Đan Vu Thưởng Thân

Chương 10: Đệ thập chương



Bởi vì tội danh đã được tẩy trừ, cách một ngày thánh chỉ liền tới phong hắn thành Tuyên Vương, cũng ban thưởng phủ đệ.

Mộc Nghị Tuyên vốn không muốn tái làm Vương gia, nhưng Mộc Nghị Sâm trấn an hắn, muốn hắn không cần lo lắng, dư đảng của mẫu hậu từ lâu đã thanh lọc hết, sẽ không còn người đến làm phiền hắn.

Hắn do dự một chút, sau cùng cũng tiếp nhận ý tốt của hoàng huynh, làm một Vương gia nhàn hạ.

Chẳng qua chỉ mới dọn đến vương phủ hai ngày, hắn biết chính là không có khả năng sống tốt như vậy.

“Vương gia, Thiền Vu lại đến nữa rồi.” tổng quản Tuyên vương phủ vẻ mặt cầu xin, hướng Mộc Nghị Tuyên đang ngồi trước bàn đọc sách bẩm báo.

“Không gặp.” Thân thể nghiêng đi, mí mắt chưa từng động một chút nào, Mộc Nghị Tuyên không thay đổi biểu tình hừ nói.

Hô Diên Khiên đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp hai ngày đều đến quý phủ của hắn nháo loạn, vương phủ trên dưới đều sợ tên kia!

Nhưng hắn hạ quyết tâm không cho đăng đồ tử thực hiện được! Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm hắn đồng ý với hoàng huynh trở thành Tuyên vương.

“Thế nhưng Thiền Vu đã náo loạn nữa ngày…” Đầu tổng quản đầy mồ hôi.

“Việc nhỏ ấy cũng làm không xong, bổn vương còn lưu lại ngươi làm gì.” Bỏ quyển sách trên tay xuống, ánh mắt hắn lạnh lùng khẽ liếc.

Biết rõ chuyện cũng không liên quan đến tổng quản, nhưng hắn không kiềm chế được cơn tức giận, mỗi lần nghe thấy tên Hô Diên Khiên, lồng ngực giống như có lửa đốt.

“Tuyên, vẫn còn giận ta sao?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Hô Diên Khiên đúng lúc vượt qua thị vệ Tuyên vương phủ xông vào thư phòng, trong chớp mắt đem hắn ôm vào lòng.

“Ai cho ngươi vào, đi ra ngoài.” Mộc Nghị Tuyên bực bội không dứt đánh một quyền vào ngực y.

“Ngày đó là ta nóng nảy, đừng vì chuyện nhỏ đó mà tức giận.” Kéo tay hắn lại đặt trước ngực, Hô Diên Khiên thâm tình nhìn hắn.

“Hô Diên Khiên, bổn vương cũng không còn là tiểu tiêu sư trong Trường Phong tiêu cục, ngươi tốt nhất là nhanh chóng thả tay ra.” Cố sức rút tay về, Mộc Nghị Tuyên tức giận cảnh cáo.

“Đúng lúc, hoàng thượng vốn có ý định hòa thân cùng dân tộc Hung nô, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao.” Hạ quyết tâm có được hắn, Hô Diên Khiên cũng không vì lời nói lạnh nhạt mà thay đổi.

“Bổn vương lúc nào cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt?” Thực sự là quá khoe khoang đi.

“Vốn là vậy, ta thích ngươi, ngươi cũng không có ghét ta, hợp thành một đôi tốt lắm.”

“Không tốt, tuyệt đối không tốt, ngày mai bổn vương liền tiến cung xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.” Đối với sự quấn quít của Hô Diên Khiên, hắn quả thật không thể chịu nỗi, dứt khoát xin hoàng huynh một đội cấm vệ quân trông coi Tuyên vương phủ.

“Tốt, ngày mai ta cùng ngươi tiến cung, xin hoàng thượng chọn ngày lành cho chúng ta thành thân.” Hô Diên Khiên nghe xong, vui mừng nhướng mày, chỉ còn kém không ôm hắn xoay một vòng.

“Bổn vương xin hoàng thượng ban cho bổn vương một vị tiểu thư khuê các, không phải cho ngươi.” Tức giận đến không nói ra lời, hắn thuận tay cầm lấy quyển sách trên bàn ném lên đầu Hô Diên Khiên.

“Không được, ta không cho phép.” Hô Diên Khiên né tránh, lại vươn tay kéo hắn lại.

“Buồn cười, chuyện bổn vương đến phiên ngươi quản sao, tiễn khách.” Hừ một tiếng, một phen cố sức đẩy Hô Diên Khiên đang quấn lấy mình không buông.

“Ôi——“ Hô Diên Khiên bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, kêu thảm một tiếng.

“Này…ngươi không sao chứ.” Hồ nghi quay đầu lại, Mộc Nghị Tuyên dừng cước bộ, do dự không biết có nên đi qua đó không.

“Đau quá!” khuôn mặt tuấn dật nhăn nhó, Hô Diên Khiên lớn tiếng kêu đau nhức.

“Ngươi đừng động, cho ta xem.” Trong lòng hoảng hốt, cũng mặc kệ là thật hay giả, bước nhanh về phía Hô Diên Khiên.

Nhưng vừa tới gần, thống khổ trên mặt Hô Diên Khiên liền biến mất, bắt lấy hai cánh tay hắn, không cho hắn rời xa.

“Tuyên, ngươi cuối cùng muốn như thế nào mới cùng ta thành thân.”

“Ngươi là tên đại phiến tử!”(1) ý thức được chính mình lại bị lừa, khí nóng dồn vào một chỗ, Mộc Nghị Tuyên cầm ly trà ném tới.

Lần này, Hô Diên Khiên thực sự bị thương, máu tươi từ trán chảy xuống, nhiễm đỏ nữa bên mặt, y cũng không lau đi.

“Vì sao ngươi không né?”Nhìn vết thương sâu trên trán y, thân thể Mộc Nghị Tuyên có chút run lên.

“Nếu ta né, cơn giận của ngươi làm sao tiêu tan được.” Đưa tay lau đi vết máu loãng trên khóe mắt, Hô Diên Khiên cười cười.

Kỳ thực hắn hiểu rõ Tuyên tức giận vì cái gì, tức giận vì y không tôn trọng hắn, có việc gì thì liền đem hắn áp lên giường, còn nói chuyện bọn họ cho hoàng thượng biết.

Y cũng nhìn ra Tuyên đã mở tâm với y, chỉ là mạnh miệng không thừa nhận, sở dĩ y vẫn quấn quít lấy Tuyên, vì muốn quấn đến khi nào hắn gật đầu mới thôi.

“Thân thể do phụ mẫu cho, dù thế nào ngươi cũng không thể đem thân thể ra đùa giỡn.” Thái độ Mộc Nghị Tuyên dần dần yếu đi.

Hô Diên Khiên sở dĩ làm tất cả, hắn đều nhìn thấy, nếu nói không cảm động thì là giả, có lúc muốn gật đầu đáp ứng, nhưng nghĩ tới hành động của y mấy ngày nay, tâm không khỏi cứng lại.

Hắn cũng muốn tìm một người, giống như hoàng huynh có Hòa Phong thị vệ, mặc dù Hô Diên Khiên đối hắn là một mảnh chân tình, nhưng hắn sợ… sợ chình mình sẽ bị tổn thương!

“Ta bị thương, ngươi đau lòng sao?” Nắm chặt hai tay hắn, Hô Diên Khiên toàn tâm cầu xin hắn.

“Còn không tới phiên ta đau lòng, cẩn thận bị cơ thiếp ngươi thấy lại cười ngươi.” Mộc Nghị tuyên không có trực tiếp trả lời y, trong giọng nói mơ hồ mang theo một chút ghen tuông.

“Cơ thiếp? Ta không có cơ thiếp a.” Hô Diên Khiên quái lạ nhìn hắn.

Y quả thật có thân mật với vài nữ tử, nhưng trong tộc bọn họ thân mật không nhất định phải thành thân, hơn nữa trước đây nhìn thấy đau khổ của mẫu thân, y đã sớm quyết định kiếp này chỉ cưới một Yên thị, Tuyên là người duy nhất y yêu, đương nhiên là người y chọn làm Yên thị.

Đột nhiên, Hô Diên Khiên suy nghĩ cẩn thận lại, hóa ra Tuyên chính là để tâm đến việc này…

Thảo nào luôn không vui với hắn, té ra luôn nghĩ rằng hắn thê thiếp thành đàn!

“Ngươi lại gạt ta.” Mộc Nghị tuyên không tin. Hô Diên Khiên cũng gần ba mươi, lại là Thiền Vu, làm sao có khả năng không có cơ thiếp.

“Ta lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin, cùng ta quay về đại mạc nhìn là được.”

“Mơ đi, ta sẽ không cùng đi với ngươi.” Hừ lạnh mộ tiếng, hắn sẽ không tin tưởng người này.

“Tuyên, ngươi muốn như thế nào mới đáp ứng ta?”

“Trừ phi mặt trời mọc phía tây.”

Cuối cùng, sự việc lại trở về điểm ban đầu, Tuyên thà chết cũng không chịu đáp ứng y, Hô Diên Khiên bất đắc dĩ không thể làm khác hơn bụm lấy vết thương ly khai.

ủ rũ trở lại hành quán, Hô Diên Khiên vừa vào cửa đã rót trà, mặc kệ là nóng hay lạnh liền đem uống vào, trong lòng phiền não làm hắn đứng ngồi không yên.

“Đại vương, đầu của ngưới!” Bồ nô vừa vào cửa, thấy vết thương trên đầu y, lập tức gào khóc kêu to.

“Không được kêu, ta đau đầu.”Đỡ cái trán, y không vui nói.

Vốn tưởng dùng khổ nhục kế, Tuyên sẽ mềm lòng, không ngờ vẫn không có tác dụng.

“Thế nào, bị Tuyên đệ quăng trúng a?” Tiếng cười trầm thấp từ phía ngoài vang lên, một vị hoàng y công tử phong thái hiên ngang phe phẩy chiết phiến(2) tiến vào.

“Hoàng thượng!” Kinh hô một tiếng, hắn cuống quít đứng dậy hành lễ.

“Thiền Vu mau mau trị thương đi, trẫm cũng không muốn Thiền Vu ở kinh thành gặp chuyện không may.” Mộc Nghị Sâm cố nén cười, ngồi lên ghế Bồ nô đem tới.

Theo ám vệ bên người Tuyên biết được chuyện khôi hài phát sinh ở Tuyên vương phủ, hắn liền sang đây xem. Tuyên đệ nhìn có vẻ ôn hòa, kỳ thực cũng có chủ kiến, xem ra Hô Diên Khiên muốn nắm được tâm Tuyên đệ, cũng phải hao tốn nhiều công sức.

Vì chính mình cũng có ái nhân đồng giới, nên đối với chuyện đệ đệ nhà mình cùng một nam nhân mến nhau, Mộc Nghị Sâm cũng không phản đối, quan trọng là lưỡng tình tương duyệt. Chỉ là đánh giá hai người trước mắt, một người lỗ mãng, một người mạnh miệng, quả thật là khó khăn.

“Tiểu thương không có việc gì, chỉ là Tuyên nhất định không chịu đáp ứng việc hôn nhân, làm ta đau đầu không ngớt.” Khuôn mặt tuấn tú hé ra vẻ đau khổ, Hô Diên Khiên bất đắc dĩ hướng Mộc Nghị Sâm kể khổ.

“Trẫm không giúp được ngươi, việc này phải được Tuyên đệ đồng ý, trẫm không thể ép buộc hắn cùng ngươi thành thân a.”Mộc Nghị Sâm thu hồi chiết phiến, gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Hoàng thượng nói đúng, việc này chính là để ta tự giải quyết.”Y gật đầu đồng ý, nếu chỉ cần đơn giản thành thân, y chỉ cần trói hắn bắt trở về, nhưng y không chỉ muốn người của Tuyên, còn muốn tâm của hắn.

“Nhiều ngày như vậy, ngươi cũng không có cách làm Tuyên đệ động tâm, trẫm hoài nghi ngươi có phải là người uy chấn đại mạc không ai địch nỗi Hô Diên Khiên không nữa.” Mộc Nghị Sâm chế nhạo nói.

“Hoàng thượng nói óc ta sao?” Sắc mặt Hô Diên Khiên hơi trầm xuống.

“Trẫm là muốn giúp ngươi.” Hắn lắc đầu.

Nhìn thấy Hô Diên Khiên trên chiến trường khôn khéo như vậy, gặp Tuyên đệ liền choáng váng, cứ thẳng thắng như vậy, cũng không biết quanh co một chút. “Ngươi còn nhớ rõ mục đích ngươi vào kinh không?”

“Đương nhiên là hòa thân.”

“Bây giờ trẫm chỉ hôn đại công chúa Anh Lạc cho ngươi…”

“Chậm đã, ngươi muốn chia rẽ ta với Tuyên?”

“Nghe ta nói hết đã!” Mộc Nghị Sâm không vui trừng mắt.

“…”

“Trẫm chỉ mượn danh nghĩa chỉ hôn đại công chúa cho ngươi, nếu Tuyên đệ có phản ứng, trẫm đương nhiên sẽ thành toàn cho các ngươi, nếu như Tuyên đệ vẫn thờ ơ như vậy, chứng minh hắn đối với ngươi vô tâm, Thiền Vu vẫn là cưới đại công chúa trở về đi.” Hoàng thượng cũng đã tính toán kỹ lưỡng.

Bất luận kết quả như thế nào, cũng có thể thiết lập quan hệ thông gia với dân tộc Hung nô, duy trì hòa bình hai nước, bách tính an cư lạc nghiệp, đây là lo lắng mà vua một nước phải nghĩ đến.

“Hoàng thượng, ngươi tột cùng là giúp ta hay hãm hại ta a?” Nghe ra mánh khóe trong đó, Hô Diên Khiên hồ nghi hỏi.

“Đây là một canh bạc, chỉ là ngươi có muốn đánh hay không thôi.” Mộc Nghị Sâm cười bí hiểm.

“Hảo, ta cá.” Lo lắng trong chốc lát, Hô Diên Khiên liền cắn răng đáp ứng.

Y không tin Tuyên không có chút cảm giác nào đối với y, mấy ngày nay y đã ăn không ít vị đắng, cũng nên cho Tuyên nếm thử tư vị chua xót, muốn hắn triệt để hiểu rõ lòng mình!

Ba ngày sau.

Mộc Nghị Tuyên ngày thường nhàn nhã dạo chơi lúc này lại đang buồn bực trong lòng đi tới đi lui trong vương phủ, tất cả người hầu đều đứng một bên không dám nói lời nào.

“Cái tên Hô Diên Khiên kia chết nơi nào?” Đứng bên cạnh ao, nhìn đàn cá chép an nhàn bơi lội, hắn cắn răng mắng.

Đã vài ngày không thấy tên kia, giống như thiếu thiếu gì đó, mỗi sáng tỉnh dậy luôn thấy trống rỗng trong lòng.

Hắn không muốn thừa nhận mình nhớ Hô Diên Khiên, nhưng sự thực chứng minh hắn quên không được tên kia, thậm chí lúc nào cũng nhớ đến y.

“Vương gia, không tốt, không tốt.” Tổng quản thở không ra hơi vội vã chạy đến bên hắn.

“Chuyện gì mà kinh hãi thế?” Khuôn mặt tuấn tú xạm đen nhìn về phía tổng quản, trong lòng có bao nhiêu phiền não liền phát tiết ra.

“Vương gia, đội ngũ hòa thân của Thiền Vu ba ngày nữa rời đi rồi, hiện tại trên đường lớn có rất nhiều người bàn đến.” Không kịp lau đi mồ hôi trên trán, tổng quản nơm nớp lo sợ trả lời.

“Cái gì, ngươi lập lại lần nữa?!” Mộc Nghị Tuyên nghe vậy, cơn giận dữ lập tức bùng lên, pha lẫn ghen tuông trong đó, làm trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.

“Hoàng thượng vừa hạ chỉ, đem đại công chúa Anh Lạc chỉ hôn cho Thiền Vu, ba ngày sau sẽ tiễn đội ngũ hòa thân xuất phát.” Tổng quản lui nhanh một bước, run rẫy trả lời.

“Hô Diên Khiên, tên đại phiến tử này!” Mộc Nghị Tuyên cực kỳ nỗi giận gầm lên.

Trước đó không lâu dây dưa với hắn không tha, bất quá vừa qua hai, ba ngày liền thay đổi lòng dạ, không đến tìm hắn không nói, cư nhiên còn muốn cùng Anh Lạc thành thân!

Lẽ nào trước đây Hô Diên Khiên nói đều là hoa ngôn xảo ngữ? Từ đầu đến cuối đều đùa giỡn tình cảm hắn?

Không, sẽ không, nếu như vậy, y căn bản không cần đối tốt với hắn như vậy, lúc nguy hiểm cũng không mạo hiểm sinh mạng mà cứu hắn!

Càng nghĩ, càng mạnh mẽ dặm nát cây cỏ dưới chân, Mộc Nghị Tuyên tìm không ra đầu mối, tức giận đến mức giơ chân.

“Vương gia, ngài có muốn…” Tổng quản dè dặt xin chỉ thị.

“Muốn cái gì, y thành thân liên quan gì ta, đồ tồi có mới nới cũ.” Nhịn không được nói tục một câu, Mộc Nghị Tuyên vung tay áo, trừng mắt nhìn tổng quản.

“Nô tài, nô tài chỉ muốn hỏi có cần đưa quà sang?” Tổng quản đem hết dũng cảm nói hết câu.

“Hừ, ngươi tự lo liệu.” Hừ lạnh một tiếng, Mộc Nghị Tuyên xoay người đi.

Hô Diên Khiên, ngươi dám vô tình vô nghĩa, hắn rõ là có mắt như mù, mới coi trọng một tên đại phôi đản!

Trong lúc vô tình, hắn biểu lộ ra vẻ mặt thật lòng, đều bị Hô Diên Khiên trốn trên nóc nhà nhìn thấy cả.

“Ta biết, trong lòng ngươi nhất định có ta.” Lộ ra tiếu ý, y xoay người ly khai vương phủ.

Ba ngày sau.

Kinh thành phi thường náo nhiệt, đại công chúa cùng với ngoại tộc hòa thân, hoàng thượng còn đích thân tới đưa tiễn, dân chúng trong thành đổ ra đường lớn, chen lấn muốn nhìn thấy đội ngũ hòa thân rầm rộ.

Thế nhưng Hô Diên Khiên thân là diễn viên chính cưỡi trên con ngựa cao to cũng không thèm liếc mắt đến đội ngũ xa hoa phía sau, lo lắng nhìn xa xa xung quanh, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

“Thiền Vu, xem như trận đặt cược này ngươi thua.” Nhìn Hô Diên Khiên, Mộc Nghị Sâm ngồi trên loan giá mỉm cười nói.

“Chưa tới phút cuối, bản Thiền Vu sẽ không chịu thua.” Hô Diên Khiên vừa nói, đôi mắt chim ưng vứa quét sang bốn phía.

Tại Tuyên vương phủ thấy Tuyên có phản ứng bất thường, y liền khẳng định trong lòng Tuyên có y. Chỉ là hôm nay sắp đến giờ lành đội ngũ hòa thân xuất phát, nhưng trước sau không hề thấy bóng dáng Mộc Nghị Tuyên, Hô Diên Khiên không chịu được lo lắng.

Lẽ nào Tuyên nghĩ là thật, nỗi giận không cần y nữa?

Ngay lúc Hô Diên Khiên nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, khó có thể tiếp tục ngồi yên, Bồ nô được phái đi tìm hiểu tin tức vội vã chạy tới, trong miệng hô lớn, “Đại vương, đại vương! Việc lớn không tốt!”

“Cái gì không tốt?Có phải Tuyên xảy ra chuyện gì? Nói mau a!” Y lập tức nắm lấy vạt áo Bồ nô ép hỏi.

“Đại vương, việc lớn không tốt, đại vương…Tuyên, Tuyên vương hắn…” Bồ nô có chút ấp úng.

“Hắn làm sao? Ngươi nói mau a!”

“Hắn, hắn muốn nạp thiếp! Đội ngũ đón dâu cũng đã đến Tuyên vương phủ!” Sau cùng Bồ nô cũng lớn tiếng nói ra tin tức nghe được.

“Cái gì?!” Hô Diên Khiên kinh ngạc hô to, sau đó chuyển sang Mộc nghị Sâm đang cười có chút xảo quyệt, “Hoàng thượng, đây là sao?”

Y không tin Tuyên nạp thiếp, hắn thân là hoàng huynh lại không biết!

“Cái này…Tuyên vương nạp thiếp, trẫm cũng không có lí do gì ngăn cản, không phải sao?” Mộc Nghị Sâm lắc tay, biểu hiện hắn cũng không còn cách nào.

“…ngươi!” Hô Diên Khiên tức giận nghiến răng, nhưng bây giờ không phải lúc tranh cãi, y tuyệt đối không cho phép Tuyên cưới nữ nhân khác!

Hừ một tiếng, y kẹp bụng ngựa, phóng đi như bay, không thèm để ý đội ngũ hòa thân phía sau.

Thiền Vu đột ngột thúc ngựa rời đi làm cả đoàn người náo loạn, Mộc Nghị Sâm thờ ơ nhìn theo bóng dáng Hô Diên Khiên chạy đi.

Mộc Nghị Sâm đã sớm dự định tới tình huống phát sinh này, tự trọng Tuyên đệ từ trước đến nay rất lớn, loại sự tình cướp rể này hắn tuyệt đối không làm được, với cá tính của hắn giận dỗi đòi nạp thiếp trái lại là bình thường.

Nguyên do ngày hôm trước lễ bộ trình lên công văn Tuyên vương nạp thiếp cậu lập tức phê duyệt chính là muốn xem được trò hay hôm nay.

Nếu không có một liều dược mãnh liệt, hai người này làm thế nào thông suốt được?

Mộc Nghị Sâm đắc ý mỉm cười. Ngoại trừ quan viên lễ bộ, không ai biết trong xa giá của công chúa hôm nay một người cũng không có. Hắn còn đang chờ Hô Diên Khiên đem cô dâu tới.

Trong lòng Hô Diên Khiên nóng như lửa đốt, hận không thể mọc ra một đôi cánh bay đến trước mặt Mộc Nghị Tuyên.

Khi hắn hổn hển chạy tới Tuyên phủ, liền đụng phải tổng quản đang muốn xuất môn.

“Tránh ra!” Không nói hai lời liền nắm lấy ống tay áo của tồng quản đẩy hắn sang một bên, lao vào bên trong,còn chưa đi được phân nữa, đã nghe bên trong truyền đến tiếng hô lớn “Nhất bái thiên địa”.

Hô Diên Khiên tức giận xông vào, may mà… thời gian Tuyên vương nạp thiếp tiến hành quá gấp gáp, người trong kinh thành quan tâm việc công chúa hòa thân hơn nên tân khách đến đây cũng không nhiều lắm, Hô Diên Khiên dễ dàng xông vào hỉ đường, kéo Mộc Nghị Tuyên một thân hỉ phục đỏ thẫm.

Đột nhiên cánh tay bị một lực đạo thật lớn kẹp chặt, Mộc Nghị Tuyên bực bội ngẩng đầu, định khiển trách, không ngờ người trước mắt lại là Hô Diên Khiên!

Gương mặt trắng nõn dần chuyển sang xanh, lập tức dùng sức gạt tay hắn ra, “Ngươi tới làm gì?”

Y không phải muốn cùng Anh Lạc thành thân, cùng đội ngũ đón dâu xuất phát rồi sao?

“Vì sao phải nạp thiếp?” Hô Diên Khiên vươn cánh tay dài, đem hắn kéo vào lòng, lạnh lùng ép hỏi.

Mộc Nghị Tuyên cố gắng thoát khỏi kiếm chế của y, ngoài cười nhưng tâm không cười nói : “Hô Diên Thiền Vu có quyền lấy vợ, lẽ nào không cho phép bổn vương nạp thiếp?”

Hô Diên Khiên có gan thành thân, vì sao hắn không thể nạp thiếp, hắn không chỉ nạp thiếp, còn muốn làm cùng một ngày với y, cho y tức chết là tốt nhất!

“Hôm nay là đại hỉ của ngươi, không đi bồi tân nương, lại chạy đến quý phủ của bổn vương náo loạn, cẩn thận hoàng huynh bắt ngươi.” Nói xong, xoay người rời đi.

“Hô Diên Khiên ta đời này sẽ không lấy người khác, chỉ có thể cùng ngươi thành thân.”Thấy hắn muốn đi, Hô Diên Khiên bước lên một bước, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, một mực đem hắn khóa vào trong ngực.

“Nói bậy, mau buông tay.”

“Không buông, đánh chết cũng không buông.” Thấy hắn liên tục giãy dụa, Hô Diên Khiên rốt cục thừa nhận, “Căn bản là không có công chúa gì ở đây, là hoàng huynh ngươi cá với ta, muốn đánh cuộc ngươi có tâm ý với ta hay không.”

“Cái gì! Ngươi đem ta ra đánh cược!” Nghe thấy chính mịnh bị gạt, hắn đánh một quyền vào bụng dưới Hô Diên Khiên, Mộc Nghị Tuyên nỗi cơn thịnh nộ trừng mắt.

“Ngươi thực nặng tay!” Kêu một tiếng đau đớn, Hô Diên Khiên cuối cùng buông hắn ra.

“Ngươi nhiều lần trêu đùa ta, ta không giết ngươi là khách khí lắm rồi.” Mộc Nghị Tuyên oán hận dặm chân.

“Tuyên, nếu ngươi thực sự không muốn thấy mặt ta, ta lập tức trở về đại mạc.” Thấy hắn vô tình như vậy, Hô Diên Khiên trên mặt phủ kín một tầng sương lạnh, quyết tâm nói.

“Ngươi muốn đi đâu thì đi, liên quan gì ta.”

“Dù thế nào đi nữa ngươi cũng không muốn ta, ta sẽ trở về lập mười phòng, tám phòng thê thiếp, sang năm liền sinh vài tiểu tử béo tròn, chờ thêm vài năm cho bọn hắn gọi ngươi là thúc thúc.”

“Ngươi…ngươi dám!” Khí giận lập tức bùng nổ, Mộc Nghị Tuyên xông lên xách lỗ tai Hô Diên Khiên rống to.

Tân khách bốn phía vì hai người bọn hắn kịch liệt tranh cãi đã rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn hai người, nàng kia bị tổng quản mang đến làm tân nương cũng bị lôi xuống phía dưới.

“Vì sao không dám? Nếu ngươi dám thành thân, ta sẽ liền làm như vậy.” Lúc này Hô Diên Khiên cũng không thèm đếm xỉa đến gì khác, rống to.

“Ngươi…ngươi…”Mộc Nghị Tuyên đùng đùng tức giận, nhưng lại không dám thừa nhận tình cảm chân chính trong lòng.

“Sao ngươi không nói thật? Ngươi không muốn thấy ta cùng người khác thành thân, ngươi thích ta, phải không?” Hô Diên Khiên nắm lấy bờ vai hắn, muốn nghe chính miệng hắn nói ra.

“Ta…”

“Tuyên, ngươi thích ta phải không?” Hô Diên Khiên ép hỏi.

Nhìn thấy con ngươi sâu sắc của người này, Mộc Nghị Tuyên mới nhớ ra lúc trước mình gặp rủi ro, Hô Diên Khiên đã giúp đỡ mình như thế nào. Ngoại trừ hoàng huynh cùng mẫu hậu, cho tới bây giờ không có ai tốt với hắn như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn cuối cùng mềm lòng gật đầu, thừa nhận tình cảm của chính mình.

Hô Diên Khiên vui mừng hô to một tiếng, ôm hôn hắn, nhưng Mộc Nghị Tuyên tránh được, trừng mắt cảnh cáo, “Sau này không được gạt ta, bằng không ta sẽ thiến ngươi, cho ngươi cả đời làm nô lệ của ta.”

Hô Diên Khiên lừa hắn cũng xuất phát từ thiện ý, hơn nữa cũng là vì hắn, những điều này hắn đều biết, nếu tiếp tục gây nhau cũng không được gì, nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng phải nói rõ điều này.

“Yên tâm, ta thề nếu còn lừa ngươi liền bị thiên lôi đánh xuống…”

“Không được nói chuyện không may.” Mộc Nghị Tuyên vội vã che miệng y, không cho y tiếp tục nói.

Cười hì hì, Hô Diên Khiên liếm lên lòng bàn tay hắn một cái, mặt hắn đỏ đến mang tai lập tức thu tay về.

“Không đứng đắn!” Hắn thầm mắng.

“Tuyên, ta phát hiện thân thể ngươi thành thật hơn miệng của ngươi a.” Lúc này, bàn tay to đã không biết từ bao giờ thăm nhập vào trong áo hắn, làm da thịt hắn dâng lên từng đợt run rẫy, môi y liếm mút tai hắn, kéo dần xuống sau gáy.

“Ngươi…ngươi lần nào cũng vậy…” Thân thể mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý Hô Diên Khiên mún làm gì thì làm.

“Tuyên, ta thật lòng thích ngươi.” Thổ lộ ái ngữ, y một bên vuốt ve tình nhân đang bất mãn, một bên cúi xuống ôm lấy người hướng tân phòng đã được chuẩn bị sẵng đi vào.

Suốt đêm, tiếng rên rỉ cùng thở dốc không ngừng vang lên trong phòng, tổng quản không yên lòng bèn đến cửa phòng nghe ngóng một chút liền chịu không nỗi bụm tai hoảng hốt chạy đi.

Tương lai mấy chục năm sau, lưỡng quốc hòa bình không có chiến sự, dân chúng an cư lạc nghiệp, thường xuyên nhắc tới chuyện tình của Tuyên vương cùng Hô Diên Thiền Vu.

Đầu mùa xuân, một đôi bích nhân sóng vai đứng trên thảo nguyên, gió lạnh thổi bay ống tay áo hai người.

Mười ngón tay tương giao thân thiết, giống như thời gian bọn họ mỗi ngày cùng nhau trải qua…

-Toàn văn hoàn-

*(1) đại phiến tử : đại lừa gạt, trùm lừa a ^o^!

*(2) chiết phiến : quạt xếp