Đan Hướng Đích Ái

Chương 1



Kỳ thật, tôi đã tỉnh rồi.

Ngay khi anh ấy vừa thức và bước xuống giường, tôi liền tỉnh.

Không có cái ôm của anh ấy, tôi tuyệt nhiên không thể nào an giấc cho được.

Thế nhưng, tôi không ngờ bóng dáng anh ấy lại một lần nữa dễ dàng rời đi đến vậy, tôi bây giờ đã không còn khí lực mà làm bộ chẳng quan tâm, cho nên, tôi lựa chọn nhắm mắt lại.

Tôi chán ghét cảm thấy, trong cuộc chơi này, chỉ có một mình tôi ngây ngốc mà nỗ lực thật tình.

Tuy rằng đây là kết quả tôi đã sớm biết.

Nhìn như không thấy, có lẽ là tốt nhất chăng…

Đột nhiên, một đôi tay to lớn ấm áp xoa nhẹ lên bờ ngực trần trụi của tôi, vân vê chơi đùa với điểm mẫn cảm của tôi, chính tôi lại không thể nhịn xuống mà rên rỉ một chút, nhưng vẫn kiên quyết không mở mắt ra.

Anh ấy tựa hồ không tính buông tha tôi, cùng đến với những ngón tay là chiếc lưỡi ẩm nóng, không  ngừng ở trên đầu nhũ của tôi mà liếm lộng, thỉnh thoảng còn giống như dã thú, dùng sức gặm “Rốt cuộc là anh muốn gì thế?” Hít một hơi, tôi đau đến thở thành tiếng.

Anh ấy vẫn im lặng, càng thêm mạnh mẽ mà lưu lại ấn ký trên làn da. Đến nơi nào, nơi đó liền đau đến cực điểm, nhưng sau lại biến thành khoái cảm bức tôi điên cuồng.

“A……… Nha……” Tôi mãnh liệt hét lớn.

Anh tựa hồ bị kích thích, hai ngón tay không hề báo trước đột ngột xâm nhập vào dũng đạo chưa một chút bôi trơn, thô bạo mà khuếch trương bên trong, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần tiếp nhận anh, liền co rúm lại, thế nhưng vẫn vì để anh có thể tiến vào mà chuẩn bị đôi chút…

Anh vĩnh viễn đều không ôn nhu như thế…

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn giận, buồn giận còn hơn cả dục vọng, liền đẩy tay, đẩy đầu anh ra.

Anh sững lại, rồi bắt đầu nheo mắt gắt gao nhìn thẳng vào tôi, giống như muốn trách tôi đã cự tuyệt anh vậy.

Tầm mắt anh hạ xuống, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Lồng ngực như toác ra, bị một loại sợ hãi vô danh xiết chặt lấy trái tim, tựa hồ bạn chột dạ khi đánh cắp đồ vật này nọ bị người ta bắt được ấy.

“Hôm nay… em còn phải làm việc.” Tôi ngẩng lên lén dò xét anh một cái, ấp úng nói.

Tôi thừa nhận tôi hèn nhát cực kỳ!

Rõ ràng không phải mình không đúng, lại phải đi nói xin lỗi.

Anh chẳng nói gì cả, chỉ nhìn thẳng vào tôi, phảng phất như muốn xuyên thủng tôi vậy. Đôi mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm như thế, còn tôi, tôi lại chẳng bỏ mặc xem như không có chuyện gì được.

Hai con mắt của tôi đã sớm bị yêu làm cho mù quáng.

Hoặc là, tôi chỉ đang sợ hãi khi nhìn thấu sự vô tình đằng sau đôi mắt xinh đẹp này…

Anh có hiểu tôi được một chút không? Có thể cho tôi chút hi vọng sáng sủa hơn không? Hay chỉ đơn giản là cho tôi cảm nhận một chút yêu thương thôi cũng được?

Tôi cười khổ, đáng tiếc anh lại không nhìn thấy.

Tôi yếu ớt cúi đầu, vì cảm xúc đột nhiên trỗi lên mà cảm thấy khó nghĩ vô cùng.

Tôi bị làm sao thế này? Không phải chính tôi đã tự hứa sẽ không oán trách, không hối hận khi yêu anh sao? Không phải chính tôi đã nói tôi không bắt buộc anh yêu tôi ư?

Thế mà giờ, tôi dựa vào đâu mà tức giận?

Tôi gượng cười, bởi tôi mệt mỏi quá.

Không đến nửa giây, tôi đã chủ động quỳ xuống trước mặt anh, tư thế giống như quỳ lạy ai vậy, ngậm lấy phân thân hiển nhiên đang phấn chấn bừng bừng của anh.

Cự vật to lớn cơ hồ đẩy vào tận sâu yết hầu, tôi cố sức phun ra nuốt vào, mút mát, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên đỉnh. Tôi biết đây là địa phương tối mẫn cảm của anh.

Anh gầm nhẹ một chút, hai bàn tay túm chặt lấy tóc tôi, hông không ngừng đưa đẩy khiến phân thân càng thêm đâm sâu vào trong khoang miệng, mong muốn khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

Sống chung đã lâu như thế, sao tôi lại không biết làm thế nào để anh càng thêm khoái hoạt cho được. Vậy nên tôi càng điên cuồng mà hút vào nhiệt tình của anh.

Chỉ là, anh có biết làm thế nào cho tôi được hạnh phúc hay không?

Anh không biết, có lẽ, anh căn bản cũng không muốn biết.

Dù sao, hết thảy đều là tôi tình nguyện, là tôi tùy hứng, khiến cho mối quan hệ của chúng tôi bị bẻ cong. Vai diễn của anh chỉ là người nhận mà thôi.

Không có tôi, anh có thể tìm những người khác, nam hay nữ đều có thể.

Nhưng tôi, lại không thế không có anh ấy.

Thật xót xa làm sao.

Đột nhiên, anh đẩy tôi ra, rồi rất nhanh xốc tôi lên.

Lật thân thể gầy yếu của tôi lại, tìm được địa phương sẽ làm dịu được nhu cầu cấp bách kia, nhưng anh lại giống như trừng phạt tôi, lập tức đem phân thân đẩy mạnh vào trong cơ thể, rồi cơ hồ hoàn toàn rút ra, lại không chút thương tiếc mà sáp nhập vào tận cùng, phảng phất như muốn xé rách tôi vậy.

Đau vô cùng…

Chẳng biết là người đau, hay tâm đau.

Tôi không phân tích bất luận điều gì nữa, tôi thà rằng vì anh mà thân thể chịu đau đớn, nghĩ vậy khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút.

Nhưng không thể phủ nhận, khoái cảm được sinh ra từ trong đau đớn khiến cho dục vọng của tôi bành trướng. Tôi cố hết sức mở mắt ra, cách lớp sương mờ chăm chú nhìn khuôn mặt khiến cho tôi mê đắm.

“Ô……” Bất giác cắn môi dưới, phát ra tiếng kêu nức nở, phối hợp với xâm nhập của anh, thanh âm có điểm từng cơn từng hồi.

Giữa lúc mơ hồ, nước mắt từ khóe mắt trào ra, hòa với mồ hôi, lướt qua trán qua mặt tôi, chảy vào đôi môi hơi hé mở, mang đến vị mặn chua xót làm sao, khiến cả đáy lòng cũng cay đắng theo.

Đáng tiếc anh không nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được.

Phải rồi, cho dù anh có thấy, có cảm nhận được, hẳn cũng chẳng có cảm giác gì đâu.

Nước mắt của tôi trong mắt anh cùng với mồ hôi bình thường không khác gì nhau cả, chẳng qua địa phương chảy ra không giống nhau mà thôi.

Đau nhức trong cơn va chạm sinh ra một loại khoái cảm bức bách tôi gần như bỏ mạng. Tôi hét đến khàn cả giọng, đã vô lực không thể thừa nhận được nữa, thế nhưng lại càng muốn nhiều hơn.

Bàn tay to lớn của anh cầm lấy phân thân của tôi, theo tiết tấu bên hông mà vỗ về chơi đùa, tay kia thì duỗi tới trước ngực, thật giống muốn ngắt véo đầu nhũ ra khỏi cơ thể tôi.

“A……” Tuy rằng loại đau đớn này mang đến vui thích, nhưng đây là vì quá đau phải kêu lên.

Tình yêu và làm tình không có gì khác biệt cả. Có lẽ chính là từ đau đớn mà sinh cực lạc, nên mới có thể làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được… Một lần… lại một lần nữa hãm sâu đi xuống…

Tôi chỉ là một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Tôi chỉ muốn cùng anh một chỗ, anh không thương tôi thì như thế nào? Chỉ cần tôi thương anh là đủ rồi.

Thế giới này nhiều người như vậy, tìm được một đôi thật tâm yêu nhau thật là chuyện xa vời. Nhưng chỉ cần anh còn ở bên tôi, căn bản sẽ không có gì khác nhau cả.

Được yêu, đối với tôi mà nói chính là câu chuyện cổ tích.

Mỹ lệ đấy, lại vĩnh viễn không cách nào với tới được.

Trong thế giới đó, vương tử và công chúa quá ít, mà thường nhân lại quá nhiều.

Tôi nhắm mắt lại, khẽ cắn môi quay đầu, vừa vặn cùng anh bốn mắt gặp nhau.

Không biết vì sao, anh ấy nhàn nhạt nở nụ cười, không biết có phải là cười nhạo tôi hay không?

Vốn tôi định lên tiếng hỏi trách, nhưng nghĩ lại, nên bị chế giễu là đúng rồi. Cư nhiên có thể yêu một người đến mức như vậy, e rằng tôi đã hết thuốc chữa.

Sai lầm rồi, có lẽ tôi nên ích kỷ hơn một chút. Anh chìm trong cơ thể tôi để hưởng thụ khoái cảm nhục dục, thế mà tôi lại nghĩ rằng tôi nhận được tầng thỏa mãn còn sâu hơn cả anh.

Tôi đem tâm đặt dưới chân anh, tùy ý anh chà đạp, là một kiểu hủy diệt hạnh phúc, bởi vì những mảnh vụn của mình sẽ vĩnh viễn ở bốn phía quanh anh, như hình như bóng làm bạn với anh.

Tôi nghĩ, tôi hết cứu được rồi.

Chỉ cần anh không rời bỏ tôi, tôi cái gì cũng nguyện ý làm.

Thật đấy, chuyện gì cũng nguyện ý…

Sau một trận mãnh liệt trừu sáp, đầu óc tôi đột ngột trống rỗng, trước mắt tối sầm, cao trào đang ồ ập kéo đến, không tới một hồi, tôi liền bắn trên tay anh.

Tôi đã không còn hơi sức mà phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng anh vẫn cầm lấy phân thân đã nhuyễn xuống của tôi, nằm úp sấp lên người tôi, dùng sức xoa bóp, tựa hồ muốn tôi nhanh chóng hưng phấn thêm một lần nữa.

Quả nhiên, một lúc sau, tôi lại khôi phục tinh thần.

Bởi chỉ cần nghĩ đến đôi bàn tay to lớn ấm áp này là của anh thôi, là đã hơn hết thảy những dụ ngôn kích thích khác rồi.

Nhưng, ý thức của tôi lại dần dần trôi xa…

Hai mắt giống như có sương mù, chẳng thể nhìn rõ mọi vật nữa…

Thời gian tựa như quay về ngày đầu tiên hai chúng tôi quen biết…

Khóe miệng tôi, vô thức giương lên…

Cám ơn… Cám ơn rất nhiều… Cám ơn đã cho tôi gặp anh ấy……