Đản Sinh Vương Phi

Chương 41: Chữa thương



“Trời ạ! Cuồng Hú Tộc châm lửa!”

Đứng ở trên núi, Thiết Oa chỉ vào Cuồng Hú Tộc phía dưới, kinh ngạc thét lên.

Hoàng Bộ Tuấn vẫn mỉm cười như cũ, ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: “Ca ngươi cũng có thể đã chết.”

“Cái gì?!”

Thiết Oa trừng lớn ánh mắt, khó có thể tin nhìn hắn.

“Đây là kết quả nằm trong dự kiến.”

“Vậy vì sao ngươi còn muốn ca ta đi nghênh chiến Minh Vương, chẳng phải là chịu chết sao?”

“Ha ha, Đạt Mỗ Tộc không cho ngươi tham gia tuyển phi, nếu ngươi trở thành tộc trưởng Cuồng Hú Tộc, không phải có thể cùng Đạt Y Đồ cùng ngồi cùng ăn sao? Huống chi, lấy tính cách của Đạt Y Đồ mà nói, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, tộc nhân của ngươi có lẽ sẽ không hề hấn gì.”

“Này……”

“Bớt lo lắng một chút đi!”

Hoàng Bộ Tuấn vỗ vỗ bả vai của nàng, tà ác tươi cười, nhìn hỏa diễm nổi lên bốn phía Cuồng Hú Tộc.

Mỗi lần lại đây mua lương thảo, Thiết Hú đều nhập lương thảo từ những tộc khác với giá thấp, bán lại cho hắn với giá cao, đứng giữa thu lợi, còn tưởng rằng hắn không biết. Nhiều năm như vậy, Thiết Hú tính toàn chi li, muốn lấy vải thưa mà che mắt thánh, tuy hắn đều biết, nhưng vì nguồn lương thảo phong phú, dồi dào không thể tìm được từ nơi khác mà hắn phải nhắm mắt cho qua, ăn nói khép nép với Thiết Hú.

Lúc này, hắn là cố ý mượn tay Minh Vương, trừ bỏ tên không đem hắn để vào mắt này!

Nếu để Thiết Oa tiếp nhận chức vị tộc trởng, giá lương thảo đương nhiên sẽ thấp rất nhiều, thậm chí để cho Cuồng Hú Tộc vì hắn bán mạng.

Về phần bé con kia……

Nhìn thái độ khẩn trương, quan tâm lo lắng của Minh vương đối với nàng thì cũng đủ biết liên hôn kia chỉ là giả, mà Tiêu Diêu Vương này, lấy danh nghĩa giao tình hữu hảo giữa hai nước đồng minh, hỏi nữ đế muốn nàng làm Vương phi,thì có gì khó khăn?

Ha ha…… thật chờ mong ngày cùng bé con mắt tím gặp lại……

……

“Ách……”

Giữa lều vải, một giọt dược chữa thương được đổ lên miệng vết thương, dâng lên một trận sương mù màu trắng. một tay Phi Nhi nắm chặt tay Đỗ Yến, một tay xiết chặt chăn trên giường, trên trán toát ra một trận mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai tròng mắt gắt gao nhắm lại, cố nén thống khổ kịch liệt, môi dưới đều cắn nát.

Đỗ Yến nhăn mi lại, vươn tay kia đặt ở bên môi Phi Nhi: “Phi Nhi, cắn ta đi, là ta làm muội bị thương.”

Mi mắt khẽ nhấc lên, cánh môi run run, nhẹ lắc đầu.

Đỗ Yến thấy môi nàng đã huyết nhục mơ hồ, cầm lấy một cái khăn sạch sẽ đi đến bên cạnh, gấp thành hình tam giác thật dày, mở cánh môi nàng ra, cho nàng cắn lấy.

Rất nhanh, khăn mặt nhiễm một tầng màu đỏ, làm tâm của mọi người đều đau đớn.

Một lát sau, sương khói trên miệng vết thươg dần dần biến mất, âm thanh khép lại cũng dừng lại, Phi Nhi nặng nề thở ra. Yên Chi vội vàng đưa qua một chén nước, Phi Nhi một hơi uống hết, khăn mặt đắp trên người cũng khô hết, hơi nước trong đó đã bị nàng hấp thu toàn bộ.

“Yến nhi, đi lấy nước đến, từng ấy không đủ dùng.”

Yên Chi để toàn toàn bộ khăn tay đã khô bỏ vào thùng gỗ, lại lấy một cái khăn ướt khác khoát lên trên người Phi Nhi.

“Hảo!”

Đỗ Yến vội vàng chạy đi.

Yên Chi nhăn mi lại, nhìn vết thương chằn chịt khắp người nàng, phẫn nộ hỏi: “Bọn họ rốt cuộc đã bao nhiêu ngày chưa cho muội nước uống?”

Phi Nhi suy yếu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một ngày sau kể từ ngày bị bắt đi, họ vẫn không cho ta chạm vào nước. Suốt ngày lại cứ đột đuốc, như muốn nướng chín ta.”

“Đáng giận! Bọn họ quả thực muốn giết chết muội.”

“Kỳ thật là ta dùng thủy công kích trước, bọn họ là sợ lại xảy ra bất trắc gì đi.”

“Như thế nào? Bọn họ đã làm gì muội?”

Yên Chi có dự cảm xấu.

“Cái kia…… Quên tên.”

Phi Nhi chớp chớpđôi mắt, thật đúng là nhớ không nổi hắn tên gọi là gì.

“…… Hắn đối với muội thế nào?”

“Hắn…… Hôn ta, còn sờ……”

“Hắn là ai vậy!”

“……”

Hai nữ nhân đồng thời nhìn về phía cửa lều, thân ảnh cao lớn cất bước mà vào.

Mày kiếm trói chặt, nổi giận đùng đùng. Trường bào xám trắng có vết máu loang lổ, trên khuôn mặt tuấn tú cũng dính hai vết máu, bộ dáng phong trần mệt mỏi.

“Nói! Hắn là ai ?”

Diêm Vô Xá đi đến bên giường, ngữ khí tuy nhẹ, nhưng sát khí ngạo nghễ, làm cho người ta nghe được mao cốt tủng nhiên.

Yên Chi vội vàng nhường vị trí, kích động chỉ chỉ ra bên ngoài: “Minh Vương, này, này giao cho ngươi, ta đi giúp Yến nhi lấy nước.”

Nhanh như chớp chạy khỏi lều vải, rời khỏi nam nhân khủng bố này.

Diêm Vô Xá ngồi ở vị trí của Yên Chi, cầm lấy Thủy Tinh giáp bên cạnh, nhìn khuôn mẳ Phi Nhi : “Vì sao không dùng nó để chữa trị vết thương trên mặt?”

“Không cần! Ta…… Ta tình nguyện lưu chúng nó lại, cũng không cần nếm thử cái loại đau này.”

“Được rồi.”

Diêm Vô Xá thu Thủy Tinh giáp,“Phi Nhi còn chưa nói, cái người khinh bạc con là ai?”

“Chính là người lần trước hôn ta.”

“Cái gì Tuấn?”

Phi Nhi bậc ngón tay cái, hưng phấn mà nói: “Đúng! Là hắn! Đa Duy trí nhớ thật tốt!”

“Là trí nhớ của con kém!”

“……”

“Ta sẽ tìm ra hắn!”

Khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười lạnh, hắn nhất định phải chặt bỏ hai tay của nam nhân này, vì Phi Nhi báo thù!

Chỉ chốc lát, Đỗ Yến cầm một chậu nước đi vào lều vải, nhìn thấy Diêm Vô Xá trở về, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Cầm lấy khăn mặt bên cạnh đặt vào thùng gỗ, thấm ướt nó.

Xoay người lại, đối Diêm Vô Xá nói: “Nơi này giao cho Diêm thúc thúc.”

“Được? Yên Chi đâu?”

“Nàng nói, nàng nói có việc, cáo từ trước.”

“……”

“Hoặc là ta đến cũng biết……”

“Ta ở đây, ngươi đi nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

Trong chớp mắt, Đỗ Yến cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Diêm Vô Xá đem rèm lều vải buông xuống, xắn ống tay áo ên, bắt đầu đem khăn mặt thấm ướt đắp lên trên người Phi Nhi, đổi những cái đã khô xuống. Mỗi lúc lấy một cái khăn mặt ra, thoáng nhìn dấu vết khô héo kia, tâm liền đau đớn.

Phi Nhi nhìn động tác thật cẩn thận của hắn, thì mỉm cười ngọt ngào: “Đa Duy yên tâm, hiện tại ta đã không đau.”

“Ân.”

“Đừng như vậy, nào,cười một cái.”

“……”

“Ngươi rõ ràng lừa dối ta, cười so với khóc còn khó coi hơn.”

“……”

“đừng nhíu mày……”

Duỗi hai tay ra, nhu nhu mi tâm, sau đó tiếp tục trò đùa dai, “Khóe miệng …a, phải mở rộng ra thế này này……hai má nhếch lên…… Giống quái thú, ha ha ha!”

“Con!”

Diêm Vô Xá kéo tay nàng xuống,“Đừng náo loạn, chạy vội trở về đây, Đa Duy mệt chết đi.”

“Tốt lắm a! Chúng ta cùng nhau ngủ.”

“……”

Phi Nhi chống đỡ thân thể đứng dậy, đem khăn mặt trên người toàn bộ kéo xuống, nàng gần như đã khôi phục, nhưng muốn tất cả vết thương lập tức hoàn toàn khép lại là không có khả năng, cần có thời gian, làn da mới có thể chậm rãi biến trở về nguyên dạng.

Hai tay bắt đầu cởi bỏ đai lưng Diêm Vô Xá, con ngươi đen nhìn chăm chú vào gương mặt hưng phấn kia, tùy ý để nàng cởi bỏ quần áo chính mình.

Vừa kéo đai lưng ra, xẹt qua một trận tro bụi, bàn tay mềm huy huy, mặt nhăn mày nhíu. Trang phục nhiều tro bụi như vậy, phỏng chừng Đa Duy phóng ngựa rất nhanh trở về.

Cởi bỏ quần áo dơ bẩn, hai tay đi vào quần lót, Phi Nhi hơi nhíu mày, do dự, muốn thoát hay không a.

“Không cần!”

Diêm Vô Xá bỏ lại hai chữ, thân thể cao lớn trực tiếp nắm xuống bên cạnh nàng, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt nàng, nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Hì hì……”

Phi Nhi giảo hoạt le lưỡi, ở trong vòng tay ôm ấp rộng lớn cọ cọ, hương vị hô hấp quen thuộc, cảm thụ được cái ôm ấm áp, cùng Đa Duy đi gặp Chu công chơi cờ……