Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 12: Là con rể An Thần đó sao?



Ở Hạ gia, ăn mềm không ăn cứng chính là mẹ Tô, ăn cứng mà không ăn mềm chính là ba Hạ, mềm cứng không ăn chính là Nhân Chi Sơ, còn lại người kia mềm cứng đều ăn chính là Hạ Chi Tình.

Hạ Chi Sơ chế nhạo cô là con sâu không có cá tính, Hạ Chi Tình cảm thấy mình rất là tuấn kiệt.

Gặp cứng hoá mềm, gặp mềm càng mềm hơn, cái trước làm cô toàn thân mà lui, cái sau lại làm mọi người cùng vui, người thức thời như thế không phải là trang tuấn kiệt hay sao?

Khi Hạ Chi Tình "từ giã" ghế điều khiển đã là chuyện mười hai tiếng sau.

Bọn họ kẹt ở trên cầu mười hai tiếng, mà trong mười hai tiếng này cô dường như đem hộp số cùng phanh xe dẫm mạnh.

Cô run run rẩy rẩy mà từ trên ghế điều khiển đi xuống, hai cái đùi đau nhức đến phảng phất không phải của cô, lúc cô thật vất vả dịch đến ghế điều khiển phụ ngồi xuống, lại nhìn đến khóe miệng Tống An Thần hơi hơi nhếch, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn cô.

Đôi mắt anh đảo qua hai chân run rẩy của cô, thanh âm trầm thấp nói: "Mỏi chân lắm sao?"

Cô nước mắt lưng tròng, gật đầu như giã tỏi, "Vừa mỏi vừa đau."

Mắt phượng anh hơi nhíu, cười lạnh một tiếng: "Đáng đời!"

"......" Đối với mấy người không biết ái tình là gì, lại xem đến số nợ 50 vạn cùng với nhiệm vụ tiếp theo ở Tết kia cô quyết định nhịn.

Kia ai ai ai nói, nhịn người chỗ không thể nhịn mới có thể làm được chuyện mà người không thể làm.

Tống An Thần nhìn đồng hồ lại nâng lên mí mắt liếc cô một cái, dùng giọng điệu thường thường nói: "Cô còn có ba tiếng năm mươi phút nghỉ ngơi, tới giờ liền đổi cô lái tiếp."

"...... Chỉ là vừa rồi vì kẹt xe mà tôi lái tới mười hai tiếng rồi." Tối hôm qua bọn họ thương lượng xong, dọc đường đi hai người cách bốn tiếng sẽ thay phiên lái xe, chỉ là bởi vì kẹt xe mười hai tiếng ở trên cầu Thanh Long nên hai chân cô dường như bị phế đi, bốn tiếng sau làm gì đủ thời gian cho cô nghỉ ngơi.

Anh nhàn nhạt nói: "Đó là vấn đề của cô."

Cô giận, "Sao lại là vấn đề của tôi? Đều không phải tôi nguyện ý kẹt xe!"

Anh nhìn cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, "Không phải vấn đề của cô? Muốn tôi lấy video ra xem lại một lần nữa không?"

Giọng cô như tiếng ruồi muỗi kêu: "...... Không cần."

Anh lại nhìn thoáng qua đồng hồ, "Cô còn có ba tiếng bốn mươi phút."

"......" A! A! A! Hạ Chi Tình cảm thấy lòng mình bị ăn một đao máu tươi đầm đìa!

Sao số cô lại khổ quá vậy, gặp toàn mấy kẻ bên ngoài đẹp trai bên trong máu lạnh như vậy! Một Nhân Chi Sơ là đủ rồi, hiện tại còn tới thêm một tên Tống Kim Nhứ, còn có để cho người ta sống không?!

Hạ Chi Tình bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng bị cô quên mất, "Đúng rồi, buổi sáng hôm nay anh làm sao đi vào phòng tôi?"

Tống An Thần nhấp miệng nói, "Đương nhiên là đi vào thôi."

Cô trợn trắng mắt: "Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết anh là đi vào, tôi hỏi chính là anh như thế nào mở cửa phòng tôi, tôi nhớ rõ ràng tối hôm qua đã khoá cửa rồi mà."

Anh quay đầu đi, không nhìn cô, "Cô không khóa cửa."

Cô chém đinh chặt sắt: "Sao có thể! Tôi nhớ rõ ràng là đã khóa!"

Anh thong thả ung dung mà liếc cô một cái: "Bằng không cô nói tôi là như thế nào đi vào? Cô sẽ không lại nghĩ tôi trộm chìa khoá phòng cô đi?"

"...... Tôi không có nói như vậy." Tuy rằng cô nghĩ như vậy nhưng đối phương lại đúng lý hợp tình chủ động nói ra khiến cô lại có chút không xác định.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, một bộ dáng chính nhân quân tử thần thánh không thể xâm phạm: "Tốt nhất không có, phải biết rằng Nữ Oa năm đó vá trời chứ không có vá não."

"......" Anh lại quanh co lòng vòng mà châm chọc cô não bị vá quá nhiều.

Tống An Thần không nói chuyện nữa, dẫm xuống bộ hộp số chuyển động đầu xe rời đi khu thu phí, lại lần nữa lái xe lên cao tốc, Hạ Chi Tình nhéo nhéo nắm tay, cuối cùng vẫn là lựa chọn "Khi cứng thì mềm" mà nhịn đi, nhắm mắt lại mau chóng giành giật từng giây ngủ bù.

Tuy rằng một bụng oán khí nhưng Hạ Chi Tình vẫn là như thường phát huy việc ngủ của cô, không đến mười lăm phút liền nặng nề mà ngủ rồi.

Tống An Thần quay đầu liếc mắt một cái miệng khẽ nhếch, Hạ Chi Tình ngủ đến không màng hình tượng, bất đắc dĩ mà lắc đầu bật cười, duỗi tay tắt nhạc đi.

Nhớ tới vừa rồi cô giương nanh múa vuốt, bộ dáng muốn giận lại không dám giận, anh nhịn không được nhếch môi, tuy rằng biết "khó xử" cô như vậy sẽ làm cô sinh ra cảm giác bất mãn đối với chính mình, chỉ là anh vẫn nhịn không được mà làm, cô không biết rằng bộ dạng khi cô phẫn nộ hệt như thỏ con, làm người ta rất dễ sinh ra ý niệm "bắt nạt".

Hơn nữa, nha đầu này bởi vì ngủ nướng mà hỏng việc đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, Tống An Thần nhớ tới nhiều năm trước chuyện mình ở trong mưa run rẩy chờ đợi người nào đó ba tiếng mà cuối cùng bị nhiễm phong hàn, không nhịn được có chút nghiến răng nghiến lợi, cho nên giáo huấn người nào đó một chút là điều cần thiết.

12-【2】

Tuy rằng biết cô ngủ một giấc là trời đánh cũng không dậy nhưng lúc đóng lại cửa xe Tống An Thần vẫn rất cẩn thận nhẹ nhàng không ra tiếng động.

Anh lấy thảm lông ghế ở sau ghế lại đây, nhẹ nhàng đắp trên người cô.

Làm xong này hết thảy, anh không có lập tức quay về ghế điều khiển, anh cúi đầu nhìn mặt cô.

Lông mày lá liễu cong cong, lông mi thật dày, cái mũi cao cao, miệng nhỏ đỏ thắm, làn da trắng nõn, dù cô không phải đỉnh cấp mỹ nữ nhưng lại trông dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt biết cười kia khi cười lên cong thành hình trăng non làm người không thể dời đi tầm mắt.

Hai người gần đến như vậy, hơi thở anh nhẹ nhàng phất qua trên mặt cô, cô vô ý thức mà duỗi tay gãi gãi mặt, rì rà rì rầm mà nói mớ, "An Thần......"

Anh giật mình, ôn nhu như nước tràn ngập trong mắt, anh hơi hơi cúi người xuống, ở trên trán cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Tuy rằng không biết cô mơ thấy cái gì, chỉ là đối với việc bản thân xuất hiện ở trong mơ của cô vẫn làm anh nhịn không được gợi lên khóe miệng. Vào lúc anh chuẩn bị quay lại ghế điều khiển thì di động của cô vừa lúc reo lên.

《You still do that to me》của Chirs Cagle đã reo một lần mà cô vẫn không có thức dậy, có điều người gọi điện thoại dường như không bắt máy liền chết không bỏ qua, điện thoại lại lần nữa reo lên.

Tống An Thần duỗi tay đem điện thoại trong túi áo khoác của cô lấy ra, thấy ở trên màn hình hiện lên bốn chữ "Mẫu thân đại nhân" thì hơi giật mình một chút, tiện đà mắt phượng khẽ nhếch, khóe miệng nở ra một nụ cười xấu xa liền nhấn nút nghe.

Tống An Thần còn chưa kịp mở miệng, giọng nói to của mẹ Tô đã xuyên thấu qua di động truyền tới, "Bảo bối khuê nữ a, các con hiện tại đến nơi nào rồi?"

Nếu giờ phút này là Hạ Chi Tình nghe điện thoại, cô tất nhiên sẽ nhịn không được mà trợn trắng mắt, bởi vì trước khi cô xác nhận muốn mang bạn trai về nhà, mẹ Tô đều kêu cô là bánh bao xá xíu, theo như mẹ Tô nói là: Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, cô đã hai mươi sáu tuổi vậy mà lại không thể mang về con rể, sinh cô không bằng sinh cái bánh bao xá xíu.

Tống An Thần nhìn thoáng qua Hạ Chi Tình đang ngủ ngon, mở cửa xe đi ra, "Xin chào bác gái, chúng con hiện tại đang ở thành phố X, đại khái còn khoảng bốn tiếng nữa là có thể tới, Tình Tình cô ấy bây giờ đang ngủ, bác gái có chuyện gì gấp muốn gặp cô ấy sao?"

Nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe, mẹ Tô yên lặng một lát, có điều rất nhanh phản ứng lại, kinh hỉ vạn phần mà kêu lên: "Là con rể An Thần đó sao?"

Khi nghe được hai chữ "Con rể", Tống An Thần quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính thấy khuôn mặt thấp thoáng của Hạ Chi Tình, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Bác gái, là con, An Thần."

"Con rể An Thần a, ta đã sớm muốn cùng con gọi điện để bồi chút cảm tình, chỉ là cái bánh bao xá xíu kia của ta...... À là bảo bối khuê nữ kia của ta không muốn đem phương thức liên hệ của con cho ta, hại chúng ta thẳng đến hôm nay mới có thể nói chuyện được." Mẹ Tô tóm được cơ hội kể tội Hạ Chi Tình.

Mẹ Tô quả thật muốn số điện thoại cùng QQ của Tống An Thần nên hỏi Hạ Chi Tình nhưng Hạ Chi Tình kiên quyết cự tuyệt. Hai người kia cô đều hold không được, cô không thể tin tưởng nếu bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu sẽ khiến nhân sinh của cô mang đến bao nhiêu bi ai, cho nên vô luận mẹ Tô vừa đấm vừa xoa như thế nào, cô cũng đều lấy khoảng cách an toàn núi cao hoàng đế xa để cổ vũ cho chính mình, kiên quyết cự tuyệt mẹ Tô.

"Bác gái bây giờ có tiện không, ghi lại số điện thoại của con một chút, 136xxxxxxxx."

"Rất tiện rất tiện, 136......" mẹ Tô một bên lặp lại số điện thoại, một bên chỉ huy ba Hạ đứng bên cạnh đem số điện thoại nhớ kỹ.

"Con rể An Thần, con thích ăn gì? Ta nói bác trai đi mua đồ về nấu cho con ăn." Ba Hạ đứng ở một bên nghe được vợ mình muốn ông đi mua đồ ăn nấu cơm cho đứa con trai khác ăn không khỏi trong lòng dâng lên một vị chua.

"Bác gái ngài không cần quá phiền toái, con khẩu vị gì đều được, không kén ăn."

"Không phiền toái không phiền toái, chúng ta đây liền nấu đồ ăn chờ các con cùng nhau trở về ăn cơm trưa." mẹ Tô vui vẻ đến không khép miệng được.

Cúp điện thoại, mẹ Tô lại kêu ba Hạ mau chóng ra chợ mua chút thịt cùng đồ ăn trở về, ba Hạ lẩm nhẩm lầm nhầm có chút không vui, mẹ Tô mày đẹp khẽ nhếch, "Còn lề mề cái gì? Không mau đi, nhanh lên, con rể cùng bánh bao xá xíu sắp đến rồi, ông muốn con rể tôi bị đói hả?!"

Ba Hạ lão nghe lời này lại không vui, cái gì con rể con rể, con gái còn chưa có gả chồng đâu, nếu như bị những người khác nghe được không biết sẽ khua môi múa mép như thế nào đâu.

Ba Hạ lão trong lòng có một đống lớn không vui, chỉ là nhìn mẹ Tô mày liễu dựng ngược, đôi tay chống nạnh bộ dáng Tây Thi đậu hủ, cả khu chấn động, tất cả bất mãn đều nuốt trở lại bụng.

Từ phòng bếp cầm giỏ rau ra tới, ba Hạ nhìn mẹ Tô đã ăn mặc chỉnh tề không nhịn được ánh mắt sáng ngời, "Mình muốn cùng tôi đi chợ mua thức ăn sao?"

Mẹ Tô lắc đầu, "Một hồi sắp phải thấy con rể, tôi muốn đi đến tiệm uốn tóc một chút."

Nghe vậy, sắc mặt ba Hạ có chút khó coi, có chút âm dương quái khí nói: "Hiện tại mới bảy giờ, tiệm uốn tóc nào mở cửa sớm như vậy."

Mẹ Tô "A" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng a, vậy tôi phải nhanh đi đắp mặt nạ lát nữa lại đi làm tóc."

Sắc mặt ba Hạ càng khó nhìn, kết hôn nhiều năm như vậy không thấy được bà ấy tích cực trang điểm vì mình như vậy, duy nhất một lần tích cực như vậy cư nhiên là vì một người đàn ông khác, tuy rằng người đàn ông kia là con rể tương lai của mình nhưng vẫn là làm ba Hạ trong lòng cảm thấy khó chịu.

Kết quả là, tuy rằng còn chưa có nhìn thấy Tống An Thần nhưng ba Hạ trong lòng đã sinh ra tâm lý mâu thuẫn đối với con rể tương lai này. Người này còn chưa có tới đâu mà đã đem hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời ông đều câu đi rồi, hừ.

Ba Hạ trong lòng thực khó chịu, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tống An Thần ngồi trở lại trong xe hắt xì một cái, cũng không biết rằng chính mình trong lúc vô tình đã mạc danh mà đắc tội cha vợ tương lai.

Ô hô! Thương thay!