Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân

Chương 62



Long Nghiễn từ lúc nghe thấy anh em Chu gia nói chuyện thì bùng phát lửa giận! Chờ đến khi nhìn thấy người mà hắn ngày đêm mong nhớ thì cậu lại mang ánh mắt giống như đang nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, làm cho hắn tức càng thêm tức! Ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy bên trong ngăn kéo đang mở ra là……..bốn lá thư tình, Long Nghiễn nổi điên tiến lên, một phen lấy hết tất cả ném vào thùng rác! Sau đó xoay lại nhìn người vẫn đang mang vẻ mặt ngu si, vừa mở miệng liền hoàn toàn quên mất chính mình là một người có giáo dục.

“Lá gan của em rất lớn phải không?! Dám lén lút hẹn hò bên ngoài phải không?! Chỉ mới tách nhau ra vài ngày thôi em đã quên mất tình nghĩa gì rồi sao! Còn dám mơ mộng viễn vông! Nói! Còn giấu diếm anh chuyện gì nữa?”

Gặp bên ngoài? Tình nghĩa? Mơ mộng viễn vông?….. Người nào mà đầy tội lỗi như thế! Chưa kịp hỏi hắn tại sao lại đưa đến một đống hoa như vậy! Thật vất vả mới gặp nhau, thế nhưng vừa gặp đã nói với cậu những lời như thế! Làm cậu phí công nhớ tới sự dịu dàng của hắn! Tên đáng ghét này làm sao mà dịu dàng cho được? Cậu còn nghĩ rằng mình không xứng với hắn! Cái người keo kiệt, bá đạo này làm sao xứng với nỗi thống khổ của cậu? Cậu vì bảo vệ hắn mà chịu đựng sự quấy rầy của mọi người, liều mạng giấu diếm quan hệ với hắn, vậy mà tên này lại đứng trước mặt các chị y tá la hét khó nghe như vậy thì có chỗ nào mà cần cậu bảo vệ chứ? Không nghĩ những điều này cũng được, nhưng hắn đang nói cái gì a? Cậu thương hắn đến nổi so với bản thân còn quan trọng hơn, vậy mà hắn dám nói cậu như vậy!

Phương Nguyệt Tầm mê man trong vài phút ngắn ngủi, tình cảm thống khổ mấy bữa nay dường như không còn tồn tại nữa! Người trước mắt này phải hình dung là ‘ngọn lửa kiêu ngạo đi đòi nợ’!

Phương Nguyệt Tầm bị ngọn lửa của Long Nghiễn thiêu đốt, mãnh liệt từ trên giường đứng lên, từ trên cao căm tức nhìn xuống Long Nghiễn, mặc kệ như thế nào vẫn mắng trước rồi nói sau! Thân thể của cậu đầy vết thương nên dễ dàng để cho hắn khi dễ hay sao? Không phát hỏa tức là cậu không tồn tại hay sao?

“Anh câm miệng lại cho em! Ai muốn gặp ai ở ngoài? Ai mơ mộng viễn vông? Còn dám nói em bạc tình bạc nghĩa! Là cái tên đại sắc lang nào gây chuyện trước hả?”

Sắc lang? Cậu nói hắn là cái gì? Sắc lang?

“Phương Nguyệt Tầm! Có ai nói chồng của mình là sắc lang chưa? Em bây giờ càng ngày càng làm càn! Vài ngày không quản, em đã trở nên vô pháp vô thiên rồi sao?”

Chồng? Hắn dám ở trước mặt những người xa lạ nói là chồng của cậu?

“Anh nói cái gì! Ai là, là…. Đầu óc anh bị cánh cửa đập vào hay sao? Em mới không phải cái loại gì đó của anh!”

Dám, dám nói đầu óc của hắn có vấn đề! Bị cánh cửa đập vào? Còn nói cái gì mà cậu không phải cái loại gì đó? Cậu là cái gì đó sao?

“Phương Nguyệt Tầm! Là ai mỗi ngày đều nói yêu anh? Là ai mỗi ngày đều bị anh ôm? Em cho rằng anh mỗi lần đều làm tình với không khí sao?”

Trời ơi! Cái tên ngu ngốc này! Cái gì cũng dám nói!

“Anh, anh, anh, anh đi chết đi! Hiện tại em sẽ cùng anh chia……”

“Em thử xem! Có gan thì nói hết nguyên câu thử xem!”

Trong một giây nhìn thấy sự phẫn nộ, thương tổn đau đớn trong mắt Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm mới ý thức được chính mình đã lỡ lời, hối hận không kịp bịt miệng lại, trong lòng đau gần chết. Tại sao cậu có thể nói ra những lời như vậy…..

Nhìn biểu tình kinh hoảng của Phương Nguyệt Tầm, cơn tức của Long Nghiễn giảm xuống một chút. Cậu thế nhưng lại dám nói những lời kiêng kị nhất! Cậu muốn chết rồi sao?

“Em hiện tại càng lúc càng bất trị, còn dám chia tay với anh! Em cứ mơ mộng hão huyền đi! Cho dù em biến thành ngôi sao trốn trên trời, anh cũng có thể đem em hái xuống! Em nghe kỹ cho anh! Em tùy hứng như thế nào anh cũng có thể tha thứ cho em, chỉ cần em bình an vô sự, anh đều có thể tha thứ cho em! Chính em tự mình ngẫm lại, ai là người thân nhất với em? Ai là người quan tâm đến em nhiều nhất? Em bình thường chỉ nhảy mũi một cái anh cũng khẩn trương muốn chết, vậy mà em dám đem chuyện nguy hiểm như vậy giấu đi, tình nguyện đến nhờ bạn bè cũng không đến tìm anh! Ai gần ai xa không biết, chẳng lẽ trong nhà còn ai em cũng không biết hay sao? Chuyện của nhà mình tại sao lại đi tìm người ngoài hỗ trợ? Em cho anh là phế vật phải không? Chuyện trong nhà tới khi nào do em tự mình làm chủ hả? Đã qua rồi thì thôi anh cũng không muốn truy cứu nữa! Bất quá em cũng chọc cho anh tức giận! Không muốn tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta sao, anh như thế nào mà khiến cho em không chịu nhận hả?”

“Em, em chính là, chính là…..” Phương Nguyệt Tầm hoàn toàn đuối lý, bị Long Nghiễn đánh bại, muốn nói cái gì đó, lại bị cấm chỉ.

“Em câm miệng! Anh thấy em chắc là đã quên đi đau đớn lúc trước rồi! Không nhớ rõ trước kia chúng ta tách nhau ra có bao nhiêu là thống khổ hay sao? Cứ một lần rồi một lần tính rời khỏi anh, anh thật sự muốn hỏi em, đến tột cùng em có yêu anh không? Nếu gặp được chút chuyện gì đó thì em đã nghĩ đến chia tay, anh không bị em tức chết mới là lạ! Em là tiểu ngu ngốc, có phải để anh cưới em về mới có thể an tâm sống cùng anh không, vậy ngay bây giờ qua Canada kết hôn! Để cho em ở bên ngoài không còn câu tam đáp tứ nữa!”

Mới vừa cảm thấy chính mình bị đuối lý, mới vừa cảm thấy chính mình hạnh phúc, Phương Nguyệt Tầm đã bị lời nói của Long Nghiễn chọc tức muốn phát hỏa! Hắn đang tính toán cái gì? Là tới lừa gạt cho cậu vui vẻ sao? Là tới cầu hôn sao? Cái loại thái độ kiêu ngạo lại bá đạo này, căn bản đang uy hiếp cậu a! Thần kinh người này rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì a? Tại sao lúc nói yêu, cầu hôn lại có thể mang biểu tình đáng sợ hù chết người như thế a? Hắn có phải hay không đã tính trước, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không cũng phải đi theo hắn a!

Cái biểu tình ngoan ngoãn nhận lỗi sai của Phương Nguyệt Tầm trong giây lát đã biến mất! Gương mặt đỏ hồng đối mặt Long Nghiễn, cúi người lấy gối ném vào hắn!

“Ai muốn kết hôn với anh a? Ai câu tam đáp tứ a? Anh là tên đại ngốc! Ngu ngốc! Bệnh thần kinh! Đại sắc lang!”

“Em còn dám mắng anh? Không phải em đã tính sẽ viết thư tình cho người khác sao? Em dám viết một chữ cho anh xem, anh đánh nát mông em!”

“Em càng muốn viết cho anh tức chết! Nhìn anh có thể làm gì được em, A!”

Phương Nguyệt Tầm đang mải mê chọc tức Long Nghiễn, liền bị đối phương bắt lấy cổ tay, ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ kéo nằm xuống!

Long Nghiễn thật sự đã bị cậu chọc giận đến nổi mất cả bình tĩnh! Đứa nhỏ này cứ cho mình là hợp tình hợp lý, quang minh chính đại sao! Long Nghiễn ngồi trên giường, ôm gắt gao người kia lại đặt trên đùi, sờ sờ cái mông cậu một chút liền ra sức đánh!

“Anh buông ra! Bệnh thần kinh! Thích ngược đãi! Đại biến thái! Không cho phép đánh em a!” Phương Nguyệt Tầm cũng chỉ có thể dùng miệng để phát tiết buồn bực của mình, bởi vì căn bản khí lực phản kháng cũng không có.

“Dám tuyên chiến với anh sao? Anh cho em biết, cả đời này em đều là của anh! Này chưa có gì hết đã muốn cùng người khác viết thư tình, để coi sau này kết hôn rồi em còn muốn nháo đến động trời nữa không?’

“Ai muốn kết hôn a, đại sắc lang!”

“Em chịu hay không chịu cũng phải gả cho anh!”

“A, không cần a, đau quá, em không cần gả cho anh a! Đau!” Thật sự rất đau, bàn tay đánh vào mông dùng lực rất mạnh. Phương Nguyệt Tầm không biết là do quá đau, hay là quá hạnh phúc, ngay cả lúc nước mắt chảy ra cũng không biết. Chỉ muốn cái dục vọng chiếm hữu đầy bá đạo của người nam nhân này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu đúng là chỉ có thể thuộc về hắn. Hơn nữa còn là, vĩnh viễn.

Ở bên ngoài có ba người, Đổng Thiên Phi thực sự lo lắng những vết thương chưa lành trên người Phương Nguyệt Tầm. Chu Sáng thì gục vào tường liều mạng nín cười, lau nước mắt. Chu Dương chui vào lòng ngực anh trai gặm cắn quần áo của anh trai, sợ tiếng cười của mình quấy rầy hai người bên trong.

Một lát sau, nghe thấy bên trong vẫn còn tiếng đánh của Long Nghiễn, còn giọng nói tức giận của Phương Nguyệt Tầm đã thay đổi thành tiếng nức nỡ, mếu máo cầu xin, Đổng Thiên Phi thật sự lo lắng thương thế của cậu, cuối cùng nhịn không được xông vào!

“Long Nghiễn, cậu có dừng lại không hả, Nguyệt Tầm vẫn còn chưa hồi phục đâu, đừng đánh nữa.” Đi đến trước mặt bọn họ, Đổng Thiên Phi muốn kéo tay Long Nghiễn ra, nhưng Long Nghiễn lại đẩy hắn qua, đánh một cái thật mạnh lên cái mông nhỏ.

“Nói, là đúng hay sai?”

“Sai, sai rồi, ô ô ~~~”

“Nói, sau này còn dám hay không?” Lại đánh thêm một cái nữa!

“Không, không dám, ô ô ~~~”

“Nói, lấy chồng hay không?…” Lại thêm một cái đánh, “Nói mau, lấy chồng hay không lấy?” Một cái đánh nữa hạ xuống!”

“A! Lấy, lấy, ô ô~~”

Chỉ sợ trên thế giới này Phương Nguyệt Tầm là người đáng thương nhất, ngay cả lúc được người yêu cầu hôn cũng bị đánh! Sẽ nói làm sao đây, dù gì cậu cũng là người hắn yêu nhất, tốt xấu gì hắn cũng phải chọn lựa một phương thức tương đối dịu dàng, tương đối lãng mạn mới đúng chứ, lại lấy cái cách không tự nhiên và rất xẩu hổ này để cầu hôn a!

Phương Nguyệt Tầm đành phải khuất phục lời cầu hôn tràn ngập bá đạo và bạo lực của Long Nghiễn, giống như con mèo con khóc đến thảm thương, khóe mắt còn long lanh nước.

Đổng Thiên Phi nhìn thấy trên mặt Long Nghiễn hiện lên nụ cười hạnh phúc, dở khóc dở cười nâng cái người đáng thương đang nằm trong lòng của hắn lên, Phương Nguyệt Tầm giống như người vợ nhỏ bị tên chồng của mình ngược đãi, trong lúc đau buồn nhìn thấy mẹ ruột của mình liền nhào vào trong lòng Đổng Thiên Phi ủy khuất khóc lớn lên, còn không quên nức nở kể lể oan tình.

“Thiên Phi ca, em xong rồi, em mới có hai mươi tuổi đã bị gả cho tên ác nhân kia, người của em không còn hy vọng gì nữa, ô ô …”

Ha ha ha…

Ha ha ha…

Anh em Chu gia đứng một bên không kiêng nể gì cười to lên, hai người cười đến nổi không thở nổi! Trong phòng bệnh nhất thời náo nhiệt lên, một người vừa khóc đến thương tâm một bên than thở chính mình từ nay về sau phải sống trong cảnh u ám, một bên buồn bực quở trách Long Nghiễn đã ra tay quá nặng, làm cho hai người kia cười đến đứt quãng! Chỉ có Long Nghiễn im lặng đem Phương Nguyệt Tầm ôm vào trong lòng ngực, sủng ái lau nước mắt trên mặt cậu.

Phương Nguyệt Tầm vừa xấu hổ, vừa giận dữ trong lòng ngực hắn đánh đấm không thôi, khuôn mặt nho nhỏ đỏ hồng chảy dòng nước mắt vui sướng. Sự tức giận cũng theo bộ dáng đáng yêu này của cậu mà tan thành mây khói, chỉ còn lại tình yêu thương sâu đậm của hắn. Đứa nhỏ trong lòng ngực hắn không chịu yên phận mà vừa khóc vừa nháo, Long Nghiễn an ủi thế nào cũng không chịu dừng, cho dù đã nói xin lỗi rồi mà cậu vẫn cứ đánh, không chịu an tỉnh lại, Long Nghiễn buồn rầu cười, sau đó, không quan tâm đến những người ở đây, ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nức nở không ngừng kia.

… …..

… … …

… … …

Ba người hóa đá ngay tại chỗ!

Người bị ôm mạnh mẽ giãy dụa, Long Nghiễn vẫn thừa lực ra hiệu cho ba người kia, bọn họ thức thời liền hiểu được nhanh chóng ly khai.

Chờ sau khi ba người nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Long Nghiễn mới đặt cậu ngồi ngay ngắn trên giường…… Không biết từ khi nào, hai nắm tay kia đã buông ra, gắt gao ôm lấy lưng của hắn.

END 62