Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 20



Trong căn phòng rộng một trăm mét vuông, ngoại trừ tiếng đánh máy và tiếng nói chuyện bị âm thanh ầm ĩ của máyin cản trở thì không nghe được bất cứ tiếng gì khác. Thỉnh thoảng cónhững nhân viên đi qua đi lại như thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàngkhông một tiếng động. Mọi người phải thật cẩn thận, nguyên nhân là doBạch Lị Lị vừa mới từ bên ngoài trở về.

Bình thường cho dù tâm trạngBạch Lị Lị không tốt cũng sẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng chiều nay Bạch trưởng phòng không biết uống nhầmthuốc gì, vừa bước vào văn phòng đã bắt đầu chửi mắng mọi người, nhìnthấy ai là quát người đó, từ việc phê bình thái độ công tác của cấpdưới, đến việc ăn mặc không ngay ngắn, rồi lại trang điểm không đẹp mắt. Vì những việc vặt vãnh không đáng kể này mà nhân viên trẻ đang thực tập trong văn phòng xém chút nữa bị cô mắng cho phát khóc.

Mọi người thấy tình hình căngthẳng đều khôi phục tinh thần, tập trung làm việc, đề phòng bất trắc xảy ra. Vì thế, trong văn phòng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, bình thườngnhững mỹ nữ vẫn thích đấu võ mồm giờ lại chăm chú ngồi trên bàn giấy.Cảnh tượng này đã lâu không thấy, nay xuất hiện cũng có phần thú vị.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc trưa, cả buổi chiều Giản Tình ngồi ngẩn ngơ, xem một tập tài liệu đến nửangày. Cô ngồi yên không động đậy, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằmchằm vào màn hình máy tính, , người nào tinh mắt vừa nhìn đã biết côđang có tâm sự.

Mãi mới lấy lại tinh thần,ngồi trước máy tính đánh máy, nhưng khi gõ đến chữ “Phương”, cô lại ngây người. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phương Khiêm trong điện thoạitrưa nay, tâm trạng như lao tít lên mây xanh rồi tụt ngay xuống đất.

Cảm xúc lúc này vừa buồn khổlại vừa uất ức, như lớp mây mù nặng trĩu, chèn ép đến nỗi không thởđược, cô rất muốn khóc nhưng chỉ mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Gặpphải chuyện này, đâu phải vài giọt nước mắt là có thể giải quyết được.Điều này cô đã rút ra được từ khi đi học xa nhà.

Trên con đường trưởng thành,bề ngoài xinh đẹp đã gây không ít bất lợi cho cô. Thời còn là cô trò nhỏ ngây ngô, vì quá xinh xắn, cô rất khó kết bạn, các nữ sinh thường thích tụm năm tụm ba, nhưng cô luôn bị gạt ra bên ngoài.

Hoàn thành xong chương trìnhhọc, bước ra ngoài xã hội, có vẻ ngoài xuất sắc, vượt qua mọi khó khănthăng chức, bình hoa[1] – là đánh giá của hầu hết mọi người dành cho cô. Đến hôm nay, khi cô đã lên được chức trưởng ban, vẫn có rất nhiều người mỉa mai cô là bìnhhoa, dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.

Trước khi vào Phương thị, côcũng đã đi làm ở một số nơi với các chức vụ khác nhau, nhưng phần lớnđều bị “quấy rối tình dục” nên tạm rời cương vị công tác. Trải qua nhiều cay đắng khiến cho cô trở nên kiên cường hơn.

Nhưng sau này khi ở cùng vớiPhương Khiêm, cô cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Phương Khiêm yêuthương, chiều chuộng cô, kể cả trong cuộc sống hay công việc, nếu cô gặp khó khăn, anh luôn sử dụng uy quyền của mình để giúp cô, cho dù khôngthể trực tiếp ra mặt, nhưng anh luôn có biện pháp để sự việc được giảiquyết một cách ổn thoả.

Có lẽ người đàn ông của cô quá lớn mạnh, làm cho cô luôn nghĩ anh là người thống trị cuộc sống của mọi người. Vì vậy khi cô thật sự gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên sẽlà nhờ vả anh, bằng không, sẽ không tự giác lựa chọn cách trốn tránh.

Bây giờ, gặp vấn đề bản thân không thể tự xử lý, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Trong lúc cô đang ngẩn ngườisuy nghĩ, một tờ giấy vo tròn chuẩn xác bay thẳng vào đỉnh đầu. GiảnTình nhíu mày xoa đầu, cầm lấy tờ giấy mở ra xem.

“Giản trưởng ban, cô ngơ ngẩnsuy nghĩ gì thế? Mất tập trung như vậy, chẳng lẽ là đang suy nghĩ đếnđàn ông nên phát dục ư?” Rõ ràng có người nhìn thấy cô hồn bay pháchlạc, nên mới viết tờ giấy này để chế nhạo cô.

Giản Tình trừng mắt nhìn người đã vứt tờ giấy sang cho mình,tiện tay vẽ lên giấy cái đầu heo, đangmuốn ném trả lại, đột nhiên thấy nét mặt cô gái kia thay đổi, động táctrên tay Giản Tình hơi ngừng lại, lập tức nghe thấy phía sau có ngườilạnh lùng nói: “Giản trưởng ban, tất cả mọi người đều đang tập trung làm việc, còn cô thì lại rảnh rỗi ngồi đây chơi đùa.”

Giản Tình nhanh chóng quayđầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Lị Lị, nhìn ánh mắt của cô ta vôcùng sắc bén, dường như hai người được ông trời sinh ra làm kẻ thù không đội trời chung.

“Tôi không hề chơi đùa, Bạchtrưởng phòng hiểu lầm rồi.” Giản Tình khẽ mím môi giải thích, trong lòng lại ai oán. Ngày hôm nay cô chẳng gặp được việc gì tốt đẹp cả.

“Không chơi đùa? Thế đây làcái gì?” Bạch Lị Lị đoạt lấy tờ giấy trong tay Giản Tình, vẫy vẫy trướcmặt cô, nhìn thấy trên tờ giấy viết gì, Bạch Lị Lị càng cười dữ tợn hơn, “Giản trưởng ban, cô thân là người quản lý nhân viên, là người đi đầumà trong giờ làm việc lại có hành vi như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?Bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi nhờ cô đến giúp đỡ chứ không mời cô đến để vui chơi, chẳng lẽ những người trong bộ phận của cô đều làm việc với thái độ này ở công ty sao?”

Lời nói của Bạch Lị Lị làm cảvăn phòng lặng ngắt như tờ, người người mím môi, cúi đầu không dám lêntiếng, còn cô gái vừa rồi ném tờ giấy cho Giản Tình, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ.

Tất cả mọi người đều biết tính tình Bạch Lị Lị không tốt, nhưng vì luôn muốn duy trì hình tượng thụcnữ thanh nhã trong mắt mọi nhân viên trong công ty nên rất ít khi thayđổi sắc mặt ở trước nhân viên. Đột nhiên cô bây giờ lại chanh chua nhưvậy làm cho các nhân viên nữ cảm thấy sợ hãi.

Giản Tình nghe Bạch Lị Lị nóixong, khuôn mặt tái xanh khẽ nở nụ cười, cô mím môi, “Bạch trưởng phòng, vừa rồi đang làm việc mà phân tâm, quả thật là tôi không đúng, tôi sẵnsàng xin lỗi, nhưng cô không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.”

“Hừ, chẳng lẽ tôi nói sai à!Điều kiện của cô như vậy cũng có thể lên làm trưởng ban, tôi đang rấtnghi ngờ năng lực của bộ phận thị trường đây.” Mấy ngày nay đều cảm thấy ghen tị oán hận, rốt cục bây giờ cũng có cái cớ để phát tiết, Bạch LịLị sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lị Lịtrời sinh có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Lúc nhỏ học nghiên cứusinh, cô luôn ở trong tốp những nữ sinh ưu tú nhất, thành tích tốt, dung mạo tốt, tại sao lúc quay về lại không được mọi người nâng niu tronglòng bàn tay để yêu thương?

Lúc ra trường tìm việc, dựavào chính năng lực của mình, cô cũng nhanh chóng trở thành trưởng phòngcủa bộ phận quan hệ xã hội. Ở công ty, ai cũng biết Bạch Lị Lị là một cô gái xuất sắc.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thấtbại, là khi các nhân viên nam bình chọn cô đứng thứ hai trong danh sáchthập đại mỹ nữ của công ty. Khi cô biết rằng mình bị thất bại bởi mộtngười chưa từng gặp mặt, quả thật cô đã rất tức giận. Hôm đó tan tầm, cô không nhịn được âm thầm đi xem mặt người đó ở bộ phận thị trường. Đúnglà không tồi, vừa nhìn thấy Giản Tình, mầm mống ghen tỵ liền xuất hiện,mọc rễ nảy mầm ở một góc trong lòng cô.

Lần trước ngẫu nhiên gặp ở cửa hàng quần áo, rồi ở dạ hội đêm Nô-en, Giản Tình càng ngày càng đẹp động lòng người, cô cũng càng ngày càng oán hận hơn. Dựa vào cái gì mà mộttrưởng phòng như cô lại thất bại bởi một trưởng ban nhỏ bé, ngay cả bạntrai Cao Nguyên của cô khi tham gia dạ hội xong cũng xúc động nói, “Giản Tình quả nhiên là một đại mỹ nhân.” Vì câu nói vô tư này của anh, bọnhọ đã xảy ra chiến tranh lạnh một tuần, đến tận bây giờ Cao Nguyên vẫnchưa tới tìm cô để xin lỗi.

Dùng biện pháp điều Giản Tìnhđến đây, bắt cô làm tăng ca, khiến cô mệt nhọc, nhìn cô từ sáng tới tốitất bật làm việc xung quanh mình, sự ghen tỵ mãnh liệt trong lòng mới có thể thoáng giảm bớt. Cô gái đáng ghét này, cô nhất định phải nghĩ rabiện pháp khiến Giản Tình bị đuổi khỏi Phương thị mới được.

Hôm nay bắt được nhược điểm của cô, Bạch Lị Lị đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.

Lúc này, người nào ngu dốtnhất cũng có thể nhìn ra Bạch Lị Lị đang cố ý làm khó Giản Tình. Nói ranhững lời khó nghe như vậy, ai nghe trong lòng cũng đều thấy không thoải mái.

Giản Tình cũng không phảingoại lệ, nghe Bạch Lị Lị nói xong, cô thật sự tức giận, “Bạch trưởngphòng, thân là một người gương mẫu, cô không biết mình nói như vậy làquá chanh chua sao?”

Bạch Lị Lị bị cô lên án, lậptức trừng lớn mắt, lạnh lùng cười: “Bình thường cô luôn im ỉm, không ngờ bản lĩnh tranh cãi cũng rất lợi hại. Là do cô sai, không thể trách tôichanh chua được.”

“Tôi làm sai, tôi cũng đã xin lỗi rồi. Bạch trưởng phòng cứ tiếp tục như vậy sẽ bị người khác chê cười đấy.”

“Giản Tình, một trưởng ban nhỏ như cô cũng dám đứng ở đây ăn nói ngang ngược, có tin tôi sẽ khiến chocông ty đuổi việc cô không?”

Tình hình phát triển đến mứcnày đã có phần không kiềm chế được. Hai người cãi nhau, nghiễm nhiênlệch khỏi chủ đề công việc, mà dáng vẻ của Bạch Lị Lị giống hệt nhữngngười đàn bà chanh chua hay chửi bóng gió.

Giản Tình nhếch miệng cười:“Có đuổi việc tôi hay không cũng đâu đến lượt cô quyết định, hơn nữangười đang giương oai ở đây không phải tôi, mà là cô. Xin Bạch trưởngphòng hãy tự trọng một chút.”

Đối diện với gương mặt trướcsau vẫn bình tĩnh của Giản Tình, Bạch Lị Lị sớm mất đi lý trí, “Tôi ởđây giương oai? Được, bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là giươngoai.” Bạch Lị Lị vừa nói xong, nhanh chóng bước đến gần,vung tay tátthẳng vào má trái của Giản Tình.

“Bốp…”

Một âm thanh vang vọng làm hôhấp của mọi người trở nên khó khăn, Giản Tình chưa kịp chuẩn bị tâm lý,đã bị cô ta cho một bạt tai. Một tay cô ôm mặt, khó tin mở to mắt, “Bạch Lị Lị, cô đừng có quá đáng!”

Bạch Lị Lị cũng bị hành vi của chính mình làm cho hoảng sợ, dù sao tát Giản Tình được một cái cô cũngcảm thấy trong lòng vui sướng lạ thường. Đang lúc đắc ý, lại cảm thấymặt mình bỏng rát, “Bốp” một tiếng, âm thanh này lại vang lên.

Lúc này người tát là GiảnTình, còn người bị tát, đương nhiên là Bạch Lị Lị kiêu ngạo. Giản Tìnhlạnh lùng nói: “Đừng kinh ngạc, cái tát này là trả lại cho cô.”

Tình hình tiếp theo, chỉ cóthể dùng từ rối loạn để hình dung. Người vừa bị ăn tát nằm đè lên cô,Bạch Lị Lị không cam lòng bị Giản Tình đánh trả, định đè lên người GiảnTình để đánh cô, nhưng Giản Tình đã sớm có phòng bị, ra sức đẩy cô làmBạch Lị Lị nháy mắt ngã chổng vó.

Thế này thì hay rồi, quần áoxộc xệch, tóc cũng rối tung, trang sức rơi đầy xuống sàn. Cuộc chiến của phụ nữ, độ sát thương không thể khinh thường.

Mọi người ai nấy đều bó tay,đồng loạt xông lên khuyên can, lôi lôi, kéo kéo, văn phòng một trăm métvuông lập tức loạn hết cả lên.

“Các cô đang làm gì?” Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa văn phòng truyền vào.

Mọi người đang đấu tranh quyết liệt, khi nghe thấy âm thanh này đều lập tức dừng lại, nhìn ra cửa.Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã đầy người, có trưởng phòng, quảnlí, còn có một số nhân viên đi ngang qua đứng lại xem.

Còn người vừa mới lên tiếngkhiển trách các cô, chính là người đang đứng ở trung tâm, Phương Khiêm – đại boss của công ty.

Ánh mắt Phương Khiêm lạnh lùng liếc qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở hai nhân vật chính, “Rốt cụcđã xảy ra chuyện gì?”

Vừa rồi mọi người đang ở trong phòng họp, một quản lý nhận được điện thoại, liền lo lắng đứng dậy rờiđi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ rằng ở trong công ty lại có người đánh nhau. Phương Khiêm vừa nghe tin tức này thì cảm thấylo lắng. Cô gái nhỏ của anh đang ở bộ phận quan hệ xã hội, không lẽ côđã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ vậy, Phương Khiêm cũngđứng ngồi không yên, vừa chạy vừa vung tay cho mọi người tan họp, cònmình thì chạy theo vị quản lý kia xuống dưới. Khi chạy tới bộ phận quanhệ xã hội, nhìn thấy cảnh tượng này, anh lập tức toát mồ hôi lạnh, không tin được cô gái nhỏ của anh luôn luôn hiền lành lại có thể đánh nhaunhư vậy.

Khí thế của Phương Khiêm cũngkhông phải bình thường, nhìn anh đứng ở giữa văn phòng, những người khác lập tức nao núng cúi đầu, không ai dám quan sát sắc mặt của anh.

Giản Tình bắt đầu sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Phương Khiêm xuất hiện, trong lòng không khỏi thở dài

Phương Khiêm quan sát cô, thấy má trái của cô hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, tầmmắt chiếu thẳng vào Bạch Lị Lị: “Bạch trưởng phòng, cô giải thích sao về chuyện này?”

Bạch Lị Lị nghe thấy Phươngboss bảo cô giải thích trước, đắc ý lườm Giản Tình: “Boss, cô ta mắc lỗi trong khi làm việc, tôi mới nhắc nhở có một câu, cô ta đã cãi lại.Tôinhất thời tức giận mới xảy ra xung đột với cô ta.” Bạch Lị Lị nghĩ rằngmình là trưởng phòng, cho dù có mắc sai lầm gì, tổng giám đốc cũng sẽkhông làm khó cô trước mặt mọi người, vì thế mới can đảm tố cáo tội lỗicủa Giản Tình, đổi trắng thay đen.

Ở đây phần đông người chứngkiến nghe thấy cô nói như vậy đều trừng to mắt, nhưng ngại cô ta làtrưởng phòng, nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhiều nhất tronglòng cũng chỉ dám cầu nguyện cho Giản Tình.

Phương Khiêm nghe cô ta nói, nét mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Là ai ra tay trước?”

Bạch Lị Lị nhìn thấy ánh mắtlạnh lùng của anh, lập tức sởn tóc gáy: “Bởi vì cô ta ăn nói rất khónghe, tôi nhất thời không nhịn được, nên….”

“Không phải. . .” Không gianim ắng, đột nhiên có người lớn tiếng nói, “Mọi việc không phải như Bạchtrưởng phòng nói.”

Mọi người quay lại nhìn ngườivừa nói, nhận ra người này chính là cô gái vừa mới ném tờ giấy vào đầuGiản Tình. Nhìn thấy cô dám dũng cảm đứng ra, trong lòng mọi người đềuthở phào nhẹ nhõm.

Phương Khiêm nhíu mày, hỏi cô gái kia: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi nghe.”

Cô gái liền dũng cảm, thuậtlại mọi việc từ đầu đến cuối cho Phương Khiêm nghe, cuối cùng còn chốtmột câu, “Nếu Phương boss không tin, có thể hỏi lại những người khác.”

Bạch Lị Lị lúc này mới ý thứcđược tình hình không thuận lợi, cuống quýt thanh minh với Phương Khiêm:“Tổng giám đốc, mọi việc không phải như cô ta nói đâu, anh đừng tin.”

Giản Tình đứng ở một bên, từđầu đến cuối chỉ im lặng, chuyện xảy ra thật khôi hài. Vừa rồi nếu mìnhcố gắng nhịn một chút, không tranh cãi với Bạch Lị Lị, có lẽ mọi chuyệnsẽ không thành thế này, cũng sẽ không làm kinh động tới Phương Khiêm.Bây giờ Phương Khiêm đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏqua.

Phương Khiêm nhếch miệng, tuyrằng lộ ra nét cười nhợt nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ nực cười, anh thảnnhiên nói: ” Sở dĩ công ty thiết lập bộ phận quan hệ xã hội, mục đích là để bảo vệ cho hình tượng của công ty. Hôm nay xảy ra chuyện này, vẫnphải chú trọng đến hình tượng của bộ quan hệ xã hội. Tôi không quan tâmai đúng ai sai, thân là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội – BạchLị Lị – cô không biết đây là trách nhiệm của cô sao? Thật sự tôi cảmthấy rất thất vọng trước hành động của cô!”

Nghe Phương Khiêm nói xong,Bạch Lị Lị cảm giác như mình đang rơi xuống hố băng. Cô gặp ảo giác ư?Tại sao từ khi Phương boss đến đây chỉ nhắm vào mình cô? Còn Giản Tình ở kia, tại sao anh không chất vấn tới nửa câu.