Dám Yêu Dám Lên

Chương 37: Chân tướng chỉ có một



Cái cảm giác đứng trơ mắt nhìn người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cưỡng ép ôm ôm ấp ấp, vả lại toàn thân đều bị nhúng chàm, thật sự là không thoải mái chút nào.

"Thế nào, ở nước ngoài lâu quá nên giờ nghe không hiểu tiếng Trung nữa rồi hả?" Không biết có phải vì nguyên nhân bị ôm quá lâu hay không mà Hoắc Hiên còn mỉm cười.

Mình nghiêm mặt tiếp tục nhìn lén. Mỉm cười? Tốt nhất nụ cười đó là do giận quá mà thành nếu không thì, hừ! Chờ bản cô nương ta xem sẽ tính sổ với anh như thế nào.

"﹟﹡﹠%﹡﹟%﹪﹡. . . . . ." Cũng không biết Từ Âm trả lời bằng thứ ngôn ngữ gì, dù sao thì mình nghe không hiểu, chỉ thấy hai tay ôm eo Hoắc Hiên càng ngày càng siết chặt hơn, khiến đôi mắt mình càng trừng lớn hơn.

Quá đáng! Quá đáng lắm rồi! Chẳng lẽ chị ấy không biết em chồng không thể động vào hay sao? Thật đáng giận, mình quyết không cho phép người của mình bị sàm sỡ ngay trước mặt mình!

Nỗi tức giận cùng lửa đốt trong lòng dồn hết vào lực đẩy cánh cửa nhưng vì tiếng cười sảng khoái của Hoắc Hiên mà bị dừng lại.

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể dùng cùng một chiêu để đối phó hai lần với tôi được sao?"

Hả? Bọn họ! Chẳng lẽ trước kia từng lén lút ôm nhau như vậy rồi? Làm sau lưng Hoắc Huyền ư? Ôi trời, mình nên tự ăn dấm chua một mình hay nên đồng cảm với con hồ ly tinh Hoắc Huyền kia?

Bởi vì Hoắc Hiên quay lưng về phía mình, Từ Âm lại vùi đầu vào ngực Hoắc Hiên, nói cách khác dù mình có nhìn lén cả nửa buổi thì ngoại trừ đôi tay trắng nõn đang quấn chặt trên eo Hoắc Hiên cũng không thể thấy được biểu hiện của hai người họ. Chướng mắt! Thật sự rất chướng mắt nha!

Đúng lúc này, đột nhiên Hoắc Hiên nắm lấy cánh tay Từ Âm gỡ ra rồi đẩy chị ấy ra xa.

Tốt, cuối cùng cũng chịu đẩy người ta ra, sao không làm chuyện đó sớm hơn! Hừ! Hoắc Hiên thối!

Mọi người đoán xem Hoắc Hiên đẩy người ta ra là muốn làm gì? Chắc chắn mọi người không thể đoán ra được.

Hắn! Hắn ta! Hắn ta đánh úp vào ngực! Hắn ta dùng đôi tay đánh úp vào ngực Từ Âm!

Mình giương mắt lên mà nhìn Hoắc Hiên giở trò lưu manh với chị dâu, còn tay thì mò vào trong túi xách tìm điện thoại di động. Cho là mình muốn mật báo cho Hoắc Huyền ư, không phải đâu, chỉ là đang muốn chụp vào kiểu rồi phát tán lên mạng xã hội mà thôi.

"Như thế nào, như thế nào? Có phải cảm giác thích hơn so với lần trước phải không?" Rõ ràng Từ Âm đang rất phấn kích cùng đắc ý, nụ cười trên môi có thể nói là —— hưởng thụ.

Không phải biểu hiện của một người bị ăn hiếp nha. Một gã lưu manh, một kẻ hưởng thụ, rõ ràng bọn họ có quan hệ chị dâu và em chồng nha. Không nhìn nổi nữa rồi! Cô nương ta không thể nhìn nổi nữa! Vốn tưởng là chỉ có dâm phụ thôi, bây giờ lại biến thành gian phu rồi.

"Rầm!" Vẻ mặt đau buồn phẫn nộ, đẩy mạnh cửa ra, muốn dọa cho đôi gian phu - dâm phụ này.

Không như trong tưởng tượng của mình, hai người họ không hốt hoảng, chột dạ, kinh sợ, thậm chí Hoắc Hiên còn quay đầu lại nhìn rồi cười với mình.

"Quả Quả mau tới đây! Em cũng sờ xem cảm giác thế nào? Nếu thích thì anh sẽ đi mua cho em!"

Tình huống bây giờ cực kỳ quái dị, đôi tay Hoắc Hiên đang đặt trên ngực Từ Âm vẫn không bỏ xuống, lại còn dám mời mình cùng qua đó hưởng thụ nữa.

Cô nương ta không có hứng thú với 3P nha, không có hứng thú chút nào.

Hoắc Hiên nhìn thấy sự đấu tranh mâu thuẫn trên mặt mình, thấy mình đang khó chịu đứng im một chỗ không đến chỗ anh, cuối cùng mới nhận ra vấn đề chính.

Hoắc Hiên cuối cùng cũng chịu cam lòng thu tay về, khoanh tay trước ngực, bĩu bĩu môi với Từ Âm nói: "Còn thất thần cái gì, mau tự giới thiệu về mình cho bà xã ta đi."

"Hừ!" Từ Âm không những không coi thường lời nói của Hoắc Hiên, thậm chí còn kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác.

"Muốn đánh đòn phải không?" Giọng nói Hoắc Hiên trở nên lạnh lùng, tay gõ lên đầu chị ấy.

"Đúng nha!" Đột nhiên Từ Âm tiến sát mặt lại gần Hoắc Hiên, giọng nói ngọt như mật, "Người ta đang chờ anh đánh đòn đây!"

Hoắc Hiên như vậy. . . . . . Từ Âm như vậy. . . . . . Bọn họ giống như bị người ngoài hành tinh chiếm mất thân xác vậy. Thật khủng khiếp! Thật đáng sợ! Hoắc Huyền đâu? Mình cần thêm đồng minh. Hoắc Huyền không lăn nhanh trở về mà quản lý cô vợ của mình đi.

Nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, mình cảm thấy khó chịu, lặng lẽ lùi về phía sau vài bước. Ai muốn sờ ngực phụ nữ chứ, của mình không sờ đi sờ người khác làm gì? Hoắc Hiên muốn sờ ngực những phụ nữ khác chứ gì.

Hành động của mình khiến cho Hoắc Hiên quýnh lên, vội vàng nói: "Quả Quả, em đừng hiểu lầm!"

Vấn đề là mình có thể không hiểu lầm sao?

"Người này không phải Từ Âm!"

Gì, gì? Cái người này cùng một khuôn đúc với Từ Âm nha, giống nhau như hai giọt nước vậy mà còn bảo không phải Từ Âm thì là ai? Định lừa trẻ con sao?

Hoắc Hiên thấy mình không tin, anh không nói gì chỉ động thủ, kéo mái tóc dài trên đầu Từ Âm xuống.

Hoắc Hiên còn thích kéo tóc người khác sao? Người đó là Từ Âm đấy! Hoắc Hiên không muốn sống nữa phải không? Đợi đến khi anh trai anh về xem anh ấy xử lý anh thế nào.

"Em nhìn hắn đi!"

"Hả? Từ Âm, chị cắt tóc rồi hả?"

"Hừ!"

Phát hiện ra hiệu quả không như mình muốn nên Hoắc Hiên lại tiếp tục kéo. Lần này là kéo khăn quàng cổ của Từ Âm.

Hoắc Hiên, anh đang định làm gì vậy? Đầu tiên là kéo tóc giả, bây giờ thì kéo khăn quàng cổ, chẳng lẽ tiếp theo anh liền trực tiếp kéo quần áo trên người người ta xuống sao? Ồ! Không đúng nha! Có một chuyện kỳ lạ, khăn quàng cổ, chính xác, chính là khăn quàng cổ. Từ lúc trở về đến giờ Từ Âm lúc nào cũng quàng khăn quanh cổ nha.

Mà phía sau khăn quàng cổ có chứa một bí mật. . . . . .

"Trời! Từ Âm, chị không những cắt tóc đi lại còn xuất hiện yết hầu là sao?"

Nghe mình kêu lên, Hoắc Hiên một tay vuốt vuốt tóc giả, một tay nắm lại che miệng cười trộm.

"Người nào nói cho cô rằng tôi là Từ Âm hả?" Cuối cùng Từ Âm cũng chịu để ý đến mình, nhưng —— giọng nói là của đàn ông!

"Trời ơi! Không những tóc cắt ngắn, xuất hiện yết hầu, mà ngay cả giọng nói cũng biến thành giọng đàn ông!" Người này chắc chắn không phải Từ Âm. Chắc chắn không phải. "Chị nói cho em biết Hoắc Huyền hành hạ, bắt nạt chị như thế nào?"

"Ha ha ha!"

Hoắc Hiên không nhịn nổi nữa cười lớn, còn người đứng kia sống chết cũng không nhận mình là Từ Âm thì đang nghiến răng nghiến lợi lườm mình.

"Đã nói với cô, tôi không phải là Từ Âm! Người ta là Từ Nhạc!"

"Nhạc Nhạc ~ mau nói cho chị biết cái áo nhỏ này mua ở đâu thế? Cảm giác thật thích. Cái này cỡ bao nhiêu vậy?" Mình cầm lấy áo nhỏ của Từ Nhạc, không muốn buông tay.

Từ Nhạc đã thay váy, bỏ khăn quàng cổ cùng tay giả ra, thay thế chúng bằng một chiếc áo sơmi, quần jean, ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, đây là hàng ngoại, cô mua nổi sao? Mà đây là cup D, cho dù tôi có từ bi cho cô thì cô cũng không mặc vừa đâu." Từ Nhạc đúng là một đứa trẻ kiêu ngạo nha.

Với lại, không biết có phải là hàng ngoại không hay là Made in Chane?

"Tôi cũng đâu có ý định mua cho bản thân, đây là hỏi cho Hoắc Hiên thôi." Mình không nổi giận, còn cố tình thân mật với Hoắc Hiên ngồi bên cạnh.

Một khi có bạn trai thì phụ nữ mặc áo nhỏ là vì muốn cho bạn trai mình thích mà thôi. Cảm giác thích thú thì cũng chỉ có bạn trai hưởng thụ, phụ nữ chúng ta đâu có thích sờ ngực của bản thân đâu. Cho dù cái áo này có cup B thì mình cũng không cần chúng nha.

"Nếu em thích thì chúng ta liền đi mua, chọn luôn bảy màu nha, mỗi ngày một màu được không?" Hoắc Hiên vui vẻ phối hợp với mình, nói xong còn hôn vào má mình một phát, tạo thành tiếng động.

Hành động này như chọc tức Từ Nhạc ngồi bên cạnh, cậu ta chỉ dám hậm hực ghen tỵ trong lòng thôi.

Nhìn bộ dạng hậm hực của Từ Nhạc làm mình cảm thấy rất vui vẻ, ai bảo lúc trước cậu ta dám bắt nạt mình, cho dù cậu ta là kẻ đau lòng vì tình thì sao, bản cô nương ta từ trước tới giờ vẫn luốn có thù phải trả.

Thật ra thì trong chuyện tình cảm, Từ Nhạc rất đáng thương, đem trái tim của mình cho Hoắc Hiên. Cậu ta tuy sinh cùng năm với mình nhưng kém mình hai tháng nên phải gọi mình một tiếng chị.

Nghĩ đến chị em nhà họ Từ cảm thấy thú vị, rõ ràng kém nhau vài tuổi nhưng lại có thể giống nhau như đúc. Làn da đều trắng nõn nà, chiều cao không chênh lệch là máy, nếu mặc đồ của Từ Âm và quàng khăn che đi yết hầu, đội tóc giả, thay đổi giọng nói thì hắn ta có nói không phải Từ Âm cũng chẳng ai tin.

"Quả Quả em mau tới đây," Hoắc Hiên ngoắc ngoắc ty gọi mình, "Em sờ đi xem có phải là anh lừa em không."

"Sao anh cứ bắt em phải sờ ngực phụ nữ khác?" Nói thật thì mình cũng hơi giận, đây là lần đầu tiên mình bị một người đàn ông đòi mình sờ ngực phụ nữ.

Mình đi đến chỗ Từ Nhạc, mặc dù trong lòng vẫn coi hắn ta là Từ Âm.

"Sờ thì sờ, không phải là. . . . . ." Ôi trời? Cảm giác này, thật thích nha. Không nhịn được, mình giống như sắc nữ cứ thế nắn bóp, rồi lại nắn bóp ngực người ta. . . . . .

"Thế nào, phát hiện ra điều gì chưa?" Hoắc Hiên đứng bên cạnh cười hỏi mình.

"Ngực này là giả!" Mình không dám tin, bộ ngực Từ Âm là giả.

"Giả thì sao? Dù sao sờ thích hơn của cô là được." Người bị nắn bóp từ nãy đến giờ không những không thấy xấu hổ khó chịu mà còn lớn tiếng thừa nhận, bộ mặt còn đắc ý châm chọc mình.

Ngực của mình thì làm sao, thích hay không thích, người nào sờ người đó biết. À, ý của mình là, ngực thật của mình chẳng lẽ không bằng ngực giả sao? . . . . . . Hình như, đúng là vậy, đúng là kém hơn người ta một bậc nha. . . . . . Nhưng mà như vậy thì sao? Hoắc Hiên nhà mình chính là thích cup B của mình đấy.

"Sửa sang ở đâu vậy?"

"Không nói cho ngươi!"

"Thật nhỏ mọn!"

"Hừ!"

Bọn mình cãi nhau giống như hai đứa trẻ con trong nhà trẻ vậy, mỗi người một câu khiến Hoắc Hiên dù có muốn chen ngang vào cũng không chui qua được.

"Quả Quả, bây giờ em đã tin hắn không phải Từ Âm rồi chứ?" Chúc mừng Hoắc Hiên đang chen vào thành công.

"Dạ. . . . . ." Mình sờ sờ lên cằm do dự. Mặc dù lúc này đã xác định người đứng trước mặt không phải Từ Âm, nhưng dáng dấp của hai người rất giống nhau nha.

Dưới ánh mắt cưỡng ép của Hoắc Hiên, Từ Nhạc liếc mắt bĩu môi với mình: "Quả nhiên vẫn còn cần kiểm tra thân thể mới có thể tin được, đúng không?" Bằng phương pháp giống như phụ nữ chúng ta không cần cởi áo ngoài rút áo nhỏ ra, hắn lôi ngực giả ra đưa cho mình.

Mình nuốt một ngụm nước bọt, đem thứ đó kẹp dưới nạch, đưa tay lên sờ ngực Từ Nhạc.

Từ Nhạc đúng là đàn ông nha. Một người có dáng dấp giống Từ Âm như đúc dù không phải sinh đôi cùng trứng, nhưng hắn ta đúng là một người đàn ông. Từ Nhạc luyện cơ ngực nên sờ vào giống như sờ ngực giả vậy, rất thích nha.

Từ tiểu học cho đến bây giờ câu nói "thực tế là chân lý duy nhất kiểm nghiệm sự thật" quả nhiên không sai, sau khi tự mình kiểm tra, mình đã chịu tin người đàn ông này có thể đóng giả là Từ Âm, nhân tố quyết định quan trọng chính là —— túi silicon cup D trên tay mình!