Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 7



Mải đuổi theo một người, tôi đã quên mất thế giới của riêng mình,

vì vậy, bất cứ khi nào tôi rời khỏi thế giới của người đó,

tôi hoàn toàn bị lạc lõng.

Trước cửa Câu lạc bộ Thanh nhạc đã hội tụ rất nhiều sinh viên, cuộc thi vô cùng kì diệu sắp bắt đầu, nghe nói số lượng dự thi năm nay phải phân làm 3 ngày, mỗi ngày lại phân chia 3 tổ, tôi bị an bài vào tổ cuối cùng của ngày đầu tiên.

Chu Xuân bị tôi kéo tới, trong phòng ký túc có bảy người, số tôi gặp xui, lại trở thành người mở đường tiên phong cho nhiệm vụ gian khổ này, con đường phía trước còn nhiều hoang mang.

Sinh viên đã có người đi ra người khác đi vào, vẻ mặt ủ rũ có, vui mừng có.

“Tớ mới hát một câu đã bị mời ra, ách, một câu là có thể quyết định sinh tử sao?” Giọng nói khàn khàn trong đám nam sinh nói chuyện, vẻ mặt trẻ trung mỹ lệ, tôi và Chu Xuân liếc nhau, cúi đầu che nụ cười, người này không biết lượng sức mình, xứng đáng bị đuổi.

“Chủ tịch hội sinh viên luôn luôn hà khắc, người này nói vậy không phải tự rước lấy nhục sao?” Tiếng cười chế nhạo, âm thanh châm chọc không ngừng, may mắn nam sinh kia đã đi ra, nếu không không thể tránh được một hồi tranh cãi.

Chủ tịch hội sinh viên? Hướng Huy? Tôi bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên, lần này thực là va vào miệng súng, hôm qua mới đắc tội, hôm nay đã rơi ngay vào tay anh ta, thật là năm hạn bất lợi, hôm nào đó nhất định phải xem lịch trước khi ra khỏi nhà.

“Diệp Tử, cậu chuẩn bị thế nào rồi?” Đang nghĩ ngợi lung tung, Chu Xuân đưa tay quơ quơ trước mắt.

“Còn chuẩn bị gì nữa, chắc không được đâu.” tôi kéo tay Chu Xuân, “Chúng ta về đi, không sao đâu mà.”

“Cậu làm gì thế, thử còn chưa thử đã bỏ cuộc giành người đàn ông của cậu rồi à” Chu Xuân hung hăng liếc tôi một cái, “Tớ nói này, chúng mình còn phải trông cậy vào cậu để có cái khởi đầu tốt đẹp đây.”

Tôi còn không kịp mở miệng phản bác, cánh cửa khép kín từ bên trong đã bị kéo ra, một nam sinh đeo kính lịch sự đi đến trước mặt chúng tôi lễ phép nói “Xin hỏi vị nào là Diệp Tử?”

“Là tôi” Lúc này mới phát hiện hành lang náo nhiệt giờ chỉ còn lại hai người là tôi và Chu Xuân, không có gì lạ khi anh ta không cần lớn tiếng gọi tên mình.

“Đến lượt bạn, xin mời đi theo tôi”. Thật sự là không nghĩ mất mặt xấu hổ, tôi nhìn Chu Xuân cầu cứu, nhưng nàng ta không hề có nhân tính, cứ đẩy tôi vào phía trong.

Từ từ đóng cửa lại, tôi hít một hơi thật sâu, kiên định ngẩng đầu nhìn về phía trước hướng ban giám khảo.

Một chiếc quần tây dài màu đen, mặc đẹp thế này cho ai xem đây, bất quá không thể phủ nhận được anh ta rất đẹp trai.

“Bạn học Diệp Tử, đầu tiên phiền bạn tự giới thiệu bản thân” Lời phỏng vấn đầu tiên cũng theo khuôn mẫu như bao người khác, anh ta đẩy kính lên sống mũi, trên đầu gối đặt quyển sổ tay, sẵn sàng ghi lại những điều quan trọng. “Diệp Tử, sinh viên đại học năm thứ nhất, khoa Ngoại ngữ, ban Tiếng Anh, có thế thôi!” Công thức hóa giọng điệu, tôi như học thuộc lòng một cách máy móc, mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Bạn hãy nói lý do bạn muốn ra nhập câu lạc bộ Thanh nhạc?” Im lặng suốt, Hướng Huy giờ mới cất tiếng hỏi.

Không phải nói chỉ cần hát một bài ưa thích là xong thôi sao, thế nào đến lượt mình lại phức tạp như vậy, không phải cố tình gây khó dễ cho mình đấy chứ? Tôi liếc nhìn về phía người khởi xướng, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, nhìn không ra biểu hiện gì khác.

“Tôi từ nhỏ thích ca hát, không hơn.” Lời nói đã bật ra khỏi miệng. Sau khi phẫu thuật, giọng nữ cao cao của tôi trước kia đã chuyển thành giọng thấp thấp oa oa như bị bóp nghẹt, cũng không biết rõ lần phẫu thuật đó mang lại cho tôi may mắn hay là bất hạnh đây.

“Xem ra bạn rất tự tin”. Hướng Huy khẽ nhếch miệng lên, “Xin mời bạn hát ca khúc bạn ưa thích nhất”

“Tôi có một yêu cầu”. Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi ngẩng cao đầu, không chút yếu thế nhìn chằm chằm Hướng Huy.

Hướng Huy nhướng đôi lông mày, hứng thú hỏi: “Lần đầu có người đưa ra yêu cầu ngược lại cho chúng tôi, được, bạn nói đi.”

“Dù có được tuyển chọn hay không, xin cho tôi được hát hoàn chỉnh hết bài.” Không dẫm vào vết xe đổ đó, hy vọng chết không quá khó coi.

Nét cười phảng phất trên vầng trán anh, “Được, tôi chấp nhận. Bắt đầu đi.” Anh làm cử chỉ xin mời.

Thành thật mà nói tôi cũng không biết bài gì đặc biệt để hát cho hay nhất, hơn nữa mỗi một thời điểm tôi lại thích nghe những ca khúc không giống nhau, biết rõ trước khi ra nhập câu lạc bộ thanh nhạc phải có cuộc thi kiểm tra này, cũng tùy ý lựa chọn một ca khúc của Vạn Phương mà tôi khá thích “Tình không mới mẻ”, may là giọng hát của tôi và cô ấy cũng giống nhau, phần hát xem ra thuận buồm xuôi gió.

Hướng Huy và nam sinh đeo kính nhanh chóng trao đổi ý kiến nhìn qua nhìn lại bản danh sách. Nam sinh kính mắt đưa tay bắt tay “Bạn học Diệp Tử, chúc mừng bạn ra nhập câu lạc bộ thanh nhạc”

Tôi cũng đáp lễ “Cảm ơn”.

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, qua được nhẹ nhàng, cũng may Hướng Huy không nhân cơ hội này gây khó dễ, không bắt tôi “chân to nhét giầy chật”

“Thứ hai 6.00 giờ tối tới gặp mặt”. Tâm trạng có chút khẩn trương, vội vã muốn ra ngoài ngay báo tin vui này cho Chu Xuân, nam sinh kính mắt ở phía sau dặn dò một câu.

“Ah vâng, tôi biết rõ”. Tôi tăng tốc bước tiến.

“Đừng đến muộn” Tôi thẳng mắt trợn tròn, làm sao mà người này lại cho rằng tôi có tính lề mề.

Chạy đến cửa, một giọng nam trầm thấp, lịch thiệp vang lên đỉnh đầu tôi, “Bạn học Diệp Tử, phiền bạn ở lại một chút, tôi có việc muốn nói chuyện với bạn”

Nam sinh đeo kính lúc này bị vứt qua một bên, vừa rồi lại còn chúi đầu chỉnh lý tư liệu, bây giờ đứng dậy bước đi, ra đến cửa còn quay đầu nói một câu, “Các bạn cứ nói chuyện đi, tôi trước.”

Tôi khinh.

Dừng bước lại, không còn cách nào khác, anh ta hiện nay đã trở thành lãnh đạo trực tiếp, dũng khí và sự quyết đoán của tôi lúc này cũng chả có ích gì.

Tôi đứng trước cửa CLB thanh nhạc, lại nhớ cảm giác lúc nhỏ trốn học kết quả bị bắt đứng ngoài cửa không được vào lớp. Lén lút thập thò nhìn vào trong, chỉ thấy anh lục ngăn kéo tìm kiếm cái gì đó.

“Đây, từ điển của em, trả cho em này.” Anh ta chậm rãi bước tới tôi, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, làm tôi cảm thấy áp lực. “Tìm em thật không dễ chút nào.”

Tôi không đưa tay ra cầm lấy, nét tươi cười cứng nhắc hiện lên trên khuôn mặt, cũng vì cuốn từ điển này mà ngày hôm đấy Hướng Huy cho tôi leo cây, kết cục là bị bầm thây mà vứt xác nơi hoang dã, và những gì tôi chịu đựng lúc đó phải trả lại hết ngay bây giờ. “Từ điển của anh… tôi vô tình làm mất rồi.” Không dễ chút nào mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cho nên, quyển này, anh cứ cầm lấy đi.” Tuy nói cách nói nhanh mồm nhanh miệng như vậy là học tập được từ Uông Nhiên, nhưng đến tôi lần đầu nói kiểu đó thì vẫn ngập ngừng ấp úng.

Anh nhướn mắt nhìn tôi, sau đó khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười, chỉ sợ anh ta không tin vì tôi nói dối quá vụng, cũng có thể biết trước được số phận bi thảm của cuốn từ điển. Anh nhún vai, “Cũng được, vậy tôi sẽ giúp em bảo quản nó cho tốt, cho đến khi em muốn mang từ điển trả lại cho tôi”.

Vậy là ý gì, nếu anh ta cho rằng tôi cố ý giữ cuốn từ điển ấy cũng chẳng có bằng chứng nào xác thực chứng minh là do tôi. Bất quá dù có bị hiểu lầm là giữ lại còn hơn nghĩ rằng tôi đã ném đi, cho nên tôi không phản bác chỉ thấp giọng đáp lại “vâng”.

“ Bạn học Diệp Tử, tháng sau trường muốn tổ chức một cuộc thi văn nghệ, nhà trường có mời mười ca sĩ về để đánh giá, bảng tin và poster quảng cáo tôi nghĩ để em phụ trách ”. Anh ta đưa cho tôi một túi văn kiện, cùng một chồng tư liệu dày, “ Đây là cuộc thi năm trước, diễn biến cuộc thi và hiện trường ngoài lề, em có thể tham khảo một chút ”

“Vì sao lại là tôi, tôi vẫn là thành viên mới CLB, các anh đã lão thành rồi ra tay có phải tốt hơn tôi không ? ” Lời nói không cần lên đến đầu óc suy nghĩ ngay lập tức bật ra, tôi đã sớm nhận định anh ta có ý định trả thù. Lời nguyền đã theo từ bụng ngữ thăng lên đến thần ngữ.

“ Tôi đã xem qua những lời tốt đẹp của em viết trong bản đăng kí, hơn nữa người mới phải có cơ hội để rèn luyện, bằng không các sinh viên khác lại nói CLB ta từ trước chèn ép người mới, không dành cho cơ hội thể hiện, thế có phải oan uổng tôi ” . Anh ta nói qua loa, mâu thuẫn xung đột lên đến điểm đỉnh mới ném xuống tôi “Hay em không có tự tin vào năng lực của chính mình” Lại một câu tối hậu thư nữa “ Nếu em không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng”

Biết rõ anh ta dùng phép khích tướng, nhưng với cá tính ngang ngạnh không chịu thua của mình, tôi vẫn buột miệng nói ra, “Anh đánh giá thấp một người chỉ qua poster làm của người đó sao? Anh nói khi nào muốn?” Lời vừa nói ra, tôi đã hối hận gần chết, tôi có là gì mà có quyền nói điều này.

Quả nhiên, anh ta đắc ý nở một nụ cười ranh mãnh, tôi hận không tìm được cái lỗ chui vào. “Chậm nhất là tuần tới, đây là chìa khóa chung của CLB thanh nhạc.” Chiếc khóa nhỏ màu bạc sáng loáng ngời ngời trước hiện ra mắt tôi. Tôi cơ hồ đưa tay cầm lấy, đúng rồi, tôi được chọn, rất xứng đáng, chẳng trách được ai.

“Không còn sớm nữa, về đi, có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi, số điện thoại của em là gì?” Anh lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại nắp màu đen Sony Ericsson có in hình Lưu Đức Hoa và Quan Chí Lâm làm quảng cáo.

“Tôi không có di động, cho nên, mời gọi đến số ở phòng quản lý kí túc, 64******,” tôi đọc nguyên số, người này khác biệt với người khác ở khoản dùng điện thoại di động tối tân, còn tôi và Uông Nhiên vẫn dừng lại ở cách trao đổi thư từ nguyên thủy.

“Lần này sẽ không còn nhầm số, hay là con người này còn nói năng linh tinh nữa nhé.” Lời nói thô tục lập tức nghẹn lại trong cổ họng tôi, suýt nữa là nhịn không nổi, cái gì mà con người này, thật không nghĩ rằng anh ta lại nhớ rõ đến thế.

“Phải, sẽ không,” tôi lập lờ đáp lại, chỉ cần anh không xúc phạm tôi một lần nữa, tôi cũng không cần phải phân rõ phải trái với anh như vậy.