Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 45: Thất lễ



MV của Phong Hạo như thế hẳn là không thể thông qua xét duyệt của tổng cục, bất quá ở thời đại internet phát triển này, cái từ “cấm” trái lại trở thành phương tiện tuyên truyền tự nhiên, những trang web có tỉ suất lượt truy cập lớn đều sôi nổi lấy “Thị giác kinh diễm”, “Thiên triều cấm truyền bá” làm từ mấu chốt trong tiêu đề, long trọng đem Phong Hạo tiến vào hàng ngũ ca sĩ đang nổi danh, đẩy MV có lượng tiêu thụ lớn nhất lúc bấy giờ ra sau vươn lên đứng đầu bảng, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt, chỉ riêng đĩa đơn 《 Đẳng nhĩ ngưỡng vọng 》cũng đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc uy tín nhất trong một thời gian dài.

Đánh giá về MV, dân mạng có khen có chê không đồng nhất, người thích thì nói đây là nghệ thuật thị giác, người chán ghét nói đây là hạ lưu thấp kém, hai phe cùng biện luận chỉ trích, không ai nhường ai, dẫn đến thảo luận sôi nổi trong một thời gian dài.

Trong khi mọi người tranh luận không ngớt, thì trong một phạm vi bí ẩn khác, MV này của Phong Hạo, lại khơi dậy sóng to gió lớn.

Bộ phim tiếp theo của Lăng Lang rốt cục đã được xác định, nhà sản xuất quyết định để anh diễn vai Hoàng đế, mấy ngày nay anh nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày không phải đọc sách sử thì nghiền ngẫm kịch bản, thời gian còn lại, anh dùng bồi dưỡng một sở thích mới – dù sở thích này cùng thân phận của anh cực kỳ không tương xứng – đó chính là lên mạng lặn xuống nước (ý nói ẩn thân, chỉ xem chứ không tham gia) xem thiên hạ thảo luận MV của Phong Hạo.

Ngoại trừ diễn đàn chính thức của Phong Hạo, nơi anh “lặn” nhiều nhất chính là weibo, từ sau lần loạn trích đăng weibo Phong Hạo trước đó, Lăng Lang đã có một đoạn thời gian không hề đăng nhập.

Phái ủng hộ cùng phái chống đối vẫn như trước trên weibo không ngại phiền toái mà đánh võ mồm, qua một thời gian, luận điệu song phương đều không còn gì mới mẻ, ngay lúc Lăng Lang lướt qua đám bình luận, cho rằng mình cũng đến lúc buông tha cho sở thích mới này rồi, một cái reply không phù hợp xuất hiện trong tầm mắt anh.

-Thật muốn trở thành cái ghế tựa kia, thân thể ở phía dưới để anh ngồi lên.

Lăng Lang nhíu nhíu mày, hình chân dung (avatar) của người này là một người đàn ông chân mang giày da, góc độ chụp từ dưới đế giày nhìn lên, anh theo trực giác thấy không thích hợp điểm vào trang chủ của đối phương, trong lúc vô ý lại phát hiện một thế giới mới.

Weibo của người kia đã chuyển phát trước đó đều là hình chụp chân nam nhân, có mang giày da, mang giày thể thao, mang vớ trắng, thậm chí có một tấm dưới chân giẫm lên một nam nhân trần truồng, người đó đầu bị áp lên sàn gạch, cổ và cổ tay đều có đeo vòng cổ và vòng tay màu đen.

Lăng Lang xem tiếp xuống dưới, rốt cục nhìn thấy một cái chuyển phát weibo về MV của Phong Hạo, nhưng không phải chuyển phát từ weibo của Phong Hạo mà là từ một người khác. Người đó phát một bức hình chụp lại trong đoạn ở phòng ăn, Phong Hạo đang ngồi trên chiếc ghế bằng cơ thể người, mười ngón đan chéo đặt bên miệng, ánh mắt dừng bên bốn nam nhân lõa thể đang chống đỡ bàn trà.

Phía trên hình ảnh, chủ weibo còn để một câu, câu văn rất ngắn gọn, vỏn vẹn chín chữ thêm một dấu chấm câu: “Giấc mộng cuối cùng của mỗi một chủ nhân.”

Lăng Lang lại click vào, lượng chuyển phát của weibo này cao thần kỳ, nhưng không khí của bình luận bên dưới lại hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

—— đây cũng là giấc mộng của ta, đáng tiếc giấc mộng này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thành hiện thực

—— ha ha, một ý tưởng không tồi, có nô nào nguyện ý làm sô pha của gia không?

—— chủ nhân này quá đẹp trai, anh ấy muốn tôi làm gì tôi đều nguyện ý.

—— không thể kích thích hơn nữa, nghĩ đến liền cứng.

—— Xuất xứ hình ảnh? Cầu cầu cầu.

Phía dưới rất nhanh có người trả lời hắn.

—— là hình ảnh trong MV 《Đẳng nhĩ ngưỡng vọng 》, ca sĩ gọi là Phong Hạo, có thể đi lục (search).

Chỗ khác có người phản hồi:

—— Đã lục , chưa nghe nói qua ca sĩ này, người mới sao? Ca cũng không tệ lắm, bất quá sao anh ta phải quay MV này?

—— Ca sĩ là người trong giới? Tìm được weibo của anh ấy , follow xem sao.

Lăng Lang một đường đọc xuống, nội dung ngoại trừ thảo luận về Phong Hạo, một nửa là hâm mộ bản thân Phong Hạo, một nửa khác hâm mộ sofa, hơn nữa hình chân dung của mọi người đa phần là giống nhau. Anh tùy tiện điểm vào vài cái, nhìn thấy weibo của những người đó Lăng Lang giật mình không thôi, giờ anh mới biết, thì ra còn có những người như vậy tồn tại trên đời.

Nghe được thanh âm xoay chìa khóa và tiếng đóng cửa, anh ngay cả nút tắt trang cũng chưa kịp đóng, vội vàng quay về giao diện chủ, đem máy tính bảng đẩy qua một bên, khoác áo sơ mi của Phong Hạo lên rồi xuống giường, ngay khi anh cài lại cái cúc áo cuối cùng, Phong Hạo vừa lúc bước vào phòng.

"Lại đang xem kịch bản?" Phong Hạo cười hỏi, hắn chứng kiến bộ dạng Lăng Lang ngay cả quần lót cũng không kịp mặc liền biết anh mới từ trên giường xuống, từ sau khi bị giam vào lồng sắt, Lăng Lang một lần cũng chưa từng làm trái với quy củ trên giường.

"... Phải, " Lăng Lang có chút chột dạ đưa mắt nhìn kịch bản mở ra trên giường, bên cạnh kịch bản chính là ipad, vừa rồi nội dung trong lúc vô ý nhìn đến làm anh có chút khẩn trương, theo bản năng liền nói dối Phong Hạo.

“Lúc anh nói dối, ánh mắt sẽ nhìn xuống.” Phong Hạo khinh miêu đạm tả vạch trần anh.

Lăng Lang không nghĩ tới chi tiết nhỏ như vậy cũng bị hắn nhìn thấu, kinh ngạc đến có chút không biết phải làm sao.

Phong Hạo đi đến bên cạnh anh, cầm lấy ipad ở đầu giường, Lăng Lang muốn ngăn lại nhưng không dám, trơ mắt nhìn bức ảnh phóng lớn hiện ra trên màn hình, trong ảnh là một người đàn ông trần trụi đeo miếng che mắt, quỳ trên mặt đất vẻ mặt say mê liếm lấy giày da trước mặt hắn.

Phong Hạo bất động thanh sắc tắt đi bức ảnh , rất nhanh đảo qua nội dung weibo, cuối cùng tầm mắt trở lại trên người Lăng Lang. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng Lăng Lang biết đây chính là biểu hiện hắn không vui.

Ipad bị ném lại trên giường, Phong Hạo cũng ngồi xuống, thản nhiên ra lệnh một tiếng, "Quỳ xuống."

Mệnh lệnh âm lượng không lớn nhưng nghe vào tai lại như sấm sét giữa trời quang, Lăng Lang trong lòng sợ hãi, lập tức quỳ xuống.

"Vì sao muốn xem cái đó?"

Thanh âm của Phong Hạo không hề gợn sóng, nhưng chính như vậy mới khiến cho Lăng Lang cảm thấy càng sợ hãi, "... Tôi không cẩn thận click vào."

"Lần đầu tiên?"

Lăng Lang cuống quít gật đầu.

"Anh cảm thấy tò mò, nhìn một cái cũng không có gì quá đáng trách, " Phong Hạo bắt chéo hai chân, dùng mũi giày khơi cằm Lăng Lang, "Nhưng anh vì sao phải nói dối?"

Lăng Lang cẩn thận ngắm nhìn Phong Hạo, lại nhanh chóng nhìn về hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn.

"Dù chỉ là việc rất nhỏ nhặt, nhưng nói dối chính là nói dối, không có phân nặng nhẹ, nói đi, anh muốn bị phạt thế nào?"

Giày da của Phong Hạo ngay tại bên miệng, hình ảnh vừa xem kia còn bồi hồi trong đầu Lăng Lang, anh hoàn toàn nhớ rõ, khi lần đầu tiên mắt anh chứng kiến hình ảnh này, đã bất giác tự thay mình vào một phía, thậm chí vì vậy mà cảm thấy từng trận hưng phấn.

Ma xui quỷ khiến, Lăng Lang quay đầu, môi cách mục tiêu càng lúc càng gần, mắt thấy sắp thân mật tiếp xúc, tiêu điểm lại đột nhiên rời anh mà đi. Anh thất vọng ngẩng đầu, khóe miệng Phong Hạo có ý cười, nhưng ý cười này cũng lạnh như băng, không chút nào truyền đến trong ánh mắt.

“Anh có lầm lẫn gì không vậy,” Phong Hạo dùng mũi chân nhẹ nhàng vỗ vỗ má anh, “Đây là thưởng, không phải trừng phạt, anh ngay cả phân biệt rõ hai cái này cũng không được? Lại nói, anh phạm sai lầm, lẽ nào tôi trái lại cần khen ngợi anh?”

Lăng Lang không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành lẳng lặng quỳ.

Mũi chân Phong Hạo một đường đi xuống, cuối cùng dừng trên hạ thể trần trụi của Lăng Lang, trong nháy mắt va chạm, như có luồng điện xẹt qua thân thể Lăng Lang, khí quan anh tựa như bắt lửa, nháy mắt sung huyết bành trướng, lại bị Phong Hạo giẫm dưới chân hạn chế cử động.

Trong đêm đầu của Lăng Lang, anh cũng từng bị Phong Hạo đối đãi như thế, nhưng lúc đó anh đã sớm bị vây trong trạng thái hưng phấn, không có loại cảm giác thân thể tiến vào trạng thái phấn khởi nhanh chóng thế này.

Phong Hạo chỉ hơi chút dùng lực độ nghiền động hai cái, Lăng Lang lập tức một bộ động tình khó nhịn, dồn dập thở hổn hển, tầm mắt thẳng tắp dừng trên mặt đối phương, không di dời lấy một chút.

Phong Hạo mỉm cười, khi mở miệng lần nữa lại nói sang một chuyện khác, "Hôm nay tôi vốn có một tin vui muốn nói cho anh.”

Lực chú ý của Lăng Lang toàn bộ tập trung ở hạ thể, Phong Hạo đang nói cái gì anh căn bản nghe không vào, tê dại từ ngực lan đến đầu ngón tay, lại từ đầu ngón tay vòng trở lại ngực, cuối cùng tê đến da đầu.

Anh chỉ muốn Phong Hạo tiếp tục động tác của hắn, nhưng đối phương cố tình không cho anh toại nguyện, chân vẫn dừng lại ở chỗ cũ không chút suy suyển.

Phong Hạo bất động, anh đành phải trộm nhúc nhích, muốn thông qua ma sát xoa dịu một chút dục vọng trướng đau, lại bị Phong Hạo phát hiện ngay từ đầu, nghiêm khắc quát bảo ngưng lại, "Không được động."

Động tác Lăng Lang lập tức cương cứng giữa đường.

"Anh cho là, cái gì gọi là trừng phạt?"

Lăng Lang giờ mới hiểu được hắn muốn làm gì, nuốt nước miếng, thành thành thật thật quỳ lên, nhưng tầm mắt vẫn thường phiêu xuống địa phương kia.

Phong Hạo chậm lại giọng điệu, "Tin tốt của tôi chính là..."

Hắn cười cười, "Chúng ta rất nhanh sẽ lại hợp tác một lần nữa rồi."

Lăng Lang đang phân tâm mất một chút thời gian mới tiêu hóa được những lời này, lực chú ý bị thành công dời đi một chút, “Có ý gì?”

Tầm mắt anh rơi trên kịch bản của mình nằm một bên, “Chẳng lẽ…?”

Phong Hạo mỉm cười gật gật đầu, "Đúng như anh nghĩ."

Lăng Lang không thể tưởng được Phong Hạo lại cùng mình tiếp tục đóng chung một phim, "Nhân vật nào?"

"Trung thần."

Thân là hoàng đế, bên người Lăng Lang có hai đại thần cử túc khinh trọng*, ngang vai ngang vế, cũng giống như mỗi một bộ phim cung đình đều nhất định sẽ có yếu tố một bên là trung thần, một bên là gian thần. Hoàng đế tuy rằng chính trực nghiêm minh, nhưng cũng khó tránh khỏi bị gian nịnh thần giả danh trung thần lừa dối, nhất thời tin lời sàm ngôn, thiếu chút phạm sai lầm lớn, cũng may cuối cùng dưới sự ngăn cơn sóng dữ của trung thần, diệt trừ thế lực tà ác.

*Cử túc khinh trọng: Nhấc chân về bên nào thì nặng về bên ấy, chỉ người hay sự việc có địa vị trọng yếu, ảnh hưởng toàn cục

Tuy rằng Phong Hạo có gương mặt của một trung thần, nhưng từ sau khi ra nghề đều luôn sắm vai nhân vật phản diện, đây có lẽ là vai diễn chính diện đầu tiên từ lúc hắn theo nghiệp điện ảnh đến nay.

Nhưng Lăng Lang có phản ứng không phải với điều này, “Vì sao hai người chúng ta luôn đóng chung một bộ phim?”

“Có lẽ là vì duyên phận?” Phong Hạo còn có tâm tư nói đùa.

Lăng Lang đương nhiên sẽ không tin.

"Được rồi, là tôi biết anh tiếp bộ này, theo đạo diễn nhõng nhẽo kiên quyết cầu xin được, " Phong Hạo sửa lời.

Lăng Lang lại càng không tin, Chữ “cầu” này cho đến nay không phải tác phong của Phong Hạo.

"Chúng ta luôn xuất hiện đồng thời, người xem sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi."

Phong Hạo mỉm cười, "Chỉ cần tôi không mệt mỏi là được, còn người xem, " hắn cười cười, "Bọn họ sẽ tập thành thói quen."

“Chúng ta lại sắp ở trong cùng một đoàn phim mấy tháng, chẳng lẽ anh không vui sao?” Phong Hạo giật giật mũi chân, Lăng Lang nguyên bản đã bị phân tán lực chú ý lại nhớ tới nửa người dưới. Nguồn :

Phong Hạo rõ ràng đang khiêu khích anh, nhưng Lăng Lang lại một chút cũng không vượt qua được trêu cợt của hắn, chỉ hai ba cái đã bị khơi mào tình dục không nên có.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, cho mình thêm can đảm kêu Phong Hạo, "Chủ nhân..."

"Không được, " Phong Hạo trái lại thu chân trở về, "Tôi nói là trừng phạt, chính là trừng phạt, niệm tình lần này vi phạm lần đầu, tôi sẽ cho qua, nếu có lần sau..."

Lời cuối cùng hắn chưa nói, loại bỏ lửng không rõ ràng này lại càng có lực chấn nhiếp, khiến Lăng Lang không dám có chút tâm vi phạm nào.

“Về phần những ảnh chụp linh tinh đó…” Phong Hạo nhếch môi, “Nếu anh muốn xem, thì tùy anh, cứ coi như tài liệu giảng dạy.”

Hắn cúi người, ánh mắt sắc bén hoàn toàn trói chặt Lăng Lang, “Học được gì, đều phải từng cái từng cái biểu diễn cho tôi xem.”

Vài ngày sau khi biết Phong Hạo cũng diễn bộ phim này, Lăng Lang nhận được thông báo, đoàn phim muốn có một buổi gặp mặt giữa những thành viên chủ chốt, địa điểm ước định là phòng họp ở tầng cao nhất Diệp Thị.

Hai người đến sớm hơn giờ hẹn một chút, những người khác còn chưa đến, trong phòng hội nghị không hiểu sao chỉ bày một cái ghế, Lăng Lang đương nhiên nhường Phong Hạo ngồi, bản thân thì tựa trên bàn hội nghị bên cạnh, hai người tận dụng thời gian cầm lấy kịch bản tập đối thoại.

Phong Hạo đọc xong câu thoại sau cùng, tùy tay lật sang trang khác, một trang giấy rơi khỏi kẹp giấy, dừng ở cửa cách vài bước chân.

Lăng Lang nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi liền đi qua nhặt lên, anh mới vừa ngồi xổm xuống, một đôi giày ống cao màu đen rõ ràng xuất hiện trước mắt, không thiên vị đem trang giấy kia giẫm dưới chân.

Lăng Lang theo đôi giày ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo da quần da khêu gợi, đang từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Anh chợt cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp đáp lễ.

Người đó tầm mắt trước tiên dạo qua một vòng chỗ Phong Hạo đang ngồi, lại vòng lại trên người Lăng Lang, hơi có chút nghiền ngẫm đánh giá hai người.

Qua lại đánh giá nửa ngày, hắn mới không nhanh không chậm thối lui một bước, cong thắt lưng nhặt lên trang giấy trên mặt đất, lại lười biếng đứng thẳng người, khóe miệng gợi lên một nụ cười cuồng vọng không hề bó buộc.

Lăng Lang mâu sắc trầm xuống, thần thái kiêu ngạo của đối phương khiến anh đối với người này theo bản năng sinh ra cảnh giác.

Người đó như thể căn bản không quan tâm địch ý tản mát từ Lăng Lang, hắn ngả ngớn nhướng nhướng mày, "Sao có thể để hoàng thượng làm loại sự tình này chứ, thật sự là quá thất lễ."

46, Màn 46 – Trung khuyển