Đản Sinh Vương Phi

Chương 5: Minh phủ



Thị vệ trưởng vì Diêm Vô Xá tìm một chiếc xe ngựa, đầu tiên là sợ thương thế trên người hắn chuyển biến xấu, thứ hai là sợ Phi Nhi tiểu thư không quen cưỡi ngựa, hơn nữa mỹ nhan của nàng nếu cứ lộ liễu công khai mà trở về Minh Thành như vậy sẽ gây chú ý không nhỏ. Diêm Vô Xá phong lưu đa tình mọi người đều biết, cho dù chỉ có thị thiếp, nhưng trong Vương phủ số lượng cũng không nhỏ a!

Minh Vương tuy rằng lạnh lùng vô tình, còn là thật tâm thu tiểu thư làm nữ nhi, những người khác sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế mà đối xử tử tế với tiểu thư, đưa nàng đi như vậy chẳng khác nào hủy nàng!

Hắn không muốn Phi Nhi trở thành cái bia cho mọi người ngắm bắn a!

Trên xe, Phi Nhi ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Diêm Vô Xá, đầu nhỏ rúc vào vòm ngực rộng lớn, tìm vị trí thoải mái nhất dựa vào rồi liêm diêm đôi mắt, ngủ say, mà Diêm Vô Xá bởi vì tối hôm qua thiếu ngủ nghiêm trọng, cả đêm đều “trằn trọc”, nên cũng dựa vào bên cạnh xe ngủ say. Một bàn tay của Phi Nhi vòng sau lưng áo của hắn, tay kia vốn là đặt trên ngực của hắn, nhưng do ngủ mê, xe ngựa dằn xốc một hồi, tay bé nhỏ rơi trên đùi của hắn.

Đường xa dằn dằn xốc xốc vừa vặn trở thành khúc hát ru, hai người trong xe dựa sát vào nhau, nhìn qua chính là như thế hài hòa, như thế ấm áp, bất luận kẻ nào cũng không muốn đánh thức bọn họ. Mãi cho đến tận cửa Minh phủ, bên trong vẫn không phát ra thanh âm gì.

Thị vệ trưởng đi đến phía trước xe ngựa, hướng bên trong nhẹ giọng hỏi:

“Vương, đã đến.”

“Ách…… Ân!”

Bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp của Diêm Vô Xá, Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai Phi Nhi, tiểu tử kia tựa hồ còn đang say mộng đẹp, không có một chút động tĩnh.

“Ngao Minh, tiến vào, giúp ta một chút.”

“Vâng, vương!”

Màn xe nhấc lên, đập vào tầm mắt của thị vệ trưởng là hai thân ảnh đang dán sát vào nhau, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên bàn tay nhỏ bé đang vòng qua eo của Diêm Vô Xá.

“…… Vương.”

Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào bàn tay trắng nỏn, không biết là nên khóc hay nên cười, bất đắc dĩ nói: “Nàng thích ôm ta.”

“……”

Diêm Vô Xá cẩn thận, nhẹ nhàng gở bàn tay nhỏ nhắn đang ôm trụ lấy hắn ra, nâng tiểu gia hỏa đang ngủ mê mệt như một con mèo lười lên, đặt vào tay thị vệ trưởng. Đang muốn đứng dậy, mới phát hiện do ngồi cùng một tư thế trong một thời gian khá dài, khiến cho hai chân hắn chết lặng, cánh tay đau nhức.

Hơi xoa xoa hai chân, duỗi thân, xả xả cánh tay, nhưng chỉ mới dùng lực một chút đã động đến vết thương trên ngực, đau đến hắn nhăn lại ngũ quan, lại nhớ tới yêu nữ kia ngược đãi hắn thế nào, không khỏi mắng nhỏ: “ Nữ nhân chết tiệt! Cừu này không báo phi quân tử!”

Diêm Vô Xá chui ra khỏi xe ngựa, Phi Nhi đã muốn tỉnh lại, đang đứng ở bên cạnh thị vệ trưởng dụi dụi mắt. Thoáng nhìn thấy Diêm Vô Xá đi ra, thân ảnh kiều nhỏ lập tức tiến lên từng bước, chu miệng lên: “Đa Duy, buồn ngủ quá!”

“…… Đi vào trước đi.”

Nghe không hiểu lời của nàng, Diêm Vô Xá đành phải nắm tay nàng đi vào Minh phủ.

……

“Gia, người đã trở lại!”

“Gia, ta rất nhớ người!”

“Gia, ta cũng tốt nhớ người, mỗi đêm đều ngủ không được.”

“Gia, nàng là ai!”

Một đám nữ nhân yểu điệu thướt tha, trang điểm kỹ lưỡng, oanh oanh yến yến đang xấn tới, muốn nhào vào lòng hắn thì lại phát hiện ra Phi Nhi đang lẽo đẽo bên cạnh hắn. Nhất thời, toàn bộ tầm mắt đều dừng ở trên người Phi Nhi, khinh miệt, phẫn nộ, ghen tị, ánh mắt đối địch nếu có thể giết người thì quả thực có thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Phi Nhi sợ tới mức vội vàng núp ở phía sau Diêm Vô Xá, hai bàn tay nhỏ bé vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, tầm mắt khủng hoảng nhìn đám nữ nhân trước mắt như đang biến thành hung thần ác sát. Nàng không biết các nàng, lại chưa từng nói chuyện với họ, sao các nàng lại nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, nàng rất sợ a!

Cảm giác được thân hình của nàng đang run lên, Diêm Vô Xá bỗng dưng nheo lại đôi mắt, đám nữ nhân kia lập tức cúi hạ tầm mắt, không dám tiếp tục trừng nàng.

Diêm Vô Xá đem Phi Nhi kéo đến trước mặt, tuyên bố thân phận của nàng: “Nàng là nữ nhi của bổn vương, Diêm Phi Nhi, về sau nếu để bổn vương phát hiện ai khi dễ nàng, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha thứ. Nhẹ thì đuổi ra khỏi Diêm phủ, nặng thì lấy quân lệnh xử lý!”

Ngữ khí thực trầm, thực bình tĩnh, nhưng lại rất hữu dụng, các nữ nhân đều gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng trộm nhìn về phía Phi Nhi, chính là đã không còn biểu tình phức tạp như vừa rồi.

Chỉ cần biết rằng nàng không phải đến để chia sẻ Vương gia, kia hết thảy đều không quan trọng.

“Cái gì nữ nhi? Nữ nhi của ai…… Trời ạ!”

Một phu nhân cao quí từ trong đại sảnh đi ra, tầm mắt khi nhìn thấy thân ảnh của Phi Nhi lập tức kinh ngạc mở lớn miệng, hai mắt trợn lên, vội vàng đi tới, ánh mắt quét qua người nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lại trở lên trên, sau đó vây quanh nàng trước sau đánh giá một phen, mới trở lại trước mặt Diêm Vô Xá. (>.

Hai tròng mắt tỏa sáng, miệng cong lên một cười vui sướng, hai tay thật cẩn thận cầm lấy cánh tay của Phi Nhi, hỏi: “Xá nhi, nàng là ai sinh? Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.”

Đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của Diêm gia a, trọng yếu phi thường. (quan trọng, đặc biệt vô cùng)

Nhìn thấy nương thích nàng như thế, Diêm Vô Xá mới nhẹ nhàng thở ra, liền ngay cả thị vệ trưởng bên cạnh trong lòng cũng dều cởi bỏ tảng đá đang đè nặng, tâm tính của lão phu nhân không phải người thường có thể hiểu được. (há há, sao nghe vui thế này???)

“Ách…… Đương nhiên là con sinh.”

“Ta biết là ngươi sinh, nhưng nương của nàng là ai a? Như thế nào lại không mang theo nàng cùng trở về, để nàng một mình bên ngoài, ngươi không đau lòng, nương đau lòng.”

“Nàng không có nương!”

Diêm Vô Xá thật đúng là không dám nói nàng là từ trong trứng « nở » ra, nếu là nương hỏi trứng kia là ai sinh, thì hắn nên nói như thế nào?

“Nha, đứa nhỏ đáng thương!”

Lão phu nhân lập tức thể hiện biểu tình bi ai, nhăn lại mi, đem Phi Nhi ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tiểu đầu của nàng.

Phía sau, lão tổng quản tiến lên từng bước, cung kính nói: “Vương, bệ hạ tới, ở Tuyệt Sắc phường chờ người đã lâu.”

“Nha, ta lập tức đến.”

Diêm Vô Xá lên tiếng, xoay người hướng lão phu nhân nói,“Nương, nàng sẽ không nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta, nương trước mang nàng đi tắm, thay đổi y phục sạch sẽ, tốt nhất là dạy nàng nói chuyện.”

“Nàng không biết nói?”

“…… Không phải! Nàng trước kia lớn lên ở ngoại tộc, cho nên chỉ biết nói ngôn ngữ của ngoại tộc, sẽ không biết nói ngôn ngữ của Minh Quốc.”

“Thì ra là thế.”

Lão phu nhân sáng tỏ, gật gật đầu,“Được rồi, ngươi cứ đi làm việc trước, nơi này giao cho nương.”

“Ân, nàng kêu Phi Nhi.”

Diêm Vô Xá đem tay của Phi Nhi đặt vào lòng bàn tay của lão phu nhân, ngón tay thon dài mang theo cưng chiều vuốt nhẹ lên khuôn mặt tinh xảo,“Ngoan ngoãn nghe lời, phụ thân rất nhanh sẽ trở về.”

Phi Nhi nghe không hiểu, chỉ là nhu thuận cầm lấy bàn tay của lão phu nhân, nhìn chăm chú vào thủy mâu của hắn, trong đôi mắt tròn to, trong suốt của nàng lại lóe ra tia sợ hãi, quang mang, làm cho Diêm Vô Xá cảm thấy chính mình rời đi, bỏ lại nàng dường như là một tội ác tày trời, phi thường áy náy.

“Đến, cùng bà nội lại đây……”

Lão phu nhân cầm tay nàng, vừa đi vừa hòa ái giải thích,“Phụ thân…… Có việc cần làm, chúng ta cùng đi dục phòng tắm rửa, đợi lát nữa sẽ cùng phụ thân cùng nhau dùng bữa, được không?” (dục phòng= phòng tắm)

Bóng người dần dần khuất sau hậu viện, Diêm Vô Xá mới rút về ánh mắt, không để ý đến nhóm thị thiếp, cất bước hướng đến Tuyệt Sắc phường.

Nhóm thị thiếp thấy Vương gia rời đi, một ít người lập tức thu hồi tươi cười, dày thân duỗi người, thu hồi nhiệt tình mới vừa rồi, trở về sương phòng của mình. Lại có một số người tò mò về thân phận nữ nhi mới của Minh Vương, xoay người, hướng về sương phòng của lão phu nhân, muốn nhìn xem một cái coi có hiểu thêm được chút gì không.

Ngay tại khúc ngoặc của hành lang, thị vệ trưởng đuổi theo cước bộ của Diêm Vô Xá, đem một vật nhìn như là trang sức, màu lam, đưa cho hắn, nói: “Đây là vật nhặt được ở nơi trứng vỡ sinh ra tiểu thư Phi Nhi, thuộc hạ đoán rằng hẳn là vật liên quan đến thân thế tiểu thư, hoặc là vật giúp cho tiểu thư có thể trở về nhà, vẫn là trước giao cho vương đi.”

Diêm Vô Xá tiếp nhận vật phẩm, tả hữu cẩn thận quan sát một phen, gật gật đầu: “Ân, trước đừng cho nàng biết.”

” Vâng, vương!”

“Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

“Ân.”

Sau khi thị vệ trưởng rời đi, Diêm Vô Xá lại nhìn xuống vật đang cầm trong tay, quan sát một lần nữa, sau bỏ nó vào trong ống tay áo, rời đi…