[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 49



Thụ vốn định ở lại thêm một tiếng nữa, ít nhất cũng chờ đến khi mấy người tham gia đến quán thứ hai rồi mới đi. Kết quả chủ nhiệm lại nói với cậu về đi thôi, trời lạnh thế này ở chung với người nhà thì tốt hơn.

Nghe được hai chữ người nhà này, thụ lặng lẽ đỏ mặt, đồng thời bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến tính khả thi của việc biến nam thần thành người nhà của mình.

Cậu không từ chối, sau đó chuẩn bị rời đi.

Sau khi lên xe, chủ nhiệm gửi một tin nhắn wechat cho cậu, đó là bức ảnh chụp một bó hoa. Cô nói đây là bó hoa mà sáu năm trước nam thần tặng, khi đó cô không đưa cho thụ, hiện giờ nên trả lại.

Tuy rằng chủ nhiệm nói khá mơ hồ, nhưng thụ cũng không có ý muốn truy hỏi đến cùng, ví dụ như tại sao không đưa bó hoa cho tôi. Có một số việc không chọc thủng thì tốt hơn, vẫn nên chừa chút thể diện cho người ta.

Cậu về đến nhà, nam thần đang ngồi trên sô pha làm việc với máy tính, thảm rơi một nửa xuống đất cũng không biết.

Lúc làm việc nam thần hay đeo một cặp kính gọng viền bạc. Lần đầu tiên nhìn thấy nam thần đeo kính, thụ cảm thấy người ấy vẫn anh tuấn như thế, nhưng lại có hương vị đặc biệt hơn.

Sau đó cậu chụp trộm ảnh rồi đưa cho học trưởng nhìn, nhận được lời bình sao lại có cảm giác mặt người dạ thú nhỉ.

Thụ cảm thấy học trưởng đang nói hươu nói vượn, kết quả có lần cậu và nam thần cùng ngồi trên sô pha, không hiểu sao sau đó lại dây dưa quấn quýt lấy nhau.

Nam thần đeo kính hoan ái mây mưa với cậu, làm đến mức thụ mặt đỏ tim đập. Nam thần đeo kính nhìn chẳng thiện lương chút nào cả.

Tiếng thụ mở cửa làm nam thần ngẩng đầu lên, hắn kinh ngạc nói: “Sao về sớm thế em?”

Thụ cởi áo khoác rồi bước nhanh về phía trước ôm lấy nam thần cọ tới lui trong ngực hắn, y như một chú cún: “Về với anh chứ sao.”

Nam thần xoa xoa đầu cậu. Hắn biết tối nay là buổi họp mặt của người trong câu lạc bộ, mà nhắc đến câu lạc bộ này lại khó tránh khỏi đoạn lịch sử mặc đồ nữ của thụ.

Thụ vừa nghe thấy nam thần nhắc đến quãng thời gian đen tối này liền thẹn thùng và giận dữ vô cùng, không tiếp lời nữa. Kết quả nam thần không chỉ không ngừng nhắc đến lịch sử đen của thụ, mà còn nhắc đến có một lần mình nhìn thấy thụ bị một gã đàn ông hôn ở hậu trường.

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt nam thần không tốt lắm.

Thụ giả vờ không có chuyện gì mà cầm lấy cốc nước của nam thần uống một hớp: “Đó chỉ là đùa giỡn thôi mà.”

Nam thần không nói gì.

Thụ vô tội hỏi ngược lại: “Khi đó anh có thích em đâu, sao nhớ rõ thế?”

Nam thần sửng sốt một hồi: “Cũng là chuyện sáu năm trước, sao có thể không nhớ được.”

Nam thần nhéo mặt thụ, hơi dùng sức, đến khi thấy thụ kêu đau mới buông ra rồi hôn hôn lên dấu tay đo đỏ.

Khi đó thụ mặc nữ trang đã thu hút không ít người, nam thần cũng nhớ đến cái lần mình làm MC rồi đi nhầm vào phòng hóa trang.

Thụ quay lưng về phía hắn, để lộ một khoảng lưng trắng nõn nà và đôi xương hồ điệp.

Hắn nhìn thấy thụ hoảng sợ quay đầu lại nhìn mình, dáng vẻ mờ mịt luống cuống.

Nam thần chưa bao giờ nói với thụ, rằng thật ra cảnh đó đã từng đi vào trong giấc mơ của hắn.

Hắn không biết rốt cuộc tâm tình của mình là gì. Vì thế lúc thụ hỏi hắn có thể tham gia vào vở kịch không, hắn bèn lấy một ổ bánh mì làm lý do để đồng ý.

Hắn chỉ nghĩ, nếu trong vở kịch có hôn, từ khi mình diễn nhất định sẽ không hôn, không chiếm tiện nghi của thụ. Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Lúc đó, nam thần đã vô cùng chính trực nghĩ như vậy.