[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Quyển 1 - Chương 28



Lâm Bạch Hồ và Lâm Hương Loan có thể tìm được đám người Minh Thịnh Lan, cũng không phải vì Cát Lang sơn trang bọn họ thủ đoạn thông thiên, chẳng qua là do chung đường mà thôi.

Muốn đến Đế đô hiển nhiên phải đi ngang Cát Lang sơn trang, khi đó Lâm Bạch Hồ chắc chắn sẽ mời bọn họ vào Cát Lang sơn trang làm khách.

Cát Lang loan đao khẳng định là Tề Mi trộm, nhưng Tề Tiểu Bạch không thể khai mẹ mình ra, Minh Thịnh Lan lại luôn miệng nói có ẩn tình khác, đến lúc Lâm trang chủ muốn truy vấn tới cùng, thế nào cũng bại lộ.

Cho dù có thể qua được cửa Cát Lang sơn trang nhưng vẫn còn nhiều danh môn thế gia khác, việc cấp bách hiện nay là phải tìm được Tề Mi, như vậy hết thảy đều có thể giải quyết.

Nhưng trước khi tìm được Tề Mi chuyện bọn họ phải làm là ổn định đám người Cát Lang sơn trang và các môn phái.

Minh Thịnh Lan thở dài, nói: “Nếu không cẩn thận, thanh danh của ta sẽ cũng xong đời.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tề Tiểu Bạch, không bằng ngươi khai là Tề đại tỷ trộm đồ đi.”

“Ai mà tin…” Tề Tiểu Bạch nói, “Tuy mẹ ta trộm đồ rất lợi hại nhưng võ công chả ra gì, thế nào đám người đó cũng nghĩ ta và bà ấy cấu kết đi ăn trộm.”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Cũng đúng, khinh công của ngươi lợi hại vậy mà…”

Tề Tiểu Bạch nói: “Không liên quan tới khinh công.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy liên quan tới cái gì?”

Minh Thịnh Lan khẽ cười một tiếng, nói: “Đương nhiên là liên quan tới nhân phẩm của hắn, Tề Phong công tử hành sự lãnh huyết chắc hẳn đắc tội không ít người, gặp được cơ hội hiếm có như vậy, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng chẳng phải quá có lỗi với bản thân sao?”

Hàn Nhạn Khởi nhíu mày nói: “Nhân sĩ giang hồ các ngươi không phải luôn tự xưng quang minh lỗi lạc, trượng nghĩa vô song sao?”

Minh Thịnh Lan giống như không có việc gì nhìn Tề Tiểu Bạch, vừa uống trà vừa nói: “Ờ, nói ngươi kìa, nhân sĩ giang hồ.” Bộ dáng đó của hắn làm cho mọi người chợt nhớ ra, quên mất, vị này không phải nhân sĩ giang hồ mà là người của triều đình.

Tề Tiểu Bạch cười nhạo một tiếng, nói: “Cái gì trượng nghĩa vô song, khắp chốn giang hồ không phải cá lớn nuốt cá bé thì là cá bé ăn tôm, nói thật dễ nghe.”

Hàn Nhạn Khởi nhịn không được vỗ tay cười nói: “So sánh hay đó, thân tại giang hồ tựa như cá tôm, ta hiểu rồi.”

Đang lúc tán gẫu thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lâm Bạch Hồ mỉm cười đẩy cửa bước vào.

Không ngoài suy đoán của Minh Thịnh Lan, Lâm Bạch Hồ nói phía trước là Cát Lang sơn trang, muốn mời bọn họ tới đó làm khách, thuận tiện Cát Lang trang chủ Lâm Anh Khánh muốn hỏi Minh bộ đầu một chút về chuyện Cát Lang loan đao.

Minh Thịnh Lan vui vẻ nhận lời.

Cát Lang sơn trang tọa lạc bên trong sơn cốc, thế lực rộng lớn, môn sinh đông đảo, võ công tinh diệu, khó trách dưỡng ra một Lâm Hương Loan quái khí như vậy.

Lâm Hương Loan rất không cảm lòng để mấy người này đến nhà nàng làm khách, theo ý nàng Tề Tiểu Bạch chỉ cần mau giao ra Cát Lang loan đao liền có thể cút, không xử hắn đã là nhân từ lắm rồi.

Chạng vạng, đám người Minh Thịnh Lan đi đến Cát Lang sơn trang, không ngờ Lâm Anh Khánh tự mình ra cửa nghênh đón.

Hắn vừa thấy Minh Thịnh Lan, liền cười khanh khách đi tới, vô cùng thân thiết nói: “Thật sự là vinh hạnh cho ta, Minh bộ đầu quả nhiên nhất biểu nhân tài, không hổ là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khiến lão phu bội phục.”

Minh Thịnh Lan khách khí nói: “Đâu có, Lâm trang chủ mới là phong phạm hào kiệt.”

Lâm Hương Loan bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Giả vờ giả vịt…”

Ở đây người nào có tai đều nghe thấy, huống chi nàng cũng không thèm đè thấp âm thanh, Lâm Anh Khánh nhíu đôi mày hoa râm, quát lớn: “Nghịch nữ! Ai dạy con thái độ đó, cút xuống cho ta!”

Hắn nói chuyện chẳng chút khách khí, không giống Lâm Bạch Hồ tuy dạy dỗ còn không quên trấn an, ngữ khí cũng tốt.

Lâm Hương Loan xem chừng chả sợ, nguýt một cái rồi bỏ vào cửa.

Lâm Anh Khánh trừng mắt một lát, mới nói: “Con gái không hiểu chuyện, khiến Minh bộ đầu chê cười rồi.”

Minh Thịnh Lan mỉm cười nói: “Không sao.”

“Thật độ lượng, ha ha, Minh bộ đầu, mời.” Lâm Anh Khánh mời hắn, chính mình đi phía trước dẫn đường. Mắt chỉ nhìn Minh Thịnh Lan, còn Dương Ý, Tề Tiểu Bạch, Hàn Nhạn Khởi triệt để bị xem nhẹ. Về phần Thâu Hương Thiết Ngọc, chẳng qua là tỳ nữ lại càng không xem vào mắt.

Hàn Nhạn Khởi thấp giọng nói: “Này, hắn làm gì nhiệt tình với ngươi quá vậy?”

Việc này không cần Minh Thịnh Lan giải thích, Tề Tiểu Bạch cười lạnh nói: “Giang hồ lùm cỏ, tất nhiên phải luôn lấy lòng quan phủ, chẳng lẽ ngươi nghĩ người giang hồ là có thể không kiêng nể gì sao? Gia nghiệp càng lớn thì lá gan càng nhỏ đó.”

Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, hắn một đường này quả thực là mở rộng kiến thức, thế giới bên ngoài cùng vốn hiểu biết qua lời giảng của sư phụ hắn, hoàn toàn khác xa.

Vào tới đại sảnh, Lâm Anh Khánh mời mọi người nhập tọa, lúc này mới hỏi tới thân phận những người khác, thế nhưng không thèm nhìn tới Tề Tiểu Bạch. Còn với Dương Ý và Hàn Nhạn Khởi ngược lại vô cùng khách sáo.

Hắn thuận miệng nói: “Bạch Hồ con về thật khéo, tiểu Tinh và Lan Trì đến rồi, ta đã sai người báo bọn họ chút nữa sẽ tới.”

Lâm Bạch Hồ vừa nghe vị hôn thê mình cùng vị hôn phu muội muội đến, khẽ nhíu mày hiển nhiên là lo lắng tính tình Lâm Hương Loan, may mà lúc này Lâm Hương Loan không ở đây, bằng không nhất định sẽ nổi giận.

Tề Tiểu Bạch chen ngang, cười nói: “Lâm trang chủ, Bạch tiên tử cùng Giang thiếu hiệp từ Nam Hoa xa xôi tới đây, nhất định là muốn bàn bạc chuyện cưới xin phải không? Há há, cũng nên thôi.”

Phút chốc trên mặt Lâm Anh Khánh bịt kín một tầng sương, xem ra nữ nhi chậm chạp không chịu thành thân cũng là tâm bệnh của hắn.

Bất quá hắn cũng biết Tề Tiểu Bạch miệng lưỡi ngoan độc lại xấu tính, cũng không thèm cãi cọ với hắn, miễn cho rước lấy rắc rối.

Tề Tiểu Bạch thấy hắn không để ý tới mình, không hề tức giận mà cười tủm tỉm.

Chẳng qua Tề Tiểu Bạch nói không sai, Lâm Bạch Hồ và Lâm Hương Loan sớm đã có hôn ước, bọn họ không gấp nhưng bên Nam hoa gấp. Mà hôm nay Giang Lan Trì cùng Bạch Linh đến đây, ý tứ chính là thúc giục.

Khi nhìn thấy Giang Lan Trì và Bạch Linh, Hàn Nhạn Khởi nhất thời hiểu được vì sao Lâm Hương Loan không muốn thành thân. Không nói nàng đã có người trong lòng, Giang Lan Trì diện mạo quả thật không tuấn mỹ bằng Lâm Bạch Hồ, chỉ có thể xem là bình thường thôi, ngay cả võ công cũng chẳng bằng Lâm Hương Loan.

Về phần Bạch Linh, bộ dáng nhu nhược điềm đạm, vừa thấy Lâm Bạch Hồ liền tràn đầy vui sướng lại mang theo ẩn ẩn oán khí, Lâm Bạch Hồ lại xem như không thấy.

Mấy người trẻ tuổi bắt chuyện vài câu, chợt nghe bên ngoài có âm thanh đồ vật đổ vỡ, Lâm Hương Loan người còn chưa thấy mà tiếng mắng chửi lanh lảnh đã truyền tới.

Mỹ nữ chính là mỹ nữ, đến mắng người thanh âm cũng thanh thúy như vậy, chỉ là nội dung chẳng hề xuôi tai.

“… Còn dám tìm đến cửa? Ngươi cả đời chưa từng thấy qua nam nhân sao?!” Lâm Hương Loan từ ngoài cửa đi vào, không thèm cố kỵ ở đây nhiều người, trước mặt phụ thân nàng chỉ vào Bạch Linh nói: “Họ Bạch kia, ngươi biết điều thì nhanh cút ra khỏi nhà ta, bằng không ta chẳng biết ta sẽ làm gì đâu.”

Bạch Linh sắc mặt trắng bệch, không biết nghĩ tới cái gì, cắn môi dưới nước mắt đảo quanh. Run giọng nói: “Lâm tiểu thư…” Lại gọi: “Sư huynh…”

Giang Lan Trì cau mày chắn trước người Bạch Linh.

Lâm Hương Loan cười lạnh nói: “Tốt lắm, vậy hai ngươi cưới nhau luôn đi, cần gì tìm đến bọn ta?”

Giang Lan Trì giận dữ, Lâm Hương Loan nói chuyện cũng quá không kiêng nể, chẳng đem Nam Hoa phái bọn họ để vào mắt.

Lúc này Lâm Anh Khánh mới vỗ bàn, quát: “Còn ra thể thống gì?! Hương Loan, con vẫn còn là cô nương chưa xuất giá, cút về phòng cho ta! Trước mau xin lỗi tiểu Linh!”

“Phi!” Lâm Hương Loan phun nước miếng, lôi kéo Lâm Bạch Hồ chạy ra ngoài.

Lâm Anh Khánh giận run nói: “Nghịch nữ.”

Sư huynh muội Giang Lan Trì sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ sợ nếu không phải phụ mẫu mai mối, hắn cũng không muốn cưới nữ nhân tuy xinh đẹp nhưng ác mồm này.

Minh Thịnh Lan làm như không có việc gì, nói với Lâm Anh Khánh mọi người đường xa mệt nhọc, muốn đi xuống nghỉ ngơi một chút.

Lâm Anh Khánh sao không nhìn ra Minh Thịnh Lan muốn chừa mặt mũi cho hắn, thở dài sai người đưa bọn họ tới sương phòng.

Vào đến sương phòng, Hàn Nhạn Khởi đợi người hầu lui đi, lắc đầu nói: “Ta chưa từng thấy nữ tử nào như Lâm tiểu thư, thật sự là hiếm có.”

Tề Tiểu Bạch châm chọc nói: “Tính cách ả như vậy, muốn gả cũng không ai dám cưới, giờ còn mắng cả vị hôn phu. Thật đúng với thương hiệu của ả, ta thấy ngoại trừ ca ca mắt mù của ả chắc không còn ai.”

Hàn Nhạn Khởi không thích loại nữ nhân vừa ác tâm vừa độc miệng như vậy, cho nên lời nói thiếu đạo đức của Tề Tiểu Bạch hắn cũng gật đầu tán thành.

Minh Thịnh Lan đột nhiên nói: “Nhạn Khởi, sau này ngươi tránh xa Lâm trang chủ một chút.”

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái hỏi: “Tại sao?”

Minh Thịnh Lan mím môi không trả lời.

Tề Tiểu Bạch ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Cữu cữu, hắn không trả lời nhất định bên trong có quỷ nha, nếu không có gì chẳng lẽ trên người Lâm trang chủ kia mang danh khí?”

Hàn Nhạn Khởi buồn cười, Lâm Anh Khánh thế nào lại mang danh khí chứ.

Bất quá Minh Thịnh Lan úp úp mở mở thật đúng là kỳ quái.

Minh Thịnh Lan bị nhìn chịu hết nổi, mới nói: “Lâm trang chủ này phẩm hạnh có vấn đề, ta sợ hắn gây bất lợi cho ngươi.”

Hàn Nhạn Khởi nhớ lại bộ dáng chính trực của Lâm Anh Khánh, có chút không tin, nói: “Ta thấy hắn rất giống người tốt á.”

Minh Thịnh Lan kéo Hàn Nhạn Khởi qua, bên tai nhỏ giọng nói: “Nếu hắn là người tốt thì sao sinh ra đôi nghiệt căn đó? Chuyện này trên giang hồ mặc dù không ai biết nhưng trong ám sách hình bộ có ghi lại, phu nhân của Lâm Anh Khánh chết sớm không lưu lại con nối dòng, mà đôi song sinh hiện tại này chính là gian díu với ni cô mà ra, bên ngoài thì lừa gạt thiên hạ nói đây là của phu nhân hắn.”

Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc trừng to mắt, nói: “Ni cô?”

Minh Thịnh Lan nói: “Đúng, khi đó ni cô kia vẫn còn là cô nương hơn mười tuổi.”

Hàn Nhạn Khởi phẫn nộ nói: “Vậy hình bộ các ngươi sao không bắt tên mặt người dạ thú đó về trị tội?”

Minh Thịnh Lan nói: “Có chút phức tạp, tóm lại Lâm Anh Khánh thế lực không nhỏ, động tới hắn dễ gây phiền toái, nhưng triều đình vẫn nhìn chằm chằm hắn, chỉ chờ thời cơ.”

Hàn Nhạn Khởi lúc này mới bình ổn một chút, chợt nhớ tới gì đó, hô một tiếng: “Không đúng, vậy ngươi kêu ta cẩn thận cái gì?”

Ban đêm.

“Lộc huyết, mật hổ, thất tinh thảo, đuôi lợn rừng…”

Hàn Nhạn Khởi viết một đống thứ kỳ quái lên giấy, Minh Thịnh Lan ló đầu nhìn hồi lâu, nói: “Ngươi đang tính làm gì vậy?”

Hàn Nhạn Khởi vừa viết vừa nói: “Phối dược.”

Minh Thịnh Lan hỏi: “Phối dược? Mà dược gì mới được?”

Hàn Nhạn Khởi mạnh mẽ viết xuống mấy chữ cuối cùng, ném bút cầm giấy thổi thổi, nói: “Dược hại người.”

“Hại người?” Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi muốn hại ai?”

Hạn Nhạn Khởi hừ một tiếng, “Còn có thể là ai, đương nhiên là lão già Lâm Anh Khánh mặt người dạ thú kia, ngươi giúp ta tìm mấy thứ này, chờ ta đem dược phối xong đem đi cho Lâm Anh Khánh, hắn sẽ nhiễm bệnh.”

Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười nói: “Việc này tự nhiên có quan phủ xử lý, ngươi nhiều chuyện làm gì.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Sao lại nhiều chuyện, ta cũng muốn trừng trị hắn vậy, ngươi yên tâm, nhiễm bệnh ở đây sẽ không chết người.”

Minh Thịnh Lan nói: “Đó là bệnh gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Bệnh phong nguyệt.”

Minh Thịnh Lan ho khan vài tiếng, nói: “Bệnh hoa liễu hở?”

“Sai sai.” Hàn Nhạn Khởi giải thích: “Bệnh phong nguyệt là bệnh phong nguyệt, giống phương thuốc trước kia ta chữa trị cho Mông Ly, nhưng sửa lại vài chỗ, lão cầm thú kia sẽ ngày ngày muốn cùng người làm chuyện đó, lúc nào cũng phát tình, chẳng qua…”

Minh Thịnh Lan nói: “Chẳng qua thế nào?”

Hàn Nhạn Khởi cười gian hai tiếng, ghé sát Minh Thịnh Lan, đắc ý nói: “Chẳng qua là hắn lên không nổi.”

“Phốc…” Minh Thinh Lan đang uống nước trà lập tức phun ra.

Hắn chỉ vào Hàn Nhạn Khởi, không biết nói thế nào mới tốt, “Ngươi đó…”

Hàn Nhạn Khởi tức giận nói: “Ta làm sao, cái tên đê tiện vô sỉ kia làm nhiều chuyện ác như vậy, quan phủ các ngươi không trị hắn, ta trị.”

Minh Thịnh Lan nghĩ tới hiệu quả của phương thuốc, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Vừa nghĩ Minh Thịnh Lan nâng chén trà uống một ngụm.

Hàn Nhạn Khởi cũng rót cho mình một chén trà, mới nhấp một ngụm liền nhíu mày, kéo Minh Thịnh Lan nói: “Trà này…”

Minh Thịnh Lan cả kinh, nói: “Trà này làm sao vậy?”

Hàn Nhạn Khởi chép miệng lại rót một ly, chậm rãi uống hơn nửa chén, sau đó thở dài chỉ vào ấm trà, nói: “Trong trà có dược.”

Minh Thịnh Lan nheo mắt: “Dược? Vì sao ta không cảm nhận được?” Hắn xuất đạo mấy năm nay đã thấy qua nhiều mông hãn dược, dược vật bình thường vừa vào miệng sẽ cảm giác được ngay.

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái nói: “Hở, chẳng lẽ ngươi chưa từng bị hạ xuân dược?”

“Khụ!” Minh Thịnh Lan bối rối nói: “Đây… Chính là xuân dược?”

“Đúng vậy.” Hàn Nhạn Khởi lại uống một ngụm, nói: “Cửu chuyển thôi dục tán, phối cũng không tệ.”

Minh Thịnh Lan trợn mắt, nói: “Ngươi gạt ta, có dược sao ngươi còn uống.”

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy không đúng, trym giống như có ngọn lửa thiêu đốt, dần dần buồn bực dựng đứng lên, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Minh Thịnh Lan đè thấp giọng nói: “Ai?”

Bên ngoài truyền đến thanh âm mềm mại nữ tử.

“Nô tỳ đến hầu hạ công tử nghỉ ngơi.”

Minh Thịnh Lan sắc mặt cực kỳ khó coi, hiện tại hắn đã biết, xuân dược vô sắc vô vị lợi hại vô cùng, khẳng định là do Lâm Anh Khánh vì muốn lấy lòng hắn cố ý sắp đặt.

Hàn Nhạn Khởi cũng đoán được, cười hì hì nói: “Lâm trang chủ là có ý tốt, thôi ngươi cứ nhận đi.”

Nhận cái cục c*t ấy!

Minh Thịnh Lan mắt đỏ lên, túm lấy tay Hàn Nhạn Khởi nói: “Mau giúp ta giải, ta biết ngươi nhất định có biện pháp!” Uống nhiều như vậy cũng không có việc gì, nói ngươi không có cách quỷ mới tin.

Hàn Nhạn Khởi sung sướng hớn hở giật tay lại nói: “Giải làm gì, bên ngoài không phải có giải dược tốt nhất rồi sao, lát nữa ta qua chỗ Dương Ý tránh một chút, xong việc thì gọi ta nha.”

Dưới ánh nến mờ nhạt, Hàn Nhạn Khởi cười nói oanh oanh, môi hồng răng trắng, ngẫu nhiên lộ ra vài phần hương vị tuyệt sắc. Minh Thịnh Lan có điều không biết, trúng dược này cho dù heo mẹ đứng trước mặt hắn, thì cũng biến thành heo mẹ tuyệt sắc.

Thế nhưng Minh Thịnh Lan cũng không biết rốt cuộc là do tác dụng của dược vật hay là nguyên nhân khác, hắn nội lực thâm hậu, tạm thời có thể áp chế một phần, nhưng có một loại xúc động khác từ đáy lòng toát ra, nội lực có thâm hậu tới đâu cũng không trấn áp được.

Tay Minh Thịnh Lan sức lực rất lớn, Hàn Nhạn Khởi tránh hai lần cũng không tránh thoát, Minh Thịnh Lan lôi kéo Hàn Nhạn Khởi đè trên bàn, một tay siết lấy tay hắn, còn tay kia đặt trên cổ.

“Nhanh lên…”

Hàn Nhạn Khởi mạnh mẽ bị đè lên, còn là loại tư thế kỳ quái, hắn có chút buồn bực, lại nhìn Minh Thịnh Lan bộ dáng đỏ mắt đỏ mặt, trong đôi con ngươi tựa như có hai ngọn lửa nhỏ, luống cuống nói: “Vậy… Ngươi đứng lên đi! Ta giúp ngươi phong bế dược tính.”

Minh Thịnh Lan diện vô biểu tình nói: “Phong bế trước.”

Hàn Nhạn Khởi giỡn đủ rồi, đưa tay ra sau lưng hắn sờ soạng, nhắm ngay huyệt đạo vỗ một cái.

Nhất thời cảm giác lửa nóng tan thành mây khói, Minh Thịnh Lan nhẹ nhàng thở ra.

Đầu óc thoáng chốc tỉnh táo, lại nhìn Hàn Nhạn Khởi bị chính mình đè dưới thân ngã ở mặt bàn, thắt lưng khẽ cong, đầu tóc tán loạn, bởi vì tư thế lộ ra cái cổ tuyết trắng cùng hầu kết yếu ớt. Vạt áo đã hơi hỗn độn, nếu kéo xuống sẽ nhìn thấy làn da nhẵn nhụi trắng mịn tựa như ở Thọ Tiên tuyền.

Hàn Nhạn Khởi thấy hắn dùng ánh mắt kỳ quái trừng mình, vội nói: “Thịnh Lan, ngươi đỡ hơn chưa?”

Nhìn hầu kết hắn khẽ động, Minh Thịnh Lan nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được đem môi dán lên hầu kết kia.

Hàn Nhạn Khởi khẽ ưm một tiếng, bưng kín miệng hại mắt trừng to. Đây là chuyện gì? Đường đường là đại sư giường kỹ thế nhưng dễ dàng bị người đẩy ngã? Hơn nữa… Hơn nữa xúc cảm kỳ quái kia là thế nào? Hàn Nhạn Khởi học nghệ nhiều năm, chưa từng có cảm giác như vậy.

Tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, thở không nổi…

Minh Thịnh Lan hé miệng, đầu lưỡi liếm quanh hầu kết, cảm thụ nơi yếu ớt này. Trong miệng một mảnh trơn lạnh nhẵn nhụi, hắn càng muốn nhiều hơn.

Đầu óc Hàn Nhạn Khởi oanh một tiếng nổ tung, vội động não suy nghĩ, à đúng rồi, đắc tội với võ lâm cao thủ sao có kết cục tốt được! Hắn vẻ mặt cầu xin, nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, lần sau không dám trêu đùa ngươi nữa, Thịnh Lan…”

Hàn Nhạn Khởi nỉ non giải thích, cho rằng hành động của Minh Thịnh Lan là trả thù hắn.

Minh Thịnh Lan phút chốc triệt để thanh tỉnh, chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Xem ngươi về sau còn dám không.”

“Không dám, không dám…” Hàn Nhạn Khởi meo meo cười.

Lúc này bên ngoài nữ tử đợi hồi lâu lại mở miệng.

“Minh công tử, ngươi có ở trong đó không?”

Minh Thịnh Lan chép miệng, nhìn Hàn Nhạn Khởi rồi chỉ ra cửa, nói: “Ngươi giải quyết đi.”

Hàn Nhạn Khởi đi tới, mở một cánh cửa, nữ tử bên ngoài quả nhiên thiên kiều bá mị, dáng vẻ phong tình, ẩn ý nhìn Hàn Nhạn Khởi, nói: “Minh công tử…”

Hàn Nhạn Khởi dùng tay chém vào gáy nàng, nữ tử không kịp kêu một tiếng đã mềm nhũn ngã xuống.

Hàn Nhạn Khởi tiếp lấy rồi tha nàng vào phòng, đặt lên giường.

“Sau đó làm gì?”

Minh Thịnh Lan thản nhiên liếc nhìn cô gái, nói: “Còn tha vào chi vậy, để ở bên ngoài là được rồi.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Như vậy sao được!”

Minh Thịnh Lan cười như không cười nói: “Thế nào? Ngươi đang thương hoa tiếc ngọc hả?”

Hàn Nhạn Khởi nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không phải, ngươi có nghĩ tới nếu không hầu hạ ngươi, cô gái này sẽ có kết cục thế nào không?”

Minh Thịnh Lan sửng sốt, hắn quả thực đã quên đây là người do Lâm Anh Khánh sắp xếp, hỏi: “Kết cục gì?”

Hàn Nhạn Khởi bắt lấy tay áo nữ tử, thấy trên cánh tay nàng có dấu chu sa màu đỏ thẫm, phẫn nộ nói: “Vẫn còn là xử nữ, xem ra Lâm Anh Khanh chuyên môn dưỡng người hầu hạ. Nàng nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ mượn sức ngươi, chỉ sợ không có kết cục tốt.”

Minh Thịnh Lan nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngủ với nàng?”

“Ha ha.” Hàn Nhạn Khởi cười nói, “Ngươi nếu không muốn thì thôi, miễn là làm cho Lâm Anh Khánh nghĩ nàng đã hầu hạ ngươi không phải tốt rồi sao.”

Minh Thịnh Lan chỉ vào dấu chu sa, nói: “Cái đó…”

Hàn Nhạn Khởi đắc ý nói, “Chẳng lẽ ngươi quên ta là ai?”