Đàn Chỉ Thần Công

Chương 27: Soái Thiên Nghi còn mang mặt giả



Đường lão thái thái nói :

- Dù hắn võ công cao cường, lắm mưu nhiều trí nhưng hắn không hiểu về môn kiến trúc thì cũng chẳng có cách nào tiến vào cung cấm được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Một người mất mười mấy năm luyện thành tuyệt kỹ. Nếu họ chịu mất hai chục năm chẳng lẽ không nghiên cứu được môn học kiến trúc?

Đường lão thái thái, Kim Hoa phu nhân và Bách Lý Băng trong lúc nhất thời đều tắc họng không nói nên lời.

Hồi lâu Kim Hoa phu nhân mới lên tiếng :

- Vụ này nên để Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào cùng đến đây cho nếm mùi thất vọng. Hỡi ơi! Thẩm Mộc Phong vì việc mở cung cấm này không biết đã mất bao nhiêu tâm não và phí bao nhiêu công việc mà để người ta nhanh chân đến cướp mất.

Đường lão thái thái nói :

- Nếu quả đúng như lời suy luận của Tiêu đại hiệp thì cái người mở được cung cấm tài cao còn hơn Vũ Văn Hàn Đào nhiều. Hỡi ơi! Họ ra vào cung cấm lấy những vật trọng yếu mà không để lại một vết tích gì...

Mấy người đang trò chuyện đột nhiên nghe tiếng veo veo rít lên một hồi.

Kim Hoa phu nhân khẽ nói :

- Có lẽ Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào đã tìm vào đây.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Nếu Thẩm Mộc Phong đến thì xin hai vị nên giữ kín chuyện và coi tại hạ như người chưa từng biết. Lúc này và ở nơi đây, tại hạ chưa muốn hai lão biết thân thế mình.

Kim Hoa phu nhân, Đường lão thái thái đưa mắt nhìn nhau, nhưng không một ai lên tiếng. Tiêu Lĩnh Vu biết trong lòng hai mụ còn có điều úy kỵ nên chàng cũng chẳng nói nhiều. Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên trong thời gian uống cạn tuần trà rồi đứng lại. Cái án đá từ từ chuyển động. Dưới đất nứt ra một lỗ hổng.

Bách Lý Băng nhìn xuống huyệt động khẽ nói :

- Đại ca ơi! Từ giờ đại ca nên coi chừng. Trong phòng này chỗ nào cũng có cơ quan...

Nàng vừa dứt lời, bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Vũ Văn Hàn Đào từ dưới huyệt động chui lên.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Hãy còn đường lối khác nhau đưa đến phía trong cửa đá rồi cũng vào đây...

Chàng đang xoay chuyển ý nghĩ thì Thẩm Mộc Phong theo sau Vũ Văn Hàn Đào cũng nhảy lên.

Hai người không ngờ bọn Tiêu Lĩnh Vu đến đây trước mình, bất giác đều ngẩn mặt ra.

Tiêu Lĩnh Vu đứng yên không nhúc nhích, nhưng cặp mắt lấp loáng không ngớt chuyển động nhìn vào mặt hai người.

Vũ Văn Hàn Đào khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi :

- Sao mấy vị biết đường vào đây?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Bọn tiện thiếp cứ đi liều bất giác cũng đến chỗ này.

Vũ Văn Hàn Đào ngó đường hầm rồi hỏi :

- Phải chăng đường hầm này thông ra sảnh đường?

Tiêu Lĩnh Vu khẽ gật đầu chứ không lên tiếng.

Vũ Văn Hàn Đào đưa mắt nhìn Đường lão thái thái hỏi :

- Vị nào đã phát giác ra cửa vào gian nhà này?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Sao các hạ lại phát giác ra cửa vào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ phóng chưởng đánh vào vách đá, cửa tự nhiên mở ra...

Chàng từ từ cầm tờ giấy trắng giơ lên rồi nói :

- Tiên sinh hãy coi tấm giấy này rồi sẽ nói chuyện.

Vũ Văn Hàn Đào đỡ lấy mảnh giấy liếc mắt nhìn qua rồi hỏi :

- Các hạ lấy được tấm giấy này ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ở trong ngăn kéo cái bàn đá này.

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói :

- Nếu lời nói viết trên mảnh giấy là đúng sự thực thì bao nhiêu tâm huyết của chúng ta hao phí để vào được cung cấm thành ra vô dụng.

Vũ Văn Hàn Đào đưa mắt nhìn Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái hỏi :

- Hai vị cũng theo sát bọn họ vào trong này chứ?

Đường lão thái thái đáp :

- Đúng thế! Bọn lão thân cùng đi với họ.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Hai vị có ngó thấy y rút ngăn kéo lấy tờ giấy trắng ra không?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Tiện thiếp ngó thấy cái ngăn kéo bỏ ngỏ toan lại mở thì vị anh hùng này đã nhanh chân đến trước mở ra lấy được tấm giấy đó.

Vũ Văn Hàn Đào coi kỹ lại tấm giấy trắng rồi nói :

- Coi tự tích trên giấy này thì mới viết cách đây vài tháng, nếu tấm giấy này không phải nguỵ tạo thì ba tháng trước đây đã có người tiến vào cung cấm và lấy di vật đem đi trước rồi...

Thẩm Mộc Phong nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Chẳng lẽ trong mấy người chúng ta có một vị tâm cơ thâm trầm đã chuẩn bị trước đây mấy tháng, viết mảnh giấy này cất vào trong mình để chuẩn bị lúc vào cung cấm sẽ dùng đến...

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :

- Tại hạ lượm được mảnh giấy này, còn tin hay không là tùy ở quý vị, chứ đừng lấy tâm địa của kẻ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quanh bốn vách, lại coi kỹ cái án đá rồi thở dài nói :

- Tại hạ tin rằng tờ giấy này không phải có người ngụy tạo mà cũng chẳng phải việc hý lộng quỷ thần, đúng là sự thực chân chính.

Vũ Văn Hàn Đào đưa trả tờ giấy cho Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tại hạ cũng tin đến chín phần mười tờ giấy này là sự thực.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Thế thì Vũ Văn huynh còn một phần chưa tin hay sao?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Nói một cách nghiêm chỉnh thì chúng ta còn một điểm hoài nghi, một phần hy vọng. Chúng ta phải chứng minh được điểm hoài nghi này là có thể ra khỏi cung cấm, còn một phần hy vọng thì phải trông vào vận khí.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Điểm nghi ngờ nào, phần hy vọng gì thì trước tình thế này, Vũ Văn huynh cũng không nên úp mở nữa.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tiêur đệ nói về điểm nghi ngờ này là cả bộ thi thể trong thư thất này, chúng ta phát giác ra được tám bộ. Theo lời đồn đại trên chốn giang hồ thì còn thi thể hai vi cao nhân chưa tìm ra. Chúng ta có tìm được hai bộ thi thể nữa mới đủ chứng mình theo lời đồn đại là mười vị cao thủ tụ hội ở đây.

Thẩm Mộc Phong gật đầu nói :

- Điểm nghi ngờ này có dính líu gì đến phần hy vọng?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Hy vọng là người trước kia lúc lấy di vật trong cung cấm chưa lấy hết được.

Thẩm Mộc Phong cặp mắt lấp loáng ánh thần quang hỏi tiếp :

- Vũ Văn huynh có đoán được trong này còn vật gì không?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tiểu đệ chỉ có một chút hy vọng mà thôi.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Vừa rồi tại hạ và Vũ Văn huynh gặp cảnh nguy hiểm, phải nhờ vào tài trí của Vũ Văn huynh mới thoát nạn. Vậy bây giờ cũng phải do Vũ Văn huynh đi trước dẫn đường để tìm kiếm hai thi thể kia.

Nguyên Thẩm Mộc Phong rượt theo vào thạch thất rồi phát giác ra con đường chỉ lọt một người và cúi đầu mới đi lên được. Đó là lối ra duy nhất, chẳng có cách nào lựa chọn đành đi vào đường đó. Đường này từ dưới đi lên, chẳng khác gì đi cầu thang lầu. Thẩm Mộc Phong người cao lớn mà đường đi càng lên càng chật hẹp sau hắn đụng phải cơ quan mà bị khốn đốn. May mà Vũ Văn Hàn Đào nghe tiếng vội quay trở lại tay cầm bảo kiếm chém đứt cơ quan mới cứu được Thẩm Mộc Phong.

Thẩm Mộc Phong tuy chưa ngỏ lời cảm tạ nhưng cũng giảm bớt được lòng thù nghịch với lão rất nhiều. Hai người lần mò đi quanh quẩn một lúc, trải qua mấy lần nguy hiểm rồi trở về một góc nhà đai sảnh rồi do cửa ngầm đi ra.

Lúc này Tiêu Lĩnh Vu và Kim Hoa phu nhân đã đi vào thư phòng. Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào cũng theo dõi tìm đường đến đây.

Vũ Văn Hàn Đào ngưng thần trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói :

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì trong cũng cấm đến đây là hết đất.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Vũ Văn huynh đột nhiên nói câu này, chắc là trong bụng đã có định kiến?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tại hạ đã điều tra ra tình thế bốn mặt thì dường như không thể khuếch trương rộng hơn được nữa.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Tại sao vậy?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Vì bốn mặt cung cấm đã tiếp cận mạch nước ngầm trong núi. Dù Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên có bản lãnh nghiêng trời cũng phải hãm sức xung kích của mạch nước.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Vũ Văn huynh nói tuy rất có lý, nhưng trước khi chưa chứng minh được sự thực vẫn làm cho người ta khó tin...

Đường lão thái thái ngắt lời :

- Nếu chúng ta tìm thấy hai bộ thi thể thể kia nữa mới chứng minh được đầy đủ lời nói của Vũ Văn tiên sinh.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Nếu đúng có mười đại cao thủ vào cung cấm thì hai bộ thi hài kia cũng chỉ ở trong thư phòng này.

Thẩm Mộc Phong chau mày nói :

- Theo lời Vũ Văn huynh thì căn nhà này còn một phòng nữa.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Bất luận Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên đã kiến trúc cung cấm thần diệu đến đâu và làm thêm mấy phòng xếp phức tạp như thế nào thì cũng chỉ ở trong vòng mười trượng vuông.

Lão ghé tai vào vách đá nghe một hồi rồi nói tiếp :

- Căn thạch thất này quyết không thể vào sâu hơn được, chỉ thêm một trượng nữa là bị nước ngập.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Thật thế ư?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Đại trang chúa không tin thì cứ dán tai vào vách đá mà nghe sẽ có.

Thẩm Mộc Phong nói :

- E rằng tại hạ nghe không thấy.

Miệng hắn nói, nhưng người hắn vẫn dán tai vào vách. Quả nhiên nghe tiếng sấm động.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Thẩm đại trang chúa có nghe thấy không?

Thẩm Mộc Phong gật đầu đáp :

- Nghe thấy rồi.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Như vậy đủ tỏ lời tại hạ nói không phải là giả.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào :

- Hoặc giả số người tiến vào cung cấm chỉ có tám chứ không phải mười. Việc khẩn yếu hiện giờ là cách chứng minh thân phận người này để đoán ra mấy người kia là nhân vật thế nào? Bọn họ có tiến vào cung cấm hay không?

Giọng nói của chàng rất già dặn dường như một nhân vật rất quen thuộc trên chốn giang hồ càng khiến cho Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào không làm sao đoán được thân thế của chàng.

Thẩm Mộc Phong giương mắt lên nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Các hạ vào đây trước đã lưu tâm đến bộ di thể này chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ đã nhìn qua.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Người đó là ai vậy?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Những người tiến vào trong cung cấm đại khái mình chưa từng nghe ai nói đến thì còn nhận ra thân thế họ làm sao được? Nếu mình biết rồi thì còn phải hỏi hắn làm chi?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp :

- Tại hạ xem chừng lão không phải là Tiêu Vương Trương Phóng.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Đúng lão không phải là Tiêu Vương Trương Phóng.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Nghe khẩu khí Vũ Văn huynh thì dường như đã nhận ra người này?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Theo nhận xét của tại hạ thì người này là lão già hóa trang Soái Thiên Nghi.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Lão già hóa trang ư?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Thuật thay hình đổi dạng của lão rất mầu nhiệm, lão qua lại giang hồ mấy chục năm mà không một ai biết rõ chân tướng, kể cả mười đại cao thủ trong cung cấm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Nếu cả mười tay đại cao thủ trong cung cấm đều không nhận ra được chân tướng của lão già hóa trang thì làm sao Vũ Văn Hàn Đào lai biết lão?

Vũ Văn Hàn Đào nói tiếp :

- Theo lời đồn thì Soái Thiên Nghi bất luận ở với ai, trong vòng một ngày cũng thay hình đổi dạng đến ba lần. Không ai có cách nào hiểu được bộ mặt nào là thật. Vì thế cả những bạn chơi với lão mấy chục năm cũng không nhận ra chân tướng.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Nếu lão này là Soái Thiên Nghi thì phải chăng đây là chân tướng của lão?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Đây là chân hay giả tại hạ không dám nói quyết.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Tiên sinh không dám nói quyết thì sao lại trỏ lão là Soái Thiên Nghi?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Con người bôn tẩu giang hồ mấy chục năm mà không ai nhận ra được chân tướng thì đáng kể là trên đời có một.

Rồi chàng lẩm bẩm :

- Lão này đã giữ chân tướng thần bí suốt đời lại mình mang tuyệt thế vũ công, chỉ vì chữ danh mà phải phiền lụy, rồi chết uổng mạng ở trong cung cấm.

Thẩm Mộc Phong lại nói :

- Thẩm mỗ rất lấy làm bội phục về cao kiến của Vũ Văn huynh. Người này mười phần chắc tám là Soái Thiên Nghi.

Vũ Văn Hàn Đào thở dài nói :

- Nét mặt lão mỉm cười. Vậy ngoại trừ Soái Thiên Nghi còn ai trước khi chết vẫn lộ nụ cười hiền hòa được nữa?

Đường lão thái thái nói :

- Lão thân vẫn ngưỡng mộ đại danh của lão già hóa thân này, nhưng không hiểu diện mạo lúc này có phải là chân tướng của lão không?

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tại hạ đã nói cả bạn hữu giao du với lão hàng mấy chục năm còn không biết được chân tướng lão thì bữa nay mới thấy lần đầu làm sao mà nhận ra được?

Kim Hoa phu nhân lạnh lùng nói :

- Lão đã chết rồi. Con người sau khi chết đi chẳng còn cách nào thay đổi biến hóa nữa.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Phải chăng phu nhân có ý muốn phá hủy bộ mặt này xem tướng mạo ở đây chân hay giả?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Câu nói từ miệng Vũ Văn tiên sinh thốt ra có vẻ khó nghe.

Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu nói :

- Suốt đời vị tiền bối này, dùng hết tâm cơ giữ kín chân tướng không để người ta nhận ra được thì nay lão đã chết rồi còn bắt lão phải bộc lộ chân tướng làm chi? Tại hạ tưởng nên để nguyên cho lão yên thân.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

- Hay quá Vũ Văn Hàn Đào bữa nay đột nhiên biến thành lòng dạ nhân từ.

Kim Hoa phu nhân nói :

- Tiện thiếp không dám đồng quan điểm với Vũ Văn tiên sinh, vì nghĩ rằng lão đã hằng suốt đời hóa trang, không một ai nhận ra chân tướng. Cả lúc chết lão cũng không để chìa bộ mặt thật với đời thì trong lòng có chỗ cực kỳ đau khổ. Bây giờ tuy chúng ta phá hủy hình tượng tuy có điều bất kính, nhưng để lão đưa bộ mặt chân chính ra với đời tưởng cũng là một việc hay...

Mụ đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Thẩm trang chúa nghĩ thế nào về ý kiến của tiện thiếp?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Hai vị nói đều có lý, tại hạ khó mà bình luận được.

Vũ Văn Hàn Đào đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Các hạ có cao kiến gì về vụ này?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Coi chân tướng của lão là phải.

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi :

- Mọi người đồng ý rồi. Vũ Văn tiên sinh còn nói gì nữa?

Vũ Văn Hàn Đào chậm rãi đáp :

- Đã vậy tại hạ xin rút ý kiến của mình về.

Lão từ từ lùi lại hai bước.

Kim Hoa phu nhân bước đến trước thi thể lão già giơ tay lên nói :

- Tiện thiếp trước hết thử xem lão có mang mặt nạ không?

Giữa lúc Kim Hoa phu nhân sắp đụng tay vào mặt lão già áo xanh, Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên lên tiếng :

- Hãy khoan!

Kim Hoa phu nhân ngoảnh đầu nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Vũ Văn còn có chuyện gì khiến cho tiện thiếp thay đổi tâm ý chăng?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Có một điều tại hạ đã nghĩ kỹ chẳng thể không nói ra được.

Kim Hoa phu nhân nói :

- Điều gì? Tiện thiếp rửa tai nghe đây.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Vị này rất tâm cơ. Lão đã dùng đến mọi phương pháp để khiến người ta không thể nhận định chân tướng, nhất định có chỗ khổ tâm. Lão đã có cách giữ kín bộ mặt thật thì trước khi cải trang đã nghĩ ra những cách bảo vệ.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Phải chăng ý kiến các hạ muốn nói bây giờ tiện thiếp đụng tay vào có thể xảy ra tai họa bất ngờ?

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tại hạ chỉ đoán vậy mà thôi chứ không dám nói quyết.

Kim Hoa phu nhân đang bình thản chẳng sợ hãi gì, nghe lão nói vậy không khỏi ngần ngại. Mụ tần ngần một lúc rồi không dám động thủ.

Thẩm Mộc Phong khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi :

- Vũ Văn huynh! Lão già hóa thân này có giỏi nghề dùng độc không?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Dù lão có chuyên nghề dùng độc, cũng không hạ độc vào mặt mình.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Điểm này tại hạ chưa nghe ai nói tới.

Kim Hoa phu nhân vội đưa tay lên đầu rút một cây kim thoa ra nói :

- Bất luận lão có dùng độc hay không, tiện thiếp cũng phải đề phòng.

Mụ cầm mũi kim thoa khẽ chọc vào mặt lão già. Không ngờ mũi kim thoa đưa tới chẳng khác gì chạm khối đá cứng nhắc.

Kim Hoa phu nhân khẽ la lên :

- Mặt lão rắn quá!

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Dù mặt lão chưa hóa trang thì chết đã lâu năm, da thịt cũng cứng nhắc.

Kim Hoa phu nhân lắc đầu đáp :

- Tiện thiếp cảm thấy dường như không phải là da thịt.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Để tại hạ coi xem.

Hắn cầm lấy mũi kim thoa ở trong tay Kim Hoa phu nhân khẽ chọc vào mặt lão già mấy cái rồi nói :

- Quả nhiên không phải da thịt.

Hắn là người xảo quyệt không muốn mang tiếng phá hủy bộ mặt người chết, liền trả lại mũi kim thoa cho Kim Hoa phu nhân.

Kim Hoa phu nhân đón lấy mũi kim thoa, ngầm vận nội lực đâm đánh sột một cái. Mũi kim thoa cắm sâu đến nửa tấc, mụ buông tay ra nói :

- Xin các vị coi dùm tiện thiếp coi mặt lão có phải là da thịt khô đét không?

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn vào thì thấy mặt lão hóa thân có mấy vết nhăn lờ mờ. Hiển nhiên lão đã bôi một lớp thuốc rất dầy chứ không phải da thịt. Thẩm Mộc Phong cũng nói :

- Quả không phải bộ mặt chân chính.

Kim Hoa phu nhân nói :

- Được rồi! Để tiện thiếp bóc lớp ngoài ra coi.

Miệng mụ nói, tay mụ ngầm vận nội lực bóp mạnh một cái. Quả nhiên lớp vỏ phía ngoài tuột ra rồi rớt xuống đất vỡ tan.

Kim Hoa phu nhân huy động kim thoa cạo hết lớp thuốc còn lại để lộ bộ mặt thật của lão già ra. Mũi thoa nhọn tuy có làm thương tổn một chút da thịt nhưng phần lớn gương mặt còn lai vẫn có thể nhận ra được.