Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 47: Ngày dạm hỏi không yên lành (1)



Về đến nhà Hạ Ly liền đi tắm rửa sạch sẽ, hôm nay bận rộn cả ngày đi tới lui cô đã sớm mệt đến lả người lúc này chỉ muốn tắm nhanh nhanh để đi nghỉ ngơi.

"A Cảnh."

Vừa bước ra ngoài thì cô đã nghe được tiếng sột soạt.

"Ừ, anh đang soạn lại quần áo em mới mua cất vào tủ."

Hạ Ly chợt nhớ tới bộ áo ngủ cô mới mua khi nảy liền hớt hải chạy nhanh vài bước.

"Không không, em tự soạn được rồi."

Cô vừa chạm đến gốc áo anh thì cũng là lúc Trần Cảnh moi ra được bộ áo ngủ đỏ rực kia.

"Ly Ly, em... mua cái áo ngủ này sao?"

Nhìn chiếc áo mảnh hai dây xuyên thấu Trần Cảnh khẽ nuốt nước bọt, giọng nói thoáng chốc cũng trầm đi vài phần.

Hạ Ly hốt hoảng mò đến tay anh giật lấy chiếc váy ngủ vội giấu ra sau lưng, cô chột dạ lắp bắp nói:

"À thì... cái này được giảm giá nên... em mua đại thôi."

Anh nhìn cô vì bối rối mà hai má cũng đỏ ửng lên, khẽ miết ngón tay như thể anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại của chiếc áo kia.

Khẽ liếm cánh môi khô khốc, Trần Cảnh bất chợt ôm eo Hạ Ly nhấc bổng cô ngồi lên bàn, chính mình chen vào giữa hai chân cô.

"Em mua đại? Chứ không phải vì muốn mặc cho anh ngắm sao?"

Hạ Ly mím chặt môi không dám hó hé lời nào hai tay ôm chặt lấy vai anh, cô quyết liệt lắc đầu.

"Muốn cho anh ngắm, nhưng không phải là bây giờ."

Trần Cảnh vuốt ve má cô, anh nhếch môi cười nhẹ, cúi đầu cắn vành tai cô một cái khiến cho cả người Hạ Ly thoáng run lên.

"Nhưng anh muốn ngắm ngay bây giờ quá, Ly Ly ơi!"

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn thế kia làm sao dám mua loại quần áo như thế, không cần suy nghĩ Trần Văn cũng biết là ai bày kế cho cô. Nhưng anh quả thật cực đẹp thích "điều" này.

Hạ Ly nghe anh trìu mến gọi một tiếng "Ly Ly" thì trái tim đã mềm nhũn ra, thành trì kiên cố cuối cùng của cô cũng bắt đầu sụp đổ.

"A Cảnh..."

"Hửm."

Trần Cảnh ngẩng đầu lên khỏi cái cổ trắng ngần của cô vừa bị anh mút ra một quả dâu tây, ánh mắt anh trầm đục nhuộm đầy lửa dục.

"Nhưng hôm nay em hơi mệt, ngày khác mặc cho anh ngắm nhé."

Cô xấu hổ đến mức cả tai cũng đỏ nhỏ giọng thương lượng với anh.

Trần Cảnh biết đêm qua bản thân quá trớn, hôm nay lại đi tới lui mấy bận, chắc cô cũng đã mệt lắm rồi.

Hít vào một hơi nhịn xuống lửa nóng dưới hạ thân, anh đưa tay xoa đầu cô rồi ôm cô xuống khỏi bàn.

"Anh trêu em thôi, mau ngủ đi, anh đi tắm."

"Vâng."

Trần Cảnh đi rồi Hạ Ly cũng thở phào một hơi lê thân thể mệt mỏi hướng tới giường ngủ.

Đến khi Trần Cảnh một thân lạnh lẽo đi ra khỏi phòng tắm thì Hạ Ly đã cuộn mình trên giường ngủ say.

Anh đi đến nằm cạnh cô nhưng lại không chui vào chăn, cả đêm anh tắm nước lạnh bây giờ trên da thịt cũng là một mảnh lạnh buốt nên không dám ôm cô vào lòng.

Ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ say của cô trong lòng lại cảm thấy yên bình khó tả. Anh đưa tay sờ lên má cô, dường như cô cảm thấy lạnh nên rụt cổ lại vùi mặt vào chăn.

Trần Cảnh bật cười cũng không trêu ghẹo cô nữa, anh khẽ nhắm mắt an ổn chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh đã gần đến tết, ngày 26 tết Trần Cảnh theo ước hẹn trước với mẹ Hạ đưa Hạ Ly đến nhà thưa hỏi.

Đinh đông.

Trần Cảnh một tay nắm tay Hạ Ly một tay ấn chuông cửa nhà họ Lương, chưa đầy một phút đã có người ra mở cửa.

"Oh anh đến rồi sao? Bác sĩ Trần."

Lương Cảnh Chi mỉm cười tươi như hoa nép ở cửa nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, Hạ Ly vốn còn đang cười lập tức cũng sa sầm mặt.

Trần Cảnh cảm nhận được cô không vui lúc anh nhìn về phía Lương Cảnh Chi cũng không có mấy phần thân thiện cho cam.

"Sao vậy? Thấy tôi anh không vui thế sao?"

Lương Cảnh Chi vẫn cười vui vẻ một câu cũng anh hai câu cũng anh, trực tiếp xem Hạ Ly như không khí.

"Cô Lương nếu không phiền thì tránh đường một chút."

Lương Cảnh Chi nhún vai, né sang một bên cho hai người đi vào.

"Hai đứa đến rồi à, mau vào ngồi đi con."

Hạ Mẫn Uyên cũng chạy ra cửa tươi cười đón hai người, Trần Cảnh lễ phép chào hỏi bà một chút khó chịu vì Lương Cảnh Chi cũng bị anh đè nén xuống đáy lòng.

"Con chào bác gái ạ, năm mới đến con có chút quà biếu hai bác."

Hạ Mẫn Uyên vui vẻ nhận quà dẫn hai người đi về phòng khách.

"Con đến là bác vui rồi còn quà cáp làm gì."

Trần Cảnh cười nắm tay Hạ Ly đưa cô vào trong, từ lúc đến cửa trên môi cô gái nhỏ đã không còn cười nữa khiến cho Trần Cảnh cảm thấy rất không thoải mái.

Lúc ánh anh quét qua phòng khách thấy Từ Khiêm cũng đang ngồi chễm trệ ở đó một tia u ám ở đáy lòng đã bắt đầu nhen nhóm.

"Ba mẹ, con mới về."

Mặc dù Hạ Ly cảm thấy có mặt Lương Cảnh Chi vào ngày hôm nay rất phiền và đáng ghét, nhưng dẫu sao cô và Trần Cảnh cũng đến để dạm hỏi ba mẹ một chút khó chịu đó cô vẫn có thể nhịn được.

"A Ly về rồi đó sao, hai đứa mau ngồi đi. Hiếm khi gia đình đông đủ thế này, hôm nay phải ở lại đến tối mới được về đấy."

Lương Chi Khâm nhìn cả nhà quây quần cõi lòng hạnh phúc không thôi, ông biết hai cô con gái không hợp nhau hiếm khi chủ động về nhà khiến ông rất vui.

"Phải đó, không phải hai người hôm nay muốn bàn đến việc cưới hỏi hay sao? Còn đứng làm gì, chúng ta mau vào chủ đề chính đi thôi."

Lương Cảnh Chi khẩy khẩy móng tay ánh mắt trêu cợt nhìn về phía Trần Cảnh, lại như có như không liếc Từ Khiêm đang cúi đầu uống trà bên cạnh.

Lần trước cô ta về nhà lấy ít đồ tình cờ nghe được Hạ Mẫn Uyên nói chuyện điện thoại với Trần Cảnh, cô ta hôm nay kéo theo Từ Khiêm đến để anh ta mở to mắt mà xem Hạ Ly mà anh ta ngày đêm mong ngóng, chỉ cần vài tháng quen biết đã đồng ý gả ra ngoài ngay.

"Cũng không phải chị cưới, nói cứ như chị là người lớn trong nhà vậy."

Lương Thần Chi cắn hạt dưa trề môi nói:

"Cũng không ngẫm lại, chị quen bạn trai bao lâu rồi mà còn không thèm nhắc đến vấn đề cưới sinh chứ."

Kẻ nói vô tình người nghe có ý, Lương Thần Chi tuổi nhỏ lại lộp bộp nói năng cũng không thèm nhìn sắc mặt ai.

Lương Cảnh Chi thoáng chốc đã giận đến tái mặt.

"Lương Thần Chi, em đúng là kẻ không được dạy dỗ mà."

Đây là chính vấn đề khiến cô ta đau gan nhất, lúc trước tính kế với Từ Khiêm là vì không muốn nhìn Hạ Ly được đắc ý, một phần cũng là vì gia thế của nhà họ Từ ở thành phố M.

Mà rốt cuộc quen nhau bao nhiêu năm nay, một câu liên quan đến vấn đề cưới hỏi này Từ Khiêm cũng chưa từng nhắc đến.

"Im miệng hết cho ba, một đứa nói năng lỗ mãng, một đứa lại hỗn hào. Mèo còn chê mèo lắm lông à."

Lương Chi Khâm mặt mày cũng tái mét, con trai tuổi nhỏ có thể bỏ qua nhưng Lương Cảnh Chi đã hơn 20 tuổi đầu nói ra một câu đã mắng luôn cả ông và vợ, thử hỏi làm sao ông không tức giận.

Lương Thần Chi bĩu môi co chân chạy đến đứng sau lưng Hạ Ly và Trần Cảnh lánh nạn, cậu không thích nhất chính là cái vẻ ta đây của Lương Cảnh Chi.

Từ Khiêm ở bên cạnh nghe được cũng cau mày thật chặt, anh ta đặt tách trà xuống bàn vang lên một tiếng cạch, giọng điệu lạnh nhạt.

"Chuyện cưới hỏi con và Cảnh Chi vẫn không vội, hiện tại bọn con muốn tập trung vào sự nghiệp trước. Thần Chi nói cũng không sai là con không có đủ trách nhiệm, mong hai bác đừng tức giận."

Lương Chi Khâm tuy có chỗ bất mãn với Từ Khiêm nhưng anh ta đã nói đến vậy, Lương Cảnh Chi bên cạnh lại im lặng không ý kiến nên ông cũng không muốn nói nhiều.

"Tùy hai đứa thôi, đã lớn cả rồi tự coi mà sắp xếp đi."

Mà Hạ Mẫn Uyên cũng im lặng, bà không có công sinh cũng không có công dưỡng Lương Cảnh Chi, Lương Chi Khâm đã lên tiếng bà cũng chỉ đành nuốt xuống tức giận.

Mà Trần Cảnh ngồi một bên ân cần thổi nguội trà cho Hạ Ly lại đút thêm cho cô một miếng mứt gừng làm ấm bụng.

Trong lòng lại cười lạnh, là đàn ông mà hèn nhát ích kỷ như thế thì làm đàn bà cho xong.