Dám Yêu Dám Lên

Chương 21: Bị từ chối



Vu Tiểu Nại đã thành công, thành công chờ được thời cơ ở chung một phòng với Trần Mạch để bắt mũi tên tình yêu. Tiểu Nại thành công chờ được lời hứa của Trần Mạch. Tiểu Nại thành công trở thành cô gái duy nhất bên cạnh kẻ lăng nhăng Trần Mạch.

Vu Tiểu Nại cũng khó tin vào chuyện "Cô nam quả nữ sống chung một phòng sẽ theo đuổi thành công" lại áp dụng được vào thực tế, vì vậy liên tục khuyến khích mình thử qua. Đến nước này thì mình hiểu được Trần Mạch rồi, nếu không phải anh ấy không rung động trước tình cảm của Tiểu Nại thì nhất định anh ấy sẽ không dễ dàng để Tiểu Nại thực hiện âm mưu đó. Trần Mạch là người đào hoa, có rất nhiều cô gái muốn leo lên giường anh ấy, vì thế anh ấy sẽ không có khái niệm chịu trách nhiệm về cái loại chuyện này đâu, cho nên mình đoán Trần Mạch thực sự nghiêm túc với Tiểu Nại nên mới không chấp nhận cho Tiểu Nại tham gia mấy thứ trò chơi tình ái vớ vẩn kia. Có lẽ Trần Mạch không muốn chơi bời với Tiểu Nại, mà thực sự muốn một tình cảm chân thành.

Mình thực sự hâm mộ dũng khí của Tiểu Nại, cũng chúc phúc cho sự lựa chọn của cô ấy.

Đáng tiếc, cuối cùng mình không phải là Vu Tiểu Nại, Hoắc Hiên cũng không phải Trần Mạch. Ít nhất thì Hoắc Hiên có thích mình, song tình cảm ấy không đủ mãnh liệt đểu anh ta có thể tiếp nhận tình yêu mới.

Gần đây Trần Mạch rất hạnh phúc. Hạnh phúc tới mức mình nhìn thấy chỉ muốn. . . . . . đánh anh ta. Đánh cho chết luôn.

Lần này Trần Mạch khá nghiêm túc, vì thế đã dẫn Vu Tiểu Nại chính thức ra mắt cho bọn mình biết. Nghe nói đây là lần đầu tiên Trần Mạch giới thiệu bạn gái chính thức với đám bạn bè của anh ta, như vậy có thể nhận thấy Trần Mạch thực sự nghiêm túc với Vu Tiểu Nại.

Địa điểm gặp mặt đương nhiên là quán rượu, Trần Mạch ôm Vu Tiểu Nại, khuôn mặt hai người hiện rõ niềm hạnh phúc khi nhận những lời chúc phúc của bọn mình. Mình rất vui, vui vì người bạn tốt của mình cũng tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy, vui vì cuối cùng Trần Mạch cũng tìm dược tình yêu chân thành. Nhìn bọn họ hạnh phúc, tuy mình rất vui nhưng vẫn cảm thấy chua xót.

Trần Mạch chưa biết mối quan hệ giữa mình và Vu Tiểu Nại là như thế nào, anh ấy không hỏi, bọn mình cũng lười nói, cho nên cho tới bây giờ Trần Mạch cũng chỉ cho rằng mình và Vu Tiểu Nại nói chuyện hợp ý nhau, hận là không thể gặp quen biết sớm hơn mà thôi.

"Anh họ cậu thật là một tên lưu manh, thật ra thì anh ấy đã sớm có ý đồ bất chính với tớ rồi . . . . ." Vu Tiểu Nại kéo mình ra một góc.

Hóa ra là dù Vu Tiểu Nại không chủ động ra tay với Trần Mạch thì Trần Mạch cũng đã tính toán ra tay với cô ấy, nói cách khác Trần Mạch đã nhận ra tình cảm của anh ta với Tiểu Nại từ lâu rồi, cho nên lúc đầu mới từ chối người ta vì Trần Mạch muốn dứt khoát hết với mấy cái đuôi đem bán để tránh hậu họa sau này.

Thật không nhận ra, hóa ra đàn ông nhà họ Trần lại chung tình đến thế, cho dù trước đó có chơi bời với rất nhiều cô gái nhưng một khi đã xác định rõ ràng đối tượng thì sẽ chấm dứt hết các mối quan hệ phức tạp, và chỉ chung tình với người đó mà thôi.

"Sau này chúng ta trở thành họ hàng rồi! Chị dâu!" Trần Mạch đã lấy giấy thông hành, cầu hôn Vu Tiểu Nại rồi. Trần Mạch vội vàng muốn trói Vu Tiểu Nại bên người là vì anh ấy đã thấy không ít anh chàng có ý đồ dụ dỗ cô dâu nhỏ của anh ấy.

"Tự nhiên gọi người ta là chị dâu, người ta sẽ xấu hổ nha!"

Nếu là bình thường thì nhất định mình sẽ không ngại mà châm chọc và cười nhạo bộ dạng này của Vu Tiểu Nại, nhưng bây giờ, từ tận đáy lòng mình chúc phúc cho cô ấy vĩnh viễn hạnh phúc.

Nhấp chút rượu, ánh mắt không tự chủ mà nhìn Hoắc Hiên. Anh ấy uống rượu rất tao nhã, cho dù hút thuốc nhìn cũng rất đẹp mắt. Thì ra mấy người họ cũng hút thuốc, cũng đúng, thời buổi bây giờ người đàn ông nào mà không hút thuốc thì đúng là báu vật quốc gia.

"Người đó chính là người cậu thích hả?" Vu Tiểu Nại đúng là người bạn chí cốt, sẽ không vì mải chìm đắm trong hạnh phúc mà bỏ rơi mình.

"Không, anh ấy là người đàn ông mình yêu."

Vu Tiểu Nại khá hiểu mình nên không hỏi mình yêu Hoắc Hiên vì nguyên nhân gì, dù sao chính bản thân Vu Tiểu Nại cũng không hiểu vì sao mình lại yêu Trần Mạch.

Thật ra thì phụ nữ chọn đàn ông cũng vì vài điểm như nhân phẩn, tính cách, tài chính, vẻ đẹp.

"Vậy cậu tính làm gì? Tớ thật lòng hi vọng cậu cũng nhận được hạnh phúc." Bây giờ Vu Tiểu Nại rất ra dáng chị dâu mình, quan tâm tới hạnh phúc của mình.

"Mình định tìm thời gian rảnh hẹn anh ta ra nói rõ ràng, như vậy mới khiến mình hết khó chịu. Chuyện gì đến thì sẽ đến, mình không thể ép được."

Vu Tiểu Nại không nói gì nữa, thể hiện sự ủng hộ với ý định của mình là cùng cụng ly nhưng Tiểu Nại còn chưa kịp uống thì đã bị Trần Mạch kéo đi tiếp khách, là những người bạn khác của Trần Mạch.

Sau khi Vu Tiểu Nại rời đi, mình cũng không muốn núp trong góc này làm phá hư không khí vui vẻ, vì vậy đi ra ngoài cùng mọi người chơi súc sắc, uống rượu, tán gẫu.

Hôn lễ của Hoắc Huyền và Từ Âm sẽ tổ chức vào tháng tám, thứ bảy tuần thứ hai của tháng tám, trước nửa tháng so với hôn lễ của bạn học mình. Thời gian trôi thật nhanh, mình vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để hẹn Hoắc Hiên ra ngoài nói chuyện.

Có những lời nói phải đối diện trực tiếp với nhau mà nói, chứ gửi tin nhắn hay e-mail thì không còn có ý nghĩa gì nữa.

Nói trắng ra là mình không nỡ, không nỡ từ bỏ sự đối xử thoải mái vui vẻ của Hoắc Hiên đối với mình bây giờ, sợ rằng nếu nói rõ ràng và bị từ chối thì sau này mình sẽ không thể đối xử tự nhiên thoải mái với Hoắc Hiên được nữa.

Bây giờ Hoắc Hiên thực sự coi mình là bạn rất thân rồi, Từ Âm cũng quý mình, thậm chí chị ấy còn bảo mình làm phù dâu, còn Hoắc Hiên là phù rể, trong mắt chị ấy thì mình và Hoắc Hiên chính là một đôi tình nhân.

Từ khi Hoắc Hiên thổ lộ với Từ Âm, anh đã có thể ngang nhiên đối tốt với Từ Âm, quan tâm đến Từ Âm. Mình vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của anh ấy với Từ Âm vẫn còn sâu đậm, cũng tin là Hoắc Huyền và Từ Âm có thể cảm nhận được điều này, chỉ có điều bọn họ coi như không biết mà thôi. Có lẽ đây gọi là tin tưởng, bọn họ tin Hoắc Hiên sẽ xử lý tốt thứ tình cảm này, chỉ cần cho anh ấy thêm chút thời gian mà thôi.

Hoắc Hiên rất quan tâm đến hôn lễ của anh trai, thậm chí cửa hàng áo cưới cũng là do Hoắc Hiên lựa chọn. Tâm trạng của Hoắc Hiên rất vui vẻ, thậm chí còn nhiệt tinh hơn cả chú rể, thực sự mình không hiểu anh ấy cảm thấy gì khi chuẩn bị hôn lễ cho người con gái anh yêu, còn mình thì cảm thấy chua xót khi thấy Hoắc Hiên đối tốt với Từ Âm.

Mình biết là mình nên thoải mái hơn, dù sao thì Hoắc Hiên cũng yêu Từ Âm nhiều năm như vậy, mình cũng biết mình không có tư cách để ghen vì Hoắc Hiên không phải là người đàn ông của mình.

Ngày đầu tiên của tháng tám, cũng chính là thứ sáu, sau khi hết giờ làm Hoắc Hiên đưa mình đến cửa hàng áo cưới để thừ lễ phục phù dâu. Lúc bọn mình đến thì Từ Âm vừa thay xong áo cưới, hình như chị ấy không nhìn thấy bọn mình đến, trong mắt chị ấy chỉ có hình ảnh anh tuấn của Hoắc Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khuôn mặt kinh ngạc của Hoắc Huyền mà trở nên xấu hổ, hạnh phúc, dần ửng hồng.

Thật ra Hoắc Huyền đâu phải là người đàn ông duy nhất đứng ngây ra, ở đây còn có Hoắc Hiên nữa. Có lẽ lúc này tiên nữ giáng trần thì Hoắc Hiên cũng sẽ biểu hiện như bây giờ mà thôi.

Đối với sự lựa chọn áo cưới của Từ Âm, Hoắc Hiên không vừa lòng lắm, hết chê sau lưng quá mát mẻ, thì lại đến phía trước quá trễ. Mình chỉ biết đứng im tròn mắt nhìn, Hoắc Hiên nghĩ anh ta là ai chứ, chú rể còn chưa lên tiếng mà anh ta đã nhiệt tình phê bình rồi.

Hoắc Huyền cũng quá chiều bà xã, cho dù anh ta cũng cảm thấy áo cưới này hơi lộ qua nhưng mà bà xã thích thì anh cũng không ý kiến gì. Hoắc Hiên cũng đành chấp nhận, ai bảo cô dâu không phải là anh.

Từ Âm giúp mình chọn váy phù dâu rất đẹp, tuy kiểu dáng hơi đặc biết nhưng những chỗ cần hở đều có thể chấp nhận được. Bộ váy này không hở lưng mà là hơi ngắn nên hở đôi chân ra, nhưng trước ngực cũng hơi trễ. Thật may là mình cup B nên vẫn có thể tạo được những khoảng nhấp nhô cần có.

Chỉ cần mình chăm chút ăn mặc một chút là sẽ ra dáng phụ nữ ngay, cho nên nhận được rất nhiều lời khen từ mọi người, chỉ riêng Hoắc Hiên là vẫn giữ ý kiến cũ, váy này quá ngắn. Đáng tiếc phù dâu cũng không phải anh ta, cho nên mình vẫn chọn bộ váy này.

Sau khi chọn xong trang phục, Hoắc Huyền và Từ Âm hạnh phúc nắm tay nhau đi hẹn hò, vì từ công ty đi thẳng đến đây nên mình chưa được ăn tối, cho nên Hoắc Hiên mời mình đi ăn chút gì đó. Lúc ăn cơm Hoắc Hiên chỉ nói về Từ Âm, nào là Từ Âm tố thế nào, mạnh mẽ ra sao, giữa đường bắt cướp, cả khoảng thời gian vui vẻ của anh ta với Từ Âm. Giọng nói Hoắc Hiên lúc kể chuyện rất trầm ấm, say lòng người nghe.

Anh chàng này có phải bị ngốc rồi không, chẳng lẽ anh ta quên mất người đang ngồi nghe những điều này là người có tình cảm với anh ta sao?

Mình mỉm cười thản nhiên nghe Hoắc Hiên nói, khi nhắc tới Từ Âm ánh mắt anh ta sáng lấp lánh, khuôn mặt trở nên vui tươi hơn. Anh ta thực sự rất thích Từ Âm, chỉ cần nhắc đến chị ấy là có thể vui vẻ như vậy. Mình không thể so với Từ Âm được.

Sau khi ăn tối xong, mình đề nghị Hoắc Hiên đưa mình về nhà, nhưng mà khi xe dừng ở dưới khu nhà thì mình không xuống xe ngay.

Đến lúc rồi, mình quyết định tối nay, ngay lúc này, không cần chờ thêm nữa, muốn nghe câu trả lời của Hoắc Hiên. Sự kiên nhẫn của mình cũng có giới hạn, mình sợ một ngày nào đó sẽ không thể bình tĩnh mà ngồi nghe chính miệng Hoắc Hiên kể về Từ Âm được, sợ một ngày vì lòng ghen tỵ của mình với những hành động ân cần của Hoắc Hiên đối với Từ Âm mà làm những việc khiến Hoắc Hiên ghét bỏ mình.

Đúng vậy, chỉ có cách thẳng thắn mới có thể buộc mình thực sự trở thành một người bạn chân chính, không còn suy nghĩ viển vông nào nữa. Mình là người nếu chưa thấy Hoàng Hà chưa sợ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, là kẻ cứng đầu.

Dường như Hoắc Hiên cũng cảm nhận được điều gì đó nên chỉ im lặng, chờ mình lên tiếng.

"Khụ, lần trước nói những điều đó, căn bản không phải nói đùa, em nói em yêu anh là nói thật lòng mình." Mình nói những điều này, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hiên, chỉ biết hèn nhát nhìn thẳng phía trước, "Em biết tình cảm của anh với Từ Âm, cũng biết anh đã quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm này rồi. Em hiểu anh cần một khoảng thời gian để ổn định lại, em không muốn ép anh, em chỉ muốn nghe câu trả lời của anh mà thôi. Hãy nghiêm túc nói cho em biết, rốt cuộc em có cơ hội không? Có cơ hội để bước vào trái tim anh không?"

Thế giới bây giờ đảo điên rồi, cái cơ hội này đã không còn là độc quyền mà đàn ông muốn đòi ở phụ nữ nữa rồi.

Mình có thể cảm nhận được ánh mắt Hoắc Hiên đang nhìn mình, điều này làm mình càng căng thẳng. Đáng ghét, chẳng lẽ Hoắc Hiên không thể trả lời ngay câu hỏi này cho mình biết được sao? Cho dù là án tử hình thì cũng phán ra nhanh lên một chút đi! Cảm giác bây giờ giống như bị chém đầu nhưng một nhát không đứt phải chém thêm một nhát nữa vậy, rất khó chịu nha!

"Quả Quả," Hoắc Hiên gọi tên mình thật khẽ, "Có một vài thứ em nhất định phải hiểu rõ, thật ra anh thích em, thậm chí còn hơn cả thích nữa. Nhưng mà, anh yêu Từ Âm, không, phải nói chính xác là vẫn luôn yêu cô ấy. Em nói không sai, anh cần một khoảng thời gian để buông xuống tình cảm với cô ấy, dù sao thì tình cảm này đã nảy sinh cũng hơn chục năm qua không thể nói bỏ là bỏ ngay được. Trong hoàn cảnh này, đây cũng là muốn tôn trọng em, anh chỉ có thể nói một câu, xin lỗi em . . . . ."

Hoắc Hiên dừng lại chứng tỏ anh ấy còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nghe thấy ba chữ "xin lỗi em" thì giống như nghe được bản án tử hình vậy. Thì ra ba chữ "xin lỗi em" lại có lực sát thương mạnh như vậy, thậm chí còn nghe được tiếng trái tim tan vỡ, thật sự rất đau đớn. Thực ra mình không thể thoải mái như lời đã nói, mình chấp nhận thua, mình không đủ can đảm để nghe tiếp những lời Hoắc Hiên định nói, cho dù đó là điều gì đi chăng nữa.

Để bảo vệ mình, mình lập tức không cho Hoắc Hiên cơ hội nói tiếp.

"Em hiểu rồi, hì hì, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, thật tốt quá! Lần này thì em hiểu rồi! Em sẽ quản trái tim mình thật tốt sẽ không ảnh hưởng tới anh đâu, anh yên tâm đi!" Dùng hết can đảm nhìn Hoắc Hiên, "Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"

". . . . . . Dĩ nhiên."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . . ha ha," giả bộ nhìn đồng hồ trong xe Hoắc Hiên, "A! Thời gian không còn sớm nữa, em về nhà nghỉ ngơi trước nha, anh cũng về nghỉ sớm đi! Lái xe cẩn thận nha! Bye." Nói xong mình mở cửa bước thật nhanh xuống xe, không đủ sức để đứng lại nhìn Hoắc Hiên lái xe quay về như mọi khi nữa.

Hình như trong lúc mình bỏ chạy Hoắc Hiên có gọi mình, nhưng mình không dám quay đầu lại.

Lời thổ lộ của mình làm cho người ta chạy mất dép, bây giờ ép người ta trả lời thì người bỏ chạy ngược lại là mình, sao cái kiểu "chạy mất dép" lại giống như oan hồn bám lấy mình vậy chứ? Bắt nạt mình quá thể!

Điều mà Hoắc Hiên định nói rốt cuộc là điều gì, mình cũng không muốn tốn sức suy đoán. Ba chữ đó chính là cách từ chối mà thôi.

Mình bị Hoắc Hiên từ chối!