Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 12: Sủng vật



Phong Hạo quay lưng về phía màn ảnh, từ góc nhìn camera không ai thấy được hắn đang làm gì, càng khiến người ta mơ màng.

“Há miệng!” Phong Hạo ngắn gọn ra lệnh.

Lăng Lang biểu tình tràn ngập không tình nguyện, nhưng giờ này khắc này anh đã không còn có thể làm chủ.

Nhìn từ bên trái, trong nháy mắt khi Phong Hạo muốn tiến vào, Lăng Lang tựa hồ muốn đổi ý, lại bị Phong Hạo nhìn ra.

“Cắn đi.” Mục đích bị nhìn thấu khiến Lăng Lang chấn động, “Chỉ cần cậu dám cắn tôi lập tức quăng cậu ra ngoài.”

“Tôi có thể cứu cậu từ tay những kẻ đó, cũng có thể đem cậu trả về, bọn nó sẽ không nhân từ với cậu như tôi.”

“Anh không muốn thoát ra ngoài sao?” Lăng Lang ngửa mặt về sau, hiện ra khuôn mặt trên màn ảnh.

“Xem ra cậu chưa nhận rõ tình thế, “ Phong Hạo cúi người, nâng cằm Lăng Lang, “Cậu cho là không có tôi, chỉ bằng thực lực của cậu, có thể trốn thoát được? Cậu có thể sống qua hôm nay không tôi còn không dám cam đoan, chỉ cần tôi nói một câu, đám sói ngoài kia có thể thao chết cậu.”

Lăng Lang không phản bác hắn được, ánh mắt tràn đầy không cam lòng.

“Cậu chỉ có hai con đường để chọn: Một, bị tôi làm, sau đó mang tôi ra ngoài; Hai,” Hắn buông tay ra, “Chính là ở đây bị tôi làm cả đời.”

Phong Hạo đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Lăng Lang đang quỳ trên mặt đất, thanh âm lộ ra uy nghiêm làm người ta khó có thể kháng cự, “Bây giờ, liếm cho tôi.”

“Kịch bản này là ai viết?” Trợ lý lặng lẽ hỏi người đại diện.

“Nghe nói là một biên kịch họ Dịch không dám để tên.”

Trợ lý vô cùng đau đớn, "Thật sự là tam tục đến khó mà nhìn thẳng."

Cô lại nói, "Lăng Lang trước đến giờ chưa từng tiếp nhận loại kịch bản kiểu này, lần này thay đổi hình ảnh thật triệt để nha."

Kỳ thật người đại diện cũng nghi hoặc không kém cô, từ trước đến nay Mạc tiên sinh đều không cho phép Lăng Lang nhận quay loại phim thế này, lần này lại phái người đưa đến kịch bản, thật khiến người ta khó nắm bắt.

Về phần tên Phong Hạo kia… Người đại diện lo lắng nhìn lên lầu, nhớ tới một màn buổi sáng, không khỏi nhăn mày.

Chuyển cảnh, Lăng Lang đã bị Phong Hạo đặt trên giường trong phòng giam, hai người đã trần trụi mà gần gũi, Lăng Lang tại thời điểm cuối còn không cam lòng muốn giãy dụa một chút, nhưng rất nhanh Phong Hạo đã dùng hành động thực tế cho anh biết bất luận phản kháng gì đều phí công vô ích.

Lần đầu tiên trước máy quay lõa thể, lại còn cùng một nam nhân khác da thịt thân cận, Lăng Lang chỉ cảm thấy mỗi một tấc làn da tiếp xúc với Phong Hạo đều trở nên nóng bỏng, hạ thể luôn truyền đến đau đớn duy trì đầu óc anh thanh tỉnh, nhưng hô hấp ồ ồ của Phong Hạo lại như có ý đồ khiến thần trí anh tan rã.

Năm ngón tay Phong Hạo dùng sức giữ chặt cánh tay anh, cảm xúc đầu ngón tay ôn nhu kia còn lưu lại trên thân thể chợt trôi qua trí nhớ, tuyên cáo đêm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lăng Lang.

Giữa lúc hoảng hốt, một bàn tay vô hình lặng lẽ phủ lên phân thân anh, theo tiết tấu kích thích vùng mẫn cảm. Lăng Lang cả người bị châm lên dục hỏa, lửa nóng kia lại bị trói buộc trên bức tường đá nhà giam lạnh lẽo không tìm thấy lối ra. Cả người anh như bị xiềng xích chế trụ không thể động đậy, mỗi một tế bào cơ thể, mỗi chân tóc kẽ tơ, mỗi một khí quan đều kêu gào muốn phóng thích.

Phong Hạo hứng khởi một phen chế trụ giữa trán Lăng Lang, buộc đầu anh ngẩng cao lên hướng màn ảnh, Lăng Lang hô hấp hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng, môi dưới cơ hồ bị cắn nát, cố không bật ra tiếng rên. Dù biết rõ hai người là đang đóng phim, vẫn khiến người xem huyết mạch sôi sục, không ít nhân viên công tác trẻ tuổi thậm chí thẹn thùng quay mặt.

Những cảnh quay tình sắc thế này, nếu công chiếu trong nước tuyệt đối sẽ bị cắt bỏ, nhưng muốn đánh sâu vào thị trường hải ngoại lại tuyệt đối không thể thiếu. Tuy nói bộ phim này chủ đề là Vượt ngục, nhưng dạo này làm phim nếu không dính nhiễm vài cảnh có thể hút khách, thì rất khó mà lấy tiền từ nhà đầu tư.

Dù công chiếu ở nước ngoài, cảnh giường chiếu này cao lắm cũng chỉ một hai phút, nhưng để bộ phận hậu kỳ có nhiều tư liệu hơn để biên tập cắt nối, nên cảnh quay cũng không ngắn. Đến lúc đạo diễn rốt cục tuyên bố cảnh này xong thì Lăng Lang đã như vừa đánh trận xong, tay chân đều thoát lực.

Nhân viên đều tự giác ra ngoài hết để hai người thay quần áo, Phong Hạo thừa dịp người khác không chú ý nhẹ nhàng xoa cánh tay Lăng Lang, vừa rồi vì yêu cầu diễn xuất, tay hắn dùng lực đạo rất lớn, nơi đó giờ để lại một ít vết bầm

"Có đau hay không?" Phong Hạo vẻ mặt thương tiếc hỏi.

"Cậu không phải là muốn cho tôi đau sao?"

"Tôi muốn khiến anh đau là bởi vì anh thích như vậy, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đau lòng."

Bàn tay ôn nhu của Phong Hạo xoa nắn chỗ đau của Lăng Lang, Lăng Lang nhớ lại thời đại học lúc học khóa biên kịch, thầy giảng phải khiến người xem lưu lại ấn tượng khắc sâu bằng cách nào – đánh một gậy, lại cho một thanh kẹo ngọt, người xem sẽ cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.

Giờ ngẫm lại, không chừng Phong Hạo cũng chọn học môn này, thậm chí cậu ta còn vận dụng thuần thục.

Trợ lý đưa tới khăn tắm, vì tăng cường hiệu quả hình ảnh, hai người trên người đều bị phun lên hơi nước giả tạo mồ hôi, dưới ánh sáng mạnh trở nên trong suốt, rất gợi cảm.

Lăng Lang thấy Phong Hạo tiếp nhận khăn tắm, liền đưa tay cầm, "Tôi tự mình lau."

Phong Hạo cự tuyệt, “ Chó cưng tắm rửa xong đều là chủ nhân lau lông.”

Lăng Lang không còn lời nào để nói, cái chìa khóa còn trong tay Phong Hạo, vô luận Phong Hạo làm gì với anh, anh đều không có quyền nói không.

Phía bên kia đạo diễn tây dương lại bắt đầu oang oang cùng trợ lý của mình nói gì đó, phó đạo diễn chờ hai người trao đổi xong, rốt cục cả gan hỏi đạo diễn.

“Uhm…, đạo diễn, do you speak Chinese?”

“Yes?”

“Xin hỏi đạo diễn, tình tiết này quay nóng bỏng như vậy thực sự không sao chứ? Không chừng sẽ bị tổng cục điện ảnh CUT nha, người phương Đông chúng tôi rất chú ý đến vẻ đẹp hư ảo, vẻ đẹp hư ảo ngài hiểu không? Hazy beauty!”

“Nê (là ‘nhĩ’: ngươi/anh. Đạo diễn nói tiếng Hoa không chuẩn) nha đừng có ngu xuẩn, ở Liên hiệp quốc, chỉ có những phim như vậy mới có người xem! Hơn nữa qua (tôi) cảm thấy các diễn viên người phương Đông thật sự quá bảo thủ, bên Tây diễn viên quay cảnh trên giường đều không mặc quần lót! Nếu nê cảm thấy hứng thú, đêm nay đến chỗ qua cùng trao đổi một chút văn hóa Trung Quốc và phương Tây thế nào?”

“Vậy lúc các người giao lưu văn hóa Trung Quốc và Phương Tây có mặc quần lót không?”

"Of course not!"

Chỉ một cảnh ngắn mà một ngày cũng quay chưa xong, diễn viên quần chúng càng nhiều càng dễ dẫn đến NG, chỉ cần trong góc nào đó có người diễn cảm không đúng đều có thể khiến toàn cảnh quay thành phế thải, riêng cảnh tù phục Lăng Lang bị xé nát kia, vì NG phải thay quần áo đến bảy tám lần.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng tới giờ cơm chiều, Lăng Lang vừa nhìn phía hậu cần đưa cơm tới liền nhíu mày, tiểu cô nương trợ lý thẳng thắn trực tiếp la tên: “Sao lại là cá? Liên tiếp ba bốn ngày đều ăn cá, tôi muốn ăn thịt!”

“Nhịn một chút đi,” người đại diện đã ăn như hổ đói, “ Đồ ăn trên đảo so với thịt trên đất liền còn quý hơn, có cá ăn không tốt sao? Cá hôm nay cũng không phải loại cá hôm qua, hơn nữa dưa leo chua không phải là đồ ăn sao?

Trợ lý dẩu môi bất mãn xới cá trong hộp: “Nhưng tôi cũng không phải mèo.”

Lăng Lang không có oán giận, nhưng ăn hai miếng đã buông đũa, nhất cử nhất động của anh đều bị Phong Hạo một bên nhìn trong mắt.

Sau khi cơm chiều xong, lại bắt đầu buổi quay phim tối, Phong Hạo vì che giấu cho Lăng Lang, cố ý tìm cai ngục gây phiền toái, bám trụ không cho hắn rời đi, thậm chí không tiếc khơi mào xôn xao trong ngục.

Tuy diễn cùng một màn, nhưng hai người lại trong hai cảnh khác nhau, cho nên lúc quay phim là tách ra, hậu kỳ tiếp tục biên tập cắt nối lại, đêm nay chủ yếu quay phần Phong Hạo, đa số thời gian Lăng Lang ngồi bên ngoài thờ ơ nhìn.

Phong Hạo lúc diễn, trầm ổn bá đạo, tâm ngoan thủ lạt, có lúc còn mang theo chút lưu manh vô lại. Trong ngục giam toàn là trọng phạm, tù chung thân tội ác tày trời, hắn lại có thể một mình thống lĩnh toàn bộ khu C, cái loại giơ tay nhấc chân đều lơ đãng toát ra phong phạm vương giả khiến Lăng Lang lóa mắt, tầm mắt không thể tự chủ luôn hướng theo hắn.

“Xem đến mê mẩn?” Phong Hạo cười hướng anh đi tới.

Lăng Lang ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng nhìn Phong Hạo diễn đến xuất thần, ngay cả đạo diễn khi nào thì kêu dừng cũng không chú ý, vội vàng hạ mắt.

“Quay rất thuận lợi, trước tiên kết thúc công việc, “Phong Hạo cố tình nói rất khinh xảo: “Khiến học trưởng đợi lâu, chúng ta đi thôi.”

“Ai nói tôi đang chờ cậu?”

Phong Hạo buồn cười, "Học trưởng ngạo kiều lên cũng rất đáng yêu."

Lăng Lang một lần nữa xuất hiện trong phòng Phong Hạo, cũng giống như hôm qua, Phong Hạo đeo cho anh cái vòng cổ rồi mới cởi khóa, giờ đang ở phòng tắm xắn tay áo tắm rửa cho anh.

Lăng Lang từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ dòng nước từ đỉnh đầu tưới xuống, đột nhiên nhớ tới so sánh chó cưng của Phong Hạo lúc ban ngày.

Chờ Phong Hạo khóa nước, Lăng Lang mở miệng nói: “Tôi bây giờ có phải nên vẫy vẫy đuôi mừng cậu?”

Phong Hạo bị anh chọc cười, “Anh muốn châm chọc tôi sẽ không để ý.”

Hắn ôn nhu đem sữa tắm bôi lên toàn thân Lăng Lang, cuối cùng đến nơi bị giam cầm cả ngày.

“Vật nhỏ đáng thương, hôm nay nhất định nghẹn đến hỏng rồi?” Vật nhỏ đáng thương khi được hắn âu yếm, rất nhanh có tinh thần. Bạn đang

“Tôi không biết chủ nhân còn phải giải quyết nhu cầu sinh lý cho sủng vật.” Lăng Lang nói móc.

“Về chuyện đó…” Phong Hạo dừng tay, mở vòi sen rửa trôi bọt trên người Lăng Lang, “Chúng nó đều tự mình cọ trên đùi chủ nhân.”

Hắn lấy khăn tắm lau khô cho Lăng Lang, xoay người ngồi lên mép bồn tắm, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm điểm trên mặt đất.

“Đến cọ.”

Lăng Lang nhất thời nói không ra lời, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ nhìn Phong Hạo, Phong Hạo vẫn bình tĩnh nhìn anh

Hết nửa ngày, Lăng Lang mới tìm lại thanh âm, "Cậu nói nghiêm túc?"

"Anh có cảm thấy tôi đang đùa không?"

Lăng Lang tiếp tục theo dõi hắn, nụ cười trên mặt Phong Hạo không có kẽ hở, lời nói ra lại làm cho người ta khó có thể tin.

Nhưng càng khiến Lăng Lang cảm thấy khó chịu nổi, không phải lời nói của Phong Hạo, mà là nghe được câu nói này thân thể của mình có phản ứng.

Phong Hạo hiển nhiên cũng nhìn thấy, "Anh đã ủy khuất nó cả ngày , chẳng lẽ còn muốn tiếp tục không để ý nhu cầu của nó?"

Hắn vươn tay, đối với Lăng Lang cách không làm một động tác cào, “Học trưởng, đến khi nào anh mới có thể ở trước mặt tôi tháo mặt nạ của mình xuống?”

Dưới cái nhìn chăm chú của Phong Hạo, Lăng Lang chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn, nhận mệnh mà ma xát dục vọng nan kham của mình lên người đối phương.

Khi đến cao trào, Phong Hạo cưỡng chế nâng cằm Lăng Lang, “Nhớ kỹ bộ dáng của tôi, nhớ kỹ tôi cho anh khoái cảm, còn nữa…”

Lăng Lang xuyên qua làn hơi nước mông lung trong mắt cố phân rõ khẩu hình của hắn, “Nhớ kỹ tôi là chủ nhân của anh.”

Lăng Lang dần dần bình ổn lại, anh không thể tưởng được chính mình thật sự dưới sự mê hoặc của đối phương làm ra loại chuyện mất mặt này.

Phong Hạo biểu tình vẫn như cũ, giống như hành vi vừa rồi của hắn chỉ là cư xử với một sủng vật mà thôi.

Lăng Lang quỳ trên mặt đất đột nhiên bật cười, “Lúc trước tôi vẫn cảm thấy mình là một tên biến thái, không ngờ cậu so với tôi còn biến thái hơn.”

“Vậy không phải rất tốt sao,” Phong Hạo sủng nịch vuốt đầu anh, "Biến thái xứng biến thái, cho nên hai người chúng ta mới là trời sinh một đôi."