Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 16



Gặp nhau, không phải ghét muộn mà là ghét sớm.

“Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu om cà tím, hầm thịt mật ong, súp trứng, phục vụ tốc độ nhanh chóng nha.” Không cần phiền đến thực đơn, Chu Xuân nhanh nhẹn gọi tên mấy món ăn.

Từ trước, Chu Xuân và tôi giống nhau không quen gọi món ăn, bây giờ xa nhau có ba hôm, nhìn kẻ sĩ thay đổi đến ấn tượng, rõ ràng có Viên Lang dạy dỗ có hơn. Hơn nữa, khẩu vị bắt đầu thiên ngọt, quên mất, Viên Lang là người Tô Châu. (Người Tô Châu khi ăn thích có vị ngọt)

Tôi nhếch miệng cười vui, Chu Xuân không nói hai lời, kéo tóc tôi, hung dữ nói: “Còn cười nữa, đừng cho rằng tớ không biết rõ cậu nghĩ cái gì.”.

Nha đầu này, quá ác độc, tôi vội vàng van xin khoan dung, cô nàng mới buông tha.

Đồ ăn nhanh được đưa lên, mới ăn vài miếng, trước mắt bị một bóng người che khuất, người này nhìn rất quen, còn vỗ vai tôi: “Này, bạn học Diệp Tử.”.

Người này cũng không xa lạ gì, nhưng có cần tìm thời điểm đang ăn này không ? Tôi nhích sang bên cạnh: “Xin chào.”.

“Tôi có thể ngồi đây sao ?” Anh ta đẩy đẩy kính trên sống mũi, cười thật thà phúc hậu.

Tôi kinh ngạc: “A…”

“Cậu gọi Trần Vũ Hoa đi, hội phó CLB Thanh nhạc, tớ vẫn nhớ rõ.” Chu Xuân hiếu khách dịch chuyển cái ghế nhựa ra, nháy mắt với tôi.

“Ha ha, em có trí nhớ thật tốt.” Trần Vũ Hoa không chút khách khí đặt mông ngồi xuống, dù sao là Chu Xuân mời cơm, cô nàng không để ý, tôi cũng không quan tâm.

“Đúng rồi Diệp Tử, tiết mục chung kết của em chọn chưa có, hai ngày nay chưa báo lên a?”

Trần Vũ Hoa chỉ tay lên mặt bàn, tự mình gọi suất cơm.

Tôi xấu hổ, mấy ngày nay tinh thần hốt hoảng thiếu chút đã quên sự kiện này rồi. Tôi suy nghĩ, cẩn thận dè dặt hỏi: “Có thể hát lại bài trong vòng loại không?”.

Anh ấy ngại ngùng gãi đầu, “Tốt nhất là không nên, giám khảo bình thường đều có tâm lý nghịch phản, hát lại bài cũ mất đi mới mẻ, chỉ làm em bất lợi thôi. Bài hát lúc em đi đăng ký vào CLB thanh nhạc đó, gọi là gì nhỉ, à là “Tình không mới mẻ”, anh thấy rất thích hợp với em.”.

“Vậy thì cứ vậy đi, phiền anh báo lên giùm em.” Vốn việc này do Hướng Huy phụ trách, nhưng hiện tại cứ thấy anh ấy là tôi cảm thấy bất tiện, vẫn là có thể tránh tiếp xúc triệt để.

“Được, anh sẽ nói với Hướng Huy.” Anh thản nhiên nói làm tôi chợt giật mình. Chính mình trong lòng nghĩ đến là một chuyện, nhưng cái tên này từ miệng người khác nói ra lại là chuyện khác.

Tôi cầm khăn tay căm phẫn gần như xé rách thành nhiều mảnh cho bõ tức, người này lúc nào cũng quấy nhiễu cuộc sống của tôi, phá an sự bình tĩnh vốn có, nhưng tại sao anh ấy lại không biết gì cả.

Không khí có chút nặng nề, Chu Xuân ngày thường ồn ào hôm nay cũng như bức tượng ngồi yên đó, không nói một lời. Có lẽ muốn thay đổi không khí, Trần Vũ Hoa bắt chuyện, “Các ứng cử viên hát song ca sớm có quyết định từ trước, là anh cùng với em, chẳng biết Hướng Huy làm cái quỷ gì, về sau lại quyết định lấy kết quả rút thăm mà chọn.”. Anh nhún vai, giọng trầm vẻ bất lực.

Tôi trừng mắt, có chuyện này sao?

Có khả năng này không đây, Hướng Huy căn bản đi đăng ký mục đích là để song ca với tôi?

Tôi mừng thầm, trống ngực đập thình thịch, khuôn mặt vẫn bình tĩnh không biểu cảm.

Trẫn Vũ Hoa vẫn lẩm bẩm, “Giọng em rất cao, giọng Hướng Huy thì trầm, sợ rằng không hợp với em, mà anh với em phối hợp lại rất hài hoà.”.

Đúng thật anh ta nói không phải không có lý, nhưng tôi nghe lại thấy không vừa tai.

Tôi cúi đầu, từ chối cho ý kiến và cũng không đáp lại.

Chu Xuân bất ngờ tuyệt vọng nháy mắt với tôi, tôi không hiểu ý, đã bị câu nói của Trần Vũ Hoa làm hãi gần như té khỏi ghế, chỉ nghe anh lắp bắp nói: “Diệp…Tử, khán phòng của trường tuần này có chiếu phim điện ảnh ‘Trái tim’, em… có muốn đi xem cùng anh không?”.

Tôi thừa nhận đã sợ hãi, đặc biệt khi Chu Xuân dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ Hướng Huy, tôi không dễ dàng gì quay người lại đụng trúng ánh mắt Hướng Huy.

Dường như trên trán có mấy con kiến chậm rãi bò qua, trên đỉnh đầu cũng vô duyên vô cớ vài đám mây đen cùng sấm sét xẹt qua.

Trong lòng không thể nói ra nỗi buồn bực.

Anh ấy sớm không đến muộn không đến lại chọn đúng thời điểm này đến. Còn anh ta sớm không nói muộn không nói lại chọn đúng thời điểm này nói. Tôi thật đáng chết, không muốn để Hướng Huy hiểu lầm mối quan hệ tình bạn giữa tôi và Trần Vũ Hoa, dù anh ấy cũng chả là gì của tôi, tôi không cần vì anh ấy mà từ chối tất cả những người khác giới.

Đạo lý rất đơn giản, nhưng làm thì hiển nhiên không dễ chút nào. Mặt tôi đỏ bừng, nói quanh co nửa ngày giờ phút này sớm đã tiết lộ tâm trạng của tôi.

Tôi thầm cắn môi. Cơ thể tráng kiện cùng chiếc quần jean khoẻ khoắn, Hướng Huy có vẻ đang cười, tôi bỗng nhiên nghĩ mình đang tự lừa ai đây, có lẽ anh ấy cũng chẳng nghe thấy gì.

Tôi đang định sắp xếp lại câu nói của mình thì Hướng Huy bỗng nhiên mở miệng: “Bộ phim này rất hay, rất đáng xem.”.

Trời ạ, anh thực không tốt bụng chút nào, tôi than thở.

Không ai tiếp lời, Hướng Huy quét mắt qua mặt bàn, “Xem ra có người đang mời khách. Có phải tôi đến làm phiền mọi người không?.

Tôi sớm không có cảm giác ăn ngon miệng, hơn nữa Hướng Huy vừa nói như vậy, càng thêm bực mình, tôi quay đầu. “Anh đang làm phiền chúng tôi, nếu như anh không xuất hiện thì sẽ không làm phiền chúng tôi. Cùng lắm tôi bây giờ không sợ anh làm phiền, bởi vì tôi muốn đi làm phiền người khác.” Nói xong đoạn dài đến líu lưỡi, để lại vẻ mặt không hiểu của Hướng Huy và Trần Vũ Hoa, còn Chu Xuân thì trợn mắt há hốc mồm, tôi đứng dậy đi ngay.

Tôi vội vã ra đến cửa đụng ngay phải nữ sinh, một tiếng đầy áy náy từ tận cõi lòng “SORRY!” buột miệng nói ra, lại nhận được chút trách móc “Đúng là khoa Anh Ngữ, mở miệng ra đã tiếng anh với tiếng ủng.”.

Tôi vừa tức vừa xấu hổ, bước chân càng ngày càng nhanh.

Thẳng đi ra cửa hàng, còn có thể nghe thấy tiếng Chu Xuân hổn hển quát to: “Này, đồ ăn còn chưa động đũa, ông chủ, giúp tôi gói mang về. Diệp Tử, cậu chờ tớ một chút nha.”.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi không nên không đầu không đuôi bỗng nhiên phát hỏa, càng không nên ném Chu Xuân ở lại, còn một mình đi trước. Nhưng tôi đã thành tâm chịu tội với cô nàng, lời nói tốt đẹp đều vị ném vào sọt, cô nàng vẫn kéo chăn nghiêng người hướng vào phía trong, không để ý đến tôi.

Không cách nào khác, tôi thử phương pháp cuối cùng, lặng lẽ đem chăn kéo ra một khe, hét vào lỗ tai cô nàng một câu, “Chu Xuân dậy mau, Viên Lang tới tìm này.”.

“A a a a… Anh ta đến đâu rồi? Ai nha, Diệp Tử, váy tớ vừa mua để chỗ nào rồi, còn nữa, giày tớ đâu? Xong rồi xong rồi, tóc tai vẫn lộn xộn thế này sao gặp người được…” Chu Xuân giống như lũ ruồi nhặng không đầu nhảy nhót lung tung, lúc thì từ dưới trèo lên giường lôi một áo len đan màu đỏ, lúc lại nhảy xuống, cả người chui vào gầm giường cố tìm bóng dáng mấy đôi giày.

Tôi nhịn hết sức khổ cực, bờ vai khẽ run nhưng không dám cười ra âm thanh, Liễu Như Yên nhìn mặt Chu Xuân, lông mày nhướn cao, không chỉ bật cười mà còn khoa trương ghé vào tai tôi, thân thể run, cả hệ thần kịch run rẩy.

“Được lắm Diệp Tử, cậu và Như Yên liên kết trêu đùa tớ, xem tớ thể nào đối phó với cậu.” Bận rộn suốt Chu Xuân lúc này mới nhận ra chính mình bị mắc mưu, cô nàng đem quần áo mặc chỉnh tề cởi xuống, tiện tay quăng ra, giương nanh múa vuốt về phía tôi.

Tôi sợ hãi rên rỉ oa oa, Chu Xuân nhìn mặt đã biết không hề đùa giỡn. Tôi ôm đầu chạy vòng tròn quanh phòng mấy vòng, cứ thế băng băng chạy trốn, sức mạnh thể lực và sức chịu đựng so đấu bắt đầu.

Được vài vòng, Chu Xuân mệt mỏi không chống đỡ được, cô nàng thở hồng hộc thủ thế “STOP!”. Lại ngoắc ngoắc tay phía tôi: “Cậu lại đây.”.

Nói đùa gì vậy, tôi cũng không phải không muốn sống. Tôi lắc đầu: “Cậu tới đây.”. Thân thể lùi về sau, đề phòng cô nàng đột nhiên gây khó dễ.

Chu Xuân hừ lạnh, “Cậu tới đây tớ tha thứ cho cậu ngay.”.

“Thật?” Tôi vẫn không tin.

Cô nàng hắc hắc cười lạnh, tôi chỉ thấy sởn tóc gáy, đầu run lên.

Đúng lúc này, “Linh đinh…” một hồi chuông điện thoại kêu đinh tai nhức óc như muốn phá tường. “Là ai cho âm lượng to thế, ăn no không có việc làm hả?” Chu Xuân thấp giọng mắng, không ai dám nhân cơ hội này chặn họng cô nàng, chỉ thông minh lựa chọn im lặng.

Cô nàng miễn cưỡng đi đến điện thoại, “Alo… phải… cô ấy có đây, chị chờ chút.”. Cô nàng đột nhiên nở nụ cười kì quá, “Diệp Tử, cậu có điện thoại.”.

Thật hay giả đây? Tôi dùng ánh mắt hoài nghi xem xét cô nàng. Trong phòng bảy người tôi luôn dùng điện thoại ít nhất, đúng là trùng hợp ngẫu nhiên. Bất quá, có thể, nếu có, vạn nhất có?

Chu Xuân cười gian ác, ”Không tiếp sao? Tớ cúp đây.”.

“Đừng.” Tôi vẫn chịu thua dưới sức mạnh chuyên chế của Chu Xuân.

“Alo…” Vừa mới nhận điện thoại, một cái gối khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác vô cùng, nhằm chính trán tôi, cùng lúc tiếng cười vui sướng của Chu Xuân khi tôi gặp họa.

Gối bị ném lên trên đầu tất nhiên không đau, nhưng mấu chốt vấn đề Chu Xuân ném gối chỗ nào, mà bên kia tôi dính đầy lông vịt, chật vật gỡ tóc, Chu Xuân cười trộm không ngừng.

“Em gái, không nói gì a?”

“Chị, em đang nghe đây.” Thấy cổ họng nghèn nghẹn, không biết có bị sặc lông vịt không.

“À, chủ nhật em tới đây sớm một chút, người trang điểm còn muốn tạo hình cho em.”

“Ừm.”, tôi tiếp tục xoắn xuýt mấy cái lông vịt.

“Quần áo tất cả đều không cần mang.”

“Vâng, em biết rồi.” Tôi mất tập trung, đều tại mấy cái lông vịt.

“Vậy chị gác máy đây.”

“Vâng, tạm biệt chị.”

Cúp điện thoại, cố gắng đấu tranh vật lộn với cái đầu dính đầy lông vịt, nhưng vô tác dụng, tốt nhất là đi gội sạch đầu.

Ngâm mái tóc trong nhiệt độ vừa phải của nước nóng, cùng cảm giác khoan khoái ấm áp cực kỳ dễ chịu. Lúc trong trạng thái thoải mái thư giãn là thời điểm thích hợp để đem hành vi của mình ra kiểm điểm hay tự hào vui sướng. Tôi cũng không ngoại lệ, biểu hiện trước mặt Hướng Huy thực sự kém cỏi, nói dụng binh bại như núi đổ thật không quá lời. Chuyện bê bối ồn ào ngày hôm nay, hoặc giả có thể giấu diếm được Chu Xuân, nhưng người thông minh như Hướng Huy, chắc chắn sẽ có cảm giác khác thường. Chúng tôi cùng trong CLB thanh nhạc, cơ hội tiếp xúc không thiếu, nhưng sự bình thản tự tin của tôi trước đây đã mất, làm thế nào cùng ở một chỗ với anh đây?

Hương thơm của dầu gội đầu kích thích tất cả khứu giác mẫn cảm, tôi nhịn không được hắt hơi một cái, vô thức mơ hồ nhớ lúc Hướng Huy tìm những tài liệu trị bệnh viêm mũi, biết rõ là tôi không sử dụng nhiều nhưng vẫn đưa nguyên vẹn cho tôi. Còn nữa, về sau khi anh ấy biết tôi bị viêm mũi còn chủ động làm hộ bảng tin, những khoảnh khắc và ký ức chợt ùa về ngập tràn trong ánh mắt.

Thích một người chẳng đáng xấu hổ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ lại là anh ấy. Mà theo lý thuyết của tình yêu, phải xét thứ tự đến trước đến sau, tôi muộn một bước, chung quy lại là kẻ thua cuộc.

Thở dài một hơi, xét về tướng mạo, Lâm Sâm không hề thua anh ấy, điều chính là tôi tìm không thấy cảm giác tim đập thình thịch khi đứng trước anh. Thích một người cần lý do sao? Sao không cần? Sao lại cần?

Tôi để đầu rơi bịch một cái vào trong chậu, bọt nước toé lên.