Danh Sách Ước Nguyện

Chương 57: Anh họ



Lần du lịch này, ngoại trừ ngắm biển thì chẳng hề gặt hái được gì cả.

Miệng vết thương tự nhiên không lành nhanh như vậy, thêm cảm cúm cũng không khỏe, cuối cùng Mục Liên Hạ và Tống An Hoài chỉ có thể bỏ tiếc nuối mà dẫn Tư Tư về.

Mục Liên Hạ vẫn có chút chú ý chuyện của Lưu Phân. Cậu đã liên hệ với Lâm Tú Cầm một lần qua, tỏ vẻ mình đồng ý giúp đỡ chuyện này, nếu cần giúp thì cứ nói thẳng. Lâm Tú Cầm ngược lại là khích lệ sự nhiệt tình của Mục Liên Hạ, sau đó thoáng lộ ra tin tức họ nắm được.

Khác không nói, số tiền mà giám sát công trình đó chiếm chắc chắn có thể lấy lại được. Lô Quảng Hằng làm chủ cho ba người đã qua đời đó mỗi người tám mươi vạn, nhưng vào trong tay giám sát công trình thì chỉ còn năm mươi vạn, dưới tình huống này, vẫn còn người ra tay với số tiền đó.

Lâm Tú Cầm tỏ vẻ cô đã kéo quan hệ, cũng không cần Mục Liên Hạ bận tâm nữa, dù sao mặc kệ là người có tham dự chuyện này hay là người bị kéo vào, lần này chắc chắn phải lên tòa án, còn là vụ án hình sự mà bên viện kiểm sát khởi tố. Sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân của thủ tục kiện tung, chuyện này còn phải qua một quãng thời gian nữa mới biết được.

Mục Liên Hạ còn đang trong giai đoạn học tập nên có chút mờ mịt, nhưng cũng nghiêm túc nghe, sau khi về còn tra xét tư liệu.

Ngày nghỉ trôi nhanh, thời gian một tuần giây lát không còn, Mục Liên Hạ tự nhiên là về trường bắt đầu nghiêm túc học tập.

Hôm thứ năm sau khi ngày nghỉ chấm dứt, Mục Liên Hạ nhận được cuộc gọi của Lý Thụy Phong.

Cậu và Lý Thụy Phong đã không liên hệ một tháng rồi, gần đây không biết đối phương đang làm gì, thần bí không tìm thấy người, cả nhà cũng không về, đang ở đâu cũng không lộ ra.

Nhận điện thoại, Mục Liên Hạ trêu hắn vài câu: “Anh bận như vậy mà vẫn có thời gian tìm tôi?”

“A nha a nha đâu có, ” Lý Thụy Phong hắc hắc vài tiếng, “Liên Hạ ngày mai cậu rãnh không? Mình gặp mặt đi, tôi có chuyện tìm cậu…”

“Chuyện gì?” Mục Liên Hạ tính toán. Thứ bảy cậu phải đi sở luật sư. Tuy cậu chủ yếu là đi theo Hàn Bân hơn nữa bên sở luật sư cũng không có yêu cầu gì, nhưng lúc Hàn Bân không có đó thì cậu cũng sẽ đi làm chút chuyện đủ khả năng, dù sao Phương Tử Nghị cũng cho cậu tiền lương mà.

Lý Thụy Phong ho khan một tiếng: “… Hạ Đình Ngọc muốn gặp cậu.”

Lời này nói ra, Mục Liên Hạ ngây ngốc. Cậu và Hạ Đình Ngọc cũng chỉ gặp qua mấy lần. Lúc trước bởi vì ấn tượng đời trước mà khiến cậu còn hơi sợ Hạ Đình Ngọc, kết quả gặp nhau mấy lần phát hiện cũng vậy thôi, nên cậu không để ý nữa. Nhưng cậu và Hạ Đình Ngọc là hoàn toàn không quen nhau, Hạ Đình Ngọc luôn có thói kiêu ngạo, hắn thật đúng là không thèm để ý Mục Liên Hạ, đối thoại của hai người chỉ trên sự ân cần thăm hỏi.

Hạ Đình Ngọc muốn gặp cậu…

Mục Liên Hạ bỗng nhiên liền hiểu.

Cậu theo bản năng cắn môi dưới, im lặng vài giây mới đáp ứng: “… Được, giữa trưa ngày mai đi.”

“Gặp ở đâu?” Lý Thụy Phong dường như không biết nguyên nhân Hạ Đình Ngọc muốn gặp cậu, giọng vẫn cao, “Muốn ăn gì thì anh mời cậu!”

“Anh quyết định đi, rồi nhắn tin cho tôi.” Mục Liên Hạ nói xong, cúp điện thoại.

Cậu thiếu chút nữa đã quên chuyện này, một tháng.

Kỳ thật Mục Liên Hạ biết đây là chuyện sớm muộn. Tống An Hoài trên ý nghĩa nào đó cũng là một tên trạch, hắn bỗng nhiên nói có tin tức của Hạ Hinh Hoa mà lại không nói rõ, Hạ Đình Ngọc chắc chắn muốn biết. Lại suy nghĩ đôi chút… Khoảng một tháng, khẳng định sẽ có kết luận.

Nhưng nếu hắn tìm cậu thông qua Lý Thụy Phong, có thể là đối với chuyện “nhận người thân” cậu đây, cũng không có thái độ hoan nghênh?

Thôi, mai rồi biết.

Thở dài yếu ớt, Mục Liên Hạ cố gắng để mình xem nhẹ chuyện này, tiếp tục tập trung tinh thần vào trong học tập.

Chuyện ngày mai gặp Hạ Đình Ngọc Mục Liên Hạ cũng không nói với Tống An Hoài, vẫn như ngày cuối tuần bình thường mà đến chỗ hắn, sáng sớm liền đi.

Cậu vẫn đến sở luật sư như thường, ngây ra một buổi sáng mới coi giờ nói một tiếng, ra ngoài.

Lý Thụy Phong nhắn tin cho cậu, nhưng không nói là ăn gì cả, mà chỉ hỏi cậu ở đâu, Lý Thụy Phong sẽ đến đón.

Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ báo địa chỉ, sau đó chờ ở cửa.

Lý Thụy Phong làm việc rất nhanh, à, không, là Hạ Đình Ngọc làm việc rất nhanh. Mục Liên Hạ chỉ chờ hơn mười phút hắn đã đến.

Xe thể thao màu xám bạc dừng ở trước mặt Mục Liên Hạ, cửa kính xe ghế phó lái nhanh chóng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lý Thụy Phong: “Liên Hạ cậu mau lên đây đi.”

Thông qua cửa kính xe mở ra Mục Liên Hạ thấy được người trên ghế điều khiển, quả nhiên là Hạ Đình Ngọc.

Cậu mím môi, yên lặng mở cửa xe vào ngồi. Mà cậu mới vừa ngồi xuống, xe đã nhanh chóng khởi động.

Lý Thụy Phong quả nhiên là chưa biết chuyện, hắn còn đang vui vẻ nói chuyện với Mục Liên Hạ. Đáng tiếc Mục Liên Hạ bây giờ thật sự không có sức để đặt lên người hắn, dù cho có liếc Hạ Đình Ngọc, nhưng phần lớn lực chú ý của cậu đều đặt trên người Hạ Đình Ngọc.

Lý Thụy Phong không phải đồ ngốc nên tự nhiên nhìn ra hai người bất thường. Hắn làm vẻ mặt vô cùng khó chịu: “Này, hai người làm sao vậy? Chắc chắn có chuyện mà tôi không biết, nói!”

Hạ Đình Ngọc siết chặt tay lái: “Tiểu Thụy, chuyện này bây giờ còn chưa thể kết luận.”

Mục Liên Hạ đồng ý với lời hắn: “Tôi cũng không quá rõ cụ thể mọi chuyện, vẫn phải xem ngài Hạ chuẩn bị nói gì với tôi đã.”

Có lẽ là dáng vẻ Hạ Đình Ngọc quá nghiêm túc, Lý Thụy Phong có chút chần chờ nhìn người này nhìn người kia, cũng không nói nữa.

Xe dừng trước một ngôi nhà có cảm giác cổ xưa. Chỗ này có chút vắng vẻ, trên cửa treo ba chữ “Thực khách cư”, nếu không phải người biết nơi này thì có lẽ sẽ rất khó tìm đến, ít nhất Mục Liên Hạ chưa bao giờ biết đến nơi này.

Cậu xuống xe, Lý Thụy Phong qua giơ tay ôm chặt cổ cậu, làm động tác hai anh em tốt: “Thức ăn ở đây rất ngon, tôi rất thích chỗ này. Nhưng theo luật cũ thì không cho gọi món, dù sao cậu cũng không kiêng ăn.”

Hắn còn cố ý chớp mắt với Mục Liên Hạ.

Mục Liên Hạ nói với hắn: “Tôi rất chờ mong.”

Chờ sau khi ba người vào phòng ngồi, ánh mắt Hạ Đình Ngọc liền trắng trợn ra, quả thực là dán lên mặt Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ cũng không khiêm nhường, cũng nhìn chằm chằm mặt Hạ Đình Ngọc, ánh mắt trầm tĩnh.

Lý Thụy Phong nhìn người này nhìn người kia, chậc một tiếng, đứng lên đẩy cửa ra ngoài.

Hạ Đình Ngọc rất ít khi có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Hắn không giống cái dạng tao nhã của Lô Quảng Hằng, phần lớn hắn đều biểu hiện có chút ngả ngớn, điểm này dù cho ở kiếp trước thì cũng thấy rất rõ, nếu không do hắn biểu hiện như vậy, cũng sẽ không có chuyện xấu bay đầy trời kia.

Lúc trước Mục Liên Hạ có gặp Hạ Đình Ngọc qua vài lần, hắn luôn bưng dáng cười hì hì, tuy rằng có cảm giác khoảng cách rõ ràng, nhưng vẫn kém hơn bây giờ rất nhiều.

Nếu không nhờ mình đã xây dựng tâm lý từ lâu, có lẽ lúc này Mục Liên Hạ đã muốn đầu hàng.

Hạ Đình Ngọc nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ hồi lâu, vẻ mặt khó hiểu. Qua một lúc, hắn rốt cuộc mở miệng: “… Hạ Hinh Hoa là mẹ cậu?”

Mục Liên Hạ ừ một tiếng.

Ánh mắt Hạ Đình Ngọc nhìn Mục Liên Hạ vô cùng phức tạp.

“Khi Tống An Hoài nói là có tin tức với tôi, tôi cho rằng tôi có thể tìm được cô tôi. Không nghĩ tới người tìm được lại là cậu.” Hạ Đình Ngọc chậm rãi nói.

Mục Liên Hạ không nói chuyện, cậu kéo ấm trà và ly trà đặt ở giữa bàn qua, đầu tiên là cầm ly, sau đó rót hai ly nước trà, một ly đẩy qua chỗ Hạ Đình Ngọc, một ly đặt ở trước mặt mình.

Trà này là trà ngon, ngửi hương trà thơm ngát, mắt nhìn lá trà chìm nổi trên nước, Mục Liên Hạ cười khẽ một tiếng: “Tôi cũng không nghĩ đến, mẹ tôi đã qua đời mười hai năm, thì mấy người mới xuất hiện.”

Hạ Đình Ngọc chốc lát không nói nên lời.

“Tôi vốn còn đang nghi ngờ, còn đang rối rắm. Nhưng nếu anh đã liên hệ tôi, vậy thì chỉ có thể nói rõ mẹ tôi đúng là cô của anh.” Mục Liên Hạ thở dài, “Khi Tống An Hoài nói với tôi, tôi đã biết được kết quả. Cho nên, bây giờ anh đến tìm tôi là muốn làm gì đây?”

Hạ Đình Ngọc mở miệng, không nói chuyện.

Hắn vẫn có ấn tượng với cô nhỏ.

Hạ Hinh Hoa lớn hơn hắn mười lăm tuổi, rất thích đứa cháu nhỏ này. Lúc đó nhà họ ở chung với nhau, tự nhiên là có thời gian chơi với hắn. Hơn nữa sau khi cô mất tích thì người nhà vẫn luôn nhắc tới, Hạ Đình Ngọc muốn quên cũng không quên được.

Hạ Hinh Hoa tính cách rất tốt, người cả nhà đều nhớ mong cô. Tuy Hạ Đình Ngọc không ôm hi vọng có thể tìm được cô, nhưng những người khác trong nhà vẫn tin là có thể tìm được. Kẻ bắt cóc cô lúc trước đã chạy trốn ra nước ngoài, cho nên họ không hề có chút manh mối, dù cho luôn tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.

Cũng vì điều này mà Hạ Đình Ngọc không quá để ý, cho nên lần đó mới nhờ Tống An Hoài đi, thuận tiện để hắn thả lỏng. Không nghĩ tới, lần này, lại thật sự có tin tức. Nhưng mà… là tin dữ.

Hắn căn bản không dám nói với người nhà, người họ tìm hai mươi mấy năm, đã qua đời mười hai năm.

Hạ Đình Ngọc uống một ngụm trà để che giấu, sau đó thở dài.

Tống An Hoài nói với hắn, hắn tự nhiên là muốn tìm. Kết quả tìm tới tìm lui, tìm đến trên người yêu bé nhỏ của hắn. Hạ Đình Ngọc quả thực không thể tin được, nhưng sau khi tra xét thì không thể không tin. Tất cả tin tức đều chống lại, ngay cả ảnh chụp cũng chống lại.

Hắn phức tạp nhìn thanh niên im lặng cúi đầu ngồi đối diện.

Lúc trước còn hơi không nhìn nổi người này, Hạ Đình Ngọc cần phải thừa nhận. Khi hắn biết Tống An Hoài đang theo đuổi một người trên thực tế là một sinh viên nghèo thì cũng không quá để ý. Lần đầu tiên gặp mặt hắn cảm thấy người này có chút quen mặt, nghĩ là có lẽ đã gặp qua ở mấy cuộc vui, chỉ là thấy bạn thân quá để ý cho nên mới không nói, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ tới là vì gì khác.

Họ đã sớm gặp qua.

Hạ Đình Ngọc cảm thấy càng ngày càng phức tạp. Hắn lại thở dài.

“Thật ra tôi cũng không biết, ” Hắn rót trà vào ly trà đã uống hết của mình, “Tôi thậm chí không biết bà nội tôi có thể tiếp nhận tin dữ này hay không, nhưng tôi phải thừa nhận, cậu là em họ tôi.”