Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 19: Cha vợ xem con rể



Nếu nói mẹ vợ xem con rể càng xem càng vui mừng, vậy cha vợ xem con rể đó là càng nhìn càng không vừa mắt.

Ba Hạ biểu tình âm dương quái khí tự nhiên không tránh được đôi mắt của Tống An Thần, anh bất động thanh sắc, chờ ba Hạ ngồi xuống sau đó mới ngồi xuống sô pha bên cạnh ông, từ trong đống quà tặng kia lấy ra bình Mao Đài cùng với chai rượu vang đỏ tám mươi hai năm, cười nói: “Nghe Tình Tình nói bác trai thích uống rượu, cho nên cháu mang theo một bình Mao Đài cùng một chai rượu vang đỏ đến đây, không biết bác trai có thích hay không.”

Hạ Chi Tình nghe xong nhịn không được trợn trắng mắt, cô khi nào nói cho anh lời này, trước khi đến đây bọn họ đều đem trọng tâm đặt trên người mẹ Tô, cho rằng thu phục được mẹ Tô liền thu phục được hết thảy, không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, có điều anh cũng coi như chó ngáp phải ruồi, ba cô quả đích thực thích uống rượu.

Quả nhiên, nghe được Mao Đài cùng với rượu vang đỏ, hai mắt ba Hạ đồng thời sáng một chút.

Ba Hạ bình sinh có hai sở thích lớn nhất, một là chơi cờ, hai là thích uống chút rượu. Sau khi về hưu, mỗi ngày ông cũng đến công viên đánh cờ, quay về lại mua vài món ăn kèm với ly rượu, cảm thấy cuộc đời rất vui vẻ.

Nếu nói chơi cờ cùng uống rượu là hai sở thích cơ bản của ba Hạ thì mẹ Tô chính là "trái tim" của ông.

Tuy rằng chơi cờ và uống rượu là hai điều ba Hạ kiên trì làm nhưng mẹ Tô mới là trung tâm trong cuộc đời của ông cho nên chút dụ hoặc này cũng không thể làm ba Hạ mất đi lý trí, trong lòng ông rõ một sự thật —— thằng nhóc trước mắt này không chỉ muốn lấy đi áo bông nhỏ ông vất vả dưỡng dục hai mươi mấy năm mà còn làm vợ của ông luôn treo trên miệng.

Nghĩ đến đây, ba Hạ liền khó chịu, ông gian nan đem ánh mắt dời khỏi bình rượu đặt trên bàn, mặt không cảm xúc gật gật đầu nói: “Ừm, có tâm, đặt ở nơi đó đi.”

Nhìn đến tình cảnh này Hạ Chi Tình thiếu chút nữa trợn tròn mắt, phải biết rằng ở Hạ gia, ba Hạ trước nay đều là lấy mẹ Tô làm trung tâm, chỉ cần là mẹ Tô thích, ba Hạ nhất định vô điều kiện hai tay hai chân tán thành, cho nên lần này nhìn thấy ba Hạ vậy mà làm trái ý của mẹ Tô, Hạ Chi Tình kinh ngạc không thôi.

Hạ Chi Tình quay đầu khẩn trương mà nhìn Tống An Thần, sợ anh nói ra cái gì không đáng tin cậy, lúc trước, bọn họ diễn thử rất nhiều lần, chỉ là nội dung đều là nhằm vào như thế nào để tránh được hoả nhãn kim tinh của mẹ Tô, không có màn nào ứng phó đối với ba Hạ.

Vì tránh cho xảy ra sai lầm, cô quyết định chủ động ra tay, cô chạy đi lên ôm lấy cánh tay ba Hạ, làm nũng nói: “Ba, khi nào có thể ăn cơm, con thật là đói quá đi.”

Hạ Chi Tình muốn dùng chiêu làm nũng này dời đi lực chú ý của ba Hạ, nhưng mà hết thảy cũng chả làm được cái mẹ gì, hiển nhiên cô đã quên mất ba Hạ là người ăn cứng mà không ăn mềm.

Quả nhiên, chỉ thấy ba Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua con gái đang dính ở trên người mình, mở miệng nói: “Đồ ăn đang nấu, con trước đem vali lên phòng đi, một lát liền có thể ăn cơm.”

“Vâng, vậy được rồi, An Thần anh giúp em đem vali đi lên đi.” Không có cách nào đánh lừa ba Hạ, vậy đành phải mang Tống An Thần rời khỏi hiện trường vụ án, phòng cô ở lầu ba, cho nên cô đưa ra ý kiến kêu Tống An Thần giúp cô xách vali, đó là việc hợp tình hợp lý.

Phải biết rằng con gái bằng cha, chút diễn xiếc này của cô tất nhiên không tránh được hoả nhãn kim tinh của ba Hạ, ông bất động thanh sắc liếc mắt lên trên lầu một cái, bình tĩnh nói: “Chút chuyện nhỏ này kêu Chi Sơ giúp con là được, nó hiện tại đang ở trong phòng nó.”

Nghe được tên Hạ Chi Sơ, lửa giận tích tụ hơn một tháng trong lòng Hạ Chi Tình “Tạch” một tiếng liền bùng nổ.

Lúc này không báo thù, đợi tới khi nào?

Lý trí của Hạ Chi Tình khi nghe được tên Hạ Chi Sơ một khắc kia đã bị chó ăn, cô ném vali xuống, biến thân thành chim nhỏ phẫn nộ, như tên lửa phóng lên lầu ba chạy đến phòng Hạ Chi Sơ, đem Tống An Thần hoàn toàn ném tại sau đầu.

Nhìn Hạ Chi Tình bỏ mình mà đi, Tống An Thần bất đắc dĩ đỡ trán.

Nhóc con, chút trò này cũng dám không biết xấu hổ chơi ở trước mặt ông? Ba Hạ nhìn bóng dáng con gái hừng hực chạy, khóe mắt hiện lên một tia đắc ý.

Ông ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn gạo, muốn cùng ông chơi, vẫn còn non lắm, quả là gừng càng già càng cay!

Ba Hạ quay đầu lại nhìn mẹ Tô mở miệng nói: “Tiểu Ninh, thịt bò kho đang được om trong nồi, bà giúp tôi xem lửa.”

Mẹ Tô sửng sốt một chút, gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tiểu Ninh là tên của mẹ Tô. Hai người kết hôn đã hai mươi chín năm, mẹ Tô theo sự thay đổi tuổi tác mà xưng hô khác nhau với ba Hạ, nhưng bà vẫn luôn là "Tiểu Ninh" của ba Hạ.

Mẹ Tô tính cách tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng hai người kết hôn nhiều năm như vậy, bà chưa từng ở trước mặt người ngoài mà làm mất mặt ba Hạ, có lẽ đây là nguyên nhân duy nhất làm ba Hạ mê mẩn mẹ Tô cả đời.

19-【2】

Cái gọi là người tốt không đến, người đến không tốt, hiển nhiên ba Hạ thuộc về người sau.

Tống An Thần có chút mất tự nhiên ngồi ở trên sô pha, nhưng trên mặt còn xem như gợn sóng bất kinh.

Ba Hạ thu hồi tầm mắt trên người mẹ Tô, nhìn thoáng qua Tống An Thần đang ngồi ở trên sô pha, cầm lấy ấm trà rót cho anh một ly.

Tống An Thần lập tức dùng hai tay nâng ly trà tỏ lòng biết ơn.

Ba Hạ nhìn thấy chi tiết nhỏ này, biểu tình trên mặt cũng tốt hơn một chút, từ trước đến giờ biểu hiện của nhóc con này khá là đáng nể, nhưng đây đều là những kỹ năng bề ngoài, chỉ cần ngươi vận dụng một chút suy nghĩ, ai cũng có thể làm được.

Ba Hạ uống một ngụm trà, ném ra câu hỏi thứ nhất: “Tống tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tống An Thần buông chén trà, không hề áp lực tiếp nhận câu hỏi này: “Hai mươi sáu ạ.”

“Vậy là ngang tuổi bánh bao nhà chúng ta?” Ba Hạ trong lúc vô ý tiết lộ biệt danh của con gái.

Tống An Thần sửng sốt một chút mới hiểu được bánh bao đây là chỉ Hạ Chi Tình, không khỏi nhớ tới đến bây giờ cô vẫn như xưa khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một chút trẻ con, khóe miệng hơi nhấp nhấp, gật đầu, “Đúng vậy, bác trai.”

“Từ xưa nam nữ có khác, đàn ông ba mươi không tính là trễ, nhưng với phụ nữ phải chịu đựng áp lực của dư luận xã hội, ta không hy vọng bánh bao nhà ta tới ba mươi tuổi rồi còn phải bôn ba đi xem mắt các thứ.”

Dịch đơn giản lại ý tứ của ba Hạ chính là: hai mươi sáu tuổi đối với một người đàn ông mà nói còn rất trẻ tuổi, còn có thể chơi thêm nhiều năm, nhưng đối với một người phụ nữa mà nói thì đây là thời cơ để tìm đối tượng kết hôn, nếu cậu là thật lòng đem bánh bao nhà chúng ta là đối tượng kết hôn, vậy thì vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu cậu muốn chơi một chút, vậy có thể cút đi bao xa liền cút đi.

Tống An Thần cũng là nhân tinh, ba Hạ nói chuyện như thế sao anh lại nghe không hiểu được, anh nhìn ba Hạ, nghiêm túc nói: "Bác trai, cháu rất nghiêm túc, mặc kệ là đối với phần cảm tình này hay là đối với Tình Tình cháu đều rất nghiêm túc. Cháu hy vọng khi cháu và Tình Tình ở bên nhau, có thể được sự đồng ý của mọi người bao gồm cả bác trai và bác gái, hai người hảo hảo ở bên nhau đến khi thời cơ thích hợp liền tiến vào hôn nhân, cùng nhau tạo ra đời sau, cùng nhau chiếu cố cha mẹ hai bên."

Những lời này Tống An Thần nói ra một chút đều không lãng mạn, nhưng rất chân thành rất giản dị, mẹ Tô ở trong phòng bếp lộ ra cái đầu nghe lén, khi nghe được những lời này hốc mắt lập tức liền đỏ.

Năm đó, cha mẹ bà phản đối bà cùng ba Hạ ở bên nhau, nhà bà là thư hương thế gia giai cấp trung sản, mà ba Hạ năm đó là giai cấp vô sản nghèo đến thanh bạch rõ ràng, hai người có thể nói môn không đăng hộ không đối. Nhưng cuối cùng là ba Hạ một câu làm bà kiên định bất di mà lựa chọn ba Hạ.

Ông nói, “Tiểu Ninh, tôi là người thô thiển, sẽ không nói lời dễ nghe, nhưng tôi muốn cùng em ở bên nhau, xây dựng một mái ấm của chúng ta, sinh mấy đứa trẻ xinh đẹp giống em, tôi không dám bảo đảm đời này tôi sẽ trở thành kẻ có tiền, nhưng tôi dám cam đoan, đời này tuyệt không sẽ làm em bị đói, không làm em phải chịu một tia ủy khuất nào.”

Sau đó bà cùng ba Hạ trải qua đủ loại trắc trở đi tới cùng nhau, kết hôn hai mươi chín năm, ba Hạ quả thực làm được lời ông hứa hẹn —— chưa bao giờ làm bà chịu một tia ủy khuất.

Sau khi hai người kết hôn, mặc kệ ngày gió to mưa lớn, ba Hạ mỗi ngày dùng một chiếc xe đạp chở bà đi làm đón bà tan làm, việc nhà đều là ba Hạ lo, khi bà mang thai chỉ cần giờ phút nào muốn ăn cái gì ông sẽ nghĩ đủ mọi cách đem tới trước mặt bà, sau khi sinh con xong, trừ lúc phải cho con bú sữa, những chuyện khác như tắm rữa cho con,...đều là ba Hạ lo hết từ trên xuống dưới. Sinh con lần đầu bà béo hai mươi cân, mà ba Hạ lại gầy không dưới hai mươi cân.

Mẹ Tô nhớ tới những chuyện trước kia, nội tâm vạn phần cảm khái, mới vừa lau đi chút nước mắt ở khóe mắt liền nghe được chồng mình mở miệng.

“Vậy Tống tiên sinh thích bánh bao nhà chúng ta ở điểm gì? Không phải ta xem thường con của mình, mà là ta có thể tự mình hiểu lấy, Tống tiên sinh nhân tài thân gia, hoàn toàn có thể tìm được cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn, hơn nữa bánh bao nhà ta cũng không thông minh.” Ba Hạ nghĩ đến muốn mình đem áo bông nhỏ vất vả nuôi dưỡng hai mươi mấy năm chắp tay cho người ta, trong lòng giống như bác nông dân vất vả trồng cải trắng lại bị heo cuỗm đi mất như vậy thật khó chịu.

Tống An Thần lông mày hơi nhíu, vấn đề này rõ ràng chính là cái bẫy.

Nếu anh nói với ông thừa nhận rằng Hạ Chi Tình không đủ xinh đẹp không đủ trẻ trung không đủ thông minh vậy anh chính là đồ ngu, không có cha mẹ nào sẽ thật sự thích nghe người khác hạ thấp đi con của mình, thà là bọn họ hạ thấp thì không thành vấn đề nhưng lại không thích nghe được người khác nói con của họ không tốt.

Nếu anh che lại lương tâm nói Hạ Chi Tình thật xinh đẹp thật thông minh, giả dối như vậy, đừng nói đối phương không tin, chính anh cũng ngượng ngùng nói ra.

Trước khi tới đây Hạ Chi Tình trăm dặn vạn dò anh phải cẩn thận mẹ Tô gian trá xảo quyệt, đối với người trung hậu thành thật như ba Hạ tùy tiện ứng phó một chút là được, anh nhìn đại lão gia một mét tám mấy trước mắt, trong lòng nhịn không được phun tào, trung hậu thành thật cái rắm, rõ ràng đây chính là sói đội lốt cừu!

Đôi mắt anh không dấu vết hướng phòng bếp liếc mắt một cái, thấy cái đầu lộ ra kia, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: “Vậy bác trai thì sao, bác trai thích bác gái điểm gì?”

Ba Hạ không nghĩ tới Tống An Thần sẽ đem bóng cao su đá trở về, nhân lúc ông không chuẩn bị tâm lý mà bị thắng một nước cờ, một khuôn mặt già lập tức đỏ bừng.