[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 47: Trần gia lại lộ mặt ( 5 )



Đinh Bảo là lão sư tại trường của trấn trên, danh tiếng khá tốt, số lượng học sinh cũng rất đông. Một lão sư đức cao vọng trọng cũng có hứng thú đứng hóng chuyện chung mọi người, Trần Thanh chỉ có thể cảm thán nhân sinh chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thôi thì ông ấy đã ở đây, đành nhờ ông ấy một chuyến vậy.

Đinh Bảo gật đầu với Trần Thanh.

-Trần lão bản không cần phải ngại. Nếu đây không phải phụ mẫu của ngài, kẻ đáng trách là bọn họ mới đúng. Còn nếu…

Lời còn lại Đinh Bảo không tiếp nhưng mọi người đều hiểu rõ. Nếu đây thật sự là cha mẹ của Trần Thanh, cái mũ bất hiếu này đường nào cậu cũng phải gánh. Đinh Bảo là lão sư, tư tưởng thấm nhuần giáo lí, hiếu đạo hàng đầu. Chỉ cần chứng minh được Trần Thanh bất hiếu, ông sẽ là người đầu tiên đứng ra khiển trách.

Trần Thanh liền cười với ông ấy.

-Đúng hay không, hiện tại Trần Thanh định nhờ lão sư công đạo giúp. A di này một hai đinh ninh trên tay ta có vết bớt, không biết lão sư có thể giúp ta kiểm chứng giùm không. Lão sư công bằng, một lời người nói ra tuyệt đối không ai dám nghi ngờ.

Đinh Bảo vuốt râu, cảm khái Trần Thanh thông minh lại biết nhìn người, chuyện kiểm chứng này ông đứng ra là hợp lí nhất. Thế là ông gật đầu.

-Được, lão bản đã có lời. Ta đây sẽ nhận.

Thế là trong ánh mắt tò mò của mọi người, cùng ánh mắt lao láo của mấy người Trần gia. Cậu lần nữa vén tay áo, giơ tay mình cho Đinh Bảo nhìn kỹ.

Đinh Bảo kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, sau khi chắc hẳn bản thân không để sót dù là một chấm nhỏ, bèn buông tay Trần Thanh ra, gật đầu nói với mọi người.

-Trần lão bản quả nhiên không dối gạt. Cậu ta thật sự không phải thân sinh của hai người này.

Bùi thị nhảy đỏng lên.

-Sao có thể không phải. Dù thằng chó này che mặt, tôi vẫn nhận ra giọng của nó. Chắc chắn là nó, không thể sai được.

Đinh Bảo trừng mắt nhìn Bùi thị.

-Ý của bà là ta nói dối.

Bùi thị cũng trừng lại ông.

-Ai biết được, thằng này nó giàu như vậy, ai biết nó có cho ông cái gì hay không. Lão sư thì sao chứ, lão sư không phải cũng cần ăn cơm, cũng xài tiền hay sau.

Đinh Bảo tức đến bật cười.

-Vòm trời này chuyện gì quả nhiên cũng có thể có. Không hổ là điêu phụ dám vu oan cho Trần công tử, quả nhiên không ngại sỉ nhục kẻ đọc sách thánh hiền. Ta là lão sư bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên có người dám nghi ngờ nhân cách của ta như vậy. Trần công tử, ngài có muốn kiện ả điêu phụ này lên quan không, ta làm chứng giúp ngài.

Kẻ đọc sách như Đinh Bảo xem trọng nhất là mặt mũi bản thân, ông có thể nghèo đói, tuyệt không thể bị sỉ nhục. Đinh Bảo lại làm lão sư nhiều năm, người khác gặp ông chỉ dám cúi chào một tiếng lão sư, ai lại như Bùi thị dám chỉ thẳng vào mặt ông mà chửi như vậy.

Vốn ban đầu Đinh Bảo cũng coi thường Trần Thanh là dạng con buôn, không xứng ngang hàng với kẻ nho sĩ như ông, nên một tiếng hai tiếng chỉ gọi cậu “lão bản”. Bây giờ bị Bùi thị sỉ nhục, ông chợt thấy bản thân cùng chiến tuyến với Trần Thanh, nên cậu cũng đột ngột được năng cấp thành “Trần công tử”.

Trần Thanh nhìn gương mặt tím đi vì giận của Đinh Bảo, cố gắng nín cười. Đừng tưởng cậu không nhận ra thái độ coi thường ban đầu của ông với mình. Kiếp trước cậu đã sớm rèn được kỹ năng nhìn mặt người mà sống rồi. Cũng phải cảm ơn Bùi thị chua ngoa, đã giúp đẩy Đinh Bảo về phía cậu, hiển nhiên là cậu được lời.

Trần Thanh không có ý kiện mấy người này, chưa phải thời điểm thích hợp. Lại nói nếu trên quan muốn truy sâu thêm, cậu cũng phiền. Nên cậu phẩy tay.

-Không cần đâu. Chỉ là mấy người thôn quê, hẳn là cuộc sống cũng khó khăn mới đến bước đường này, ta không muốn truy cứu họ. Xin đa tạ lão sư đã giúp đỡ rất nhiều.

Rồi cậu cúi chào Đinh Bảo cũng những người vây quanh.

-Chuyện hôm nay phải cảm ơn mọi người phân rõ trắng đen, giúp Trần mỗ không bị vu oan tiếng xấu. Trần mỗ xin phép mời Đinh lão sư cùng mọi người vào Mỹ Thực Lâu dùng bữa, tại hạ nguyện đích thân xuống bếp để cảm tạ mọi người.

Đoàn người liên tục khen Trần Thanh nhân hậu, rồi lục đục theo vào trong. Trần Thanh theo sau đám người, khóe mắt liếc mấy người Trần gia, cười khinh bỉ.

Cậu vừa vào trong, thì bên trong tửu lâu đã ra mấy người nhân viên, không hề dịu dàng mà mời bọn người Trần gia vẫn còn bàng hoàng đi chỗ khác.

“Chát”

Vừa về tới nhà, trưởng thôn đã thẳng tay tát Bùi thị một cái. Sức mạnh đến nỗi khiến thị té xuống đất, khóe miệng rỉ máu.

Thiên Ái hét một tiếng, vội chạy lại đỡ mẹ mình dậy. Trưởng thôn giơ ngón trỏ chỉ vào mặt Bùi thị, ngón tay vì tức giận mà run run.

-Cũng tại mụ, mọi chuyện đều tại mụ, khiến ta mất mặt giữa đám đông.

Bùi thị vội khóc lên.

-Trưởng thôn, sao người lại trách con. Đó thật sự là Trần Thanh, con nhận ra tiếng của nó mà.

Trần Dũng cùng hai đứa con cũng gật đầu nói đúng, người đó quả thật là Trần Thanh, bọn họ tuyệt không sai lầm.

Trưởng thôn đập mạnh lên bàn.

-Là nó. Nếu là nó sao trên tay lại không có bớt như mụ nói, ngay cả con mình mà mụ cũng không nhớ được sao?

Bùi thị hoang mang.

-Rõ ràng là có mà. Con không biết tại sao…

Hữu Thiên hỏi lại.

-Mẹ à, mẹ nhớ đúng không vậy. Là trên tay trái nó, hay là tay phải, rốt cuộc nó nằm ở đâu vậy. Hay nó mất rồi?

Bị hỏi lại Bùi thị sững người, đột nhiên cũng không chắc bản thân có nhớ đúng hay không. Khi sinh ra trên người Trần Thanh quả thật có vết bớt, bà rõ ràng nhớ nó nằm trên tay trái, nhưng nhiều năm rồi, bà cũng không chắc trí nhớ mình đúng không. Nhiều năm nay bà cũng không quan tâm Trần Thanh, dòm cũng ngại dòm nó một cái, nếu lỡ vết bớt đó lúc lớn lên biến mất thì sao?

Càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng, Bùi thị bèn nói.

-Trưởng thôn, không chừng vết bớt khi thằng bất hiếu đó lớn lên thì mất rồi. Nhưng vết sẹo trên chân chắc chắn còn, năm đó đại phu đã nói vết sẹo đó rất sâu, không cách nào chữa được. Hay ngài mai chúng ta đi một chuyến nữa?

Trưởng thôn khịt mũi.

-Đi nữa, đi nữa để nhục thêm lần nữa à. Ai biết chuyện mụ nói là đúng hay không, lỡ nhiều năm rồi vết sẹo đó cũng biến mất, cái mặt già này của ta biết giấu vô đâu.

Nghe vậy, đám người Trần Dũng cũng lo lắng. Vẫn là Bùi thị tiếp lời, chấp niệm của bà đối với số tiền trong tay Trần Thanh đã không thể dùng từ bình thường để nói.

-Trưởng thôn. Hay ta đi thẳng lên quan kiện thằng bất hiếu đó? Hộ tịch trên quan hẳn là còn.

Trưởng thôn trừng mắt nhìn bà.

-Rồi để cả trấn, cả huyện biết Trần gia thôn này chèn ép con cháu đến mức nó phải đoạn tuyệt quan hệ à. Dù quan có xử tội thằng Trần Thanh, mặt mũi của thôn cũng mất, tài sản của nó dù mất cũng là vào tay quan phủ, đến lượt nhà mấy người sao?

Đám người gục đầu.

Nhìn thái độ của bọn họ, trưởng thôn thở dài.

-Mụ cũng đừng suốt ngày thằng bất hiếu này thằng bất hiếu kia nữa. Thằng ba Thanh bây giờ đã không phải như xưa, xem thái độ của nó bây giờ, tốt nhất nhà mụ đừng chọc tức nó, nó còn có khả năng mà nhìn mặt. Vậy đi, hôm nay cho nó bớt giận. Ngày mai mấy người mua chút đồ ngon mang qua Hồ gia thăm nó, dỗ ngọt nó một chút, thằng ba Thanh từ nhỏ đã mềm lòng, hẳn sẽ nhận lại hai người.

Bùi thị trợn mắt.

-Phải tốn tiền mua đồ cho thằng bất…

Trưởng thôn đập bàn, cắt ngang lời bà.

-Ta nói mụ không nghe à, đừng có gọi nó như thế nữa. Gọi sướng miệng mụ rồi tiền có theo vào không? Mụ bỏ chút tiền mua quà ban đầu thôi. Về sau nó nhận lại hai người, hai người còn thiếu chuyện tốt à. Lúc đó, tiền trong tay nó mụ muốn bao nhiêu mà chẳng được.

Mấy người nhà Trần Dũng vội vâng dạ, liên tục khen trưởng thôn cao kiến. Trưởng thôn mệt mỏi phất tay đuổi họ về. Nếu không phải nhìn vào mặt mũi Trần Thanh, hôm nay ông đã xử lý cái gia đình này rồi, dám làm ông xấu mặt. Nhưng chỉ có mấy người này mới dỗ được Trần Thanh quay về, ông đành ráng nhịn vậy.