Đánh Cược Trái Tim

Chương 6



Màn năm – Thương cho roi cho vọt

Trong tâm lý tội phạm học có 1 hội chứng,gọi là hội chứng Stockholm,đã được thế giới công nhận.Hội chứng này sở dĩ có tên gọi như vậy bắt nguồn từ 1 vụ cướp ngân hàng năm 1973,tại Stockholm,Thụy Điển.Đây là tên khoa học của 1 hội chứng mà nạn nhân lại nảy sinh tình cảm với tội phạm bắt giữ mình.Hay có thể nói 1 cách đơn giản là hội chứng yêu ngược,càng bị đối xử tàn nhẫn,càng bị ngược đãi nhưng lại nảy sinh tình cảm với người ngược đãi mình.Nói 1 cách cổ lỗ theo kiểu của các cụ đã ngồi trên nóc tủ của nước ta là “Ghét của nào trời trao của ấy.”

Xét 1 cách toàn diện,triệu chứng tâm lý này đã được chứng minh và kiểm nghiệm qua rất nhiều trường hợp,cho nên chắc chắn là hiện tượng có thật,có khả năng xảy ra.Vì theo các nhà tâm lý học lý giải hiện tượng này xuất phát từ trạng thức tự vệ tự giác,hoặc tự phát của người bị hại,họ có biểu hiện xây dựng mối quan hệ mất thiết với kẻ bắt cóc,và hoàn toàn ko bị áp lực khi đang bị bắt giữ.Hay nói 1 cách khác,vô thức yêu người hại mình.

Cái điều này nghe thì vô cùng vô lý,cứ như là biến thái,nhưng thực tế đã chứng minh là chuyện hoàn toàn có thật,bởi rất nhiều ví dụ điển hình trên thế giới.Hơn nữa vốn cuộc sống toàn những điều rất vô lý,ví dụ bạn có thể ghét cá kho nhưng lại thích ăn sushi,bạn có thể thấy trời vừa có thể mưa,lại có thể nắng,bạn có thể thấy rất nhiều trường hợp con nít có hành vi muốn chọc phá bắt nạt người mà mình thích..Đó cũng có thể coi là 1 biểu hiện của hội chứng Stockholm.Cho nên,nói Việt Nam ko phát hiện ra hội chứng này,là vô cùng sai lầm.Cũng có rất rất nhiều tình yêu điển hình,bắt đầu từ những hành động thù địch.Vậy bạn bắt đầu từ “ghét” ko có nghĩa sẽ ko có khả năng kết thúc là “yêu”.

“Làm gì mà ngồi thần người ra thế?” Duy tiến lại ngồi cạnh thằng bạn quí tử.

“Ko có gì!” Tú nói tay vẫn cầm cốc rượu trong tay mân mê.Tối thứ bảy,nhìn mấy thằng bạn thân đang gào thét,đứa thì đang uống rượu với gái,đúng là cuộc sống bình thường đây rồi.Nhưng nghĩ lại cái màn kịch hay lúc chiều vẫn ko khỏi bàng hoàng và sửng sốt.Cứ như mình vừa từ 1 thế giới khác trở về.

“Ko phải đang nhớ người ta đấy chứ?” Duy tay vuốt cằm nhướng mày nhìn thằng bạn.Lâu rồi ko thấy nó dẫn gái theo.Dù mỗi tuần đổi 1 cô,nhưng cũng là có,tối thứ 7 sao lại nỡ để cô đơn?

“Nhớ cái gì mà nhớ!Tao thoát khỏi cô ta đã cảm thấy mình đặc biệt may mắn rồi!” Tú quay sang nhìn thằng bàn rủa xả.

“Lại sao đây?Tao đã bảo mà,cô ta đúng là khắc tinh của mày!” Duy nói vừa cười.Xem ra lần cá cược này,hoàn toàn ko uổng.

“Mày ko biết 1 tuần nay tao thảm thế nào đâu!” nói tới đây,đột nhiên thấy ko ổn.Lẽ nào lại nói là mình bị cô ta hại rất rất thê thảm.Mỗi tuyệt chiêu đều bị cô ta 1 chân đạp cho dẹp lép như con tép.Còn gì là sĩ diện đàn ông nữa?Ko!Ko được nói!Tuyệt đối ko được nói!!Có chết cũng phải nuốt vào trong.

“Sao?” Duy nhướng mày khuôn mặt gian tà nhìn biểu hiện trên gương mặt của Tú,có vẻ như tuần vừa rồi bị chơi cho thê thảm lắm.

“Ko có gì!!” Tú nói,cầm cốc lên uống một ngụm.Đôi mắt anh lơ mơ lướt khắp phòng,cuối cùng nhỡ đập vào mắt là chiếc áo quá hot của cô nàng đang ấp ủ thằng bạn thân của anh ở góc phòng.Ôi lại đồ lót..Điên mất!!!!

“Này,mày biết gì ko?Trên thế giới có 1 hội chứng gọi là Stockholm,coi chừng mày mắc phải hội chứng đấy!” Duy khẽ cười,cứ để cô ta đè đầu,ko biết chừng thằng này quay ra thích cô ta từ lúc nào ko biết.

“Hội chứng Stockholm?” Tú nhíu mày,thằng này đang nói tiếng nước nào đây??

“Nghĩa là hội chứng người bị bắt cóc yêu kẻ bắt cóc mình.Mình hay bị cô ta chơi đau như vậy ko chừng mày sẽ yêu cô ta lúc nào ko biết đấy!Tới lúc đó cứ bảo tao 1 câu,mày trả tiền xong tao xem như ko có chuyện gì xảy ra!” Duy cười,đưa cốc rượu lên làm 1 hớp.

“Hội chứng Stockholm?..Tại sao tao ko nghĩ ra nhỉ?” Tú reo lên,nói rồi đứng dậy.

“Đi đâu đấy?” Duy hỏi.

“Về nhà!Nghiên cứu binh pháp!” hắn ko thèm quay lại nhìn vừa đi vừa nói với lại..

“Thật sự ko có cảm tình đặc biệt nào sao?” nhìn theo cái dáng sốt sáng của thằng bạn,anh khẽ cười.Có đôi khi cậu sập bẫy của chính mình mà ko biết đâu.

Thứ 2,đầu tuần…Sân trường ồn ào dọn ghế để dự giờ sinh hoạt chung..

“Trời …. Đại ca… mặt anh!” 1 học sinh nam lớp 12A14 kinh hãi rú lên.

Mấy người khác cũng nhìn hắn trố mắt,á khẩu.Đây có phải hotboy trường nó thật ko đấy?Trông có khác gì con gấu trúc đâu hả trời?

“Ờ!Có vấn đề gì?” Tú nói,gõ cho mỗi thằng 1 cái cho tỉnh hẳn cái mặt đần thối trở lại bình thường.Đây là kết quả ngâm cứu sách vở cộng phim ảnh của anh trong suốt cả tối thứ bảy đến sáng nay.Nói là ngâm cứu cho có vẻ tinh thông,chứ thật ra là.. xem phim Hàn Guốc và đọc truyện tình cảm..Theo như số liệu thống kê truyện và phim anh đọc,thì giờ tỉ lệ phim ghét lúc đầu càng nhiều về sau dính nhau càng chặt là 99,9%.Còn lại 0,01% là chuyện về tình yêu đồng giới sống đi chết lại.Cho nên kế hoạch lần này là phải làm cho con nhỏ kia dính phải hội chứng Stockholm với anh.Vừa có thể trả thù,lại vừa thắng được vụ cá cược,đúng là 1 mũi tên bắn 2 con chim.Kế hoạch anh đã có rồi,giờ chỉ phải thực hiện thôi.Thật ko uổng công bỏ cả ngày ra ngâm cứu,so sánh số liệu.Kết quả thu được rất lớn,mà hậu quả thì cũng rất nhiều.Cứ nhìn cái gương mặt vốn đã trắng,nay lại thức cả đêm,giờ 2 mắt thâm quầng đen xì thật ko khác gì con gấu trúc.Thật là phai tàn nhan sắc mà,ngày xưa hồi mới có AV anh cũng ko đến mức ngâm cứu đến 2 mắt thâm cuồng thế này.Tất cả là tại con khủng long bạo chúa kia,nhưng kẻ biến thái thì phải mang cách biến thái ra để trị.Ta nhất định,nhất định sẽ cho cô thấy.

“Mấy đứa lại gần đây!” Tú gẩy gẩy ngón tay trỏ gọi mấy thằng đàn em ngồi xích lại.



“Đại ca..Thế có hơi..” 1 thằng nhóc sau khi nghe xong thì thầm ánh mắt hơi ái ngại.

Bốp.

“Lắm lời bảo làm thì làm đi!Tao lên lớp đi ngủ,đứa nào làm việc nấy!Xong thì gọi tao!” nói rồi anh đứng dậy,vừa đi vừa ngáp dài 1 cái.Tốt nhất là đi ngủ thôi,mệt quá rồi.Chờ mà xem kịch hay đi nhé Gozila.

Lại trễ,lại trễ rồi!AAAAAAAAAAAAAAAA….

Ném cặp sách của mình qua trước,Nhi trèo lên tường lén lút vào trường.Học ở đây 3 năm,đi học muộn ko biết bao nhiêu lần,cứ trèo tường riết,cuối cùng lại thành cao thủ,kĩ thuật cứ ngày càng cao lên.Giờ nhắm mắt cô cũng có thể trèo qua và tiếp đất an toàn.

Bịch…

“Ai da..” Nhi ngã xõng xoài trên mặt đất..Nhưng mà cái gì thế này..??

Cái sân sau vốn là sân đất,bình thường tập chạy là bụi đã mù mịt rồi,giờ tại sao..Tại sao..Tại sao lại ướt sũng thế này??Đã thế..Đã thế…Chỗ chân tường nơi cô thường xuyên đáp cánh lại toàn là bi.Hèn chi nữa vừa nhảy xuống đã bị trượt ngã ngay rồi.Mà sao bác bảo vệ tưới sân kiểu gì mà chỉ tưới có chỗ góc tường thấp này…Bẫy!!Rõ ràng có kẻ bẫy cô…Kẻ nào to gannnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!

“Trời đất..Cái gì thế này!!” Ngọc nhìn Nhi thốt lên.Người con bé cả 1 nửa bên áo đều dính toàn bùn,cái quần thì còn thảm hơn cả mặt sau đều là bùn đang ướt,nước thì cứ giỏ tong tỏng. “Mày vừa đi khám phá ở cái góc nào về thế?Đừng bảo sông Tô Lịch nhé?”

“Thôi đi,đừng có xỏ xiên.Mới sáng sớm đã có kẻ đặt bẫy tao rồi!Tao mà tìm ra kẻ nào .. Thì nó cứ mua sẵn hương cho nhà nó thắp đi!” Nhi nói,đôi mắt đen láy càng sáng hơn bình thường vì tức giận.Tên khốn nào,lại dám gây sự với cô đây?Nghĩ ra cái kế này phải là kẻ có thù sâu sắc với cô lắm… Ôi!Mặc áo ướt dính đầy đất..Khó chịu quá >”””””””

“Hahahaha..” Tú đang ngồi gác chân lên bàn ko nhịn được cười.Món nợ làm ướt áo cuối cùng cũng trả được rồi.Nhưng mới chỉ là mở màn thôi.Vở kịch còn trò hay đang đợi cô đấy.Nhưng nghĩ tới cái dáng ngã thảm thương của cô ta,thiệt khiến người ta mát lòng mát dạ.Để xem cô còn có thể cười nửa miệng được nữa ko.

“Đại ca bị sao vậy?” 1 thằng nhóc đang ngồi ở bàn trên nhìn xuống gương mặt gấu mèo đang cười nghiêng ngả của Tú,hỏi thằng bạn rất khẽ.

“Thì vụ đặt bẫy đó.Đại ca cũng thật là..còn tính với cả con gái.”

Rầm.

Thuận chân đá lun cái bàn trước mặt 1 cái mạnh,thúc vào người 2 thằng đàn em đang ngồi nói chuyện ở trên.

“Chúng mày vừa nói gì!” con gấu mèo đang vênh mặt ra oai (-___–) vui lòng cắm biển gấu nguy hiểm chớ lại gần.

“Ko ạ!Bọn em nói gì đâu!” kể cả có trông giống gấu mèo thì anh vẫn cứ như con cọp.Trong lòng 2 nam sinh này đều nghĩ vậy.

“Chuyện kia xong chưa?” Tú hất mặt hỏi.

“Dạ,em lấy đây rồi,nhưng..nhất thiết phải làm thế ạ?Nhỡ đâu..” tên nam sinh trả lời vẻ dè dặt.

“Nhỡ đâu làm sao?” hắn gắt.

“Nhỡ em bị giám thị bắt được thì sao?”

“Có tao ở đây mày phải sợ à?” Tú nói giọng đầy tự tin.

“Các thầy cô đâu có dám nói gì anh,bố anh làm to thế cơ mà!” cậu học trò nói giọng ngày càng lý nhí,môi hơi bĩu ra.

“Tao lại để mày bị bắt à,đồ ngu!Mau đi làm đi!”

“Dạ!” hắn đành chịu đựng,lếch thếch đi ra hành lang đang ồn ào người,hướng về đầu hành lang bên kia,mục tiêu lớp 12A9.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…” tiếng la thất thanh từ lớp 12A9 vang vọng khắp hành lang.

Tú mỉm cười 1 nụ cười mãn nguyện,bắt đầu nhấc người lên khỏi ghế.Đến giờ đi xem trò vui rồi.Mấy thằng nhóc ngồi cạnh cũng hiểu ý liền đi theo Tú qua dãy hành lang.

Cảnh tượng hỗn loạn giờ ra chơi của lớp 12A9,cuộc hỗn chiến của “nữ sinh rạng ngời và .. chuột”.Tiếng la hét trí chóe trong lớp,đám con gái đang dậm chân nhảy nhảy lên bàn,hò hét,chỉ trỏ..Thật là 1 cuộc hỗn chiến.Tú mỉm cười.Đúng là trò vui.Tú đảo mắt về phía dãy bàn bên trong xem,con khủng long Gozila hoảng hốt thì như thế nào.Nhưng ko thấy cô ta đâu.Hắn tới chỗ thằng đàn em kí đầu 1 cái

“Mày làm ăn cái kiểu gì đây?Ko phải nói là bao giờ có cô ta thì hãy hành động sao?”

“Đại ca,cô ta ở trong đó mà!” thằng bé xoa xoa đầu,cự nự.

“Có thấy đâu!” Tú nhăn mặt,cố tìm xem cô ta đang ở đâu.Trên các bàn hay ghế bây giờ đều ko có,chỉ có bọn con gái đang la hét “Nó kìa!” “Nó bên kia!” “Đừng để nó chạy!!”

“A!Bắt được rồi!!”

Xoảng…. Cô ta vừa chui lên từ phía gầm bàn,tay cầm con chuột..TAY CẦM CON CHUỘT….Tú cảm thấy da đầu mình bị tróc hết toàn bộ,cả cái hộp sọ cũng lộ ra ngoài.Con Gozila đó,ko hề sợ chuột..Tức giận đánh cho thằng vừa cầm chuột vứt vào lớp A9 1 cái,rồi đi thẳng về lớp.

“Khiếp!Mày đi xa tao ra!” Ngọc nhìn con bạn đang để con chuột trên vai mà rùng mình.

“Sao thế?Trông nó cũng dễ thương mà!” Nhi nói vừa lấy tay đưa cho con chuột 1 ít khoai tây chiên.

“Mày có thể bỏ nó ra rồi đấy!Ghê quá!”

Nhi nhăn mặt.Bỗng từ phòng vệ sinh nam bên cạnh cô nghe tiếng bước chân và cả tiếng nói nữa.

“Anh Tú thật là,rõ ràng ko phải tại tôi,anh ấy mới là người nghĩ ra kế hoạch ném chuột vào lớp họ.Vậy cô ấy ko sợ chuột sao lại đánh tôi!” giọng 1 cậu học sinh than thở.

“Thôi đi,cậu công việc còn nhẹ,như tôi bị ông ấy sai đi tưới ướt sân,lại còn rải bi.Thật sự nếu cô ấy mà ngã bị thương ko phải tôi chết chắc sao!” lại 1 giọng nói khác phàn nàn.

À ha!Hoàng Tuấn Tú,rải bi,tưới nước ướt sân sau,ném chuột vào lớp.Giờ đến lúc anh trả thù phải ko?Anh cũng khá đấy!Bản tiểu thư xem anh có thể làm được gì.

“Cậu nói đúng Ngọc ạ,đến giờ phải thả chú chuột này đi rồi!” Nhi quay sang nhìn Ngọc đôi môi mỉm cười.

Ngọc nhíu mày nhìn Nhi.Lại gì nữa đây cô nương?

Sau tiết thể dục,lớp 12A14 vào lớp.Tú mệt mỏi đi về chỗ ngồi.Cái giờ thể dục thật vô vị,cái sân vừa bụi,vừa bé tí bằng cái lỗ mũi.Giờ lại còn có mấy cái cây siêu vẹo.Hoàn toàn là bắt học sinh chịu khổ mà.Về tới chỗ ngồi Tú sờ tay vào ngăn bàn,kiếm cái máy nghe nhạc,bỗng bàn tay anh chạm vào cái gì đó ấm ấm,nhúc nhích,…

“AAAAAAAAAAAAA…”

Một con chuột trong ngăn bàn anh,đang nằm ngoan ngoãn gặm khoai tay chiên.Tại sao lại có con chuột trong ngăn bàn anh được?Tại sao lại có khoai tây chiên cho nó ăn chứ??Cái này..Còn cần phải hỏi câu thứ 2 ư?

“Trần Hiểu NHIIIIIII .. cô cố tình phải ko?”

Nhi mỉm cười khẽ lắc đầu.

“Còn chối rõ ràng là cô bỏ chuột vào ngăn bàn của tôi!Ko sao tự dưng nó ở đó?!”

“Tôi chỉ trả lại đồ cho cậu thôi!” Nhi dùng đôi mắt đen lấp lánh nhìn thẳng vào mặt Tú.

Tú hơi lùi lại, “Cô cứ chờ đó!Tôi sẽ cho cô nếm mùi lợi hại!”

“Vậy bản cô nương kính cẩn chờ các hạ!” Nhi nở 1 nụ cười,quay người bước đi.Tôi chờ xem anh có thể làm gì được tôi.Đến đây thử xem nào!

Màn cưa cẩm đã hoàn toàn kết thúc,giờ là thời đại của chiến tranh..