Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 4



Vân Trâm vẫn tiếp tục lải nhải thêm cả buổi trời nữa, mãi cho tới khi vẻ sốt ruột hiện rõ trong mắt vị công tử kia mới chịu ngậm miệng lại.

Kế đó, ba người chúng tôi lần lượt nối đuôi nhau đi vào trong cánh cổng lớn kia, đột nhiên Vân Trâm lại bật thốt lên: “Nguy rồi!”

Vị công tử kia từ tốn dừng lại, nhẹ nhàng quay đầu, khe khẽ mỉm cười: “Chẳng hay Vân huynh còn điều gì muốn trăn trối nữa chăng, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.”

Rõ ràng là một nụ cười điềm đạm, nở rộ trên khuôn mặt đẹp tựa trong tranh, nhưng không hiểu sao lại khiến cả tôi lẫn Vân Trâm vừa trông thấy liền thi nhau rét run cầm cập, gai ốc nổi đầy lưng.

Vân Trâm lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không còn gì cả, chỉ là lát nữa đây khi gặp mặt nhỡ sư phụ có hỏi vì sao tôi lại đi tay không trở về, thì tôi biết giải thích làm sao?”

“Thì tại anh bất tài vô tướng, không thì còn muốn giải thích thế nào?” Có vẻ như anh ta cho rằng Vân Trâm vừa hỏi một câu rất chi là ngớ ngẩn thì phải, không thì sao lại chỉ trả lời một cách qua quýt như vậy chứ.

Vân Trâm một lần nữa khẽ khựng người lại, nhưng ngay lập tức đã lấy lại được phong độ, thản nhiên mỉm cười: “Hẳn là vậy rồi, có điều thân làm sư đệ của huynh mà lại vô dụng thế này, chỉ sợ làm mất mặt sư huynh mà thôi.”

“Cuộc thi vẫn còn chưa kết thúc, lúc này vai vế sư huynh đệ vẫn còn chưa xác định được đâu, Vân huynh không cần phải khiêm tốn như vậy làm gì. Chưa biết chừng sau này tôi lại là sư đệ của Vân huynh đây cũng nên.” Anh ta nói chuyện mới dễ nghe làm sao, thế nhưng trên mặt thì lại viết lên rành rành chín chữ “Chỉ là mấy lời khách khí xã giao thôi”, tay này hình như thèm đòn hay sao ấy nhỉ.

Lần này thì Vân Trâm phản ứng rất mau lẹ, đảo mắt một cái lại cười tươi roi rói: “Tiểu đệ gặp rắc rối, làm đại sư huynh cũng đâu thể bỏ mặc được chứ. Huống chi, việc này lại còn liên quan mật thiết đến thứ tự sư huynh đệ nữa mà.”

Vu Kính lắc đầu, cặp lông mày khẽ chau lại: “Thiệt hết cách với anh luôn.”

Nói rồi lập tức quay đầu nhìn về phía bụi cỏ ven đường, chỉ tay sang hướng đó. Tôi dòm muốn lé con mắt cũng chả nhìn ra có gì hay ở bển, chỉ thấy được mỗi ngón tay thon dài mịn màng của anh chàng, đẹp tựa như búp măng non, anh chàng trỏ nhẹ về phía đó, qua một lúc sau, bỗng đâu từ trong không trung bay ra một con thỏ, rơi cái phịch xuống ngay trước mặt Vân Trâm.

Công nhận cái con thỏ này nó xấu không thể tả luôn, người ngợm thì dơ dáy bẩn thỉu, còn cái màu lông xám ngoét thì ôi thôi phải nói là y chang cái sắc mặt hiện tại của Vân Trâm ấy, “Đại sư huynh, đừng nói là huynh muốn tôi đem cái giống quỷ này lên gặp sư phụ đó nha.”

Vị công tử nọ nhướng mày, ra vẻ như bị tổn thương mà đáp: “Sao nào, chẳng lẽ huynh không tin tưởng tại hạ?”

“Ầy, tôi nào có dám, chẳng qua là…”

“Vậy thì còn dông dài cái gì nữa, đi thôi!” Dứt lời, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại đã bỏ đi một nước.

Tôi với Vân Trâm lóc cóc đuổi theo anh ta, Vân Trâm tức tối một tay xách theo con thỏ tởm lợm nọ, tay kia hung hăng dựng thẳng ngón giữa lên giơ về phía bóng lưng anh chàng.

Về phần tôi, giờ phút này cho dù Vân Trâm có làm ra bất kì hành động gì, tôi đều có thể thấu hiểu và cảm thông được.

Tôi dám cá một ăn mười là, nếu Bình Tâm Nhai dựa vào bản lĩnh đắc tội với người khác để mà xếp thứ bậc cho đệ tử thì, với trình độ cỡ anh kia là dư sức làm chưởng môn luôn rồi…

.

.

Đi mãi một hồi, tôi mới chợt nhận ra hình như là mình càng đi lại càng ra xa khỏi vị trí của cái đại sảnh có mái ngói sơn son thiếp vàng lộng lẫy kia thì phải?

Quả thật là vậy, cũng chẳng biết đã phải quẹo tới quẹo lui mấy hết chục lần gì đó, con đường mòn quanh co giữa núi nọ không biết tự bao giờ đã dẫn bọn tôi lên tới trên đỉnh, tới khi nhìn lại, đã thấy mái ngói cong cong kia nằm chình ình dưới chân mình rồi.

Hai người bọn họ lúc này mới dừng lại, bắt đầu xì xồ xì xào cái gì đó với nhau, tôi phát bực rồi nha, cứ nhìn mà coi, đi kiểu gì để lộn đường cho đã rồi giờ mới phải bàn với chả tính. Bây giờ mà bảo tôi phải lội ngược trở về ư, nghĩ thôi đã thấy oải rồi!

Xem ra, với cái tánh hay sợ bóng sợ gió của Vân Trâm, e là anh ta sẽ chẳng đề xuất được ý kiến gì hay ho đâu.

Tôi mới tằng hắng một tiếng lấy giọng: “Tôi xin phép có đôi lời muốn nói.”

Vân Trâm cùng vị công tử kia không hẹn mà cùng quay đầu sang nhìn tôi, Vân Trâm thì tỏ ra rất kinh ngạc, mà anh chàng kia thì lại làm ra vẻ mặt kì dị vô cùng.

Vân Trâm nhìn tôi đầy dịu dàng: “Nói gì cơ?”

“Tôi e là chúng ta đã bị lạc rồi, chánh điện ở phía dưới kia kìa.” Tôi chỉ chỉ xuống dưới, “Theo tôi thấy hắn là phải rẽ sang bên đó mới đúng.”

Vị công tử kia nhíu mày: “Bên nào cơ?”

Tôi bước lên phía trước một bước, chỉ về hướng mái nhà nằm ngay dưới chân con đường mòn: “Bên đó đó!”

Vị công tử kia gật gù tán đồng: “Anh nói đúng lắm, vậy thì đi thôi.”

Vừa dứt lời, anh chàng liền nở một nụ cười hồn hậu, đặt cả hai tay lên vai tôi, tôi còn chưa kịp nghĩ coi sao tự nhiên anh ta lại tỏ ra thân thiết như vậy, đã bị đẩy mạnh một cái.

Mà tôi trước đó vì muốn chỉ rõ phương hướng nên đã bước tới đứng ngay sát mép lối đi, gặp phải cú đẩy đúng mạnh này, khiến cho tôi mất thăng bằng chới với, ngã nhào xuống dưới cái một ngon ơ!

Trời hỡi!

Mắt tôi dõi theo hắn trong lúc vẫn đang rơi vèo vèo xuống dưới kia!

Gã ta còn lịch thiệp vẫy tay chào tạm biệt tôi nữa chứ, cứ như thể tôi không phải đang rơi tự do, mà là đang nằm ngủ trưa giữa trời vậy.

.

Trong một tích tắc, câu nói mà các cụ vẫn thường hay kháo nhau chợt vang lên trong đầu tôi, những gì người ta nghĩ đến trước phút lâm chung, bởi vì chấp niệm quá lớn mà phần nhiều đều sẽ trở thành sự thật.

Vậy thì nguyện vọng của tôi, nguyện vọng của tôi là cái gì…

Có rồi!

Kiếp sau tôi muốn được làm một tấm khăn trải giường tự động làm sạch, xin hết.

.

.

Đột nhiên, có cái gì đó làm chậm lại tốc độ tiếp đất của tôi.

Cảm giác giống như là tôi vừa rơi trúng một mảng rậm rạp nào đó, khiến cho vận tốc rơi ngày một giảm dần, cuối cùng trở về không, sau đó cứ thế mà nổi lềnh bềnh, chẳng biết phải làm sao luôn.

Ngay khi tôi vừa ra quyết định thôi thì cứ đánh một giấc cho đã đi rồi tính tiếp, bỗng đâu một cánh tay thò tới kéo tôi ra khỏi đống bùi nhùi này.

Sau đó tôi liền trông thấy một mảng trần cùng với vách do một mớ rễ xoắn bện vào nhau mà thành, toàn bộ đều là màu nâu, đôi chỗ còn có mấy chiếc lá xanh mọc tòi ra nữa. Sao lại thế được nhỉ, cả toà đại sảnh khổng lồ như vậy mà lại trông chẳng khác nào một cái cây đang mọc tươi tốt. Chỗ mà tôi đang tựa vào chính là cái vách tường ấy, tôi thử sờ vào, bề mặt thô ráp xù xì, lại dùng móng tay bấm vào một cái, để lại một vết hằn sâu hoắm, đúng thật là một cái cây rồi!

Một bàn tay ấm áp bẻ ngoặt đầu tôi qua, “Nè!”

Má ơi!

Ngay khi nhìn thấy rõ cái vị đang ở trước mặt mình đây, tôi sợ muốn điếng hồn!

Vân Trâm ư? Không đúng, người này, là con gái mà.

.

.

Tuy rằng tôi là một kẻ lười biếng, phải nói là lười vô đối luôn, nhưng cỡ nào thì vẫn là con người cơ mà.

Mà đặc điểm của con người chính là, dù cho có sống đời thực vật đi nữa thì cũng sẽ đến lúc bước vào tuổi dậy thì.

Bởi vậy nên tôi đương nhiên cũng từng có thời bày trò giả vờ ngủ quên để mà nhìn trộm cô con gái nhà họ Lý ngụ ở đầu làng, vị cô nương có vẻ đẹp mặn mà nức tiếng cả làng khi ấy. Cô con gái nhà đó lông mày lá liễu đôi mắt lá răm, trong veo như nước hồ thu, nhìn vào là lại thấy lâng lâng cả người.

Tôi cũng đã từng mơ mộng tới cái viễn cảnh nếu có thể lấy cô ấy làm về vợ, đến mùa đông lại rúc vào chăn sưởi ấm cho nhau, được thế thì còn gì bằng.

Có lẽ, cô ấy chính là mối tình đầu của tôi đấy.

Bởi vì đó chính là lần đầu tiên tôi nảy sinh cái ý muốn chia sẻ chiếc giường của mình với người khác.

Cơ mà, nếu như đem ví thiếu nữ mắt môi yêu kiều trước mặt tôi đây với một tấm khăn trải giường hoa lệ, thì tiểu thư nhà họ Lý kia cùng lắm chỉ được xem như một miếng lót giày mà thôi.

Bởi vì ngay khi vừa trông thấy cô nàng, thì khỏi cần ai giải thích gì hết cũng tự khắc minh bạch được ý nghĩa của cụm từ ‘tuyệt thế mỹ nữ’ hà.

Nàng ngúng nguẩy lườm tôi một cái, kiểu như thấy tôi ngẩn ngơ ngắm nàng như thế thì rất hài lòng hay sao ấy, lại còn dí dí ngón tay vào ngực tôi mà rằng: “Ái chà chà, còn tưởng là sẽ mang về được một bảo bối gì chứ, hoá ra lại là cái thứ này à.”

Cũng không nghĩ tôi lại lớn gan đến vậy, lại có thể lắp ba lắp bắp đáp lời nàng: “Tôi, tôi tên là Lý Sơ.”

Nàng ta nhẹ nhàng ghì cổ tôi xuống, âu yếm ghé lại gần, thủ thỉ từng lời vào tai tôi: “Nè chàng ngốc, bổn cô nương tên Vân Thoa nha, gọi thử một tiếng nghe xem nào.”

Luồng khí nóng hổi nương theo hơi thở và tiếng nói của nàng phả lên khắp cả mặt lẫn cổ tôi, “Vân cô nương.” Tôi cúi gằm mặt lí nhí, cả người cứng đơ như khúc gỗ, có cảm giác mặt mình sắp bị luộc chín luôn rồi.

“Ơ kìa,” Thiếu nữ bật cười khúc khích, nựng nựng má tôi, “Người đâu mà dễ thương tệ, chẳng giống với cái kiểu lọt được vào mắt xanh của Vu Kính gì hết.”

Vu Kính? Là tên của vị công tử kia đấy ư?

Phải ha, cô gái này tên Vân Thoa, khuôn mặt lại y chang Vân Trâm, có khi nào là anh em hông ta?

Đúng lúc này, trần nhà đột nhiên phát sáng, trong chốc lát, đã thấy xuất hiện hai bóng người với phong thái thanh tao thoát tục, đường hoàng đáp xuống mặt đất.

Nhục chưa kìa, tại sao trong khi tôi bị té lăn cù nèo xuống đây thì bọn họ lại có một màn ra mắt cực oách tới như vậy chứ. Bỗng dưng tôi chợt nhận ra một điều, khi đứng trước mặt người đẹp, dường như tôi đã chẳng còn là tôi nữa rồi, chứ thử mà ngày thường coi, đời nào tôi lại thèm đi so đo mấy cái chuyện vớ vẩn này đâu.

Một tiếng “Muội muội.” thốt ra từ miệng Vân Trâm đã chứng thực được suy đoán của tôi.

Vân Thoa buông tôi ra, chuyển sang nhào vào người anh mình, thân mật hỏi han: “Ca ca, người anh dẫn về đâu rồi?”

Vân Trâm giơ con thỏ lông xám trong tay lên, khoé miệng khẽ nhếch, cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Vân Thoa ngạc nhiên trố mắt nhìn: “Ca ca, ý anh là sao?”

“Tập kích bất ngờ, không từ gian kế!” Vân Trâm đắc ý cười khà.

Xung quanh có mấy kẻ tò mò cũng bu lại xem, săm soi một hồi, lại xì xầm bình phẩm gì đó, Vân Trâm vội vàng đem con thỏ giấu vào trong tay áo, làm bộ giấu giấu giếm giếm.

Còn vị công tử kia thì đã thần không biết quỷ không hay mà đi đến bên cạnh tôi, toét miệng cười cầu hoà.

“Xin hỏi công tử đây xưng hô thế nào?” Tôi nhỏ giọng hỏi chuyện.

“Tại hạ là Vu Kính.” Anh chàng miệng thì trả lời tôi mà mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn về bức tường sần sùi xám xịt trước mặt.

Tôi vừa mới định hỏi tiếp, chợt nghe nổ ầm một tiếng, bức tường mà nãy giờ Vu Kính vẫn nhìn không chớp mắt bỗng chốc đã nứt toạc ra, từ giữa khe hở phun ra một đống khói bụi mịt mù, liền theo sau đó là âm thanh kèn trống ì xèo trỗi lên mà nghe cứ y như tiếng nồi niêu xong va vào nhau rổn rảng vậy đó, nói thật nha, cảnh tượng đó trong mắt tôi thật chẳng khác nào một màn trình diễn thất bại ê chề của mấy cái gánh hát rong kém chất lượng ngoài chợ cả.

Tiếng nói chuyện rì rầm của đám người bên này cũng dần lắng xuống, cả bọn đồng loạt hướng về phía đó mà nghiêm mình đứng thẳng.

Một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt mày phúc hậu, thuỳ châu (phân thân tai) rủ dài xuống tận vai, viên đá cẩm thạch đeo trước ngực phát ra ánh sáng xanh đậm, vừa nhìn đax biết là báu vật quý hiếm rồi. Ông cụ ngồi ngay ngắn nơi chính đường, khí phách uy nghiêm, chỉ duy có một điểm không giống với mấy vị chưởng môn khác, đó là nửa người dưới của ông ta mặc một quả quần bí ngô cụt ngủn trông tếu vô cùng, khoe ra cặp giò khẳng khiu như hai que tăm, cứ nhìn nó là tôi lại liên tưởng tới hai cái cẳng gầy tong teo của con gà bệnh từ lâu đã mất khả năng đẻ trứng được nuôi trong nhà bà goá nọ.

“Ha ha ha!” Tôi phá lên cười khanh khách!

Ông lão bình thản nhìn tôi, phát biểu một câu xanh rờn làm cho toàn thể mọi người ở đây ngoại trừ Vu Kính ra đều phải hộc máu: “Có đảm lược, chính là cậu đó cậu trai!”

.

.

Chú thích: “Tập kích bất ngờ, không từ gian kế” nguyên gốc là ‘xuất kì bất ý, binh bất yếm trá’ nằm trong sách Binh pháp của Tôn tử, bạn nào muốn tìm hiểu thêm mời Google ^^!

|Hết chương 3|