Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 46: Bước thứ ba: bước sau cùng



Ngày hôm sau Lâm Thanh Uyển đem mấy thứ đó chia đều thành nhiều phần. Mỗi một hộ là một cân thịt heo và mười quả trứng gà, chỉ có lễ vật nhà lý chính nặng hơn một chút, thịt heo và trứng gà nhiều hơn, còn thêm hai gói điểm tâm. Sau đó sang bảo Dương thị mang nàng đi, đi tới từng nhà nói cảm tạ.

Những nhà được tới cảm ơn đều phi thường kinh ngạc, vốn chỉ là hàng xóm láng giềng giúp nhau chút thôi, không ngờ là người ta mang lễ vật tới tận nhà cảm ơn. Tuy rằng mấy thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng những nhà được cảm ơn này rất cao hứng. Sôi nổi tán dương nàng dâu Thiết Trụ Dương gia mới cưới này đối nhân xử thế khéo léo lại không keo kiệt, nhân tiện đó họ cũng hỏi thăm thương thế của Dương Thiết Trụ.

Đối với sự kiện Dương Thiết Trụ bị thương lần này, bởi vì lúc ấy có rất nhiều hậu sinh lên núi tìm giúp, cho nên trong thôn có không ít người biết nội tình chuyện này.

Biết Dương Thiết Trụ lần này lên núi là vì chuẩn bị tiền bạc cho Dương Học Chương đi thi tú tài, sau khi Dương Thiết Trụ gặp chuyện không may, không phải Dương lão gia tử ra mặt đi gọi người tới tìm con trai, mà là đại cô Dương thị ra mặt. Còn có lúc đưa Dương Thiết Trụ tìm y quán, bên người ngoại trừ Dương thị, Dương lão tam và Lâm thị vợ của Dương Thiết Trụ, những người khác trong Dương gia không một ai tới…

Một số người trong thôn cũng nhìn ra một số tin tức, nhưng chung quy nội tình cụ thể bọn họ đều không rõ ràng lắm, cho nên cũng chỉ là ầm thầm truyền bá và truyền cũng không rõ ràng.

Vừa nhắc tới thương thế Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển lập tức bày ra bộ dáng mắt ướt lã chã, Dương thị ở bên cạnh thở dài lau lệ, vừa kể thương thế Dương Thiết Trụ lần này nghiêm trọng.

Nói xong thương thế, Dương thị không lộ ra tin tức gì nữa, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Người ta hỏi bà sẽ thay đổi chủ đề, hoặc nhanh chóng dẫn Lâm Thanh Uyển đi cảm ơn nhà khác, thật sự câu dẫn tâm lý tò mò của người ta. Lâm Thanh Uyển không nói lời nào từ đầu tới cuối đóng vai thương tâm nước mắt lã chã.

Lần này Dương thị và Lâm Thanh Uyển diễn trò tư thế, kỳ thật là bọn họ đã thương lượng từ trước rồi.

Vì sao? Kỳ thật cũng chính là từ khi Dương Thiết Trụ bị thương, người Dương gia hành động chọc giận Dương thị, bà cảm thấy bọn họ là lang tâm cẩu phế, sau đó bà nói cho Lâm Thanh Uyển tâm tư muốn Dương Thiết Trụ ra ở riêng vẫn giấu từ lâu trong đáy lòng.

Lâm Thanh Uyển vừa lúc cũng có ý nghĩ này, hai người hợp lại và thương lượng ra chuyện này.

Phân tích các kiểu, hai người thấy bây giờ mà ở riêng thì rất khó. Cho dù là Dương Thiết Trụ bị thương người Dương gia không quản, nhưng người ngoài lại không biết.

Chung quy Dương lão gia tử và Hà thị vẫn khoẻ mạnh, con trai con dâu mà đòi ở riêng, dù nói thế nào cũng là hành vi đại nghịch bất đạo, trong thôn này sẽ bị trạc cột sống. Bọn họ sau này vẫn còn muốn sống ở trong thôn này thì không thể làm như vậy.

Cuối cùng Lâm Thanh Uyển suy nghĩ một ý, nói cho Dương thị nghe, Dương thị nghe thấy không tệ lắm bèn đi bố trí.

Đây chỉ là bước đầu tiên…

Đến nhà nói cảm tạ xong, Lâm Thanh Uyển trở về phòng nhỏ của mình tiếp tục thêu và làm đồ bổ cho Dương Thiết Trụ, hi vọng có thể bổ sung nguyên khí đã mất.

Mà bên nhà Dương thị thì bắt đầu náo nhiệt lên…

Một ít thất đại cô bát đại di sôi nổi đến nhà đến thăm.

Thôn Lạc Hạp thôn vừa thu hoạch vụ thu xong nên không có việc gì bận. Các nam nhân làm hết chuyện nhà rồi, chăm chỉ một chút thì đi trấn trên làm việc vặt, lười biếng hoặc là điều kiện gia đình giàu có một chút thì ở nhà làm dự bị ‘Miêu đông’, hoặc là cùng với mấy người quan hệ tốt uống trà uống rượu giết thời gian.

Các nữ nhân đâu không phải là ở nhà giặt chăn phơi đệm, may quần áo mùa đông, thì chính là đi ra ngoài nói chuyện phiếm thị phi nhà bên đông ngắn nhà bên tây dài.

Chuyện thị phi ở nông thôn thường chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi kiểu như gà nhà này sang nhà kia đẻ trứng rồi đánh nhau, chuyện Dương Thiết Trụ lên núi Lạc Hạp bị thương suýt chết được coi là đại sự. Chỉ là nghe nói Dương Thiết Trụ luôn nằm ở trấn trên dưỡng bệnh, thương thế rất nghiêm trọng, cụ thể rốt cuộc thương thế như thế nào thì bọn họ không biết. Mà Hà thị mẹ của Dương Thiết Trụ lại là cái tính tình lưu manh, không ai dám tới cửa hỏi thăm.

Thật vất vả lần này Dương thị đến, lại một bộ biết nội tình. Lập tức làm cho các thẩm các di tới dò la tin tức. Thế là tốp năm tốp ba nối liền nhau mà tới.

Dương thị lúc đầu không nói gì, luôn ngắt lời giữa chừng. Nhưng không chịu nổi người tới nhiều, hơn nữa người nào tới nói chuyện cũng cao siêu, dần dần để lộ ra một ít tin tức.

Người này hỏi thăm ra một chút tin tức, người kia hỏi thăm ra một ít bí ẩn, sau đó mấy người ngồi tập trung nhau lại xâu chuỗi.

Ôi chao, lần này ghê gớm rồi, đây chính là chuyện cực kì cực kì lớn rồi!

Nhóm Đại thẩm đại nương tiểu nàng dâu lập tức sôi trào lên. Nội tình chuyện Dương Thiết Trụ bị thương tựa như sét đánh nhanh chóng lan truyền khắp thôn Lạc Hạp…

Nghe nói, Dương Thiết Trụ bị thương là vì đi chuẩn bị bạc cho lão tứ Dương gia đi dự thi…

Nghe nói, Dương Thiết Trụ bị thương nằm y quán người Dương gia ngoại trừ lão tam Dương gia tới, còn lại không có ai tới thăm…

Nghe nói, Dương Thiết Trụ bị thương rất nặng, lúc ấy thiếu chút nữa bị chết. Đi y quán trấn trên, đại phu nói có thể trị nhưng tiền dược phí mất không hề nhỏ…

Nghe nói, Dương Thiết Trụ chữa bệnh, Dương ra không chịu bỏ một đồng tiền nào, ngay cả đi thăm nom cũng không…

Nghe nói, Dương Thiết Trụ kia mà không có nàng dâu kia thì chết rồi, cầu Dương gia nhưng không ai bỏ tiền, cuối cùng không còn cách nào khác bèn bán hết trang sức của mình, còn tìm đại cô Dương thị mượn một khoản bạc lớn mới kéo được Dương Thiết Trụ từ Quỷ Môn Quan trở về…

Nghe nói, Dương gia không phải không có tiền lấy ra, mà là bởi vì tiền kia là để cho lão tứ chuẩn bị đi thi dùng, mới không cho cứu mạng Dương Thiết Trụ…

Còn nghe nói, lần này Dương Thiết Trụ bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quan trọng nhất là vai của hắn bị gấu chụp một cái, tay trái phế đi…



Tin cuối cùng này mới làm cho người ta kinh dị nhất!

Dương Thiết Trụ là ai? Đó là hán tử khỏe mạnh nổi danh mười dặm tám thôn, người cao lớn, sức lực vô biên, đánh lợn rừng, bắt lão hổ đều dễ ợt.

Người như trâu nhưng bây giờ cánh tay bị phế đi!

Ở nông thôn, cánh tay phế là một chuyện rất rất rất lớn, bởi vì nông hộ người ta còn phải ra đồng làm việc, đều là lao động chân tay, một người nam nhân bị phế đi cánh tay, vậy thì tương đương với phế đi một lao động vạm vỡ.

Vốn là nổi danh trong thôn lao động vạm vỡ bây giờ lại tàn tật, làm cho người ta rất thương tâm đồng tình. Đương nhiên cũng có không ít người trước đây đỏ mắt khi thấy Dương Thiết Trụ có thể săn thú, trong lòng vặn vẹo mừng thầm và sung sướng khi người gặp họa.

Cho dù thế nào thì chuyện Dương Thiết Trụ bị phế cánh tay vẫn nhanh chóng truyền khắp thôn Lạc Hạp, phát triển đến mức gần như từng nhà đều biết cục diện này.

Rất nhiều người muốn đi hỏi thăm đồng chí Dương Thiết Trụ đáng thương, nhưng ngại với Dương gia có kẻ cổ quái lưu manh Hà thị nên không dám tới cửa.

Hà thị cổ quái lưu manh keo kiệt là nổi danh trong thôn Lạc Hạp, ngoại trừ có một ít người dám trêu chọc ra thì còn rất ít người không dám trêu chọc bà ta. Mặt khác Hà thị có chút không gần người, gần như không thân thiết với phụ nhân nào trong thôn, cho nên tạm thời Hà thị vẫn không biết những lời đồn đãi này.

Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biết mà thôi, bởi vì Dương gia có một kẻ rất thích đi hóng chuyện thị phi, đó là Vương thị. Còn có một vị thích chơi bạc uống rượu với nhóm côn đồ lưu manh trong thôn, đó chính là Dương Thiết Xuyên.

Bây giờ lời đồn đãi chưa tới tai người Dương gia, chỉ là người khác đều nghị luận sau lưng họ, đợi đến khi nghị luận tới một mức nào đó, sớm hay muộn bọn họ sẽ biết.

Lâm Thanh Uyển chính là muốn làm như vậy, bản thân mình không thể giả bộ đáng thương, hơn nữa về sau không biết giải thích cánh tay lành lại của Dương Thiết Trụ. Lời đồn đãi mới là vũ khí tốt nhất, truyền đến lỗ tai người Dương gia xem ai có thể ngồi yên được.

… … … …

Một bên khác, Hà thị trong khoảng thời gian vui mừng hớn hở.

Dương Thiết Trụ bị thương, nhưng bà không đào bạc ra chữa bệnh. Tuy là nhị phòng nói là mượn Dương thị chống ‘Khó khăn’ sau này trả, nhưng bà tuyệt đối không nhận nợ này.

Còn có chính là lần này con trai bảo bối của bà sẽ trúng tú tài trở về, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.

Thế là bà bắt đầu suy xét tìm mối hôn sự cho con trai tú tài của bà. Còn có Dương gia Nhị Muội, cũng là đại cô nương 15 tuổi rồi, cần phải làm mai.

Dương Học Chương vẫn lùi lại chưa làm mai là bởi vì Hà thị vẫn tin tưởng vững chắc con trai mình nhất định sẽ khảo trúng tú tài. Làm tú tài lão gia thì muốn hôn sự thế nào mà không được chứ? Hà thị đang đánh chủ ý tìm mối hôn sự tốt cho con trai bảo bối đấy!

Và còn cả Dương Nhị Muội nữa, làm muội muội tú tài, nói không chừng còn có thể gả vào nhà gia cảnh giàu có làm chính thất phu nhân.

Tiễn bước Dương Học Chương đi huyện lý dự thi và Dương Thiết Căn đi cùng chăm sóc, Hà thị vui sướng tính toán trong lòng.

Cô nương nào trong thôn Lạc Hạp Thôn bà đều tính đến nhưng không thấy ai tốt cả. Thôn phụ cận cũng không có nghe nói có người tốt, Hà thị suy nghĩ có hay không lên trấn trên tìm cái nàng dâu cho Dương Học Chương.

Hà thị không am hiểu hỏi thăm các cô nương nhà người ta. Bà lại bắt đầu suy tính, có nên tìm bà mối tới làm mai cho Dương Học Chương hay không.

Càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, thấy Dương Thiết Căn đi huyện lý cùng Dương Học Chương rồi, Hà thị sai Dương Thiết Xuyên đi tìm Mã bà mối nổi danh khắp mười dặm tám thôn tới nhà.

Dương Thiết Xuyên không muốn đi, nhưng bị Hà thị mắng mấy câu đành phải bất đắc dĩ nhổm dậy ra cửa.

Qua hơn nửa canh giờ sau, Dương Thiết Xuyên dẫn bà mối tới.

Hà thị trong phòng chính chiêu đãi Mã bà mối, còn hiếm thấy bảo Diêu thị dâng nước trà và trái cây mời.

Hai người hàn huyên một phen, Hà thị giải thích cho Mã bà mối ý tứ mời bà ta tới.

Mã bà mối làm chuyện mai mối vô cùng thuần thục, thấy Hà thị có ý tứ muốn làm mai cho con trai bảo bối, liền giới thiệu gia thế mấy cô nương bà biết cho Hà thị.

Hà thị nghe xong trầm mặc một hồi, dần dần lộ ra sắc mặt bất mãn.

“Con ta là người sắp làm tú tài, Mã bà mối, bà có phải nên giới thiệu người khác tốt hơn một chút?”

Cái gì mà trong nhà có hơn mười mẫu đất, ca ca là thợ mộc, cái gì mà trong nhà ở là nhà ngói, dượng là lý chính thôn nọ…Con trai bà là tú tài lão gia, gia cảnh nghèo kiết hủ lậu như vậy làm sao có thể xứng với con trai của bà chứ hả!?

Hà thị quên mất, kỳ thật Dương gia bọn họ cũng là nhà nghèo kiết hủ lậu, thậm chí còn không bằng người ta. Chỉ là lúc này bà đang chìm đắm trong vui vẻ con trai sắp làm tú tài lão gia, bỏ quên chuyện đó mà thôi, muốn tìm cho con trai mình cô nương có gia cảnh tốt. Thậm chí cảm thấy con trai mình còn xứng với cả cô nương nhà Huyện thái gia.

Mã bà mối nghe Hà thị nói mà chân mày nhíu lại.

Tình huống Dương gia bà biết rất rõ, nhất là Dương Học Chương.

Bọn họ làm nghề này, tư liệu nắm trong tay không lẫn được. Nhất là nam tử chưa thành hôn trong mười dặm tám thôn này, trong tay Mã bà mối là có tư liệu cả đấy.

Tư liệu của Dương Học Chương, Mã bà mối cũng có, nói như thế nào đây, Dương Học Chương trong mắt Mã bà mối không được coi là một đối tượng tốt.

Nếu như nói tư liệu các hậu sinh trong tay Mã bà mối chia làm ba cấp, vậy thì Dương Học Chương cùng lắm cũng chỉ được xếp thứ hai thôi.

Vừa là tay trói gà không chặt, đi thi mấy lần còn chưa đỗ, trong nhà còn có một người mẹ, chị dâu như vậy.

Gia đình giàu có chút ai chịu gả cô nương cho nhà như thế này, tuy nói gia cảnh Dương gia được tính là tốt nhất thôn Lạc Hạp này.

Nhưng cho dù là bị khó xử, Mã bà mối vẫn là người giỏi nghề tiếp tục giới thiệu cho Hà thị vài vị cô nương nhà gia cảnh không tệ.

Hà thị vẫn không hài lòng, sắc mặt Mã bà mối dần dần không tốt.

Nghĩ cái bà già này không biết trời cao đất rộng, con trai mình là nguwoif thế nào mà còn không biết sao? Lại còn tưởng cóc mà ăn thịt thiên nga, ngươi muốn tìm chỗ tốt, quan trọng là cô nương nhà người ta có đồng ý hay không!

Hà thị thấy Mã bà mối sắc mặt khó coi, trong lòng cũng biết bà đang suy nghĩ cái gì, vậy là tức giận Mã bà mối mắt chó không biết nhìn người.

Đổi thành người thường thì Hà thị đã sớm làm ầm ĩ rồi đấy, nhưng lần này bà không dám. Dương Học Chương cần phải làm mai, đắc tội Mã bà mối là không có bà mối nào dám tiếp nhận việc hôn nhân nhà bọn họ. Đành phải kiềm chế lửa giận trong lòng xuống, qua loa khách sao với Mã bà mối vài câu, bảo bà ta hỗ trợ tìm chỗ tốt cho con trai bà, sau đó tiễn bước Mã bà mối.

Đợi khi Mã bà mối đi rồi, Hà thị giận đùng đùng quăng chén trà bà đã uống ra sân. Vừa đập chén vừa nghĩ, đợi đến khi con trai bà làm tú tài lão gia trở về, xem Mã bà mối ngươi còn mắt chó coi thường người như vậy nữa không!

Vương thị ở trong phòng nhàn rỗi không biết tình huống, lúc này không có ánh mắt chạy lên thấu.

“Mẹ, thế nào rồi? Việc hôn nhân lão tứ thành không? Là cô nương nhà ai vậy? Lão tứ nàh chúng ta phải tìm cô nương thật tốt mới được!” Vốn là tới để vuốt mông ngựa ngờ đâu lại chụp ngay vào vó ngựa, vó ngựa vung lên đạp Vương thị sưng hết cả mặt mũi.

Mắt tam giác Hà thị trừng lên.

“Đi đi đi, đi sang chỗ khác đi. Nhàn rỗi quá phải không? Nhàn vậy đi rửa chuồng heo đi.”

Vương thị bất mãn bĩu môi, nhanh chóng quay người tránh Hà thị xa một chút, sợ lại gặp họa.

Hà thị ngày ngày ở nhà đếm ngày trôi qua, đếm ngày Dương Học Chương dự thi xong trở về, hai người Dương Học Chương và Dương Thiết Căn vẫn còn chưa về, Hà thị có chút nóng lòng.

Nhưng ngẫm lại, có thể là trên đường trì hoãn một ít thời gian, Hà thị lại yên lòng.

Nhưng hai ba ngày trôi qua rồi, đã cách ngày Dương Học Chương nên trở về nhà qua năm ngày, Dương Học Chương vẫn chưa thấy trở về.

Hà thị ngồi không yên được nữa, sai lão đại Dương Thiết Xuyên đi lên huyện tìm Dương Học Chương. Lão nhị Dương Thiết Trụ đang bị thương không tiện gọi đi, trong nhà chỉ có thể sai Đại Dương Thiết Xuyên.

Hai cụ và hai người đại phòng đang trong chính phòng bàn bạc thì Dương Thiết Căn trở lại.

Chỉ có hắn một mình trở về, không thấy Dương Học Chương đâu. Dương Thiết Căn mãn nhãn tơ máu, râu ria xồm xàm, quần áo hỗn độn, nhìn ra được người tiều tụy và rất mệt mỏi.

Hà thị vừa thấy Dương Thiết Căn trở về lập tức kéo hắn vào chính phòng. Diêu thị và Lâm Thanh Uyển thấy sự tình không ổn cũng vội vàng đi theo.

“Lão tam, đệ đệ ngươi đâu? Ngươi để đệ đệ ngươi ở nơi nào rồi?” Lúc này Hà thị thật là nứt gan rống lên với Dương Thiết Căn.

Hành vi phong cách xử sự của Hà thị chưa từng thay đổi, không hỏi nguyên do, không hỏi xanh đỏ đen trắng, chỉ cần là không phải Dương Học Chương, là ai cũng mắng.

Dương Thiết Căn đang định nói lại bị Hà thị kích động đung đưa hô rống lập tức nói không nên lời.

Dương lão gia tử cũng phi thường sốt ruột, nhưng hắn thấy con thứ ba nghẹn đến mức mặt đỏ bừng nói không nên lời nói, nhanh chóng kéo Hà thị ngồi xuống trên kháng.

“Được rồi, bà đừng dọa hắn, bà để lão tam từ từ nói, bây giờ gấp cũng vô dụng.”

Hà thị cũng biết hiện tại không phải lúc rống người, tay chân đều nhuyễn bị Dương lão gia tử lôi đến kháng. Diêu thị bên này lấy ghế cho hắn ngồi, lại rót cốc nước.

Dương Thiết Căn ngồi xuống uống một cốc nước lớm mới chậm rãi nói ra tình hình —

Thì ra hai người Dương Học Chương và Dương Thiết Căn đến huyện Hoài Hà thì có tìm một một quán trọ ngủ lại, đồng hành còn có vị họ Trần cùng trường kia và cha hắn.

Bởi vì Hà thị cho tiền bạc có hạn nên hai người chỉ thuê một phòng thôi. Đương nhiên là Dương Học Chương ngủ giường, còn Dương Thiết Căn ngủ dưới đất.

Trong quán trọ nghỉ ngơi, bởi vì sớm đến 1 ngày nên Dương Học Chương và họ Trần cùng trường còn đi du ngoạn một ngày.

Ngày thứ ba trước bình minh, hai người đi huyện nha điểm danh vào sân. Trước khi đi vào đều là thoả thuê mãn nguyện, tràn đầy tự tin.

Hai người Dương Thiết Căn và cha vị họ Trần cùng trường luôn luôn ở bên ngoài huyện nha chờ, đợi đến lúc xế chiều các thí sinh dần dần ra sân.

Dương Học Chương và họ Trần cùng trường nâng nhau đi ra, sắc mặt hai người đều trắng bệch, gương mặt thất hồn lạc phách, không dám tin, phảng phất gặp đả kích lớn lao.

Dương Thiết Căn vội vàng hỏi mới biết được, thì ra Dương Học Chương và họ Trần cùng trường vào trường thi, vốn là định liệu trước mở sách đáp đề.

Ai ngờ đâu khi nhìn thấy đề thi thì dại mặt ra, hai người nhìn đầu đề bát cổ văn, càng nhìn càng như sấm sét đánh xuống, thì ra Hồ thư sinh đưa cho bọn họ khảo đề kia chẳng hề liên quan tới khảo đề lần này.

Lúc này hai người đã không còn tâm tình tiếp tục dự thi, đầu óc toàn là đề mục vì sao lại không đúng, mãi cho đến khi thời gian quy định đã hết bài thi còn không viết được một chữ, chỉ có thể giao giấy trắng. Đến khi trường thi bắt đầu đuổi người, hai người mới nâng đỡ lẫn nhau đi ra trường thi.

Nghe xong hai người kể rõ, Dương Thiết Căn và vị cha họ Trần cùng trường kia đều không biết nên làm gì, lại nhìn hai người bộ dạng bị thương nặng, vội vàng đỡ hai người trở lại khách sạn.

Ngồi lì trong khách sạn đến buổi tối, Dương Học Chương và vị kia họ Trần cùng trường mới thanh tỉnh lại. Hai người thương lượng một chút rồi đi hỏi thăm những người cũng mua khảo đề kia.

Lần này thí sinh tới huyện Hoài Hà dự thi, chủ yếu là trọ tại mấy khách điếm quanh đó, Dương Học Chương và vị họ Trần cùng trường kia biết bọn họ ở nơi đó.

Một đường đi tìm, tình huống mấy tên thí sinh khác giống hệt bọn họ, mấy người thế mới biết thì ra bọn họ bị mắc mưu lừa gạt.

Các khảo đề mua của Hồ thư sinh đều bị lừa, không có cái khảo đề nào đúng, mệt bọn họ hì hục học cái khảo đề kia.

Mấy tên thư sinh bị lừa gạt ngồi thật lâu với nhau, thương lượng nửa ngày mới đưa ra được quyết định đi tìm họ Hồ kia.

Nhưng bây giờ biết tìm hắn chỗ nào?

Bọn họ tổng hợp tư liệu lại, chỉ biết người đó họ Hồ, nhà ở huyện Hoài Hà, có người thân ở trấn Lạc Vân. Hơn nữa ngay cả khảo đề đều là giả, nói không chừng tư liệu người kia cũng là giả.

Nhưng cho dù như thế nào, đây chính là 50 lượng bạc trắng bóng, mấy thí sinh này cũng đâu giàu có, gần như vét sạch toàn bộ trong nhà mới lấy ra.

Lại là một phen tưởng tượng và tìm kiếm, mấy ngày ở huyện mà không được tin tức gì. Sự tình lại liên quan tới tác tệ trong trường thi nên không dám lớn tiếng tuyên dương đi báo quan, chỉ dám lén tìm người hỏi thăm.

Liên tục tìm hai ngày không có kết quả, mấy người đành thương lượng trở về trấn tìm tiếp. Trong lúc ai nấy đều bị cha mẹ đi cùng trách cứ và thương tâm muốn chết, nơi này không đồng nhất một miêu tả.

Trở lại Lạc Vân trấn, Dương Học Chương ở lại nhà họ Trần cùng trường, chuẩn bị kết bạn tiếp tục tìm kiếm Hồ thư sinh, thấy cách ngày nên trở về đã mấy ngày nền bảo Dương Thiết Căn về nhà báo tin.

Hà thị nghe xong lập tức khóc lên, sắc mặt Dương lão gia tử cũng khó coi vô cùng.

Vợ chồng Đại phòng mặt dại ra, cực kì không dám tin sẽ có chuyện như vậy.

Dương Thiết Căn đã sớm biết còn giúp tìm mấy ngày cho nên giờ phút này mặt không chút thay đổi. Mà Diêu thị và Lâm Thanh Uyển chỉ biết nhìn nhau không biết nói gì.

“Ông trời ơi, cái này còn có để cho người ta sống hay không, đây chính là 50 lượng bạc…”

Lúc này Hà thị bất chấp con trai có làm tú tài hay không, chỉ lo đau lòng 50 lượng bạc kia. Lần đầu tiên bà thật sự thương tâm khóc, vừa vỗ đùi vừa kêu khóc, nước mắt giàn giụa.

Vương thị từ trong khiếp sợ phản ứng lại, đầu tiên là nhảy cẫng lên.

“Mẹ, người nói phải làm sao bây giờ? Đây chính là 50 lượng bạc đấy, cả gia sản cứ vậy mà mất đi à?”

Không ai để ý tới ả, lúc này Hà thị và Dương lão gia tử chỉ lo thương tâm, thời gian đâu đi quan tâm tới ả ta.

“Kẻ như vậy phải băm thành trăm mảnh, hay là chúng ta báo quan đi?” Dương Thiết Xuyên cũng hận nghiến răng nghiến lợi.

Dương Thiết Căn vẫn cúi đầu ngồi chỗ đó, ngẩng đầu nói một câu. “Việc này không thể nháo lớn, nháo lớn đều không thoát được can hệ, dù sao cũng là tác tệ khoa khảo. Bị người ta biết không tội lớn thì cũng tội nhỏ.”

Dương Thiết Căn không hiểu quan hệ trong này thế nào, là lúc những thí sinh kia thương lượng, hắn ở bên cạnh nghe mới biết.

Vốn còn cảm thấy lão Đại đề nghị không tệ Hà thị dừng khóc, vừa nghe thấy lời này lại gào lên.

Báo quan không được, lại tìm không thấy người, xem ra lần này thật sự không có cách.

Phòng chính an tĩnh lại, chỉ còn tiếng khóc thương tâm của Hà thị.

Lại đứng một hồi thì mấy người tán đi. Lâm Thanh Uyển trở về phòng kể chuyện lại cho Dương Thiết Trụ nge.

Dương Thiết Trụ nghe xong trên mặt không hề có biểu tình gì. Thật lâu sau hắn mới nói chuyện vài câu.