Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 15



“Con không phiền nhắc lại lần nữa chứ?” – Tôi hết dám tin vào tai mình luôn rồi.

Điển Mặc kề sát vào tai tôi, hét lớn: “Hoá thành tiên!”

“Vậy mà dám nói là cứu ta à?!” – Chỉ dùng ‘tức xì khói’ thôi thì chưa đủ để hình dung tâm trạng hiện giờ của tôi đâu, tôi xốc áo thằng nhỏ lên, cục tức cứ nghẹn ngay cần cổ khó chịu không biết để đâu cho hết!

Đành rằng tôi có cái tật hơi bị lười biếng, thế nhưng về cơ bản thì, vẫn có thể xem như một chàng trai trẻ có tương lai đầy hứa hẹn cơ mà!

Thôi được rồi, ít nhất thì cũng có thể xem như là chàng trai trẻ luôn hướng tới một tương lai đầy hứa hẹn vậy!

Trên cả nguyên tắc lẫn lý thuyết thì tôi vẫn luôn lấy mục tiêu tu luyện thành tiên làm ưu tiên hàng đầu để mà đeo đuổi chứ bộ! Tới chừng ước mơ này tự nhiên lại đạt được một cách quá sức dễ dàng chóng vánh rồi, bất chợt lại thấy mất hứng làm sao, cảm giác bực tức này cũng giống như việc đáng ra phải rời giường vào lúc 10 giờ, rốt cục lại vặn nhầm đồng hồ để nó reo vào lúc 9 giờ 55 phút vậy đó!

.

.

Tôi chỉ thẳng vào mặt hai tên ăn hại vẫn đang bình thản ung dung nào đó, ưm ưm a a mãi chẳng thốt nên lời.

Nhóc Điển Mặc vốn đang bị tôi xách lên khỏi mặt đất, lúc này mới nhọc nhằn vươn tay ra, vỗ về tay tôi: “Sư phụ à, con hiểu tâm trạng kích động của thầy mà, không sao đâu, đây là điều đệ tử nên làm mà. Có điều thầy làm ơn thả con xuống trước đi có được không, rồi thầy trò ta sẽ từ từ mà bàn tính cụ thể xem nên báo đáp ân tình này thế nào nhé? Con đảm bảo sẽ không đòi hỏi điều gì quá đáng đâu.”

Vu Kính cũng khoát tay: “Không cần cảm tạ tôi đâu, cứu vớt đệ tử dưới trướng mình là chức trách của chưởng môn mà, hơn nữa giúp đỡ sư đệ lại chính là vinh dự của một sư huynh. Về tình về lý tôi đều không thể bỏ mặc cậu không quan tâm được. Khỏi phải cảm ơn đi, cứ dành hết phần cảm kích ấy cho đệ tử của cậu đi.”

Tâm trạng tôi trong giờ phút này thật sự là rất khó để hình dung, chỉ cảm thấy lửa giận cùng khí ‘tức’ bốc thẳng lên cao, luồng nhiệt nóng do cơn kích động mang tới không ngừng trào lên trong lòng, như từng đợt sóng ngày một cao dần! Mà môi trường xung quanh dường như cũng đang phản ứng lại vòng tuần hoàn đang dâng tràn mãnh liệt trong cơ thể tôi, trong phút chốc chỗ ba đứa tôi đang đứng chợt nổi lên một trận cuồng phong, cảnh vật biến chuyển dữ dội. Vu Kính vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chỉ khẽ cau mày, về phần Điển Mặc, trông nó đen thùi một cục thế kia, ai biết vẻ mặt nó thế nào đâu.

“Cậu không nên xúc động như vậy, trong người cậu hiện nay đã có một ngàn năm pháp lực, suy cho cùng ở trên núi Bình Tâm này cũng có thể xem như cao thủ. Cậu càng xúc động thì càng khó mà ngăn được chuyện này.” – Vu Kính từ tốn lên tiếng – “Đã đến nước này rồi, tôi cũng đành phải…” – Ánh mắt hắn ta chợt trở nên sắc lẻm, khiến cho sống lưng tôi lạnh toát dù cho trong lòng đang hừng hực lửa! Từng cơn sóng ngầm bên trong cơ thể ngay tức khắc chuyển đổi theo tâm trạng bất ổn của tôi, dần trở nên lộn xộn.

“Vu Kính, tôi sẽ không để anh có cơ hội hay lý do để làm hại đến thân thể thầy ấy đâu.” – Điển Mặc bị tôi xốc áo lên chỉ còn mũi chân là chạm đất, đầu cũng không ngoảnh đi đâu được thế mà vẫn bình thản đáp lại.

Vu Kính hậm hực nói: “Cậu lúc này nên nghĩ cách xuống được dưới đất đi rồi hãy nói.”

Tuy rằng gần như bị treo lủng lẳng trên cao, song Điển Mặc vẫn ráng mở miệng nói: “Sư phụ, nhìn con, nhìn con nè.”

Ta nhìn rồi thì sao, còn chẳng phải là trông thấy cảnh nhà mi bị ta xách cổ lên đó hay sao.

“Hít thở sâu đi, sư phụ, nào, cố gắng hít thở nhé.” – Điển Mặc không chút luống cuống, ôn tồn thủ thỉ hướng dẫn tôi, dịu dàng nắm lấy hai tay tôi vốn đang xốc áo nó, từng ngón tay của nó nhẹ nhàng xoa nắn những ngón tay của tôi, từ đầu ngón tay rồi tới cổ tay xong lại đến cánh tay, lặp đi lặp lại không ngừng. Cái cách nó vuốt ve cùng với hơi thở của nó, tựa như đang gửi đến cho tôi một thông điệp nào đó mà dường như trước đây tôi đã từng biết đến vậy. Làn da xanh đen nọ tiếp xúc với da tôi, hơi ấm của da thịt mang đến cảm giác thư thái đến lạ, như thể giữa hai chúng tôi, tồn tại một mối quan hệ khắc chế ngầm gì vậy, bất kể có là gì đi nữa, thì vẫn khiến người ta cảm thấy thật an tâm. Tôi bất giác thả lỏng tay ra, hai cánh tay yếu ớt buông thõng xuống, buông cổ áo cậu nhỏ ra.

Điển Mặc sau khi được thả xuống liền đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên cười toe toét với tôi, rõ ràng là cái bản mặt đen sì đối lập hoàn toàn với cái hàm răng trắng tinh, thế nhưng lại khiến con tim tôi rung động, thứ tình cảm ấm áp này khiến luồng nhiệt chạy loạn trong người tôi nãy giờ bất chợt di chuyển chậm lại. Mà trong khi tôi còn chưa kịp cảm nhận được gì, nó đã vội vàng biến mất không chút dấu vết, cũng đột ngột y như lúc nó xuất hiện vậy. Đây là pháp lực sao, thứ vừa cuộn trào mãnh liệt trong người tôi nãy giờ chính là nghìn năm pháp lực đấy sao?

Đôi tay nọ giữ lấy hai gò má tôi: “Sư phụ, ổn cả rồi, thầy đã an toàn rồi.” Rõ ràng vẫn là những lời y hệt ban nãy, vẫn là cùng một giọng điệu y chang ban nãy, cớ sao giờ đây nghe vào tai lại cảm thấy lạ lùng như vậy?

Cái cậu Điển Mặc đen đủi lùn tịt ấy, lúc này đây vẫn cứ đen đủi lùn tịt như thế. Mà cái tên Lý Sơ lười chảy thây ấy, vẫn cứ biếng nhác như thường. Như vậy thì, đến tột cùng là thứ gì đã đổi thay?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tường tận vấn đề này, đã bị một câu nói cắt ngang.

“Pháp lực ở trong người cậu…”

Ơ hay, thế quái nào mà dạo này thứ sinh vật nào biết nói cũng sẽ hỏi cái câu này hết vậy ta!

Ngay đến bản thân tôi cũng muốn cười mà như mếu hỏi một câu, pháp lực ơi hỡi pháp lực, rốt cục thì nhà ngươi làm cách nào mà tới được vậy?

Cũng may Vu Kính đã nói nốt: “Mà thôi, cho dù có hỏi cậu nó ở đâu ra, thì chắc cậu cũng chẳng biết đường nào mà trả lời ấy nhỉ?

.

Quả nhiên không ai hiểu tôi hơn Vu Kính, tôi bỗng thấy kính nể anh ta vô cùng.

.

.

Trải qua một trận lao đao vừa rồi, lòng tôi chợt thấy lòng bình yên trở lại, nào là ngọn gió thê lương ban nãy, nào là cát bay đá chạy mới rồi, giờ đây với tôi thật chẳng khác nào như một cảnh mộng. Nơi này chính là thung lũng ở vách núi Bình Tâm, cổ thụ vươn cao ngất, cỏ xanh mọc êm ái, mọi thứ đều như xưa.

Dòng suy tưởng của tôi lại quay về với vấn đề ban nãy, cái vụ hoá tiên ấy mà.

Tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui thì chợt phát hiện một điểm: “Sư huynh chưởng môn này, anh nói tôi mới rồi suýt nữa thì mọc cánh thành tiên? Anh đừng có mà hù tôi chớ! Nếu thật sự chỉ cần bị rượt đuổi rồi bỏ chạy là có thể thành tiên, vậy thì mấy con như chó, mèo, thỏ vân vân các thứ, ngày nào cũng bị rượt chạy tán loạn khắp núi thế kia, sao không thấy tụi nó lũ lượt kéo nhau đi làm tiên hết đi?”

Vu Kính mỉm cười: “Thật là hiếm thấy, hiếm thấy vô cùng luôn đó nha, cậu vậy mà cũng bắt đầu biết dùng đầu óc để suy nghĩ rồi cơ đấy.”

Tôi có cảm tưởng như là, hình như hắn ta không phải đang khen tôi đâu. Tôi quyết định học theo Điển Mặc, mặt mày bí xị dòm hắn.

Vu Kính trái lại cũng không quan tâm mặt mũi tôi ra sao, chỉ từ tốn nói tiếp: “Về quá trình thành tiên, thông thường đều là sau khi tu luyện hết một ngàn năm, lấy ngàn năm công lực đó làm gốc rễ, đợi cho phần công lực ấy dung nhập vào cơ thể, khi ấy hồn phánh cũng đủ mạnh mẽ dẻo dai rồi, chỉ cần đợi có cơ hội, liền nhân lúc cơ duyên xảo hợp mà thân xác được lên tiên. Còn cậu thì lại thuộc về trường hợp cá biệt. Chẳng rõ từ đâu bỗng có được ngàn năm công lực, thế nên nó chỉ mới dung hoà được với hồn phách của cậu thôi, chứ chưa hoà hợp được với thân thể cậu. Mà vào chính lúc cậu dốc hết sức ra mà chạy, nguyện vọng muốn được chạy thật nhanh đã thôi thúc làm nó trước khi kịp hoà hợp đã trở thành vật sống, sau đó chính là, phần công lực ấy dắt theo hồn phách của cậu muốn rời khỏi xác phàm thoát ra bên ngoài. Hẳn là cậu cũng cảm nhận thấy được, rồi sau đó nữa, thứ không ngừng bỏ chạy kia kì thật chính là hồn phách của cậu chứ không còn là thân xác nữa.”

Nói cũng phải, với cái đứa quanh năm lười vận động như mình, nếu như là chạy thật thì sao có thể nhanh hơn cô nàng Vân Thoa duyên dáng từng cử chỉ đều uyển chuyển như nước chảy được chứ? Hoá ra là do hồn phách đã rời thân xác rồi.

“Hồn phách rời xác sẽ làm tiêu hao nguyên thần, may mà nhờ có phần công lực ngàn năm nọ bảo vệ nên hồn phách cậu chưa bị sứt mẻ gì. Trong các tình huống hoá tiên thông thường, cậu sẽ tiến vào trong luồng hào quang kia, sau đó hồi sinh trở lại, cũng chính là cái gọi là thân xác lên tiên đó. Nếu y theo con đường hoá tiên thường thấy, sau khi thành tiên cậu sẽ không khác gì với tình trạng hiện tại, chỉ là sẽ có được một thân thể trường sinh bất lão cùng với một con người mới. Khốn thay trên thực tế thì chỉ có linh hồn cậu là tiến được vào cánh cổng tiến hoá mà thôi, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

Tôi thành thật lắc đầu.

“Hồn phách của cậu sẽ tồn tại mãi trên đời, bất lão bất tử, bất sinh bất diệt. Từ nay về sau cậu sẽ trở thành một bộ phận của mặt đất, bầu trời và biển cả, đồng thời mất đi bản thân cùng với bản ngã.”

“Nghe ra có vẻ rất vĩ đại thì phải?” – Tôi lại bắt đầu khấp khởi mong chờ.

Điển Mặc ho khan một tiếng: “Sư bá chưởng môn à, anh cũng đừng có thấy con người ta khờ mà lừa gạt vậy chớ! Xét về mặt tổng thể, nếu đã là một bộ phận của đất trời, thế có nghĩa là sư phụ thầy không chỉ là một phần của mặt đất, bầu trời, biển cả, mà đồng thời còn là một phần của hố xí, nước cống và rác thải luôn đó.”

*Ụa*

Thấy tôi bắt đầu có vẻ dao động, Điển Mặc liền thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, thầy sẽ trở thành một loại hình thần tiên mới lạ không giống ai. Tiên giới sẽ lấy thầy ra làm trò cười, nói thầy là không biết tự lượng sức mình, còn nhân giới sẽ xem thầy như một hình mẫu của nhân vật phản diện, dạy cho lớp trẻ rằng thầy đã tẩu hỏa nhập ma, mà ngay đến lũ yêu ma sẽ khinh thường thầy, nói rằng thầy sống đã bất hạnh rồi, chết đi cũng oan uổng vô cùng!”

.

.

.

Lời này thật đủ cay nghiệt luôn.

Rốt cục thì nhà mi là đệ tử của ta hay là sư tổ của ta thế hả?

Nhà mi đích thật là còn ra dáng chưởng môn hơn cả Vu Kính nữa đó.

Phải rồi, nghiêm túc mà nói cho chính xác thì là, lòng dạ nhà mi hiểm độc một cách còn triệt để hơn hắn ta gấp nhiều lần á.

|Hết chương 14|