Đản Sinh Vương Phi

Chương 16: Nguy hiểm rình rập



Sau bữa tối, Diêm Vô Xá đi tới phòng bên cạnh để cùng nữ đế thương lượng hành trình ngày mai. Một mình Phi Nhi ở lại trong phòng, nàng lấy từ trong bao quần áo của Diêm Vô Xá ra một bộ quần áo cũ.

Đầu tiên cắt một miếng vải từ bộ trang phục, ướm ướm lên người rồi sau đó nhân danh Diêm Vô Xá hỏi xin tiểu nhị kim chỉ, đơn giản theo đường nối tách ra một miếng nhỏ ở ngực.

Dọc theo đường may ở ngực làm hai dải vải, để có thể khống chế lớn nhỏ. Một sợi dây từ lưng vắt qua cổ để khó bị rơi. Sau đó lại bỏ bớt ba miếng vải để còn lại hình tam giác, mỗi góc đính một sợi dây liền biến thành một cái khố chữ “T”. (nói dài thế nhưng túm lại là PN đang làm bikini đấy ^^)

Còn may là lúc ở Tinh Linh giới nàng đã xem muội muội làm bài thủ công nên cũng như đã học một lần. Hiện tại rốt cục có cơ hội đem ra áp dụng .

Sau khi mặc vào bộ quần áo lót làm kiểu thủ công, nàng vỗ vỗ cánh, hoàn toàn không có gây trở ngạicho vận động phía sau lưng. Phi Nhi nở một nụ cười hài lòng.

Đa Duy không thích nàng không mặc quần áo, còn hiện tại có mặc rồi? Hì hì, chỉ là hơi hơi thiếu vải mà thôi. Nàng muốn phi hành nên cũng không thể mặc quần áo, bằng không thì vỗ cánh như thế nào!

Đúng lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, bóng hình cao lớn bê chậu gỗ đi tới, tiện tay đóng cửa lại. Ánh mắt đảo qua thoáng nhìn trên mặt đất đầy mảnh vải vụn vương vãi bừa bộn mà mày kiếm nhăn lại.

Ánh mắt ngước lên lại nhìn thấy trên thân thể trắng nõn “Treo” hai miếng vải, nhìn lên cao hơn.

Thì ra để lộ cánh tay, lộ eo nhỏ, lộ bắp đùi, ngay cả ngọc đồn mê người nhất cũng đều lộ ra hết, nói thế này mà cũng coi như có mặc quần áo hay sao?

“Đa Duy, như vậy có được không?” Phi Nhi vẫn còn đắc ý xoay người một vòng tròn để Diêm Vô Xá thưởng thức “Kiệt tác” của nàng.

Diêm Vô Xá vội vàng để chậu gỗ xuống, cầm lấy áo choàng khoác lên trên người nàng mà nói không vui: “Mặc thế này mà con không lạnh sao?”

“Không lạnh, con quen chịu lạnh.”

“. . . cũng không được! Vạn nhất có người đi vào thì làm thế nào?”

Phi Nhi giơ cặp Thủy Tinh lên mà lắc lắc rồi mỉm cười nói: “Con sẽ nhỏ đi, khiến hắn cho là mình bị hoa mắt!”

Diêm Vô Xá cầm lấy cặp Thủy Tinh mà dò hỏi: “Cái thứ này làm thế nào mà khiến cho con nhỏ đi?”

“Dạ!” Ngón tay điểm một cái lên cặp, ra sức nhấn một cái “Khi cái đó cặp trên đầu của con thế này thì con sẽ nhỏ đi. Cặp cho những người khác thì không có gì. Mỗi một Thủy Tinh Linh đều có một thứ riêng mang thuộc tính Thủy Tinh Giáp, nó phải nghe theo mệnh lệnh của người có được Thủy Tinh Giáp.”

“. . . Nó sẽ không rơi chứ? Nhìn qua rất giống như đồ chơi.”

“Không đâu, cái cặp này rất xiết chặt, không ấn ở hai đầu là không mở được.”

“Được rồi, vật này để về sau Đa Duy bảo quản, chỉ khi có ta cho phép thì con mới có thể mang nó, hiểu không?”

Phi Nhi nheo đôi mắt nghi hoặc nhìn Đa Duy. Ánh mắt nghi kỵ đó làm Diêm Vô Xá hoàn toàn thân mất tự nhiên.

“. . . Ta chỉ là . . Chỉ là không muốn đột nhiên không thấy con mà thôi. Không có, không có ý tứ gì khác. Hơn nữa, món đồ quan trọng như vậy thì đương nhiên để Đa Duy bảo quản, nhỡ rơi vào trong tay người xấu thì làm sao bây giờ.”

“Nhỡ Đa Duy cũng làm mất Thủy Tinh Giáp, thì con không thể quay về Tinh Linh quốc.”

“Vậy thì đừng trở về.”

“. . . Nhưng, phụ vương. . .”

“Muộn rồi, ngủ đi.” Bàn tay to cầm lấy cái cặp, “tịch thu”, lại ôm lấy Phi Nhi mang đi đến giường không cho nàng có bất cứ cơ hội phản bác nào.

Phi Nhi không thể làm gì khác hơn là chu miệng tủi thân nằm trên giường, thoáng nhìn qua cái cằm cương nghị, nhìn vẻ mặt kiên định của Đa Duy thì hẳn là tạm thời sẽ không đem cặp trả lại cho nàng.

Được rồi, tạm thời cứ để cha cầm trước vậy, ít nhất thì thoạt nhìn là do Đa Duy thật sự sủng ái nàng, hẳn là sẽ không phá hủy cặp của nàng chứ?

Nếu thực sự không thể quay về thì nàng không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này sống nhờ vào Đa Duy, đợi đến sau này Đa Duy lấy vợ sinh con thì bế con hộ Đa Duy vậy.

Hơi thở ấm áp bao bọc lấy Phi Nhi, dần dần làm ấm thân thể rét cóng nên trong lúc không để ý thì cơn buồn ngủ tràn đầy suy nghĩ của Phi Nhi. Nàng cọ cọ đầu vào lồng ngực rộng rãi mà nhắm mắt lại, có chuyện gì thì cũng chờ tỉnh ngủ hãy nói.

Cánh tay bên hông dần dần xiết chặt, bạc môi nhếch lên vui vẻ.

Mỗi một Thủy Tinh Linh cũng chỉ có một Thủy Tinh Giáp của mình, phải nghe theo mệnh lệnh của Thủy Tinh Giáp?

Ha hả, chờ mong!

. . .

Ngày hôm sau, Phi Nhi bị xóc nảy mà tỉnh lại. Nàng mở mắt, ngẩng đầu thì gió lạnh thổi tới ập vào mặt, tóc trên đầu bay loạn hoàn toàn che khuất gương mặt của nàng.

Hai tay vội vàng đưa lên đầu vén tóc sang một bên thì phát hiện đã sớm ở trên đường. Nàng ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Diêm Vô Xá nhìn xuống. Bạc môi hơi mấp máy cho một lời chào hỏi buổi sớm.

Phi Nhi hà tiện để tay lên môi hôn gió cho vương, lại hét lớn với vương: “Chúng ta đi bao xa ? !”

“Đi hơn nửa ngày, bây giờ mặt trời sắp xuống núi.”

“A! Là sao không gọi con tỉnh lại?”

“Nhìn con ngủ say, giúp con mang cặp tóc rồi xuất phát. Con liền ngủ như một chú heo lười.”

“. . .” Phi Nhi khụt khịt rồi quay đầu lại.

Nữ nhân cao ngạo kia đang ngồi cùng một chỗ đằng trước người ám vệ, dựa vào trong ngực hắn ngủ gật. Tại sao hôm nay lại không cần xe ngựa nhỉ?

“Gắng nhịn một lát nữa, khi đến trấn nhỏ phía trước thì có thể nghỉ ngơi .”

“Đa Duy, chúng ta phải đi đâu?”

“Trước hết đi tìm một người bằng hữu của Đa Duy để hỏi tình hình.”

“Có xa không?”

“Không, ngày kia thì đến.”

“. . . Ờ.” Giao thông cổ đại thực sự lạc hậu, đi thăm một vài bằng hữu cũng phải mất vài ngày đi đường.

Phi Nhi biến đổi về dạng người liền nằm ở trên giường mà ngủ say sưa giống như lợn con vậy. Cưỡi ngựa suốt một ngày, mặc dù đã rúc vào trong hang ở vạt áo của Đa Duy nhưng có lẽ không quen, nên ngay cả không gian hoạt động đều không có.

Hơn nữa Diêm Vô Xá không cho nàng có cơ hội để lộ thân thể ra, mà cứ thực sự chặt chẽ giấu kín nàng. Căn bản là không có liều lĩnh thò đầu ra, thực sự là khổ cực.

Bên ngoài, cửa gian phòng chậm rãi đẩy ra, bóng dáng mãnh khảnh lướt vào. Tầm mắt quét quanh liền phát hiện trên giường có mỹ nhân kia đúng lúc ngủ say nên đôi mắt bỗng dưng dấy lên tức giận.

Không nghĩ tới nha đầu kia lặng lẽ đuổi theo kịp, chỉ là không nghĩ tới nàng có thể nào đi cùng mà một tí dấu vết cũng không có?

Không trách được Diêm Vô Xá lại cự tuyệt mình, thì ra là vì nàng ta!

Một người không hề trách cứ nữ nhi? Nhưng dù nói như thế nào thì nàng cùng Diêm Vô Xá đã qua lại hơn hai năm, nay chỉ vì một con nhóc mà phá hỏng tình cảm giữa bọn họ? Chỉ có một khả năng.

Hắn thích nha đầu kia !

Không! Diêm Vô Xá là của nàng, là của Minh quốc!

Chỉ cần Diêm Vô Xá vẫn còn có một chút tình cảm với nàng thì có thể cam đoan Minh quốc vẫn yên ổn cường thịnh. Không người nào dám đối nghịch với Diêm Vương đệ nhất thiên hạ. Hơn nữa, nam nhân mà Tuyệt Lãnh Hương này muốn thì cho dù tự tay mình phá nát, nàng cũng sẽ không để hắn yêu người khác!

Nữ nhân đáng ghét, cần nghĩ biện pháp loại bỏ nha đầu này.

Nghĩ tới đây, Tuyệt Lãnh Hương vừa tìm cách vừa rút lui ra khỏi gian phòng. Bóng người trên giường vẫn không mảy may biết gì, nguy hiểm đang tới gần từng bước từng bước …