Đản Sinh Vương Phi

Chương 47: Tiểu nhân nhi khả ái



Đám người Đạt Y Đồ ngồi trong lều vải của Y tộc chủ, Phi Nhi vẫn như cũ đứng trong áo của hắn, hắn cũng không muốn cho nhiều người thấy Phi Nhi, đặc biệt sau khi hắn mãnh liệt yêu cầu, Phi Nhi đã dùng dược chữa thương khôi phục bộ dạng tuyệt sắc. Nàng như thế, tuyệt đối là một nữ nhân có mị lực.

Ở trong lòng hắn, nàng là người đẹp nhất……

Đạt Y Đồ cùng Y Đồ Minh Vương giải thích rõ ý tưởng, Thánh Tuyết đã biểu lộ rõ ràng gia nhập đồng minh của Đạt Mỗ Tộc, đổi lấy là sự cảm kích của Đạt Y Đồ cùng ánh mắt khen ngợi của Diêm Vô Xá.

“Đề nghị của ngươi ta sẽ suy nghĩ” Y Đồ nặng nề mà thở dài,“Cuồng Hú Tộc còn nợ Y tộc không ít ngân lượng, nếu các ngươi tiêu diệt Cuồng Hú Tộc, Y tộc sẽ phải tự mình buôn bán, vận lương thảo đi Lãnh quốc trực tiếp cùng vương tử giao dịch.”

Phi Nhi kéo kéo áo Diêm Vô Xá, ghé vào lỗ tai hắn nói huyên thuyên một thời gian. Chỉ chốc lát, Diêm Vô Xá gợi lên tươi cười khen ngợi , quay đầu lại hắn ở miệng bé ba một cái.

Diêm Vô Xá giang hai tay, làm cho nàng ngồi ở trong lòng bàn tay chính mình, hơi hơi nắm lại không cho nàng bại lộ. Hắn quay đầu đi, hướng Y Đồ nói: “Nếu các ngươi có thể trường kỳ cung ứng, bổn vương có thể cùng Y tộc đạt thành hợp tác hiệp nghị, ứng trước ngân lượng, lại phái người tới lấy lương thảo, như thế nào?”

Y Đồ hai mắt sáng ngời, đối với đề nghị của hắn cảm thấy phi thường hứng thú, mỉm cười hỏi: “Có thể nói rõ ràng hơn một chút không?”

Diêm Vô Xá gật gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi đem sản lượng lương thảo nói cho bổn vương để bổn vương dự tính. Đến thời điểm thu gặt, bổn vương sẽ để Nguyên Vương đưa ngân lượng tới làm tiền đặt cọc, lại để cho quân đội đến đây chở lương thảo. Các hạ đây chắc cũng biết, quân đội của Minh quốc có hơn mười vạn quân sĩ, hàng năm tiêu phí vô số lương thảo, sinh ý lần này có thể nói là cuồn cuộn không ngừng. Đồng thời, bổn vương cũng sẽ ứng trước tiền đặt cọc, giúp tộc nhân Y tộc đối với hàng hóa của mình càng yên tâm.”

Diêm Vô Xá một bên giải thích điều kiện của Phi Nhi, một bên lay động bắt tay vào chỉ, tiểu tử kia chính là ấy ngón tay hắn làm bàn đu dây, mục tiêu là hoa quả trên bàn mặt bàn.

Thấy nàng đu thật lâu mà vẫn không nhắm trúng mục tiêu, Diêm Vô Xá đành đem nàng đặt ở mặt sau bàn hoa quả, lấy một quả táo ngăn trở bên người nàng, lại lấy con dao bổ thành từng mảnh nhỏ vừa đủ so với nàng. Phi Nhi hai tay ôm miếng táo, ngồi ở trên bàn bắt đầu ăn hoa quả của nàng.

Y Đồ tự hỏi một hồi, hướng Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá gật gật đầu: “Ta đáp ứng, không làm đồng minh của Cuồng Hú Tộc, cùng Minh Quốc hợp tác, bất quá, còn có một điều kiện.”

Diêm Vô Xá hơi nhíu mày: “Cứ nói đừng ngại.”

“Nghe nói Tuyết tộc mỹ nữ vô số, bản tộc trưởng muốn cùng Tuyết tộc kết thân, không biết Thánh Tuyết công chúa hoặc là tỷ muội của ngươi ai nguyện ý muốn gả đến đây?”

Thánh Tuyết hơi hơi nhăn mi, thần sắc khó xử, cúi hạ tầm mắt.

Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá có điểm băn khoăn, chuyện của bọn họ tựa dường như đã liên lụy đến vị nữ anh hùng này.

Một lát sau, Thánh Tuyết nâng mi mắt, gật gật đầu: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu kết thân của ngươi, nhưng người được gả tới tuyệt đối không phải ta.”

“Vì sao?”

“Thánh Tuyết đã ở trước mặt thần linh thề rằng, cả đời không lấy chồng, suốt đời bảo vệ Tuyết tộc.”

“Hảo! Từ nay bản tộc trưởng cùng ngươi sẽ là hảo bằng hữu!” Y Đồ lộ ra một chút hưng phấn,“Về việc liên hôn cùng Tuyết tộc, làm phiền công chúa rồi, bản tộc trưởng hy vọng có thể lấy một nữ nhân thông minh cường hãn giống công chúa.”

“Ta sẽ cố hết sức.”

Hai vị Vương gia đồng thời lộ ra tươi cười vừa lòng, ngay cả Phi Nhi đang cắn quả táo cũng cảm thấy Thánh Tuyết cực kỳ « manly » nha!

Người hầu giúp bọn họ châm đầy chén rượu sữa dê, người người nâng chén uống mừng hợp tác thành công.

Phi Nhi tiến vào trong chén của Diêm Vô Xá, đem số rượu trong chén uống hết nhưng có vẻ không đủ. Bàn tay mềm kéo kéo ống tay áo của Diêm Vô Xá, con ngươi đen rũ xuống nhìn thấy nàng hề hề đáng thương.

Phi Nhi kéo quần áo, lộ ra cái bụng bằng phẳng, vỗ vỗ ý bảo nàng còn rất đói.

Diêm Vô Xá vội vàng kéo quần áo của nàng xuống, xé một cái đùi dê ở bên cạnh, đặt ở cạnh bàn hoa quả: “Đừng nóng vội, còn có rất nhiều.”

“Ân?”

Bên cạnh Đạt Y Đồ nghe thấy lời nói của Diêm Vô Xá , rũ mắt xuống, thấy Phi Nhi bò lên trên đùi dê, đang chuẩn bị “cắn xé”.

Hắn mỉm cười lắc đầu, tiểu nhân nhi này vẫn là thích ăn như vậy. Lấy chủy thủ bên hông ra, cắt khối thịt thành từng mảnh nhỏ, đặt ở trong bát, lại đưa cho Diêm Vô Xá.

“Cám ơn!”

Diêm Vô Xá tiếp nhận chén lớn, vỗ vỗ mông Phi Nhi, trực tiếp đem nàng nâng lên.

Mỗ nữ lật người, lăn trên thịt dê, tử mâu lóe ra ánh mắt tham lam, kéo thịt, nhét vào miệng, măm măm thôi!!

Thánh Tuyết cùng Y Đồ thấy hai nam nhân đều nhìn chăm chú vào cái bát trên mặt bàn, tò mò nhìn động tĩnh bên trong. Chỉ thấy một “bé con tí hon” ngồi ở trong bát, hai tay cầm miếng thịt, hưng phấn mà cắn nuốt, tướng ăn phi thường khó coi.

“Đây là……”

Y đồ kinh ngạc đi tới, nhìn thấy nàng thật nhỏ, đôi mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, đường như không tin vào những gì mình đang thấy.

Thánh Tuyết cũng nhăn mi lại, nàng đúng nữ nhi của Minh Vương, sao nàng có thể trở nên nhỏ như vậy?

“Ách…… Nàng là nữ nhi của bổn vương.”

“Nữ nhi?”

“……”

Đỗ Yến buông cái chén, tới gần nói: “Nàng là dưỡng nữ của Minh Vương, bây giờ chưa “trưởng thành hẳn”, cho nên mới nhỏ như vậy.”

“Thật là một cô gái đáng yêu.” Y Đồ kinh ngạc đánh giá bộ mặt đầy mỡ của bé, vươn ngón tay muốn chạm vào nàng.

Tiểu Phi Nhi vừa thấy động tác của hắn, vội vàng cầm lấy thịt, lui về phía sau vài bước,“vù vù” bay đến trên vai Diêm Vô Xá ngồi đưa lưng về phía hắn, tiếp tục lấp bụng, không cho hắn chạm vào chính mình.

Y Đồ nhìn vào hai phiến cánh trong suốt kia, tò mò hỏi: “Nàng là nhân loại sao?”

“Nói đúng ra, nàng là Thủy Tinh Linh, một chủng tộc tồn tại bên ngoài loài người nhưng lại là sinh vật có ma pháp đặc biệt.” Diêm Vô Xá bắt lấy nàng, làm cho nàng ngồi ở trong lòng bàn tay mình, hiện ra ở trước mặt Y Đồ,“Cũng là nữ nhi mà bổn vương yêu mến nhất.”

“Thật là một chủng tộc thần kỳ, Minh Vương, ngươi thực sự là có phúc khí. Chỉ có điều nhân nhi như vậy thật hiếm có, ngươi phải cẩn thận có kẻ xấu sẽ nổi lên lòng chiếm đoạt đối với nàng.”

“Phàm là thương tổn nàng, Minh Môn quyết không bỏ qua, bổn vương lấy sinh mệnh mình bảo vệ an toàn cho nàng.”

Lời nói này làm rung động mỗi người có mặt ở đây, càng khiến cho Phi Nhi cảm kích trợn to đôi mắt, ném miếng thịt trong tay xuống, hai tay ôm ngón tay của hắn, cọ cọ.

Hảo yêu Đa Duy!

Sau khi dùng qua bữa tối, mọi người dự định ở Y tộc ngủ lại một đêm, Đạt Y Đồ, Diêm Vô Xá, Thánh Tuyết cùng Y Đồ đều ở chủ trong lều nói chuyện phiếm, cùng đề xuất ra ý kiến hợp lý nhất.

Đỗ Yến mang Phi Nhi đi tắm nước lạnh, đem nàng về lều vải, bồi nàng nói chuyện phiếm, chia xẻ nỗi lòng của nàng. Chờ đến khi Diêm Vô Xá đi vào lều vải của Phi Nhi , Đỗ Yến mới rời đi nghỉ ngơi.

Ngay khi Y Đồ nghe thấy Diêm Vô Xá và nữ nhi cùng phòng, liền biết cô bé này có tầm quan trọng trong lòng Minh Vương, tương truyền Minh Vương lãnh khốc vô tình, thị huyết thành tánh, xem ra cũng không hoàn toàn là thật, vấn đề chẳng qua chỉ là đối tượng mà thôi.

Gặp phải người mà mình yêu mến, con người sắt đá cũng sẽ thành cuộn len thôi……