Dẫn Ly Tôn

Chương 24



CHƯƠNG 24



Đầu giờ chiều, ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp dịu dàng.

Ta dựa người ở bên cửa sổ, vừa không đánh đàn cũng không luyện chữ, chỉ ngồi tại chỗ yên lặng ngẩn người.

Là bởi vì nhìn thấy nam nhân kia sao? Đáy lòng vậy mà có chút bất an mơ hồ.

Sợ hãi bản thân dùng tình quá sâu, một ngày kia, cũng sẽ giống như Trì Phong Kì, vì người yêu mà không từ thủ đoạn.

Biết rõ tình yêu là một thứ quá mức nguy hiểm, không hề thích hợp với mình, lại cố tình… Không dừng lại được.

“Sư phụ ~” Thanh âm của Minh Tâm truyền đến từ phía sau, ngọt ngào lễ phép, mang theo vài phần trêu chọc, “Ngài còn tiếp tục nhìn như vậy, giống như mỏi mắt chờ mong vậy.”

Lòng ta lập tức kinh hoảng, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Không chăm chỉ học bài, lại ở đây nói bây bạ cái gì thế?”

“Sư phụ ngài cả ngày luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ không phải đang đợi người sao?” Hắn ném một miếng bánh ngọt vào miệng, liếm liếm ngón tay, cười nói, “Đáng tiếc, Hầu gia đã suốt bốn ngày chưa tới. Sư phụ ngài nói, y có thể đã kết tân hoan khác, rồi mới bội tình bạch nghĩa với ngài không?”

Khóe miệng run rẩy dữ dội, than nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Minh Tâm, rốt cuộc là ngươi học ở chỗ này mấy thứ linh tinh vớ vẩn này vậy?”

“Trong kịch nam đều diễn như thế mà!” Hắn đáp rất chi là thẳng thắn, tùy ý liếc mắt ra bên ngoài một cái, rồi mới khẽ bật cười. “Có xe ngựa đến đây, có lẽ là Hầu gia, ta đi ra ngoài nhìn một cái!”

Dứt lời, cũng không đợi ta trả lời đã chạy thẳng ra ngoài.

Ta không kịp gọi hắn lại, đành phải ngồi về vị trí ban đầu, thở dài khe khẽ.

Có phải người nọ đến đây hay không, ta sao lại không biết?

Bốn ngày, nói thật ra cũng không coi là quá lâu, nhưng… Tương tư nan giải.

Đang nghĩ vậy, Minh Tâm đã dẫn một người vào cửa. Người tới hiển nhiên không phải Khúc Lâm Uyên, mà là… Mạc Tây?

Mắt thấy đôi mắt của hắn hơi mang cười, cùng với nửa khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất, ta bất giác run lên trong lòng, cảm giác bất an kia lại trào lên.

Chỉ cần nam nhân này vừa xuất hiện, liền tuyệt đối không có chuyện tốt gì cả.

Mạc Tây ngồi xuống bên cạnh, bưng chén trà ta đã dùng qua lên uống, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt.

“Sao vậy? Ngươi đã gặp được chuyện tốt gì sao?”

Hắn khẽ đảo tròng mắt, cười nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn, thật sự là thú vị muốn chết.”

“Nga.” Trả lời một tiếng có lệ.

“Hừ.” Hắn bĩu môi bất mãn, “Ngươi cũng không hỏi xem là chuyện gì sao?”

Không đáp. Hắn nên hiểu được, ta không hề có chút hứng thú nào với chuyện trong cung.

“Quên đi, vẫn là để ta nói cho xong. Trường Ly, ngày thường lúc ngươi đi lại khắp nơi, có từng nghe qua cái tên Khúc Lâm Uyên không?”

Bỗng nghe thấy hắn nhắc tới ba chữ này, không khỏi cảm thấy cả kinh, nhưng lại chỉ ngước mắt liếc nhìn Mạc Tây một cái, thản nhiên nói: “Dường như có nghe nói qua. Y… Có chuyện gì sao?”

Mạc Tây đưa chén trà trong tay đến trước mặt ta, nói: “Vị Khúc Hầu gia kia a, xưa nay rất được hoàng thượng sủng hạnh, ở trong triều đường hô phong hoán vũ, ngang ngược kiêu ngạo muốn chết. Hơn nữa, y tự phụ mình lớn lên mỹ mạo, dạng giai nhân khuynh quốc nào nhìn cũng chướng mắt, đến tuổi này rồi, trong phủ lại không có cả một thị thiếp. Hoàng thượng luôn nói, có thế nào cũng phải nữ tử thiên hạ vô song mới xứng đôi với y, kết quả, ngươi đoán xem? Ha ha, kết quả là, y lại cố tình say mê một tên hòa thượng!”

Ta lúc ấy đang uống trà, vừa nghe lời này, lập tức liền ho khan, muốn dừng cũng không dừng được.

May quá, lúc hắn nói ra những lời này, vẻ mặt không có gì lạ, hiển nhiên cũng không biết được hòa thượng kia chính là ta.

“Bị dọa rồi sao? Lúc hoàng thượng mới vừa nghe nói việc này, cũng có phản ứng y như vậy.” Mặc Tây rất hảo tâm giúp ta thuận khí, rồi nói tiếp.

“Khụ khụ… Ngay cả hoàng thượng, cũng biết sao?”

Hắn gật gật đầu, cười cực kỳ vui sướng khi người gặp họa.

“Hoàng thượng nghe xong việc này, hiển nhiên là mặt rồng giận dữ, liền lập tức triệu y tiến cung. Ai ngờ, họ Khúc kia không những không hối cải, còn mở miệng chống đối, vừa vặn sứ thần Tây Lương đề cập đến chuyện kén phò mã, hoàng thượng dưới cơn giận dữ liền tứ hôn.”

Tứ hôn!?

Đồng tử đột nhiên phóng đại, tay run lên, hơn phân nửa nước trà bị đổ xuống y bào.

Trong lòng loạn thành một đống, nhất thời không có cách nào suy nghĩ bất cứ thứ gì.

May mà Mạc Tây vẫn chưa phát hiện ra dị trạng gì, chỉ liên tục tự nói: “Tây Lương quốc chủ cũng chỉ sinh một vị công chúa, khẳng định không muốn gả nàng tới đây, cho nên, sau này họ Khúc kia sợ là phải ở Tây Lương lâu dài rồi.”

Sao lại như vậy? Biến cố này… Thật sự quá mức bất ngờ.

Trái tim đau đớn không thể khống chế được.

Ta nhắm mắt lại, trên mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng trên trán lại sớm thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mạc Tây sau đó còn nói thêm gì đó, nhưng ta không thể nghe vào một câu nào, một lòng chỉ nhớ đến một người khác, mãi cho đến khi hắn cáo từ rời đi, chính mình vẫn còn ngồi tại chỗ ngơ ngác.

Tứ hôn, vốn dĩ cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng, cố tình dính dáng đến Tây Lương quốc, nếu không cẩn thận, sẽ khơi mào chiến hỏa của hai nước.

Khúc Lâm Uyên, ta nên làm sao bây giờ? Ngươi… Lại có dự định thế nào?

Ta lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhất thời lại ngồi quên cả thời gian.

Đợi đến khi bóng đêm dần buông xuống, bên ngoài truyền đến một loạt gõ cửa, ta mới chậm rãi phục hồi tinh thần.

Đứng dậy mở cửa, lại nhìn thấy một đám quan binh.

Người cầm đầu nhìn lướt qua căn phòng, lạnh lùng hỏi: “Tên hòa thượng pháp danh Trường Ly kia đâu?”

Ta ngẩn người, theo thói quen khẽ nở nụ cười, đáp: “Đúng là bần tăng.”

“Ngươi?” Hắn đánh giá ta một lượt từ trên xuống dưới, nhíu nhíu mày, “Sao lại lớn lên thành cái dạng này, sẽ không phải là giả chứ?”

Ta liếc mắt nhìn thiết liên, mộc gia (xích sắt, cùm gỗ) bọn họ cầm trong tay, liền đoán được ý đồ đến đây của đoàn người này.

Thế là cười nói: “Các vị quan gia là phụng chỉ tróc nã bần tăng đúng không? Loại chuyện này có cái gì mà phải giả mạo?”

“Cũng đúng. Quên đi, trước áp giải người đến thiên lao rồi nói sau!”

Nói xong, bàn tay vung lên, lập tức có người xông tới đẩy ta ra cửa.

Dọc theo đường đi, chỉ thấy mấy quan binh kia thường xuyên liếc nhìn ta một cái, rồi nhỏ giọng thầm thì.

“Hắn là tên hòa thượng mê hoặc Hầu gia kia sao? Nhìn qua cũng không giống a!”

“Cho dù không được gọi là khuynh quốc khuynh thành, ít nhất bộ dạng cũng phải tuấn tú một chút chứ?”

“Hay là, yêu thích của Hầu gia khác với người thường?”



Cười khổ.

Hóa ra, chuyện của ta với Khúc Lâm Uyên đã sớm lan truyền đến tai tất cả mọi người rồi.

“Xin hỏi quan gia, Hầu gia y hiện giờ như thế nào?” Trong lòng nghĩ đến tình cảnh của y, cho nên không nhịn được hỏi một câu.

Viên quan đi đầu kia lại chỉ hừ một tiếng, cũng không trả lời.

Thế là tiến lên mấy bước, chậm rãi đối diện với ánh mắt của người nọ, nói từng chữ từng chữ: “Bần tăng thật sự để tâm đến chuyện này, làm phiền vị quan gia này rồi.”

Ta miệng cười ôn hòa, hai tay nhẹ nhàng động khẽ vào thiết liên quấn quanh người, ra sức vặn vẹo thiết liên kia thành các loại hình dạng.

Người nọ lùi lại một bước, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, đứt quãng trả lời: “Hầu gia… sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, liền lập tức xông vào trong cung, nói rõ mình không cưới công chúa Tây Lương. Hoàng thượng thế là giam lỏng Hầu gia ở trong phủ, lại mệnh ta đi tróc nã… Đại sư.”

Chỉ là giam lỏng thôi sao?

Âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần y vô sự là tốt rồi, tất cả nguy hiểm, hãy để một mình ta đối mặt đi.