[Đam Mỹ] Thời Ý

Chương 8: "Trước khi kết hôn tôi sẽ không chạm vào em."



Lục Khang Minh thật sự không tiếp tục hỏi về chuyện của Diệp Mạnh Nhiên, ngày tiếp theo, ông và Diệp Thời Ý nói chuyện về tiền lương và một số vấn đề nhân sự, sau một ngày, việc bàn giao công ty mới kết thúc.

Đương nhiên, chức vị của Lục Khang Minh chỉ là tổng giám đốc thay thế. Diệp Thời Ý nghĩ lại, cảm thấy giờ cậu mà rời thì có hơi hấp tấp quá, sợ rằng Lục Khang Minh vừa tiếp quản công ty sẽ bị các quản lý cấp cao khác làm khó, nên cậu muốn ở lại thêm mấy ngày, kết quả Lục Khang Minh trực tiếp bác bỏ ý tưởng này, còn giục cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.

Ngày xuất hành, thời tiết đặc biệt tốt.

Diệp Thời Ý có thói quen mang bịt mắt khi ngủ, khi tỉnh dậy, trước tiên cậu đưa tay lên xoa mái tóc rối bù của mình, sau đó ngồi dậy vài phút, rồi mới từ từ tháo bịt mắt, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đến khi mọi thứ xong xuôi, cậu mới nhìn thấy có tin nhắn mới trên điện thoại.

Là từ một số lạ.

"Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là người được Tưởng tổng sắp xếp tới làm tài xế của cậu, vì không biết thời gian cậu cất cánh nên tôi đã chờ sẵn ở dưới lầu."

Đôi mắt còn đang buồn ngủ bỗng nhiên mở to, cậu nhìn thời gian, tin nhắn được gửi từ hai giờ trước!

Cậu lập tức gọi điện thoại qua.

"Diệp tiên sinh, cậu tỉnh rồi?" Giọng tài xế vui tươi hớn hở.

"Rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy tin nhắn......" Diệp Thời Ý mặc vội quần áo vào, quên mất ngày hôm qua chưa nói với thư ký Ngô giờ lên máy bay: "Anh còn ở dưới lầu sao?"

"Vâng, không cần vội, cậu cứ từ từ xuống cũng được."

Tuy rằng lớn lên trong gia đình giàu có nhưng Diệp Thời Ý vẫn không quen làm phiền người khác, càng đừng nói để cho người khác chờ hai giờ đồng hồ, cậu dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.

Thực ra tài xế cũng không cảm thấy có vấn đề gì, giúp cậu cất vali xong liền xuất phát, Diệp Thời Ý mới vừa ngồi trên xe thì di động vang lên.

Diệp Thanh hỏi: "Thời Ý, ra khỏi nhà chưa?"

"Rồi ạ."

"Chú thím với em trai họ cháu đang ở sân bay, cháu mau nhanh lên, sắp không kịp giờ rồi, cháu mỗi lần bay đều chậm chạp như vậy sao? Như vậy không được......"

"Em họ cháu?" Diệp Thời Ý mơ hồ có ấn tượng.

Người em trai họ kia của cậu cũng không phải đèn cạn dầu gì, hồi cấp ba đã bị phạt nhiều lần, chuyện xấu làm từ nhỏ đến lớn nhiều không đếm xuể, đã từng gây họa lớn, còn phải nhờ Diệp Mạnh Nhiên mới giải quyết được.

Cậu khẽ nhíu mày: "Nó đi làm gì?"

"Nó định sắp tới sẽ ra nước ngoài, thời gian này cũng đang rảnh, chú không yên tâm để nó ở nhà một mình nên mang theo." Diệp Thanh nói: "Vậy cháu nhanh lên, chúng ta chờ ở cửa lên máy bay."

Diệp Thời Ý không nói thêm nữa, lập tức cúp điện thoại.

Khi cậu đến sân bay thì thằng em họ kia đang đeo tai nghe xem gì đó, hoàn toàn không có ý định chào hỏi. Diệp Thời Ý cũng lười so đo, lên máy bay liền đeo bịt mắt, bắt đầu ngủ bù.

Hai thành phố cách nhau không xa, chưa đến ba giờ sau máy bay đã hạ cánh.

Diệp Thời Ý cúi đầu ngáp một cái, đi thẳng đến sảnh đón ở sân bay mới nhớ mở di động, vừa mở lên đã thấy tin nhắn của Tưởng Du Chi.

"."

Một dấu chấm câu? Có ý gì đây?

Diệp Thời Ý sững sờ một lúc, phân vân, trả lời bằng dấu chấm câu hoặc dấu chấm hỏi dường như đều không quá thích hợp, cuối cùng, cậu click vào trường nhập liệu trước giờ chưa bao giờ dùng.

"^ ^?"

Gửi đi xong cậu liền hối hận —— chiếc điện thoại di động lởm này, hai biểu tượng này rõ ràng là hình mặt cười cong trên bàn phím, sao trong khung hội thoại lại thành như thế này?

Cậu nhanh chóng muốn rút lại, nhưng đáng tiếc đó là tin nhắn, không phải WeChat nên không rút được, đang do dự không biết làm sao thì nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Chi.

"Tới rồi?"

"Vâng......"

"Ở đâu?"

"Vừa ra đến sảnh đón." Diệp Thời Ý bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó: "Lúc tới tôi đã đặt khách sạn, khách sạn chắc sẽ cho xe qua đây, ngài không cần lo lắng."

Tút tút.

Đối phương đột nhiên cúp điện thoại.

Bị cúp điện thoại đột ngột, Diệp Thời Ý cầm di động ngây người mấy giây, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc cách đó không xa.

"Diệp Thời Ý." Tưởng Du Chi đứng ở cách đó không xa, mặc âu phục màu xanh đậm, sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên là vừa tan làm: "Lại đây."

Diệp Thời Ý định thần lại, bước nhanh tới: "Tưởng tiên sinh, ngài...... anh sao lại tự mình đến đây."

Tưởng Du Chi đang muốn lên tiếng, liền thấy được người theo sát ở phía sau Diệp Thời Ý.

"Tưởng tổng, xin chào xin chào." Diệp Thanh nửa cúi người đưa tay về phía Tưởng Du Chi: "Tôi là chú của Thời Ý."

Tưởng Du Chi liếc mắt nhìn đối phương không có ý tứ vươn tay: "Ừm."

"Tưởng tổng thật sự rất đẹp trai và tài năng, chẳng trách Thời Ý vẫn luôn nhắc tới cậu trước mặt chúng tôi." Thím cậu cười tủm tỉm, không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Sau này Thời Ý ở bên cạnh cậu, chúng tôi cũng rất yên tâm......"

Cậu ngủ một mạch, nhắc tới Tưởng Du Chi bao giờ?

"Tưởng tiên sinh, anh chắc còn đang bận." Diệp Thời Ý đúng lúc ngắt lời, cũng không muốn để Tưởng Du Chi hao tâm tốn sức ứng phó bọn họ: "Không cần phải sắp xếp gì đâu, tôi tự trở về được mà."

Tưởng Du Chi nhướng mày: "Không vội, lúc nãy em nói khách sạn có điều xe qua?"

Diệp Thời Ý liếc nhanh nhìn di động: "Đã tới rồi, đang ở bên ngoài."

"Ừm." Tưởng Du Chi cuối cùng cũng cho Diệp Thanh một ánh mắt: "Đã có phái xe, tôi không cần sắp xếp người đưa mấy người về khách sạn nữa."

Diệp Thanh nhanh nhẹn xua tay: "Không cần không cần, tự chúng tôi về, tự chúng tôi về."

Tưởng Du Chi tự nhiên mà đi đến cạnh Diệp Thời Ý: "Đi thôi."

Diệp Thời Ý giờ mới hiểu, Tưởng Du Chi đây là...... Muốn dẫn cậu về Tưởng gia?

Lại ngửi được mùi hương trên người Tưởng Du Chi, Diệp Thời Ý bình tĩnh lại: "Tôi, tôi đã đặt khách sạn."

Đang nói, Diệp Thanh bỗng nhiên che bụng: "Ai da......"

"Sao thế?" Thím Diệp chạy nhanh tới đỡ ông ta: "Ông làm sao vậy?"

"Không biết, đau bụng quá......"

Bí thư Ngô lập tức tiến lên: "Nếu xe khách sạn đang ở bên ngoài, hay là mấy vị cứ lên xe trước, bảo tài xế đưa đến bệnh viện?"

Đến khi mấy người nhà Diệp Thanh đi xa, Tưởng Du Chi mới cất bước: "Mang thư hợp tác tới chứ?"

Lời này có chút không đầu không đuôi, Diệp Thời Ý lại lập tức hiểu được —— vậy mà Tưởng Du Chi lại chủ động nhắc đến việc của Diệp thị.

Cậu có chút quẫn bách, chịu đựng cảm giác khô nóng trên mặt, cuống quít gật đầu: "Có mang đến, để trong vali, giờ tôi đi lấy......"

"Không vội." Tưởng Du Chi ngắt lời cậu: "Về nhà rồi nói tiếp."

Những lời này trực tiếp đánh bay ý định ở khách sạn của Diệp Thời Ý.

**

Xe chạy một mạch về Tưởng gia.

Không nghĩ tới việc sẽ trực tiếp đến Tưởng gia, dọc đường Diệp Thời Ý có chút chân tay luống cuống nhưng trên mặt đã khống chế tốt cảm xúc, muốn cho mình có vẻ vững vàng một chút: "Tưởng tiên sinh, tôi tới quá vội vàng, còn chưa kịp mua quà cho hai bác, cứ trực tiếp qua như vậy có đường đột quá không?"

"Không sao." giọng điệu Tưởng Du Chi nhàn nhạt, "Tôi sống một mình, tạm thời em còn chưa gặp bọn họ."

Diệp Thời Ý rốt cuộc yên tâm: "Được."

Xuống xe, cậu cự tuyệt ý tốt muốn cầm vali giúp của thư ký Ngô, tự mình cầm vali kéo trong tay, ngẩng đầu nhìn kiến trúc trước mặt. Đối với người sống một mình thì căn nhà này hiển nhiên quá lớn, còn lớn hơn nhà họ Diệp.

Đi theo Tưởng Du Chi tới thư phòng, Diệp Thời Ý không chần chừ, nhanh chóng lấy ra thư hợp tác từ vali, đưa tới trước mặt Tưởng Du Chi.

Tưởng Du Chi ngồi trên ghế dựa, tư thế nhàn nhã, tùy tay lật vài tờ thư hợp tác, sau đó khép lại: "Lát nữa tôi sẽ bảo bí thư Ngô chuyển trước một phần, còn lại chờ sau khi kết hôn sẽ chuyển qua, có được không?"

Diệp Thời Ý ngẩn ra.

Đúng rồi, bọn họ còn chưa kết hôn, Tưởng Du Chi sao có thể sẽ ngốc đến mức trực tiếp chuyển toàn bộ số tiền.

Bản chất của cuộc hôn nhân này là một giao dịch, Tưởng Du Chi đưa tiền, cậu đưa người, không có vấn đề gì.

Cậu gật đầu: "Được, cảm ơn anh."

"Muốn khi nào đến Cục Dân Chính?"

Đề tài phát triển quá nhanh, Diệp Thời Ý một lúc lâu sau mới đáp: "...... Tôi đi lúc nào cũng được."

"Bà tôi tương đối cẩn thận, đã lựa ra mấy ngày đẹp, gần nhất chính là thứ hai tuần sau," Tưởng Du Chi nói: "Được không?"

Hôm nay đã là thứ sáu.

Không nghĩ lịch trình lại nhanh như vậy, Diệp Thời Ý cảm thấy tai như ù đi, chỉ có thể nghe được lời đáp ngắn gọn của mình: "Được."

Tưởng Du Chi "ừ" một tiếng, đứng lên, cởi áo vest treo lên lưng ghế: "Đi, mang em đi xem phòng."

"...... Vâng."

Tưởng Du Chi chuẩn bị cho cậu một phòng tương đối đơn giản, nhìn ra được đồ đạc bên trong đều là mới.

"Không biết em thích phong cách gì nên tôi cũng chưa bày biện nhiều, em thích gì thì nói với thư ký Ngô, cậu ta sẽ thêm giúp em." Tưởng Du Chi nói, "Bên cạnh chính là phòng tôi, bình thường có chuyện gì có thể trực tiếp qua tìm tôi."

Diệp Thời Ý âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Mạnh Nhiên đều hướng cậu vào con đường học hành, cho nên cậu cũng không có thời gian đi yêu đương, đến bây giờ cậu cũng chưa nghĩ tới...... việc ngủ cùng phòng với Tưởng Du Chi, giờ nghe Tưởng Du Chi nhắc tới, tim cậu thiếu điều vọt lên tận cổ họng rồi: "Cảm ơn anh, như vậy là được rồi, tôi không muốn thêm gì nữa."

Tưởng Du Chi lơ đãng nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy vành tai Diệp Thời Ý đỏ ửng.

Nháy mắt hiểu được đối phương suy nghĩ chuyện gì, Tưởng Du Chi cười: "Em yên tâm, trước khi kết hôn tôi sẽ không chạm vào em."

Diệp Thời Ý mới vừa định bình tâm lại —— nhưng thứ hai tuần sau là bọn họ kết hôn rồi! /Lươn Du Chi (〃ω〃)/

Thành công nhìn đối phương đỏ mặt, Tưởng Du Chi cảm thấy càng thêm thú vị.

Diệp Thời Ý âm thầm hít sâu mấy cái, hồn nhiên không biết đối phương cố ý: "À, giờ tôi thu dọn đồ trong vali một chút......"

"Ừ." Tưởng Du Chi vừa xoay người, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lại dừng bước chân; "Đúng rồi, tôi không thích người bên cạnh mình hút thuốc."

Diệp Thời Ý sửng sốt, lập tức phản ứng lại ngay: "Tưởng tiên sinh, tôi không hút thuốc lá, ngày đó hộp thuốc vẫn còn nguyên...... Là tôi muốn thử, cuối cùng cũng không chạm vào."

Tưởng Du Chi khẽ gật đầu, giơ tay xoa đầu cậu: "Trong nhà có người giúp việc, muốn ăn gì cứ nói với bọn họ."

Sau khi Tưởng Du Chi rời đi, Diệp Thời Ý mới phục hồi tinh thần lại.

Không thể không nói, khí thế cùng mùi hương trên người đàn ôn kia...... đều quá áp bách.

Diệp Thời Ý mở vali, bắt đầu sắp xếp hành lý, mới dọn được một nửa thì mơ hồ nghe được tiếng khởi động xe. Cậu đi đến trước cửa sổ, thấy Tưởng Du Chi lái xe ra khỏi nhà.

Mãi đến khi người giúp việc mới cậu đi ăn cơm, Tưởng Du Chi cũng chưa trở về.

Diệp Thời Ý cách cửa phòng đáp lời, trong lòng nghĩ là bữa cơm đầu tiên sau khi cậu đến thành phố B chắc phải ăn một mình rồi.