Đánh Mất Tình Yêu

Chương 39



Gl màu trắng từ nơi này đối với sự triền miên của nam nữ bên người chạy đi, tốc độ xe rất nhanh, gió thổi rối loạn tóc Thì Nhan , trên cửa sổ xe dán tấm bảo vệ màu đen, mơ hồ phản chiếu gò má tài xế lạnh lùng lãnh khốc, thoáng một cái đã biến mất.

Tan việc Cao Phong, xe cộ qua lại không dứt, chẳng qua vị môi của cô cực kỳ ngon, cũng tươi mới như thể nước trái cây, Bùi Lục Thần hôn tới điểm liền dừng, buông cô ra đã là lúc môi lưỡi tê dại.

Trong xe, giữa tiếng huyên náo nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của cô, ánh mắt không rõ ràng.

Bùi Lục Thần trong mắt sóng tình trào dâng, nhưng Thì Nhan thủy chung vẫn bình tĩnh, trở tay chính là một cái tát lên má trái của hắn.

Cô cũng luyện qua quyền, động tác hung ác, Bùi Lục Thần má trái đau rát, lại vẫn cười nhìn cô, vẫn nói: "Đáng đánh!"

Hắn cơ hồ là tán thưởng nhìn cô, Thì Nhan trong lòng không hiểu sinh ra một tia phòng bị, thấy Bùi Lục Thần lại đi trước bước một bước, cho là hắn sẽ trả lại, thế nhưng hắn lại chỉ là cúi người hôn một cái lên trán của cô:

"Tôi đi lấy xe, chờ tôi."

Thì Nhan giống như không nghe thấy, trước mặt hắn lấy khăn giấy lau miệng, giống như chạm phải thứ không thuần khiết gì đó, lại thấy Bùi Lục Thần hai mắt nhanh chóng đen lại.

Bùi Lục Thần cuối cùng cái gì cũng không nói, bóng dáng đã cách xa.

Cô làm sao ngoan ngoãn chờ hắn? Như Bùi Lục Thần đoán, sau khi hắn lái xe về tới đây, người đã sớm mất bóng dáng.

Cùng cô ở chung một chỗ, thực sự có bằng lòng mà cường đại không chịu được, không thể thương hắn, vậy thì hận đi, đem hắn hận trong lòng đi, cũng tốt ——

Bùi Lục Thần xem như vậy, lại bật cười, nhưng cô đơn trong mắt theo tiếng cười tràn ra, lại lần nữa ẩn núp không ngừng.

Từ ngày đó, Bùi Lục Thần không có xuất hiện, chỉ là thỉnh thoảng từ trong nước gửi bưu thiếp, phong cảnh trên bưu thiếp theo Thì Nhan đã quen, lại chính là thiết kế phòng chờ sanh trong khu biệt thự cao cấp.

Trên bưu thiếp chỉ viết một câu nói: cảnh trí tốt nhất để lại cho chúng ta cùng đứa bé.

Chữ như kỳ nhân, nét chữ cứng cáp, lời lẽ bén nhọn.

Cô thế mới biết, thiết kế xây dựng của công ty mình là bị Bùi nhị thiếu này chọn trúng.

"Xin phiền Bùi thiếu lấy thêm mấy hạng mục cho ‘ Thì Dụ ’ làm, để cho ‘Thì Dụ’ chúng ta có thể ở trong nước nhiều điểm thuế hơn, thay tôi chuộc tội." Không phải là không kinh ngạc, mình cho là một câu nói đùa, hắn lại cho là thật.

Không công không thưởng, cô đều nên cảm ơn hắn, Thì Nhan có lúc sẽ nghĩ, có lẽ cảm ơn hắn là phương thức tốt nhất, chính là vẫn để cho hắn là cá trong muôn hoa, mình sẽ làm phiến lá không dính tên Bùi Lục Thần.

Cô, vẫn như cũ là người ngàn dặmtừ chối người ngoài - Thì Nhan.

Ngày ngày Thì Nhan trôi qua nhẹ nhàng, một chút cũng không có dấu vết, chỉ là thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng mà nghĩ tới, một người đàn ông giả nhân giả nghĩa, từng quan tâm cô cho cô lạnh, ấm, cho cô an ủi.

Dự tính ngày sinh của cô chừng hai tháng, bờ Tây Hải cuối mùa thu.

Khí trời khô ráo, Thì Nhan mời hộ lý chuyên nghiệp chú ý mình, thêm việc Tịch Thịnh trở lại, trong nhà bắt đầu dần dần cũng yên ổn.

Trừ trong việc công phải giao thiệp với người khác, Thì Nhan cũng không kết giao bạn bè, cô chỉ có đi bệnh viện tái khám thì mới nguyện ý ra cửa, những ngày sau này rất bình thuòng, có vài người, có một số việc, cô thật sắp quên lãng.

Trông ra không làm đồ ăn Trung Quốc thì khó ăn đến không cách nào nuốt xuống, mỗi ngày Tịch Thịnh đi tới đi lui giữa trường học và nhà, lại phải phụ trách ba bữa cơm, mặc dù thỉnh thoảng oán trách khiến Thì Nhan phát tiền lương, nhưng tổng thể cũng coi là chịu mệt nhọc.

Thì Nhan mỗi ngày ngủ thẳng 12 giờ, Tịch Thịnh làm xong bữa ăn sáng liền đi vào phòng kéo cô ra khỏi chăn, không có kết quả, chỉ đành phải tiến tới bên tai cô lẩm bẩm: "Thì tiểu thư, ngươi cũng mau ngủ thành heo."

Thì Nhan tin chắc mình béo lên là bởi vì bệnh phù trong thời gian mang thai, cô không chút nào nương tay nắm lên gối đầu liền hướng Tịch Thịnh đập, vẫn không chịu rời giường, trong đầu buồn bực ngủ tiếp.

Ngoài cửa sổánh sáng sớm có chút mờ mờ, nhưng người này 5h chiều liền đi ngủ, Tịch Thịnh cọ lòng bàn chân cô nửa ngày cũng không còn thấy cô có phản ứng gì, chỉ đành phải thôi: "Chỉ có lần thứ nhất, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, về sau cũng phải đúng hạn ăn điểm tâm có biết hay không?"

Giọng hắn rõ ràng là dỗ đứa bé, Thì Nhan tiếp tục giả vờ ngủ, nghe hắn nói " Em theo Maryanne đi có việc, chị mau dậy ăn điểm tâm." Cũng không còn phản ứng.

Một giấc ngủ này hết sức thoả mãn, Thì Nhan rời giường lúc mặt trời đã sớm treo lên cao, vặn eo bẻ cổ xuống lầu ăn điểm tâm.

Trừ nôn nghén lúc mới có thai , mấy tháng này đứa bé đều là lặng yên lớn lên, số lần máy thai so với những đứa bé cùng tháng cũng có phần ít, cẩn thận kiểm tra, không có chút nào khác thường, thầy thuốc mỉm cười nói: "Your baby is so lazy."

Bảo bảo quả thật lười, chính xác tiếp theo người mẹ này cũng sinh tính lười luôn, cả ngày có người hầu hạ, mười ngón tay không dính nước. Cũng không biết Tịch Thịnh cùng bọn họ chậm chạp trông chừng mua sắm bao nhiêu thứ, Thì Nhan vừa nhìn tiết mục đấu võ mồm, lại lần đầu tiên mình gọt trái táo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút chuông cửa.

Nhìn thời gian này, bọn họ nên trở về rồi, đang nghĩ như vậy, chuông cửa liền vang lên, Thì Nhan chầm chập di chuyển, ưỡn bụng lên mở cửa, một tay kia còn cầm đao: "Thế nào không mang chìa khóa. . . . . ."

Thì Nhan sửng sốt.

Trong đầu như có một dây cung mảnh mà sắc bén , đột nhiên căng thẳng, sau đó gảy lìa, trong đầu cô mênh mang, trí nhớ có chút theo người ngoài cửa xuất hiện, từ trong đáy lòng chỗ sâu nhất tràn ra, mang theo đau cùng hận.

Thì Nhan lui nhanh một bước, trở tay đóng cửa, bị anh nắm lại.

Cô nhìn anh một cái, ngay sau đó quay đầu đi.

Vốn cho là đã quên lãng gì đó, lại rõ ràng giống như ngày hôm qua. Này lông mày hơi cao , đôi môi lạnh lùng, đường cong sắc bén của bộ mặt, thậm chí là thanh âm của anh ——

"Không mời anh đi vào ngồi một chút?"

Thì Nhan trong tay còn cầm đao, có lẽ cô nên quẹt làm bị thương tay của anh, thừa dịp anh đau đớn đóng cửa lại, nhưng cô thật muốn hành động thì tay lại bắt đầu run.

Cô nửa người chống đỡ ở trên cửa, chỉ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn anh: "Có chuyện gì ở chỗ này nói."

"Anh mới từ bệnh viện tới đây. Nghe nói bảo bảo rất khỏe mạnh." Không có vui mừng, không có kích động, lại càng không có một chút áy náy, giọng nói của anh lạnh nhạt đến mức Thì Nhan cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thì Nhan kinh ngạc chốc lát, ép mình không cần quan tâm anh làm sao biết đứa bé tồn tại, lại càng không nên quan tâm anh giờ phút này lạnh nhạt là vì kiểu gì, cô chỉ mong anh rời đi: "Chuyện không liên quan anh."

"Anh là chồng của em."

"Chồng trước."

"Ok, chồng trước." Cho đến lúc này, anh mới toát ra một tia nhượng bộ, "Nhưng anh là ba của đứa bé."

Thì Nhan chê cười: "Làm sao anh biết nó là của anh?" Lông mày khẽ nhíu, là vết tích của sự đùa cợt.

Anh yên lặng.

Ngoài cửa, an tĩnh vô hạn mở ra, bao phủ Thì Nhan, cô lại hận anh yên lặng. . . . . .

Thì Nhan lòng bàn tay bất giác siết chặt, ánh mắt dính vào chút tàn khốc, "Tôi cùng bạn trai tôi tình cảm rất ổn định, về sau đứa bé ra đời đoán chừng sẽ kết hôn, Trì tiên sinh, chớ đem chính anh nghĩ là mình quá quan trọng."

"Bùi Lục Thần?"

Thì Nhan cũng không nghĩ là anh liên tưởng đến người này, lại ngạc nhiên với lời kế tiếp của anh: "Anh một tháng trước gặp qua hai người, nhìn ra được, hai người rất ngọt ngào, chúc mừng."

Anh. . . . . . Nhìn thấy?Cô nghe vậy dừng lại, Trì Thành vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Một tháng này anh tra rõ rất nhiều việc, chuyện đứa nhỏ em không phải tốn nhiều tâm tư gạt anh."

Thì Nhan hậu tri hậu giác phát hiện, anh cũng không phải là đi cầu hòa, ánh mắt của anh, thật lạnh.

"Anh sẽ không để cho người khác làm ba đứa bé." Âm thanh tự nhiên cũng không có nhiệt độ.

Ánh mắt Thì Nhan suy tư hồi lâu, môi mím chặt chậm rãi buông ra, khóe miệng giơ lên, ngoặt ra độ cong có chút ương ngạnh: "Vậy thì chờ lên tòa án đi, đừng trách tôi không đề cập tới, anh thua là chắc chắn. Tôi dĩ nhiên sẽ không để ý chút tiền nuôi dưỡng trong tay ra ngoài, coi như đồ cưới."

"Phanh" một tiếng cửa đóng lại, không hề lưu nửa điểm đường sống.

Tịch Thịnh lúc về đến nhà sợ hết hồn, vội vàng vất bao lớn bao nhỏ gì đó, chạy tới nâng cô dậy: "Làm sao lại ngồi trên đất?"

Ánh mắt ở trên người cô băn khoăn mấy lần mới yên lòng, một hồi đổ mồ hôi, buồn bực thán: "Em còn tưởng rằng chị lại té. . . . . ."

Cô tự đóng cửa lại, sau đó vẫn ngồi ở trên bậc thang cửa trước , như vậy dễ dàng suy nghĩ ra chút chuyện, bị Tịch Thịnh đỡ đứng lên, cô cũng không có biểu cảm gì: "Anh ta đi rồi?"

"Ai?"

Xem ra anh sớm đã đi. . . . . .

Cùng người đàn ông này hoàn toàn vạch ranh giới, cô nguyên tưởng rằng mình sẽ sảng khoái vô cùng, nhưng cô lại cảm thấy ngực rất đau, lại thật buồn bực .

Chẳng lẽ là cô đối với Bùi Lục Thần quá lạnh nhạt, gặp báo ứng? Thì Nhan khống chế không được muốn suy nghĩ lung tung.