động. Tống An Hoài vén chăn chui vào, xuyên một cánh tay qua sau lưng Mục Liên Hạ, ôm chặt eo Mục Liên Hạ.

“Liên Hạ…” Khi Tống An Hoài gọi cậu thì trong giọng nói mang theo chút giọng mũi, “Anh rất vui.”

Mục Liên Hạ để di động xuống, quay đầu hôn một cái lên môi hắn: “Vui là chuyện tốt.”

Tống An Hoài kéo Mục Liên Hạ vào lòng mình, Mục Liên Hạ gầy yếu hơn chút an ổn trong lòng hắn: “Đây là ước mơ ban đầu của tụi anh. Lúc đầu khi Hồ Dược Nhiên tới tìm anh, là chính vì game này. Hắn muốn tạo game này ra nên mới tới tìm anh muốn mở một công ty.”

Mục Liên Hạ ngược lại không hề nghĩ tới. Dù sao thì so với di động, game chắc chắn chỉ nằm trong văn hóa tiểu chúng. Tống An Hoài thành công bên smartphone bao nhiêu cậu đương nhiên biết, nhưng Chiến Đồ mới là dự định ban đầu, đây đúng là ngoài ý muốn.

“Anh nói tới Chiến Đồ à?” Mục Liên Hạ giao sức nặng toàn thân cho người phía sau, “Em biết game này.”

Tống An Hoài hơi kinh ngạc: “Em cũng biết?”

Hắn quen Mục Liên Hạ lâu như vậy, chưa từng thấy qua Mục Liên Hạ chạm vào thứ như game online, sao cậu lại biết Chiến Đồ?

“Cho nên mới nói anh rất thành công, ” Mục Liên Hạ cười với hắn, “Hôm nay em còn nhìn thấy tuyên truyền đó. Đến lúc đó em cũng đi chơi thử chút, anh có muốn chơi cùng không?”

“Được.” Tống An Hoài đáp ứng.

Khi hắn và đám người Hồ Dược Nhiên bắt đầu thành lập công ty, phải thừa nhận là không quá để ý đến game online. Hắn không học máy tính, cũng rất ít khi phí thời gian trên game. Nhưng lâu như vậy, game này cũng có ý nghĩa khác với hắn.

Dù cho trước đây hắn chưa từng chạm qua, nhưng nếu Mục Liên Hạ muốn chơi, chơi chung thì có gì không được chứ?

Vậy thì thật đúng là rất tốt.

Mà với Mục Liên Hạ nói, Chiến Đồ cho cậu rất nhiều hồi ức tốt đẹp.

Cậu tạo nhân vật trong một server xưa nhất, vậy thì tạo sớm chút cũng không có gì không tốt. Có đôi khi biết tương lai cũng có chút phiền muộn, cậu không thể như đời trước bởi vì bị quái vật mình muốn đánh chết đuổi theo rất lâu mới được cứu nên quen biết bang hội của bọn lão đại. Nếu như vậy, cậu không chừng còn có thể cứu họ khi còn chưa mạnh hơn đấy.

Đúng là, chờ mong.