Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 4



Dĩ nhiên là Tô Cakhông hiểu được ý nghĩ của Tần Mặc Nhiên. Đi vệ sinh xong liền trèo lêngiường, Tần Mặc Nhiên đang đưa lưng về phía cô, dường như đã ngủ say.Thật kì diệu, đột nhiên cô cảm thấy, thật ra anh ta cũng không được xemlà người xấu? Nhưng mà người tốt sẽ bắt cóc người khác sao? Người tốt sẽ chung giường chung gối với người không mảnh vải che thân sao? Trong đầu phản đối dữ dội. Nhắm mắt lại, cô quyết định ngủ một giấc thật ngon,ngày mai sẽ như thế nào, ngày mai rồi tính sau!

Trời vừa sáng, Tô Ca đã bị Tần Mặc Nhiên rung thức dậy, hôm nay người đàn ông này đã đổithành bộ comple màu đen, cảm giác cả người đột nhiên thay đổi, không còn cảm giác dã tĩnh và câm lược mãnh liệt như hôm qua. Comple thẳng thắn,toàn thân lộ ra khí thế thanh quý của công tử thế gia, chỉ có điệu cườikhẩy nơi khóe miệng, vẫn có chút lạnh lùng như ngày hôm qua.

"Tiểu Cách Cách" Anh ta ghé sát vào lỗ tai cô mờ ám nói: "Nhanh thức dậy nào, việc ngày hôm nay thật sự rất cần thể lực"

Tô Ca liền cụp mắt xuống, thấy rõ được sự trêu tức trong ánh mắt người đàn ông này, cuối cùng cô cũng tin tưởng,việc trải qua ngày hôm qua cũngkhông phải cô đang nằm mơ. Hiện giờ bọn họ cũng vẫn là quan hệ kẻ bắtcóc và người bị bắt cóc.Bình tĩnh nhanh chóng thay quần áo trước mặtngười đàn ông này, đánh răng rửa mặt đơn giản. Tô Ca mới điều chỉnh lạitrạng thái tốt nhất.

"Anh Trần" cô đứng ở trước mặt anh, cố gắngkiễng chân lên nhìn anh,tranh thủ có thể đối diện cùng anh, để cho anhta nhìn được sự nghiêm túc trong mắt mình. Nhưng mà vẫn thất bại, chínhmình mới cao 1m60 ngẩng đầu nhìn người đàn ông ít nhất cũng cao 1m80 trở lên, cổ đều đã muốn mỏi rồi. Tô Ca cúi đầu, được rồi, khí thế gì gì đó, vẫn bỏ đi. Trong mắt người đàn ông này cô hoàn toàn không đáng nhìn.

"Anh Tần, anh nói hôm nay muốn đưa tôi đi đâu? Chẳng lẽ anh không biết hànhđộng hiện giờ của anh đã cấu thành tội bắt cóc sao?" Những lời này, TôCa chuẩn bị đã lâu, cô luôn muốn làm rõ ràng tình cảnh của mình hiệntại, cô phải biết cuối cùng người mang tới cho cô những chuyện này làai,mục đích là gì. Như vậy cô mới có thể nghĩ cách tự cứu mình.

" Điều gì cũng không được hỏi, biết quá nhiều không tốt cho cô, cô chỉcần làm theo những gì tôi nói là được, chỉ cần cô không làm bậy, cáimạng nhỏ này của cô vẫn có thể giữ được."

Giọng nói của Tần MặcNhiên lộ ra chút lạnh lẽo khó hiểu. Tim Tô Ca hoảng sợ,dũng khí mới gomgóp được vừa rồi nháy mắt tiêu tan hết. Làm sao cô lại có thể quên hiệntại mình chỉ là tù nhân, cái mạng nhỏ của mình đều bị đối phương nắmtrong tay, làm sao lại có thể cùng bọn cướp đặt điều kiện? Có điều TầnMặc Nhiên nói sẽ bảo vệ tính mạng cho cô, trực giác Tô Ca tin tưởng anhta sẽ không lừa gạt cô. Bởi vì anh ta không cần thiết phải lừa gạt cô.

"Anh Tần, Trần Lê bạn tôi đâu? Các người bắt cô ấy làm gì thế?" Sau khi xácđịnh bản thân an toàn, lo lắng nhất của cô bây giờ là Trần Lê, mặc dùbình thường Trần Lê ăn mặc gợi cảm nóng bóng, nhưng bản tính của cô ấyrất truyền thống, cô thật sự sợ nếu cô ấy bị cưỡng hiếp, chắc chắn sẽnghĩ quẩn trong lòng.

Tần Mặc Nhiên nhìn cô một cái nói: "Tình hình hiện giờ của cô ấy tốt hơn cô nhiều"

Tô Ca nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra,điều này chứng tỏ các cô đều cókhả năng còn sống trở lại Dương Châu. Có lẽ sự tinh không gay go như côtưởng tượng.

Hai người đi ra ngoài, ngoài của tóc vàng và A Sẹo A Thừa đã đợi từ lâu. Thấy bọn họ đi ra. A Thừa nháy mắt, tầm mắt ái muội quét qua quét lại trên hai người. Tô Ca không chịu nổi, theo bản năngliền dịch người về sau lưng Tần Mặc Nhiên, dùng anh là lá chắn ngăn chặn tầm mắt A Thừa.

Người tóc vàng kia thấy tình huống này, cười nhạo một tiếng nói:

"Quả nhiên vẫn là ngài Tần có biện pháp với con gái,lúc này mới chỉ qua mộtbuổi tối, người đẹp đã xem anh là trời mà dựa dẫm rồi."

Tần MặcNhiên từ chối cho ý kiến, cười nói: "Đi thôi, hôm nay phải cùng Hiên Mộc gặp mặt.". Dứt lời liền đi trước một bước, Tô Ca lập tức đi sát ngaysau anh, cô không dám sóng vai đi cùng ba người kia. Dường như cảm giácđược sự sợ hãi của cô. Tần Mặc Nhiên hơi dừng chân, vươn tay ra phíasau. Tô Ca thấy thế, không chút do dự bổ nhào tới, dường như cả nửangười đều dính chặt vào tay anh.

Tần Mặc Nhiên hơi nhíu mày nhưng không có bỏ tay ra, ngược lại tùy ý cô bám lây. Tô Ca thở phào một hơi, chỉ cảm thấy trái tim như rớt xuống rồi. Lúc này nếu trước mặt có mộtcái gương, chắc chắn cô sẽ thấy, khóe môi mình đang hiện lên nụ cườithỏa mãn.

Năm người từ sau khách sạn lên chiếc xe Audi ngày hômqua. Tần Mặc Nhiên lái xe, Tô Ca bị anh sắp cho ngồi ở ghế phụ, ba người còn lại đồng loạt ngồi ở ghế sau. Mãi tới khi đi qua hơn nửa thành phốĐại Lý, chạy tới vùng nói gồ ghề ngoại thành, mông giống như nở thànhhoa tám cánh, Tô Ca mới hiểu được sáng nay Tần Mặc Nhiên nói cần thể lực là chuyện gì rồi.

Đường núi càng lên cao càng dốc, một chiếc xechở năm người cơ bản là không thể đi lên, sau cùng chỉ có thể để TócVàng lái xe. Còn lại Tần Mặc Nhiên, Tô Ca và A Sẹo A Thừa, bốn người điphía sau. Cứ như thế thế đi khoảng 15 phút đường núi, ngay khi chân TôCa đau tới nổi vô số bọt nước, muốn đặt mông ngồi dưới đất không muốn đi nữa, bọn họ cũng tới nơi.

Giống như là ở lưng chừng núi,trênkhoảng đất trông sau lưng núi, xây vài ngôi nhà thấp như ở nông thôn.Thấy bọn họ tới, một người mặc đồ màu xám dung mạo khó nhìn, giống nhưlà người ông được cử ra đón.

"Tần lão đại, các vị đã đến rồi!"

Tần Mặc Nhiên là người tiến lên trước, nói: "Hiên Mộc thế nào rồi?" Ngườinọ nói: "Nữ bác sĩ kia cứu chữa rất kịp thời,tính mạng ông Hiên đã không còn nguy hiểm" Tần Mặc Nhiên nghe vậy, khuôn mặt vẫn nghiêm túc rốt cục cũng nở nụ cười.

Tầm mắt của anh nhìn về phía Tô Ca, mới pháthiện cô đang ngẩn người nhìn một biển hoa màu đỏ trước mặt Lúc này Tô Ca đã sơm bị vùng hoa rộng lớn trước mặt dọa cho ngây người suýt chút timngừng đập. Một vùng những cây lá hình bầu dục xanh biếc,những cái cây nở bao nhiêu hoa đẹp thế kia, không phải cây thuốc phiện thì là cái gì?

Cây thuốc phiện, là nguyên liệu không thể thiếu để sản xuất thuốc phiện,matúy và thuốc kích thích. Mới chỉ được thấy một ít trong vườn nuôi trồngcủa quốc gia để chế tạo thuốc mê hoặc thuốc tê nồng độ cao, nhưng có thể nhìn thấy mỏi mắt như hiện tại, sao không khiến người ta kinh sợ được?

"Rất đẹp?" giọng nói của Tần Mặc Nhiên vang lên bên cạnh, Tô Ca đáp lại: "Đúng là rất đẹp"

"Đúng vậy,vật càng đẹp thì càng độc" Giọng nói thật gần của Tần Mặc Nhiên lúc này giống như là than thở. Tô Ca còn chưa kịp nói tiếp, thì anh đã giữchặt tay mình, đi vào trong phòng.

"Không phải cô muốn gặp bạn cô sao? Cô ấy chờ cô ở bên trong" Tô Ca nghe vậy, hoàn toàn vứt nỗi sợ khi gặp phải cây thuốc phiện ra sau đầu. Tiến vào trong phòng, như ý muốnTô Ca thấy được Trần Lê,Trần Lê đang bưng một cái bát, vẻ mặt ôn nhu mớm thuốc cho người đàn ông nằm trên giường. Người đàn ông kia tuy bịthương, nhưng mà toàn thân đều toát lên khí thế văn nhã. Ngũ quan xinhxắn như ngọc khắc, khiến cho cảm giác đầu tiên của Tô Ca là kinh diễm!Cảm giác thứ hai là, một người đàn ông trưởng thành như vậy, sao lạikhông thể khiến con gái các cô phải bối rối đây?