Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 23: Bản kế hoạch PK



[1] PK: Thi đấu đối kháng

Rất nhanh, Sở Sở đã dán danh sách phân nhóm lên bảng thôngbáo. Cô vừa rời đi, mọi người lập tức châu lại.

Nhóm Hiểu Khiết gồm Tô Lợi, Tiết Thiếu và ba nhân viên khác.Còn nhóm Thang Tuấn là Trịnh Phàm, Tố Tố cùng ba người nữa.

Kẻ khóc người cười, những tiếng thở dài không ngớt.

Đến giờ ăn trưa, Hiểu Khiết nhìn thấy Tô Lợi, Tiết Thiếu vàba nhân viên nhóm mình bưng đĩa cơm đi tới. Mọi người đều đang thảo luận vềdanh sách ấy.

“Nếu không hài lòng với nhóm được phân thì bí mật đổi chonhau được không?”

“Nằm mơ à! Cô nói đổi là đổi?”

“Muốn đổi thì đề nghị với giám đốc Thang, tôi xem cô có dámhay không?”

Mọi người vừa đi vừa bàn luận, khi đi qua bàn Hiểu Khiết, côgật đầu chào bọn họ.

Nhóm người lập tức im lặng, nhìn nhau rồi khách sáo chào lại.

Hiểu Khiết thấy mọi người tỏ ra xa cách với mình, những gìđịnh nói ban đầu đều nuốt xuống, chỉ gật đầu.

Họ cầm đĩa cơm đi thẳng đến chỗ cách xa cô nhất. Bất giácthấy buồn.

“Chủ nhiệm, chỗ này.” Nghe thấy giọng của Tố Tố, Hiểu Khiếtngẩng lên, chị ấy đang vẫy tay với Thang Tuấn, anh đang bưng đĩa cơm.

Thang Tuấn đi ngang qua chỗ cô, Hiểu Khiết muốn giải thíchvới anh, “Thang Tuấn…”

Không ngờ anh xem cô như không khí, hoàn toàn phớt lờ, khôngcó phản ứng, đi thẳng đến bàn Tố Tố.

Cô nhìn thấy anh trò chuyện sôi nổi với cả nhóm, bỗng thấylạc lõng. Hiểu Khiết đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ cơm trên đĩa, thựcsự không nuốt nổi.

Đúng lúc này, Sở Sở bê đĩa cơm đi tới, liếc đĩa cơm vẫn cònđầy thức ăn của Hiểu Khiết, “Không ăn nổi hả? Có phải không hợp khẩu vị? Giámđốc Lâm đặc biệt thật đấy, chẳng giống người bình thường chúng tôi, tiêu chuẩncũng khác.” Sở Sở móc mỉa việc ban nãy cô phản đối bản kế hoạch tại phòng họpmà họ cho là rất tốt.

Hiểu Khiết cố tỏ ra bình tĩnh, “Tôi phải trở về chuẩn bị chocuộc họp chiều nay, không có thời gian ăn uống.”

“Giám đốc Lâm chăm chỉ như thế, bây giờ lại là người đáng tincậy của giám đốc Thang, tôi thực sự lo cho nhóm của Thang Tuấn, nếu thua họ sẽbị sa thải.”

Sắc mặt của Hiểu Khiết thoáng biến đổi nhưng lập tức bìnhtĩnh lại.

Cô nghiêm túc: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, bởi tôi tin năng lựccủa Thang Tuấn, cũng thể hiện rõ thái độ tôn trọng cuộc đua. Nếu tôi lười nhácthì chắc chắn sẽ không thắng nổi anh ấy.”

Cô chuẩn bị rời đi, Sở Sở bỗng nổi cơn thịnh nộ, “Giám đốcLâm, có mấy lời tôi muốn nói với cô. Tôi biết cô rất coi trọng bản kế hoạch kỷniệm năm nay, nhưng bên cạnh đó, cô cũng nên để ý tới mọi người mới phải chứ?”

Hiểu Khiết sửng sốt, định mở miệng giải thích thì Sở Sở lạitiếp tục, hoàn toàn không muốn để cô lên tiếng, “Trong cuộc họp, khi cô chỉtrích bản kế hoạch không tốt, cô có nghĩ đến cảm giác của Thang Tuấn không?Sáng hôm đó anh ấy đã rất cố gắng để thuyết phục tất cả đồng nghiệp sửa lại bảnkế hoạch lần nữa, cô lại cố tình làm Thang Tuấn bẽ mặt. Xin hỏi giám đốc Lâm,đây là cách mà cô đối xử với bạn bè?”

Sở Sở bảo vệ cho Thang Tuấn giống như gà mẹ bảo vệ gà con,chất vấn Hiểu Khiết.

Bị Sở Sở nói đến mức bực mình, cô đáp: “Đây là công việc, tôichỉ làm đúng trách nhiệm.”

Sở Sở tiến sát đến: “Nhưng Thang Tuấn coi cô là bạn, nếu giámđốc Lâm chỉ coi anh ấy là một cấp dưới thì đừng giả vờ làm bạn anh ấy nữa,tránh xa anh ấy ra một chút, đừng làm tổn thương Thang Tuấn nữa!”

Trước sự tấn công của Sở Sở, Hiểu Khiết đành phản công, “Tôikhông muốn để giám đốc Thang cảm thấy Thang Tuấn thiếu năng lực cho nên tôi mớiphủ nhận bản kế hoạch đó. Tôi không muốn buông xuôi, không muốn nộp một bản kếhoạch không hoàn hảo là bởi tôi công tư phân minh, hành xử theo đúng tráchnhiệm. Còn cô, trợ lý Tăng thì sao? Hiện giờ cô đang đứng ở lập trường gì đểchất vấn tôi vậy?”

Sở Sở trợn tròn mắt.

Cô tiếp tục: “Bạn tốt của phòng kế hoạch? Thanh mai trúc mãcủa Thang Tuấn? Cấp dưới nhìn không quen phong cách làm việc của cấp trên?Người qua đường trượng nghĩa thấy việc bất bình? Cô có tư cách gì mà nói vớitôi như thế?” Dứt lời, Hiểu Khiết bê đĩa cơm bỏ đi, không để cho Sở Sở có cơhội phản bác.

“Cô! Lâm Hiểu Khiết!” Sở Sở nổi điên nhưng chẳng thể làm gìhơn.

Rời khỏi nhà ăn, Hiểu Khiết bước nhanh vào thang máy, tiếnglộc cộc của giày cao gót như xuyên thẳng vào tâm trạng tan nát của cô. Sắc mặtcô rất tệ, hơi thở dồn dập, cứ nghĩ đến những lời chất vấn của Sở Sở càng thấytệ hại. Cô ngẩng đầu nhìn đèn thang máy, bực mình, “Sao chậm thế này! Mau xuốngnhanh lên!”

Hiểu Khiết cáu bẳn ấn không ngừng vảo nút, nhằm làm vơi nỗiấm ức.

Hành lang, Thang Tuấn và Hiểu Khiết đi từ hai hướng, đềuchuẩn bị bước vào phòng họp. Hai người nhìn thấy nhau từ xa, đều nặng nề lạigần.

“Thang Tuấn, sự việc lúc nãy em muốn nói rõ với anh.” HiểuKhiết tính giải thích.

“Nếu trước khi báo cáo, em có thể bỏ chút thời gian nói rõvới tập thể thì đã không làm tất cả phải khó xử.” Thang Tuấn nhàn nhạt đáp.Hiểu Khiết vẫn muốn nói thêm, nhưng anh đã đẩy cửa bước vào.

Cô nhìn theo bóng Thang Tuấn, tự hỏi liệu có phải mình đãsai.

Hiểu Khiết lắc đầu, hít một hơi thật sâu, cũng bước vàotrong. Mọi người trong nhóm nhìn thấy cô, ai ngồi đúng vị trí nấy, không dámlên tiếng.

Cô cầm chiếc bút dạ, viết lên tấm bảng trắng mục tiêu của bảnkế hoạch:

- Thứ nhất: Định vị thị trường

- Thứ hai: Mở rộng tỷ lệ thị trường đã có

- Thứ ba: Kiểm tra lại chi phí và lợi nhuận

Cả nhóm chăm chú nhìn lên tấm bảng.

Hiểu Khiết quay sang mọi người: “Đây là mục tiêu của chúngta. Tiết Thiếu, số liệu trước đây yêu cầu anh thu thập về sự tiêu dùng năm naycủa khách hàng trong các trung tâm thương mại khác đâu?”

Tiết Thiếu lắc đầu: “Bởi vì dịp lễ kỷ niệm còn chưa bắt đầucho nên kho dữ liệu vẫn trống.”

Cô đặt văn bản xuống, không vui nhìn Tiết Thiếu: “Kho dữ liệutrống, anh hãy điều tra thủ công đi!”

Tiết Thiếu lạnh lùng hỏi: “Giám đốc Lâm, tại sao không thểdùng số liệu cũ? Cứ đơn cử là của năm ngoái đi, chênh có một năm thì làm sao?”

Hiểu Khiết nhìn anh ta một cái, sau đó quay sang cả nhóm,nghiêm giọng: “Thói quen tiêu dùng của khách hàng thay đổi hằng ngày, điều trathị trường là móc xích quan trọng nhất cho bản kế hoạch, không hiểu được tráitim khách hàng thì không thể giành được trái tim họ.”

Tiết Thiếu chau mày, nói thẳng những gì đang nghĩ, có vẻ mỉamai, “Tôi lo là trái tim của khách hàng cũng giống như trái tim của giám đốc,thay đổi từng giây. Tốc độ điều tra thị trường của chúng tôi mãi mãi không sonổi với tốc độ giám đốc thay đổi tâm ý.”

Tô Lợi phụ họa theo: “Đúng thế! Thay vì bắt chúng tôi lãngphí thời gian điều tra thị trường, chi bằng giám đốc nêu thẳng suy nghĩ củamình để chúng tôi chiều theo, như thế mới không công cốc.”

Lời châm chọc của Tô Lợi và Tiết Thiếu nhận được ánh mắt tánđồng của các đồng nghiệp bên cạnh.

Hiểu Khiết biết tất cả đang phẫn nộ bất bình, không thể lẩntránh nữa, “Tôi biết bản kế hoạch mà các bạn vất vả làm ra bị tôi phủ nhận,khiến trong lòng các bạn khó chịu. Nhưng giám đốc Thang rất coi trọng hoạt độngkỷ niệm năm nay, tôi không muốn chị ấy thất vọng về phòng kế hoạch. Ngày trước,khi mọi người nộp hồ sơ vào phòng kế hoạch của Spirit Hoàng Hải, hẳn là vì cócảm hứng với cái mới, trong đầu chứa rất nhiều ý tưởng đặc biệt và nhiệt huyết.Nhưng sau khi vào làm mới phát hiện, kế hoạch vận dụng lại, ý tưởng thì trùnglặp, việc duy nhất có thể làm chính là điều chỉnh cỡ chữ, thay đổi màu sắc trênbản Word, chắc chắn rất thất vọng, đúng không?”

Nhóm người đưa mắt nhìn nhau.

Hiểu Khiết tiếp tục: “Cho nên tôi cho mọi người một cơ hộimới. Tôi không quan tâm đến thu nhập hay chức vụ của các bạn, tôi chỉ muốn sựsáng tạo. Tôi hy vọng các bạn sẽ mạnh dạn đưa ra ý tưởng, chỉ cần đủ nỗ lực, đủsáng tạo, tôi nhất định sẽ sử dụng. Tôi tin, các bạn có thể đưa ra một bản kếhoạch phù hợp với thực tế hơn bản kế hoạch vừa bị bỏ đi!”

Các thành viên trong nhóm lúc đầu còn phản đối, dần dần tháiđộ cũng dễ chịu hơn.

Hiểu Khiết khích họ: “Hay là các bạn cảm thấy mình sẽ thuađồng nghiệp nhóm kia?”

Tất cả do dự một lát, đồng thanh: “Chúng ta sẽ không thua!”

Tinh thần của mọi người phấn trấn lên.

Bên này, các thành viên của nhóm Thang Tuấn đang âu sầu ảonão, ai cũng đầy lo lắng muộn phiền. Thang Tuấn đi đi lại lại, cố gắng suynghĩ.

Kim đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ tối.

Bên kia, các thành viên của nhóm Hiểu Khiết cố gắng tìm kiếmsố liệu trên mạng, Tô Lợi đang giải thích cho Hiểu Khiết về ý tưởng của mình,Hiểu Khiết mím môi, lắc đầu.

Kim đồng hồ trên tường không ngừng chạy.

Mọi người lần lượt rời khỏi công ty, cuối cùng trong phònghọp chỉ còn lại có một mình Thang Tuấn và Hiểu Khiết. Bàn của cả hai đều chấtđầy tài liệu. Họ đều đang nỗ lực suy nghĩ về bản kế hoạch.

Càng lúc càng khuya, tòa nhà của Hoàng Hải sừng sững giữa mànđêm tĩnh lặng, xe cộ xung quanh cũng càng ngày càng ít.

Không biết từ lúc nào, Thang Tuấn lờ mờ tỉnh dậy, phát hiệnmình đã ngủ gật.

Anh vươn vai, nhìn đồng hồ, quyết định đứng lên rửa mặt. Rangoài phòng họp, ngang qua phòng Hiểu Khiết, anh thấy đèn vẫn sáng, nhưng tronglại hoàn toàn yên tĩnh. Anh nhìn vào, chỉ còn một mình Hiểu Khiết đã ngủ gục.

Vì mệt mỏi, cô ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết Thang Tuấnmở cửa bước đến.

Anh rón rén lại gần, sợ sẽ làm cô tỉnh giấc. Ngắm khuôn mặtngủ say của cô, ánh mắt anh thật trìu mến, “Mệt rồi phải không? Thực ra anhcũng thế. Em ngốc quá, sao không nói sớm với anh là thấy bản kế hoạch chưa đủtốt? Anh cũng biết nó chưa đủ hoàn hảo. Nhưng, nếu như trước cuộc họp em thảoluận với anh, không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa lại nội dung, sự việcđã không thành ra như vậy.”

Hiểu Khiết hít một hơi sâu, khẽ động đậy. Thang Tuấn giậtmình, phát hiện cô vẫn chưa tỉnh mới thở phào. Anh ngồi xuống cạnh cô, khẽcười: “Nếu bây giờ là cả hai cùng cố gắng chứ không phải cố gắng một mình thìtốt biết bao?”

Anh gạt nhẹ tóc cô, dịu dàng dọa nạt: “Nhóm của anh rất mạnh,em tuyệt đối không được chủ quan, nhất định phải lấy toàn lực đểquyết đấumột trận với anh, biết chưa hả? Nếu không anh sẽ tức giận, sẽ làmem bị bẽ mặt giữa đám đông như lần trước thật oan uổng, em nghe thấy chưa?”

Hiểu Khiết vẫn ngủ say.

Anh lấy một tờ giấy, vẽ một con thỏ Peter, viết “Cố lên” rồidặn cô: “Phải cố gắng, không được thua anh.”

Anh khoác chiếc áo sau ghế cho cô, đặt tờ giấy vẽ dưới lontrà giải nhiệt, sau đó rời khỏi phòng họp, tắt đèn.

Thang Tuấn lưu luyến nhìn Hiểu Khiết lần nữa, nhếch miệng,đóng cửa lại.

Không biết lúc nào Hiểu Khiết tỉnh dậy, hắng giọng, cầm lontrà giải nhiệt lên, phát hiện thấy tờ giấy vẽ. Biết Thang Tuấn đã đến, bất giáccô nhoẻn cười, “Thang Tuấn, anh cũng phải cố gắng nhé.”

Thời gian nộp bản kế hoạch càng lúc càng gần, Hiểu Khiết ngồitrước một đống tài liệu mà không có bất kỳ ý tưởng nào. Cô đứng lên đến phònggiải lao, trong phòng có tiếng nói chuyện.

Hiểu Khiết dừng ở ngoài, nghe thấy giọng Tô Lợi và TiếtThiếu.

Tiết Thiếu nói: “Lẽ ra cô phải chăm chút cho mình từ lâu rồimới phải. Xem đi, mới shopping với tôi đã lựa được bao nhiêu bộ đồ hợp mắt.”

Hiểu Khiết ngó vào phòng, Tiết Thiếu đang cầm một túi giấy,hùng hồn nhận xét, “Lụa 100%, thêu hoa thủ công, có OK không?”

Tiết Thiếu lôi ra một chiếc váy liền, “Đợi một lát, cái nàynữa, tôi vừa nhìn thấy nó hợp với cô rồi, mua tặng cô đấy.”

Tiết Thiếu đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại lấy ra một chiếchộp. Bên trong là một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay. Tiết Thiếu giơ haimón trang sức ra, lắc qua lắc lại trước mặt: “Phụ kiện này rất dễ kết hợp, nhưvậy đồ mua không bị vượt quá dự toán.”

Tô Lợi sung sướng: “Anh tốt quá!”

“Lương lĩnh hàng tháng không tính sao được? Hơn nữa, chúng talà một nhóm, tôi đương nhiên phải nghĩ cho cô rồi!”

Tô Lợi gật đầu, “Cảm ơn anh. Nếu anh không ngại thì làm tưvấn thời trang cho tôi đi? Như thế tôi sẽ không mua nhầm nữa, biết cái gì mớihợp với mình. Khi nào tôi có tiền, nhất định sẽ mời anh làm stylist riêng.”

Tiết Thiếu nheo mày, “Ha ha, được, chỉ cần cô tin tưởng conmắt của tôi.”

Trong đầu Hiểu Khiết bỗng lóe lên một ý tưởng.

“Tôi đi trước đây, bye bye.” Tiết Thiếu ra khỏi phòng nghỉ,bắt gặp Hiểu Khiết đứng ngoài, sắc mặt thoáng lạnh đi nhưng vẫn giữ kẽ: “Giámđốc.”

Hiểu Khiết gật đầu. Khi hai người đi ngang qua nhau, cônghiêng đầu gọi, “Tiết Thiếu.”

Anh ta quay lại, nheo mắt không hiểu Hiểu Khiết gọi mình cóviệc gì.

“Hỏi anh một vấn đề cá nhân, anh thường xuyên giúp bạn bèphối đồ à?”

Tiết Thiếu chưa rõ ý Hiểu Khiết, nhưng vẫn gật.

“Bạn bè anh chắc rất hài lòng với những gợi ý ấy?”

Tiết Thiếu đáp: “Vâng thưa giám đốc, bạn tôi ít người biếtcách chọn phụ kiện cho phù hợp, còn tôi lại làm việc ở trung tâm thương mại,nắm rõ mặt hàng nào tốt, giá cả phải chăng, cũng biết thứ nào hợp với họ, lâudần thành bí quyết riêng. Các thương hiệu với mức giá tôi đều nắm chắc như lòngbàn tay.”

“Giỏi thật, cảm ơn anh nhé! Đúng rồi, Tiết Thiếu này, anh cóthể hệ thống lại tài liệu về các thương hiệu Hoàng Hải hiện có không, tôi muốnnghe ý kiến của anh.”

Tiết Thiếu đồng ý, “Được thôi.”

Hiểu Khiết mỉm cười tự tin, cô đã có ý tưởng cho kế hoạch kỷniệm rồi. Còn Tiết Thiếu vẫn chưa biết cô tính làm gì.

Đêm nào cũng làm việc nên Thang Tuấn vô cùng mệt mỏi, bắt đầuchảy máu cam. Sở Sở đưa anh ra ngoài cầm máu. Trong tay cô là một chiếc túithực phẩm vỏ bạc, định làm lạnh mũi Thang Tuấn.

Thang Tuấn chau mày, “Lạnh quá!”

“Lạnh mới hiệu quả, anh cố chịu đi.” Sở Sở cười trộm.

Thang Tuấn cầm chiếc túi, tự làm.

Sở Sở xót xa thay: “Ngày mai em chuẩn bị chút đồ ăn cho anhtẩm bổ nhé, anh muốn uống trà nhân sâm hay ăn tổ yến chưng đường phèn?”

“Gần đây ngày nào chú Châu cũng hầm đồ ăn để tẩm bổ anh, đạikhái là bổ quá.”

“Em thấy như bổ nhầm thuốc thì phải, nóng trong rồi, bảo chúChâu hầm cho anh đồ giải nhiệt đi. Mà thôi, để mai em mang cho.” Sở Sở nói chânthành.

“Em giống mẹ anh đấy, chăm kỹ ghê.” Thang Tuấn nói đùa.

Sở Sở bực mình trừng mắt, “Tự làm mình ra nông nỗi này rồi,anh vẫn còn đùa. Thật đúng là...”

Hai người bước xuống thang cuốn xuống tầng dưới.

Đúng lúc đó, Hiểu Khiết đi vào thang máy buồng kính, ấn núttầng chín.

Ánh mắt của Thang Tuấn và Hiểu Khiết giao nhau, vẻ buồn bã vìmuốn đến gần nhưng không thể. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, chođến khi không nhìn thấy nhau nữa.

Hiểu Khiết đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, trongbuồng có tiếng của Tố Tố và Trịnh Phàm.

Trịnh Phàm lo lắng: “Mấy hôm nay làm thêm suốt, chủ nhiệm vẫnkhông hài lòng, chị nói xem chúng ta liệu có thua không?”

“Đương nhiên là không. Chủ nhiệm lao đầu làm việc đến nỗichảy máu mũi, người ta nói mất của thì tiêu, thấy hồng thì phát. Lần này cậu ấymệt đến mức vậy, theo lý thì đây là điềm lành.”

Tim Hiểu Khiết thắt lại. Nghe thấy tiếng xả nước, cô vội đóngvòi, rời khỏi nhà vệ sinh.

Trước máy bán hàng tự động, Hiểu Khiết hơi do dự, cho tiền lẻvào, “Đồ ngốc kia, sao lại để bản thân chảy cả máu mũi? Không biết tự chăm sócgì cả, hy vọng trà giải nhiệt có thể giúp anh ấy khá hơn.”

Cô ấn nút chọn, đang định ấn tiếp nút ‘Mua’ thì dừng lại,cuối cùng thở dài, “Thôi, dù sao cũng có Sở Sở chăm sóc, chắc không vấn đềđâu.” Cô bỏ đi, được vài bước thì dừng lại ngoái nhìn chiếc máy bán hàng, quaylại.

Hiểu Khiết tự nhủ: “Đằng nào cũng đi qua, mua một lon tràgiải nhiệt cũng không có gì kỳ quái, coi như báo đáp về thỏ Peter.”

Quyết định nhấn ‘Mua’, một lon trà giải nhiệt bật ra, cônhanh chóng rời khỏi đó.

Đến lúc hết giờ, Thang Tuấn cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt,cùng Sở Sở đi vào phòng kế hoạch, giờ đã không còn ai.

Nhìn thấy chỗ mình có một lon trà giải nhiệt, anh hơi ngạcnhiên.

Tố Tố, Trịnh Phàm và ba nhân viên cùng nhóm đi vào, trên taylà đồ ăn đêm. Họ nhìn thấy Thang Tuấn và Sở Sở, quan tâm hỏi, “Chủ nhiệm, cókhá hơn chút nào không?”

Thang Tuấn mỉm cười: “Không sao, nghỉ một lát nên đỡ nhiềurồi. À, lon trà này của các cô hả?”

Mọi người lắc đầu.

Thang Tuấn nhún vai, nhìn đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa,10 phút sau chúng ta sẽ có một cuộc họp ngắn.”

Cả nhóm tập trung thảo luận về bản kế hoạch. Thang Tuấn dựavào ý kiến phát biểu của mọi người để tổng hợp, “Trịnh Phàm chủ trương đưa racác sản phẩm mới. Sở Sở chỉ ra vấn đề trọng điểm là cung cấp mẫu mã phù hợp. TốTố nêu được điểm quan trọng nhất, đó là… dịch vụ! Nếu Hoàng Hải thu hút đượcvài thương hiệu lớn trên thế giới, đồng thời những thương hiệu đó cũng gửi mẫumã mới và đặt cửa hàng đầu tiên tại Hoàng Hải, tôi tin rằng chúng ta nhất địnhsẽ thu hút được những người tiêu dùng cao cấp của Thượng Hải, thậm chí là thếgiới. Hoàng Hải lại cung cấp riêng những dịch vụ cao cấp cho khách VIP. Super,Service, Personal kết hợp ba điểm này lại. Tôi tin rằng hoạt động lễ kỷ niệmnăm nay không chỉ có thể nâng cao mức doanh thu mà còn có thể đề cao đẳng cấp!”

Sở Sở đề xuất: “Hay gọi dịch vụ này là ‘SSP Week’ đi, tronglễ kỷ niệm này mà đưa ra dịch vụ đặc biệt ấy, tôi nghĩ nhất định sẽ thànhcông!”

Tất cả đều bị thuyết phục, vui vẻ tán đồng.

Trịnh Phàm thốt lên: “Oa, nghe rất tuyệt!”

Nhưng Tố Tố vẫn thắc mắc: “Chủ nhiệm, ý tưởng này quá tuyệtvời, vấn đề là chúng ta đi đâu để tìm thương hiệu?”

Thang Tuấn đầy tự tin lôi điện thoại ra, “Từ nhỏ những trườngmà tôi theo học đều là trường quý tộc, không ít bạn bè của tôi học về Fashion,gia nhập giới thời trang. Tôi tính lấy danh nghĩa họp lớp để hẹn họ nói chuyện,chắc có thể tìm ra vài đối tác.”

Sở Sở nói: “Đúng rồi, em nhớ Diệp Lượng kể là mình có quan hệmật thiết với nhiều thương hiệu lớn, không chừng qua anh ấy, chúng ta sẽ dẫnđược một số thương hiệu cao cấp.”

Trịnh Phàm tán thưởng, “Quá tuyệt rồi!”

Cả nhóm cuối cùng cũng yên tâm.

Thang Tuấn lên tiếng: “Nếu mọi người đều không còn ý kiến,chúng ta sẽ làm bản kế hoạch theo hướng này. Thời gian không còn sớm nữa, mọingười về nhà đi, ngày mai sẽ tập trung toàn lực cho bản kế hoạch!”

“Xem ra chúng ta không bị fire rồi, tiền viện phí của contrai tôi đã được đảm bảo. Chủ nhiệm, tôi yêu cậu.” Tố Tố ôm chầm lấy Thang Tuấn,anh nhanh chân né.

Mọi người đều cười ầm lên.

Trịnh Phàm vui vẻ: “Cung cấp dịch vụ riêng cho khách hàng, chiêu này nhấtđịnh có thể đánh bại nhóm của giám đốc Lâm, xem bọn họ còn dám coithường chúng ta nữa không. Vào giây phút Hiểu Khiết biết mình thua cuộc, tôi nhất định sẽ chụp ảnh lại, tung lên mạng cho người ta download.Tiêu đề sẽ là ‘Nữ hoàng mất ngôi, anh thợ da đánh bại Gia Cát Lượng’!”

Tất cả đều hưng phấn, cho rằng nhóm mình nhất định sẽ thắng.

Những lời của Trịnh Phàm lại khiến Thang Tuấn lo thay cho Hiểu Khiết, anh nhìn lon trà giải nhiệt trầm tư rồi mỉm cười như đã biết người mang đến là ai.

Thang Tuấn ra khỏi Hoàng Hải. Sở Sở xách túi đi ngay phía sau.

Thang Tuấn quay lại cười: “Anh muốn đi hóng gió thôi, không cần đicùng đâu, ngày nào cũng ở lại muộn thế này làm thêm với anh, uncle sẽsốt ruột đấy.”

“Còn nói em nữa, anh bận đến mức chảy cả máu mũi, em không an tâm.”

Thang Tuấn cảm động: “Có sao đâu, chúng ta đã nghĩ ra ý tưởng rồi,bây giờ chỉ còn lại việc họp lớp và bàn chuyện hợp tác với bọn La Kiệtthôi. Em giúp anh nhiều thế này, sau cuộc đọ sức, anh mời em một bữa.”

Sở Sở chợt thấy ấm lòng, “Coi như anh cũng có lương tâm. Cuộc đọ sức kết thúc, anh mời em ăn mừng chiến thắng là được.”

Thang Tuấn khẽ chau mày, nếu anh thắng, Hiểu Khiết sẽ rơi vào tình trạng rất khó khăn, bất giác lại âu lo.

Sở Sở mỉm cười, thấy dường như Thang Tuấn thoáng buồn bèn hỏi: “Nghĩ ra ý tưởng rồi sao anh vẫn không vui?”

Thang Tuấn thở dài, “Anh chỉ sợ nếu thắng thì những thành viên nhóm kia phải làm sao?”

Sở Sở nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chuyện đó không phải nghĩ nhiều, ở ThượngHải này, em ít nhiều đều có quen biết các trung tâm thương mại lớn, nếucần, giúp họ sắp xếp công việc cũng không khó.”

“Vậy thì tốt.” Nhưng lời đảm bảo của Sở Sở vẫn không làm Thang Tuấn hết buồn, tâm sự của anh vẫn nặng trĩu.

Sở Sở thăm dò: “Hay anh đang quan tâm tới... Hiểu Khiết?”

Bị nói trúng tim đen, Thang Tuấn cười khổ, không phủ nhận.

“Xảy ra tình trạng hôm nay đều là do Lâm Hiểu Khiết, cô ta phản bội mọi người. Nếu như trước khi báo cáo...”

Thang Tuấn ngắt lời Sở Sở, “Thực ra anh cũng có lỗi.”

Sở Sở ngạc nhiên.

“Thú thực, bản báo cáo đó anh cũng không hài lòng, chỉ là không đủdũng khí nói thật với nhân viên trong phòng.” Thang Tuấn quay sang SởSở, “Nếu ngay từ đầu anh dũng cảm hơn, sự việc không phải thế này. Là do anh không tin vào bản thân, cũng không tin tưởng nhân viên.”

Bất giác, Sở Sở e sợ tình cảm Thang Tuấn dành cho Hiểu Khiết sâu đậm hơn cô tưởng.

“Em xem, chúng ta chẳng phải đã nghĩ ra ‘SSP Week’? Nếu lúc đầu anhtin tưởng họ, tin tưởng bản thân thì Hiểu Khiết cũng không cần phủ nhậnbản kế hoạch cũ trước mặt chị anh.”

Sở Sở khuyên nhủ: “Thang Tuấn, anh không cần phải tìm lý do hộ cô ta. Mọi người phải tôn trọng nhau. Trước mặt giám đốc Thang mà cô ta quyếtđịnh phản bội phòng kế hoạch, đó là thực tế. Cho nên nếu nhóm bên đóthua thì là do tự Hiểu Khiết gây nên, anh không cần thương hại cô ta,người ta chẳng quan tâm đến anh đâu.”

Thang Tuấn lắc đầu, lấy lon trà giải nhiệt ra, “Vậy sao? Anh vẫn cảmnhận được sự quan tâm lặng lẽ của cô ấy, nếu không thì sao lại đưa anhlon trà này.”

Sở Sở nhận ra Thang Tuấn đang mềm lòng, cố ý đứng ở lập trường bạn bè phân tích, “Một lon trà chẳng có ý nghĩa gì, đợi đến lúc PK, đảm bảo cô ta vẫn không nể tình nương tay. Lâm Hiểu Khiết muốn anh mất cảnh giác,bằng không tại sao cô ta phải gián tiếp đưa đồ uống cho anh?”

Thang Tuấn sững người lại, cười buồn, “Là như vậy ư?”

“Đương nhiên, cho nên anh đừng mềm lòng. Hãy nhớ việc đi hay ở củacác thành viên trong nhóm đều nằm trong tay anh. Nếu anh lơ là, họ sẽphải trả giá bằng chính công việc của mình.”

Nghĩ đến họ, Thang Tuấn lập tức sực tỉnh, “Em nói đúng, anh sẽ cốgắng, không để Hiểu Khiết ảnh hưởng đến mình nữa.” Anh quả quyết mình sẽ làm được.

Gương mặt Sở Sở thể hiện rõ sự bất an.

Trong một phòng họp khác, Tiết Thiếu và Hiểu Khiết đang ngồi đối diện nhau. Tô Lợi thao tác trên máy tính, chiếu PPT[2]. Hiểu Khiết nhìn bản báo cáo trên màn chiếu.

[2] PPT: Định dạng file Microsoft PowerPoint.

Tiết Thiếu lên tiếng: “Các thương hiệu trong bản báo cáo trên chínhlà những thương hiệu đã vào Hoàng Hải tính đến thời điểm này.”

Hiểu Khiết nói: “Rất tốt, rất đầy đủ. Anh có ý kiến gì về các thương hiệu đã vào Hoàng Hải không?”

Tiết Thiếu đáp: “Đến bây giờ mà nói, các thương hiệu đó đều là thương hiệu hàng đầu thế giới, nhưng nếu nhìn ở góc độ phát triển lâu dài thìchúng ta vẫn còn nhiều không gian để đưa thêm các thương hiệu hàng đầukhác.”

Hiểu Khiết gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, thêm cả thái độ phục vụnữa. Tôi ở Hoàng Hải đã từng bắt gặp Trịnh Phàm cãi nhau với khách,đương nhiên dưới đánh giá cá nhân, tôi nghĩ thái độ phục vụ phải đượccải thiện.”

Tiết Thiếu đồng tình: “Đúng thế. Hiện nay dịch vụ là trên hết. Nếunâng cao tiêu chuẩn dịch vụ, tôi tin đẳng cấp tổng thể sẽ được nâng cao, nhất định thu hút được nhiều thương hiệu vào Hoàng Hải hơn.”

“Rất có lý. Tiết Thiếu, chúng ta thử suy nghĩ theo hướng ngược lại,nếu đưa các thương hiệu lớn vào trước rồi thu hút khách hàng thì sao?Cần phải biết yêu cầu dịch vụ của các thương hiệu hàng đầu rất cao.”

Tiết Thiếu lúng túng: “Nếu nhiều thương hiệu cao cấp thì tốt quá.Nhưng giá thành của họ rất cao, liệu có ảnh hưởng đến doanh số bán hàngkhông?”

“Tôi không dám đảm bảo với anh rằng hình thức này có thể nâng caodoanh số. Nhưng tôi nghĩ nếu đưa các thương hiệu lớn vào rồi dùng dịchvụ để thu hút nhóm người tiêu dùng cao cấp, mức tiêu thụ vẫn duy trìbằng hiện tại. Anh còn ý tưởng gì nữa không? Tôi thấy chúng sắp mở đượccánh cửa rồi, nhưng vẫn thiếu gì đó.”

“Chuyện này... vẫn phải nghĩ thêm đã.”

Hiểu Khiết thở phào: “Tốt quá rồi. Nhưng tôi mới đến Thượng Hải chưalâu, vẫn chưa biết đâu là nhóm người tiêu dùng cao cấp, có dấu hiệu nàokhông?”

Tô Lợi đáp: “Tôi biết trong nước có một loại thẻ đen, cao cấp hơn cảthẻ vàng. Mặc dù số lượng người sở hữu thẻ đen rất ít, nhưng mức tiêudùng của họ chẳng tầm thường chút nào, không phải ai có tiền cũng đượcsở hữu thẻ đen. Cho nên tôi nghĩ những người có thẻ đen, xét về sở thích và thói quen tiêu dùng, sẽ cao hơn những nhóm người tiêu dùng VIP thông thường.”

Hiểu Khiết thốt lên: “Ồ, lần đầu tiên tôi nghe nói đến thẻ đen đấy Tô Lợi, đề nghị cô đưa ra mộ số tài liệu có liên quan đến loại thẻ này,tốt nhất là tìm được tài liệu về những người tiêu dùng sở hữu thẻ đen.”

Tô Lợi gật đầu, “Được ạ, thưa giám đốc.”

Trong phòng khách sang trọng của Tăng gia, Đổng sự Tăng đang ngồitrên sofa uống whisky, Sở Sở dẫn Thang Tuấn đi vào, hai người vừa đi họp lớp về. Thang Tuấn lễ phép, “Chào uncle.”

Đổng sự Tăng ngẩng lên, “Về rồi à, cuộc họp lớp tối nay có thuận lợi không?”

Thang Tuấn mỉm cười, cùng Sở Sở ngồi xuống, “May mà có Sở Sở, tất cả đều rất thuận lợi.”

“Tốt rồi. Hôm nay bảo Sở Sở đi ăn tối cùng với uncle mà Sở Sở kiểu gì cũng phải đi cùng cháu, bỏ rơi bố nó đấy.” Đổng sự Tăng mập mờ nhìn hai thanh niên.

Sở Sở xấu hổ: “Bố.”

Đổng sự Tăng chậm rãi nhả khói thuốc: “Uncle nghe Sở Sở kể A Mẫn chia các cháu thành hai nhóm, yêu cầu đối đầu trực tiếp, còn chia cho cháunhững nhân viên không giỏi lắm, cách làm này uncle không tán đồng chútnào. Yên tâm đi, đến lúc đó uncle nhất định sẽ đến cổ vũ cháu, yêu cầuhội đồng quản trị phải đứng về phía cháu.”

Thang Tuấn mỉm cười gật đầu tự tin: “Cháu sẽ không làm uncle thất vọng đâu.”

Đổng sự Tăng nói: “Đừng khách sáo, uncle và mẹ cháu là bạn tốt baonhiêu năm nay, từ lâu đã coi cháu là người nhà, coi việc của Hoàng Hảilà việc của nhà mình. Bây giờ mẹ cháu đổ bệnh, uncle cảm thấy phải cótrách nhiệm chăm sóc cháu, cháu cũng đừng khách khí, gặp vấn đề cần giúp đỡ cứ đến tìm uncle.”

Thang Tuấn cảm động, “Cảm ơn uncle, nếu mẹ cháu biết uncle lo cho chúng cháu như thế, nhất định bà sẽ rất mừng.”

Đổng sự Tăng hiền từ nhìn Thang Tuấn, nụ cười trên môi thật khó hiểu.

“Uncle, Sở Sở, lúc nãy gặp mặt bạn học cũ, cháu có vài ý tưởng mới,muốn về công ty nghiên cứu tài liệu về các thương hiệu, cháu xin phépcáo từ.”

Sở Sở mở miệng: “Thang Tuấn, ngày mai nghiên cứu cũng không muộn mà. Anh xem, hôm nay đã...”

“Không sao đâu, Sở Sở. Uncle, cháu đi đây ạ.” Anh rời khỏi Tăng gia.

Hiểu Khiết mặc bộ quần áo ở nhà, bước ra từ phòng tắm, trông rất mệtmỏi. Đi về phía chiếc bàn làm việc bày la liệt catalogue, tờ rơi, danhthiếp từ các cửa hàng thiết kế nhỏ, cô cầm thỏ Peter lên, khẽ xoa nhẹđầu nó.

Nhìn đồng hồ, Hiểu Khiết lôi điện thoại ra, quyết định gọi cho Giai Nghi.

“A lô? Hiểu Khiết à, sao thế?”

Hiểu Khiết nghe thấy âm thanh ồn ào của xe cộ, “Giai Nghi, cậu đang ở ngoài đường à?”

Giai Nghi cười: “Tớ ra ngoài mua đồ, đang đợi Tiểu Mã đến đón. Sao thế? Dạo này công việc có ổn không?”

Hiểu Khiết tiện tay cầm mấy tờ catalogue lên, ngồi xuống dựa vàothành giường, mệt mỏi đáp: “Lúc đầu thì không, nhưng đã tìm ra hướng đirồi, chỉ là mệt quá.”

Giai Nghi lo lắng: “Từ lúc tớ mang bầu, mỗi lần cậu gọi cho tớ đều kể chuyện vui thôi, có phải đã xảy ra việc gì? Thang Tuấn không ở bên giúp đỡ à?”

Hiểu Khiết thở dài, chau mày: “Nỗi phiền muộn của tớ chính là ThangTuấn. Công ty muốn tớ và anh ấy, mỗi người dẫn một nhóm lên kế hoạch,nhóm nào thua thì các thành viên của nhóm sẽ bị fire.”

Giai Nghi kinh ngạc, “Vậy chẳng phải giống như Romeo và Juliet ư? Cậu mà thắng thì Thang Tuấn thế nào? Nếu Thang Tuấn thắng thì cậu phải làmsao? Bây giờ rốt cuộc nên cầu nguyện để cậu thắng hay thua đây?”

Hiểu Khiết cúi đầu buồn bã, cô thu người lại, “Tớ cũng không biết.Bây giờ ngay cả đi ngang qua anh ấy tớ cũng không biết có nên hỏi thămhay không. Viết tin nhắn động viên mà chẳng gửi đi được, không biết mọingười trong nhóm có giúp được anh ấy không… Mấy hôm trước anh ấy ở côngty làm thêm bị chảy máu mũi. Tớ rất muốn chạy đến hỏi anh ấy có cần tớgiúp không, nhưng giờ sao tớ giúp anh ấy được? Trước kia Thang Tuấn ởAnh, xa như thế nhưng chúng tớ vẫn hay tâm sự với nhau, nay anh ấy đứngngay trước mặt lại thành xa cách quá.”

Giai Nghi nghe Hiểu Khiết buồn bã kể khổ, mắt bất giác cũng đỏ hoe,vừa thương vừa lo, “Cậu yên tâm đi, chắc bây giờ Thang Tuấn cũng đau đầu giống cậu, anh ấy sẽ cảm thông thôi.”

Hiểu Khiết ôm thỏ Peter vuốt ve, mắt cũng hoe đỏ: “Giai Nghi, lần đầu tiên tớ nếm trải cảm giác dẫm lên ‘thi thể’ người khác mà đứng lên. Tớ ở Thượng Hải mệt quá, không muốn tiếp tục làm bản kế hoạch này, khôngmuốn tiếp tục làm một Lâm Hiểu Khiết công tư phân minh.” Lần đầu tiên sự mệt mỏi khiến cô muốn rời bỏ công việc, thậm chí rơi nước mắt.

Nghe thấy tiếng khóc của Hiểu Khiết, Giai Nghi quả quyết, “Không công tư phân minh được thì thôi.”

Hiểu Khiết sửng sốt.

Giai Nghi tiếp tục: “Có ai quy định hai người không được nói chuyệnvới nhau? Muốn nói gì với anh ấy thì cứ nói, muốn hỏi thăm thì hỏi thăm, muốn động viên cứ động viên. Nếu tớ là anh ấy, nghe thấy giọng cậu chắc chắn vui chết đi được!”

Hiểu Khiết không tin, “Thật hả?”

Giai Nghi nghiêm túc: “Lâm Hiểu Khiết, nếu Thang Tuấn thắng, cậu có tức giận không?”

Hiểu Khiết chẳng chút do dự trả lời: “Không!”

Giai Nghi cười: “Thế là được rồi. Cho nên nếu cậu đường đường chínhchính thắng, Thang Tuấn cũng sẽ không tức giận! Đừng chưa thi đã bắt đầu lo hão.”

Hiểu Khiết lau nước mắt, “Cảm ơn cậu, Giai Nghi. Hiện giờ tớ thấy khá lên rồi.”

Giai Nghi cũng thở phào, tiếp tục nhâm nhi món ăn vặt trên tay, trách móc: “Cậu có biết nghe cậu khóc mà tớ sợ chết đi được. Nếu không phảitớ đang bụng to, ngồi máy bay bất tiện thì ngày mai tớ đã xách hành lýđến Spirit Hoàng Hải rồi.”

Hiểu Khiết bật cười, “Không cần đâu mà. Nói chuyện với cậu tớ thấynhẹ nhõm hẳn. Đợi khi Tiểu Giai Nghi ra đời, chị em chúng ta tụ tậpnhé!”

Giai Nghi đề nghị: “Cậu nói đấy nhé, đợi tớ hết tháng kiêng cữ chúng ta sẽ đến Seoul shopping một chuyến được không?”

Hiểu Khiết tò mò, “Seoul? Tại sao phải đến đó?”

Giai Nghi hào hứng: “Gần đây tớ xem rất nhiều phim Hàn nên rất muốnđến Seoul. Hơn nữa năm nay Seoul có một trung tâm thương mại đưa ratuyến phục vụ chuyên biệt cho khách nước ngoài. Như vậy những kháchngoại quốc mua sắm ở Hàn Quốc sẽ được hưởng ưu đãi. Gặp các ngôi saoHallyu thì càng tốt!”

“Chỉ vì tuyến phục vụ chuyên biệt đó mà cậu tình nguyện bay sang Seoul?”

Giai Nghi khẳng định, “Đương nhiên, ở đây hoàn toàn không thể hưởng ưu đãi được như thế.” Lời tác động mạnh đến Hiểu Khiết.

Cô sung sướng reo lên: “Không sai! Giai Nghi, cậu nói hay quá! Tớphải nhanh chóng viết bản kế hoạch mới được, lần sau nói chuyện tiếpnhé, bye bye.”

Không chờ Giai Nghi đáp, Hiểu Khiết đã dập máy, thu dọn một chút rồi rời khỏi nhà.

Cô mặc một bộ quần áo đơn giản, đến công ty, bước nhanh vào vănphòng. Tiết Thiếu vẫn đang ngồi đó khiến cô ngạc nhiên: “Sao anh vẫn còn ở lại công ty?”

Tiết Thiếu ngẩng đầu lên, “Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý rất hay, cảm thấy có thể làm bản kế hoạch của chúng ta thêm hoàn hảo.”

Hiểu Khiết xách laptop tới bên Tiết Thiếu, “Trùng hợp nhỉ, tôi cũngnghĩ ra một ý rất hay. Hôm nay chẳng phải chúng ta đang tắc ở một chỗ đó sao? Chúng ta sẽ đưa hoạt động lễ kỷ niệm năm nay thành việc tổ chứcdịch vụ chuyên biệt cho những người tiêu dùng cao cấp, từ đó nâng caolevel của Hoàng Hải. Anh viết đến đâu rồi?”

Tiết Thiếu gật đầu, kéo Word về trang đầu tiên, trên màn hình hiển thị tin tức về thương hiệu nổi tiếng Italy.

“Thương hiệu nổi tiếng của Ý có ý định mở thị trường tại Trung Quốc, thành lập cửa hiệu kiểu mẫu.”

Tiết Thiếu nói: “Tôi cho rằng, mấy năm gần đây Hoàng Hải đã có sựphát triển vượt bậc, vì vậy ở lễ kỷ niệm này, cái cần mở rộng không phải doanh số mà là phải chú ý hơn đến thương hiệu và dịch vụ, sử dụng hoạtđộng của các thương hiệu lớn để kích thích tiêu dùng. Nếu lần này HoàngHải đưa thương hiệu lớn như Ferragamo vào thì chắc chắn hình ảnh củatrung tâm thương mại sẽ được hỗ trợ lớn.”

Hiểu Khiết kinh ngạc: “Chà Tiết Thiếu, sao anh hay tin thương hiệunày sẽ vào Trung Quốc? Nếu chúng ta có thể lấy được thì chẳng khác hổthêm cánh. Giày dép hãng này thiết kế vừa nhã nhặn vừa sang trọng, đượckhách hàng, đặc biệt là nhóm tiêu dùng cao cấp yêu thích. Điều này rấtphù hợp với mục tiêu nâng cao đẳng cấp của Hoàng Hải. Thêm nữa, điềuđáng chú ý nhất mà thương hiệu Ferragamo đem lại là vấn đề tinh thần, họ có dịch vụ thiết kế riêng cho từng khách hàng, từ kiểu dáng đến mẫu mãđều suy nghĩ chu toàn cho khách hàng, khiến mỗi người tiêu dùng đều thấy mình đặc biệt. Điều này cũng đồng nhất với mục tiêu của Hoàng Hải.”

Tiết Thiếu vui vẻ: “Thế nào, giám đốc? Cô thấy ý tưởng này sao?”

Hiểu Khiết cười: “Rất tuyệt! Phải đặt một cái tên cho hoạt động dịch vụ ưu đãi này chứ nhỉ!”

Tiết Thiếu buột miệng, “SSP!”

“SSP?”

“Super…”

“Service Personal!”

“Đúng thế!”

Hiểu Khiết sung sướng: “Cool! Tiết Thiếu, mau nghĩ xem ngoài dịch vụvà thương hiệu, còn làm gì được nữa để kế hoạch hoàn hảo thêm đi.”

Tiết Thiếu sửng sốt, trong giây lát không biết phải trả lời sao, “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ tới.”

Hiểu Khiết thoáng trầm tư, “Không sao, nên suy nghĩ thêm, biết đâulại nảy ra ý tưởng hay hơn. Trước tiên cứ mời mấy thương hiệu nổi tiếngvào Hoàng Hải đã. Tôi sẽ gửi email, hy vọng sẽ nhanh chóng nhận được thư trả lời.”

Tiết Thiếu thở phào, “Có bản kế hoạch này chúng ta sẽ không bị fire nữa.”

Hiểu Khiết cười nhẹ nhõm, “Lúc trình bày tôi sẽ đề cập với giám đốc Thang ý tưởng này do anh nghĩ ra. Vất vả rồi.”

Tiết Thiếu vui vẻ: “Cảm ơn giám đốc, tôi tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch đây.”

“Ngoài dịch vụ đặc biệt cho nhóm khách hàng cao cấp, có thể tính đếnviệc tổ chức một tuyến dịch vụ đặc biệt cho nhóm khách nước ngoài.”

Tiết Thiếu gật đầu lia lịa.

Trong phòng làm việc, hai người đều bận rộn.

Lúc này, Thang Tuấn cũng đến văn phòng, thấy phòng của Hiểu Khiết vẫn sáng đèn, bèn bước vào.

Hiểu Khiết nhìn thấy anh, mỉm cười.

“Hiểu Khiết, muộn thế này mà vẫn chưa nghỉ?” Thang Tuấn mấp máy, còn tạo dáng giống thỏ Peter, giơ nắm tay cổ vũ cô.

“Anh cũng thế nhé!” Hiểu Khiết bắt chước Thang Tuấn.

Tiết Thiếu ngẩng lên bắt gặp điệu bộ kỳ quái của Hiểu Khiết, cô xấu hổ le lưỡi rồi lại cắm cúi làm việc.

Thang Tuấn rời đi, quay về phòng mình.

Lúc Tiết Thiếu nhìn ra cửa thì chỉ còn khoảng trống.

Hiểu Khiết nói: “Hôm nay ở đây thôi, tối nay anh về nghỉ ngơi đi,ngày mai chúng ta lại cùng cố gắng. Phải chuẩn bị tốt tinh thần, phòngkế hoạch có vai trò đặc biệt quan trọng trong lễ kỷ niệm, không chỉ phải bàn việc hợp tác với các nhà cung cấp, mà còn phụ trách việc trao đổiđiều chỉnh giữa các phòng ban trong nội bộ Hoàng Hải. Tóm lại, chúng tasẽ vô cùng vất vả, cố gắng lên!”

Tiết Thiếu vươn vai, “Vâng, giám đốc Lâm, tôi về trước đây. Cô cũng về sớm đi.”

Tiết Thiếu rời đi, văn phòng chỉ còn lại một mình Hiểu Khiết.

Ở văn phòng kia, màn hình máy tính của Thang Tuấn đột nhiên xuất hiện cửa sổ chat của Hiểu Khiết, “Ngài Thang Tuấn, cố lên.”

Không biết phải bao lâu sau Hiểu Khiết mới gập laptop lại, ra khỏiphòng làm việc, nhìn thấy phòng của Thang Tuấn vẫn sáng đèn, chợt nghĩ,“Vẫn làm việc sao, không nên đến làm phiền anh ấy.”

Cô lặng lẽ rời đi.

Thang Tuấn gõ xong chữ cuối cùng, cầm cốc nước định sang phòng Hiểu Khiết, phát hiện cô đã về rồi mà thoáng thất vọng.

Sau khi bước qua cổng công ty, Hiểu Khiết lang thang trên những conphố, ngắm dòng giao thông tấp nập, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Một cửa hàng trưng bày rất nhiều sản phẩm từ thỏ Peter thu hút Hiểu Khiết. Côdừng lại ngắm nhìn mà thầm lo cho Thang Tuấn, “Peter, mày có biết hiệnThang Tuấn đã lên bản kế hoạch thế nào không? Hy vọng anh ấy không bịquá sức nữa.”

Cô mua vài xiên thịt nướng, nhìn lên bầu trời đêm rồi lại nhìn vàocái tên Thang Tuấn trong danh bạ. Do dự hồi lâu, cho đến khi chính côcũng không chịu nổi bản thân, “Chỉ gửi một tin nhắn thôi mà, khó khănthế ư?”

Chọn tên anh, chọn gửi tin nhắn, gõ chữ:“Cố lên, Thang Tuấn! Mong được xem anh thể hiện thế nào vào buổi báo cáo ngày mai. Tin rằng anh sẽ làm tốt.”

Rất nhanh, âm báo có tin nhắn vang lên, Hiểu Khiết vội mở ra xem, nhưng chỉ là một tin nhắn rác: “Bạn có khó khăn về tài chính? Bạn thiếu tiền? Hãy gọi x x x x x x.”

Cô câm nín, buồn bã hạ điện thoại xuống. Bất chợt lại có âm báo tinnhắn. Ngập ngừng, Hiểu Khiết sợ rằng lại là tin nhắn rác, băn khoăn mộtlúc mới mở điện thoại ra. Lần này là một bức ảnh chụp ngón tay trỏ chỉlên đỉnh tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu.

“Đương nhiên rồi, cho nên em không được thua tôi đâu đấy. P.S: Cứ thế nhé, sau khi cuộc họp kết thúc, bất kể ai thắng ai thua, chúng tasẽ lại tới đây chúc mừng!” Là tin nhắn của Thang Tuấn.

Hiểu Khiết nhìn bức ảnh, lòng thấy vui vui, ngẩng đầu lên nhìn vềphía bến Thượng Hải, tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu xa xa đangtỏa sáng.

“Đông Phương Minh Châu. Đúng rồi, Thang Tuấn nhất định cũng đang ở chỗ này.”

Biết anh cũng ở gần đây, trái tim như muốn bay lên. Cô cầm điện thoại chạy, vừa nhìn bức hình vừa đối chiếu góc chụp.

Đưa mắt khắp xung quanh, chú ý đến từng người đàn ông đi ngang qua, cô gọi tên anh: “Thang Tuấn… Thang Tuấn…”