Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 34



Vừa nghe đến chuyện vợ muốn thẩm vấn con gái, ba Giản Tình lập tức bỏ mọi việc sang một bên, đếnsofa ngồi xuống, thể hiện là người chủ gia đình uy nghi. Giản Diệp ômđĩa hạt dưa, chuyển sang ngồi bên chiếc ghế nhỏ, cứ răng rắc cắn hạt dưa không ngừng.Giản Tình ngồi ở sofa đốidiện với ba và mẹ, suy nghĩ cứ quay vòng mãi, giống như bị thủy triềuđưa đẩy. Đoán chừng hai người đã sớm muốn hỏi tình hình của cô nhưng lại sợ cô nghĩ rằng hai ông bà đang thúc giục nên mới giả như thoải máikhông thèm để ý đến. Một khi chính cô tự nhắc tới, họ như được thỏa ýnguyện, cùng nhau thẩm vấn cô, coi như là thuận theo chiều gió.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

“Nói đi, hai đứa ở cùngnhau đã bao lâu?” Xem ra mẹ vẫn có uy quyền hơn, khi thấy cô đưa tay cầm chiếc khăn lau bàn thì liền mở miệng chất vấn.

“Hai năm ạ.” Giản Tình ngoan ngoãn trả lời.

“Lâu như vậy rồi à?” Ba cô giật mình nhìn con gái.

“Rõ ràng là lâu như thế rồi mà cũng không nói với ba mẹ nửa câu, con gái lớn nên đủ lông đủ cánhrồi phải không?” Mẹ Giản Tình hét lên.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Giản Diệp tiếp tục cắn hạt dưa.

“Con không muốn giấu diếmlâu như thế, nhưng con không biết có thể ở cạnh anh ấy được bao lâu.”Giản Tình cúi đầu, giọng nói đáng thương mà tràn đầy hàm xúc.

Nghe được ngữ điệu này, bacô dù tính cách trầm tĩnh cũng phải lo lắng, không cẩn thận đã đánh mấtcả lập trường, vội vàng hỏi: “Thế bây giờ nói cho ba mẹ biết thì chắc là đã xác định rõ quan hệ rồi đúng không?”.

Nghĩ lại Phương Khiêm ởcuộc họp công bố quan hệ của hai người, trong lòng Giản Tình ngọt ngào,nhẹ nhàng mà “vâng” một tiếng rồi mím môi cười yếu ớt.

“Nếu đã xác định rõ quan hệ rồi thì cũng nên đưa về cho ba mẹ gặp mặt chứ, vừa rồi con nói cậu talà ông chủ của con sao?” Mẹ Giản Tình nhìn chồng mình không có lậptrường kiên định, đành phải một mình gánh vác trọng trách chất vấn.

“Răng rắc, răng rắc, răngrắc…” Vừa nghe nói anh rể tương lai của mình là ông chủ, Giản Diệp lạicàng cắn hạt dưa nhiệt tình, trong lòng bắt đầu nổi lên những tính toánnhỏ nhặt. Anh rể tương lai là ông chủ, chắc hẳn anh ta có rất nhiềutiền. Khi anh ta chưa thực sự cưới chị mình chắc chắn phải nịnh bợ mình, đến lúc đó mình bắt bí anh ta một chút thì cũng chẳng có gì là khôngtốt. Di động? Máy tính? Laptop? Hay là bảo anh ta cho mình đi du lịchđâu đó? Chỉ cần tưởng tượng đến tình hình sắp tới, Giản Diệp lại ngoácmiệng cười đến mang tai, “Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”.

“Vâng, anh ấy là ông chủ của công ty con”.

“Công ty đó lớn ra sao? Sovới công ty của chồng Diệu Ngọc có lớn hơn không?” Mẹ Giản Tình dùtrước kia miệng khen Thím Lưu có phúc nhưng cũng khó tránh khỏi khôngvui trong lòng. Dù sao con gái mình cũng ưu tú hơn so với Diệu Ngọc, ởchuyện tìm chồng này sao lại có thể thua Diệu Ngọc chứ? Nay nghe con gái nói bạn trai là ông chủ, liền không kìm được lấy Diệu Ngọc ra so sánh.

Giản Tình nghe mẹ nói nhưthế, không khỏi 囧 囧. Cô thầm nghĩ căn bản là không cùng đẳng cấp. Riêng ở tổng công ty đã có mấy ngàn người, không kể đến các chi nhánh trải dàikhắp cả nước. Nhưng cô không muốn nói nhiều, tránh làm người nhà giậtmình, cuối cùng gật đầu đáp: “So với công ty của chồng Diệu Ngọc cũnglớn hơn một chút”.

Ba Giản Tình thấy vấn đề mà vợ hỏi càng ngày càng thái quá, liền hắng giọng, trầm trầm nói: “Nếuđiều kiện tốt, mà con cũng thấy thích hợp thì nhân mấy ngày nghỉ, tìmthời gian bảo cậu ta đến nhà chơi đi”.

Giản Tình thấy ba mẹ khôngcó nhiều ý kiến đối với chuyện tình cảm của mình, tảng đá trong lòng rớt xuống, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên.

“Kỳ thật lần này con cũngmuốn dẫn anh ấy về, nhưng sợ làm cho ba mẹ kinh ngạc. Chẳng phải mẹ luôn miệng bảo con là lần này sao mua nhiều đồ thế, thật ra phần lớn đều làanh ấy chuẩn bị”.

Mẹ Giản Tình nghĩ con gáimang về bao nhiêu thứ như thế, hoá ra đều là con rể tương lai biếu, lậptức cảm tình đối với con rể chưa thấy mặt này lại tăng thêm vài phần.

Mấy ngày nay không găpPhương Khiêm, Giản Tình rất nhớ anh. Ăn cơm trưa xong, cô liền nhanhchóng về phòng gọi điện thoại, nói cho anh nghe tin tức tốt, cũng nhắnvới anh rằng hai ông bà muốn gặp anh.

Phương Khiêm nghe xong tintức này tất nhiên là rất vui mừng, bèn trêu cô qua điện thoại: “Rấtnhiều chuyện không hề khó khăn như em nghĩ, đừng luôn gây áp lực chomình”.

Giản Tình ghé vào trêngiường, nhẹ nhàng nói: “Trong trí nhớ của em, ba mẹ không phải là ngườihay cười hay nói, có lẽ vài năm gần đây cuộc sống tốt lên nên tính cáchmới trở nên thoải mái như thế”.

“Có phải là anh nên lập tức khởi hành đến nhà em không?” Phương Khiêm cười hỏi cô.

“Ngày mai là 30 rồi, đêm giao thừa anh nên ở cùng người nhà, qua năm rồi anh đến nhà em cũng được”.

Phương Khiêm ở đầu dây bên kia bỗng lặng thinh rồi mới chậm rãi nói: “Tình, anh đã từng nói là em rất chu đáo bao giờ chưa?”.

Tuy rằng hai người cáchnhau một đường dây điện thoại, nhưng lần đầu tiên được anh trực tiếpkhen ngợi, Giản Tình vẫn đỏ mặt, chu chu miệng, làm nũng đáp: “Em vốnchu đáo mà”.

Nghe ngữ khí nhẹ nhàng củacô, lại tiện nhớ đến bộ dáng xinh đẹp của cô, trong lòng Phương Khiêmlập tức mềm mại như nước: “Tình, anh rất muốn lập tức ôm em một cái”.

Ngày nghỉ đối với PhươngKhiêm mà nói còn vất vả hơn bình thường, luôn đi xã giao không xong,luôn đón tiếp không xong, luôn thu lễ không xong, mỗi lần xã giao về nhà đều say khướt. Giản Tình không ở bên cạnh, tòa nhà Phương gia lớn nênrất trống trải. Phương Khiêm được Giản Tình nuông chiều như thế, bấtgiác lại cảm thấy mình thật cô đơn, nỗi nhớ Giản Tình trong lòng lạicàng trở nên sâu sắc.

Kỳ thật, anh muốn nói vớicô gái bé nhỏ của anh rằng, Phương gia không coi trọng năm mới như lễNoel. Thật ra, anh có ở nhà lúc giao thừa hay không cũng không quantrọng, nhưng cô gái bé nhỏ này thay anh suy nghĩ như vậy, anh cũng không muốn phụ tâm ý của cô.

Tất niên đối với sinh hoạt ở nông thôn quả thật có ý nghĩa khác thường. Trong cuộc sống bình thường, mọi người vì mưu sinh mà đi đây đi đó, người thân tuy rằng không ít,nhưng bình thường bận rộn các việc nhà nông, nên chỉ có thể đến nhữngngày này mới rảnh đi thăm viếng lẫn nhau.

Đêm 30, Giản Tình cùngngười nhà ăn cơm tất niên xong, liền ngồi trước TV xem chương trình đónmừng năm mới, điện thoại vang lên không ngừng, đều là mọi người gọi điện đến chúc Tết, bởi vậy mẹ cô cả buổi tối đều giữ lấy điện thoại khôngrời.

Quê nhà Giản Tình có tậptục đợi đến 12h đêm, cúng thần linh, đốt pháo tượng trưng cho một nămmới hưng thịnh, phát đạt. Giản Tình ăn tiệc tất niên cùng người nhà,nhưng kỳ thật trong lòng rất sốt ruột. Cả buổi tối cô gọi cho PhươngKhiêm mấy lần, nhưng điện thoại luôn bị nghẽn mạng, vốn định trước nămmới nghe được giọng nói của anh nhưng nguyện vọng này lại thất bại rồi.

Mới sáng sớm, Giản Tình bịmẹ đánh thức, nói là muốn đi thăm hỏi họ hàng. Giản Tình sớm đi ra ngoài làm việc nên cũng khá xa lạ với hàng xóm thân thích. Nhưng đi thăm họhàng luôn là truyền thống hàng năm, cô cũng không tiện từ chối. Sau khichuẩn bị xong, cô đi xuống nhà, liền nhìn thấy em trai với vẻ mặt ngáingủ.

“Mọi người đi là được rồi, con còn muốn ngủ thêm.” Giản Diệp mới sáng sớm đã bị gọi rời giường, mặt lộ vẻ uể oải.

Giản Tình nhìn bộ dạng đáng thương của em trai, cũng cảm thấy không nỡ liền nói giúp, “Mẹ à, em ấycho dù có đi cũng không thích nói chuyện, đi đến nhà họ hàng mà khôngnói gì thì thôi để cho em ấy ở nhà ngủ tiếp cũng được”.

Cuối cùng rời nhà đi chơiTết có ba mẹ và Giản Tình, ba lấy xe máy, loạng choạng chở hai mẹ con đi thăm họ hàng ở thôn bên. Giản Tình ít ngồi xe máy, vừa lên xe đã ômchặt lấy mẹ không buông tay. Chờ xe đi được một đoạn mới nhớ ra lúc rờinhà vì vội nên cô đã để di động ở phòng khách không mang theo. Hi vọngPhương Khiêm đừng gọi điện tìm cô.

Đi được một vòng lớn, bangười về đến nhà thì cũng đã là buổi chiều. Khi ba chạy xe đến cửa nhàthì bị kinh ngạc bởi chiếc xe dựng ở ngoài cửa. Hai ông bà vì chưa từngthấy chiếc xe nào quý phái như thế nên hết hồn, còn Giản Tình thì vìchiếc xe quá quen thuộc mà hết hồn.

Chiếc xe này không phải chiếc SUV mà mấy hôm trước Phương Khiêm chở cô về hay sao? Sao lại ở nơi này! Chẳng lẽ…

Cô run run nói với ba mẹ đang thất thần ở bên cạnh: “Ba… Mẹ… Chiếc xe này là xe của ông chủ con”.

“Của ông chủ con?” Mẹ cô nghi hoặc hỏi, lập tức tròn mắt, “Con nói xe này là của bạn trai con”.

Giản Tình vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Ba Giản Tình vẫn trầm ngâm bỗng nhiên mở miệng: “Con à, xe này chắc là rất đắt phải không?”.

Giản Tình không biết là có nên nói cho ba giá chiếc xe này hay không? Hơn một trăm vạn (~ 3.2 tỷ VND) đối với Phương Khiêm thì cũng chỉ là một món tiền nhỏ nhưng đối với một ông lão nông dân thì chắc là một con số thiên văn.

“Người ta là ông chủ lớn,đi xe đắt tiền là chuyện bình thường, chúng ta phải bình tĩnh.” Cuốicùng vẫn là mẹ tìm lại lý trí trước, nghĩ đến con rể tương lai của mìnhđang ở trong nhà, vì thế bèn quay đầu hỏi Giản Tình: “Mẹ mặc thế nàychắc là không thất lễ đâu nhỉ.” May là hôm này rời nhà đi chơi họ hàng,bà mặc bộ đồ mới, nếu đổi lại mặc đồ bình thường ở nhà thì chắc chắn làsẽ thất lễ đây.

Giản Tình thấy ba mẹ cònhồi hộp hơn cả mình, bèn cười yếu ớt nói: “Ba, mẹ, hai người là trưởngbối, người nên hồi hộp là anh ấy mới đúng. Anh ấy dễ nói chuyện lắm, bamẹ đừng căng thẳng”.

Nếu lời này bị các viênchức khác ở Phương thị nghe thấy, chắc chắn sẽ bị phản đối. Phương Bossdễ nói chuyện khi nào vậy? Ngẫm lại khi anh ở trước nhân viên thì lạnhlùng đến thế nào, có dễ nói chuyện thì cũng chỉ dễ nói với một mình côthôi.

Hiển nhiên, người ở trongnhà cũng đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vừa vào sân đã nhìn thấyhai người bước ra, đi đầu là Giản Diệp mặt cười tươi roi rói: “Anh, mauđến xem, ba mẹ và chị đã về rồi này”.

Giản Tình nghe được tiếng“anh” của Giản Diệp, sấm nổ bùm bùm bên tai. Giản Diệp, em đừng quá nịnh bợ như thế, mới gặp mặt không lâu mà đã gọi người ta là “anh” rồi.

“Chào hai bác ạ.” Giọng nói ấm áp của Phương Khiêm vang lên, còn cung kính cúi chào hai người.

Nhìn tư thế kính cẩn lấylòng ba mẹ của bạn trai mình, trong lòng Giản Tình rất cảm động: “Saoanh đột nhiên đến đây, cũng không thông báo để em đi đón”.

“Tối hôm qua gọi điện choem không được, buổi sáng anh cứ tự đến đây.” Phương Khiêm nhìn bạn gáimấy ngày không gặp, mới phát hiện anh đã nhớ cô đến phát điên rồi.

“Chị, buổi sáng anh gọi điện đến cho chị, là em giúp chị nghe điện thoại.” Giản Diệp lấy lòng tranh công.

“Đừng đứng bên ngoài thếnày nữa, mau vào trong ngồi đi.” Mẹ Giản Tình sau khi nhìn Phương Khiêmxong, trong lòng liền thầm ủng hộ. Con gái quả nhiên không chịu thua kém ai, tìm chồng cũng xuất sắc như vậy. Tuy rằng cậu ta toàn nói tiếng phổ thông có vẻ không dễ nghe, nhưng không thành vấn đề, mình xem TV nhiềunăm như vậy, cơ bản vẫn có thể đối thoại bình thường.

Ba Giản Tình cũng hoàn toàn hài lòng với Phương Khiêm, từ đầu đến cuối đều cười ha ha.

Nhìn Phương Khiêm lấy được lòng ba mẹ nhanh như vậy, trong lòng Giản Tình rất vui sướng, bèn vội vàng mang khay trà đi rửa.

Thôn nhỏ, dân cư khôngnhiều lắm, tin tức truyền đi cũng nhanh chóng. Đến buổi tối, từ đầu thôn đến cuối thôn đều biết nhà họ Giản có khách đến chơi, ngay cả xe củangười đó cũng toả ra khí chất quý phái. Sau khi nghe ngóng một hồi thìhình như là bạn trai của con gái nhà họ Giản. Việc này làm tất cả mọingười đều tò mò, một số người có quan hệ thân thích với nhà Giản Tìnhlại muốn sang chơi, muốn nhân cơ hội trông thấy vị khách này.

Vì thế Phương boss luôn ngự ở trên cao rốt cục bị vây xem.