[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 8: Dừng chân ở Hàn Vương phủ. Hàn Canh đúng là người tốt



“Ngươi không nghe sai, ta nói, ta không phải Y.” Nhìn đi, mặt ta đã kiên định đến thế rồi mà ngươi vẫn không tin?

Không nói một câu, này là chấp nhận sự thật rồi?

“Y, tại sao ngươi vẫn thích nói đùa như thế?”

Tức! Thì ra vẫn không tin.

“Ta không đùa, ta tên Kim Tại Trung.”

“Ngươi cứ nói như thế khiến ta rất khó tin tưởng.”

“Vậy ta đây phải làm thế nào?”

“Ta cũng không biết, nhưng ta không thể chấp nhận được việc ngươi nói mình không phải Y.”

“Thật sự ta không phải Y! Nói một cách đơn giản nhất là, bạn bè ta thỉnh đĩa thần về, khi ta mở mắt ra lần nữa thì đã ở nơi này! Nhưng Y của ngươi ở đâu, ra sao, làm gì thì ta thật sự không biết.”

“Lý do khiến ngươi nói vậy có phải là vì muốn khiến ta tin rằng ngươi thật sự không phải Y rồi sau đó sẽ vô ưu vô lự mà đi theo tên họ Trịnh kia có phải hay không?”

“Xùy, ai muốn ở cùng một chỗ với tên đó? Tình tình cổ quái!Suốt ngày chỉ biết làm người khác tức giận, đã vậy còn vô duyên vô cớ mất tích.

“Nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta có chút chua xót.”

“Aish, ngươi đừng như thế, ta cũng biết muốn người khác tin những việc này là vô cùng khó, ngay cả ta cũng không thể lý giải được cơ mà.” Xem ra đây là việc rất khó để người khác tin trong khoảng thời gian ngắn, aish~

“Ngươi nói ngươi không phải Y? Vậy tại sao ngươi biết ta là ai? Vì cái gì biết tên ta? Còn có, tại sao không đi nơi khác mà lại đến Duyệt thành? Đây là ngươi cố ý làm như vậy, phải chăng, ngươi là gian tế??”

“Đầu tiên, ta không phải gian tế, thật ra, khả năng nhận thức đường của ta rất kém…..” T^T Ngay cả điều này cũng bị bắt buộc phải nói ra!!! Ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của ta a!!

“Sau đó, ta nhớ rõ khuôn mặt ngươi là vì lần chúng ta gặp nhau ở Trịnh Vương phủ.”

“Bắt đầu từ khi nào?”

“Ân, có lẽ hơn một tháng rồi.”

“Hơn một tháng? Là khi đó sao?”

“Đúng, tóm lại ta không phải Y!”

“Vậy tại sao ngươi biết ta là Canh, hơn nữa, mảnh ngọc bội đó…..”

“À, cái này thì đơn giản thôi, bởi vì ta là thiên tài chứ sao.”

Vẫn là khuôn mặt đầy nghi hoặc.

“Thôi được rồi, để ta kể ngươi nghe mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến bây giờ.”

…………….

Sau khi nghe những việc ta kể và giải thích đủ loại thì Hàn Vương gia cuối cùng đã thông suốt mọi chuyện. Nhưng mà, lúc này ta cảm thấy người đáng thương là ta mà chính là hắn. Aish, tình nhân xinh đẹp đến thế, đột nhiên biến mất không một dấu vết, nếu đã chết thì tốt rồi, nhưng này lại khác, là không biết còn sống hay đã chết a. Thân thể vẫn còn nhưng linh hồn thì không, nếu đổi ngược là ta, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được, ấy vậy mà, hắn, là đang cười sao??

“Tuy ngươi không phải Y nhưng ta rất thích tính cách của ngươi, nguyện ý kết giao bằng hữu không?”

“Bằng hữu? Thật sao? Nhưng có thể nói rằng chính ta đã gián tiếp hại chết Y a?”

“À, không thể nào, huống chi ngươi hoàn toàn không muốn việc này xảy ra, hơn nữa, ta tin rằng Y nhất định còn sống.”

“Vương gia quả nhiên anh minh hơn người.”

“Đừng gọi ta là Vương gia, gọi Canh đi, hay là, ngươi không đồng ý kết giao bằng hữu với ta?”

“Đâu có đâu có, Vương gia không những không ghét bỏ mà còn ngỏ ý muốn kết giao bằng hữu với ta, thế thì ta còn lý do gì cự tuyệt chứ. Từ nay chúng ta sẽ là bằng hữu, vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Y nữa. Ta tên Kim Tại Trung, về sau cứ gọi Tại Trung là được rồi.”

“Ân.”

Từ đầu tới cuối đều là khuôn mặt dịu dàng và nụ cười hòa ái, ngay cả người ngoài như ta nhìn còn muốn động tâm. Quả nhiên so với tên kia đúng là một trời một vực!

~

Từ đó về sau, ta sẽ ở lại Hàn Vương phủ. Không biết Canh đã dùng cách gì mà trên dưới Hàn Vương phủ không được gọi ta là Y công tử nữa. Đương nhiên, sau đó mọi người đều biết tên họ ta. Hầy, được làm chính mình thật là tuyệt ~

Thời gian ở Hàn Vương phủ ~

Hôm nọ ta nhất thời ham chơi nên nói muốn học nấu nướng, kết quả là xém chút đã thiêu rụi Hàn Vương phủ. Nhưng hắn một câu cũng không mắng ta, chỉ đơn giản nhìn ta cười cười. (Nhưng ta cảm thấy mình không làm sai gì cả, ai bảo bọn họ dùng củi nấu nướng làm gì.)

Lại có hôm ta cảm thấy quá nhàm chán nên đã lẻn ra khỏi Hàn Vương phủ một mình, kết quả lạc đường, đã vậy còn phiền mọi người trong Hàn Vương phủ chạy khắp nơi tìm mình. Sau khi đã về được Hàn Vương phủ, hắn tuyệt nhiên không mắng ta một lời, chỉ cười rồi nói [Sau này nếu có ra ngoài thì nhớ dẫn Nhã Lưu theo, nàng ấy sẽ dẫn đường.]

Còn hôm đó, ta cảm thấy đã lâu rồi không được cưỡi ngựa, vì thế lại lén dẫn ‘Tề Viêm’ ra ngoài, cuối cùng lại để nó chạy mất T^T Nghe nói đó là con ngựa Canh quý nhất. Ta quay về Hàn Vương phủ với tư thế sẵn sàng nghe mắng rồi đuổi ta đi, ấy vậy mà hắn không trách cũng chẳng mắng một câu, chỉ đơn giản cười nói [Sau này nếu muốn cưỡi ngựa thì ngươi cứ trực tiếp đi thẳng đến chuồng ngựa mà chọn một con.]

Lại hôm khác, khi ta đang đi dạo một vòng Duyệt thành thì gặp một tên rùa rụt cổ, hắn chọc tức ta nên bọn ta đã đánh nhau một trận, đến nỗi mặt mũi bầm tím. Ta nghĩ đến nếu Canh thấy ta như vậy chắc sẽ không nói gì, nhưng ta sai rồi. Lần này hắn mắng ta, nhưng ta biết cũng vì hắn muốn tốt cho ta thôi.

Còn hôm đó,……..

Ta nhớ rất rõ hôm nọ,………

Rồi lại hôm ấy,…….

Tóm lại một câu, hắn thật sự là người tốt. Dù mỗi ngày bận đến đâu đi nữa thfi cũng dành thời gian đến thăm ta, để ta đùa giỡn, trò chuyện, khai thác 101 vẻ mặt của hắn. Ha ha, mỗi ngày đều rất vui vẻ khi ta ở đây, mọi người ở Hàn Vương phủ rất tốt với ta, Canh rất tốt với ta, a hoàn rất tốt với ta, mọi người ngoài đường cũng vô cùng tốt với ta. Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó, nhưng cái gì mới được? Ta suy nghĩ từ ngày này qua hôm nọ cũng chẳng biết, cuối cùng, ta quyết định, không nghĩ nữa =_=

~

“Tại Trung, hôm nay ngươi có việc gì cần làm không?”

“A? Không có, sao thế?”

“Tiến cung với ta.”

“A? Ngươi làm chuyện phạm pháp sao?” Đang yên đang lành đột nhiên lại tiến cung? Trước từng xem qua không ít phim cổ trang, những tên hoàng đế trong ấy rất đáng sợ, động tí là toi mạng như chơi. Aish, phải biết rằng bây giờ ta không muốn đùa a, có khi nào đầu cũng không giữ được hay không?

“Này, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Ta không làm chuyện gì xấu cả. Ngươi có biết rằng Hoàng thượng chính là biểu huynh của ta hay không, lần này tiến cung không phải vì lý do gì cả mà chỉ là huynh đệ gặp mặt thôi.”

“Thật sao? Ngươi nhìn ngươi đi, làm gì mà cười như thế cơ chứ! Muốn lừa ta sao, hay là…..ngươi muốn đưa ta đến cung rồi không đón ta về nữa?” Không phải đã nói ta là bằng hữu sao? Chê ta phiền phức?

A? Tại sao lại có vẻ mặt âm u như thế??

“Được rồi được rồi, ta tin là được chứ gì, khi nào xuất phát?”

“Bây giờ đi, nếu xuất phát lúc này thì ngày mai đến nơi. Được không?”

“Được rồi được rồi, vốn có hẹn với Thiên Đồng, hắn nói gần đây trong Duyệt thành vừa mở một khách điếm rất được.”

“Rất muốn đi sao?”

“Ân.”

“Vậy tiến cung rồi, khi quay về ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Thật nhé!!!! Dám gạt ta sẽ là heo nha!”

“Thật mà, ta lừa ngươi bao giờ chưa?”

“Đương nhiên là có. Khi ngươi biết ta mù đường liền khen đáng yêu, này thì đáng yêu gì cơ chứ?? Là ngu ngốc, ngu ngốc đó. Aish, ta cũng không muốn thừa nhận nhưng người hoàn mỹ như ta ít nhất cũng phải có chút khiếm khuyết chứ.”

“Ha hả, ta chỉ nói sự thật mà thôi.”

“Aish, đại nam nhân thì đáng yêu cái gì, không phải ngươi muốn tiến cung sao? Đi thôi.”

“Ân.”

Kiến thành. Trịnh Vương phủ ~

“Tiểu Trúc, Vương gia đã về, ta cố ý đến Dạ Đêm Các nói cho ngươi biết. Nhưng mà, hình như Vương gia sắp tiến cung, ngươi phải nhanh lên mới kịp.”

“Nga, đa tạ.”

Vương gia a Vương gia, ta phán sao phán trăng suốt mấy hôm cuối cùng cũng phán được ngày ngài quay về!! Nhanh đi mang công tử đáng yêu về đi!!!

Trước khi gặp Vương gia, ta phải chuẩn bị lại cho mình một chút.

“Tiểu Trúc.”

“A? Vương gia, ngài sao lại….” Nhanh như vậy? Không phải vừa về đến sao?

“Công tử đâu?”

“Hắn, hắn đi rồi. Nhưng công tử có để lại cho ngài phong thư.”

“Đưa thư ta xem!” Đi rồi? Tại sao lại đi?

“Vâng.”

“Hắn đi từ bao giờ?” Duẫn Hạo gấp thư lại, hỏi.

“Sau khi Vương gia đến Diễm Quốc trợ chiến khoảng một tháng. Vương gia, ta thật sự rất lo lắng cho công tử. Công tử rất mù đường a, hơn nữa bộ dáng xinh đẹp như vậy…..ta sợ hắn sẽ bị người khác bắt cóc.”

“Được rồi, ta biết nên làm gì. Bây giờ ta không đủ thời gian, ta phải tiến cung.”

“Nga, Vương gia đi thong thả.” Vương gia, Tiểu Trúc sẽ cổ vũ cho ngài, nhanh chóng mang công tử về đây.

Hoàng cung~

“Duẫn Hạo.” Đương kim Hoàng thượng vừa thấy đệ đệ mình thì lập tức gọi.

“Thần, tham kiến Hoàng thượng.”

“Aish, bây giờ không phải vào triều, ngươi là đệ đệ của ta, những thứ lễ nghĩa quân thần đó, bỏ qua hết đi.”

“Nga, ca.” Duẫn Hạo cười cười.

“Hảo, nghe nói lần này toàn bộ đều nhờ vào sự tương trợ của Duẫn Quốc nên Diễm Quốc mới có thể thắng trận. Ta thực nên ban thưởng cho ngươi, không hổ là đệ đệ của ta.”

“Ca, không đúng rồi, đây đều là công lao của những binh lính lần này, đệ thật sự không làm gì cả.”

“Nhị ca, ta thấy huynh đừng chối chiến công của mình nữa, quân lợi hại đến đâu cũng cần có tướng giỏi mới có thể thắng trận a.” Trí Huệ nói.

“Đúng vậy, muội nói rất đúng.” Trí Nhân vô cùng đồng ý lời muội muội mình nói.

“Hai ngươi thật là.” Duẫn Hạo cười, vô cùng thân thiết đưa tay gõ trán hai người kia.

“Hoàng thượng, điểm tâm đã chuẩn bị xong, có thể truyền lên chưa ạ?”

“Người vẫn chưa tới đủ, đợi thêm một lát.”

“Vâng.”

“Ca, còn ai đến nữa?”

“Nga, là…….”

“Duẫn Hạo vừa hỏi thì Hàn Canh và Kim Tại Trung cũng vừa vặn đến nơi.

“Nào, đến đây.”

Là hắn? Người phía sau là……Thì ra hắn ở Hàn Vương phủ?

“Canh.”

“Hoàng huynh.”

“Thảo dân, khấu kiến Hoàng thượng.” Tại sao Duẫn Hạo lại có mặt nơi này? Còn có, vì cái gì, mặt hắn, lại đen như vậy……..=_=||

“Đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

“Canh, vị này chính là Y?”

“Nga, hắn là Kim Tại Trung.”

“Nhưng mà, tại sao lại giống Y đến thế?”

“Về chuyện này, sau này ta sẽ nói  hoàng huynh nghe.”

“Nga, hảo.”

~

Aish, ta vốn có thể ăn bữa cơm này rất ngon miệng. Nhưng mà, vì ánh mắt khủng bố của tên nào đó khiến ta rất khó khăn mới nuốt thức ăn xuống được. Tại sao hắn lại nhìn ta chằm chằm như thế? Ta đẹp đến thế sao? =_=|| Mệnh khổ a~

Đột nhiên Duẫn Hạo bước tới bên cạnh Tại Trung.

“Thật ngại quá, ta có một nơi phải dẫn Tại Trung công tử đi.”

“Ngươi làm gì, buông tay!”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói.”

Tay của ta….. T^T bị hắn nắm đang rất đau! Aish, ta vô pháp chống cự nên chỉ có thể mặc cho hắn muốn kéo đi đâu thì kéo, hết cách nên phải quay sang Canh cầu cứu.

“Tại Trung.”

Tiếc là, khi Canh vừa muốn nắm lấy tay ta thì…..

“Aish, Canh biểu ca, ta không yêu cầu huynh đi theo, vì thế, ngươi cứ ở lại dùng bữa là được rồi.”

“Đúng vậy, Canh, ở lại cùng ta tâm sự đi.” Trí Nhân nói.

Ô ô ô…..Nghe Trí Nhân nói vậy, Canh chỉ có thể chậm rãi ngồi lại, vậy còn ai có thể cứu ta a???