[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Quyển 1 - Chương 22



Trong giường kỹ thì công phu quay tay là quan trọng và thường được sử dụng nhất, tỷ như Hàn Nhạn Khởi đa số điều dùng công phu tay.

Giường kỹ Hàn Nhạn Khởi học được phân thành ba mươi sáu chiêu lớn và ba mươi sáu chiêu nhỏ, hợp lại tổng cộng bảy mươi hai chiêu thức, có thể nói là phong phú đa dạng. Khi Hàn Nhạn Khởi báo con số này ra Minh Thịnh Lan nhịn không được kinh hô, thật sự là… Hắn từ nhỏ học chiêu thức võ công cũng không bằng Hàn Nhạn Khởi học giường kỹ…

Đương nhiên trừ bỏ công phu tay, công phu lưỡi cũng ắt không thể thiếu.

Mà hôm nay, Hàn Nhạn Khởi muốn dạy Kim Thất chính là đệ nhất lưỡi công.

Nói đến lưỡi công, chính là thuộc loại công phu miệng, cũng khá khó để phân biệt, bình thường lúc thi triển công phu miệng luôn dùng đến đầu lưỡi.

Trong bích trì, Hàn Nhạn Khởi cùng Kim Thất cách một tảng đá lớn ngâm mình. Mà cùng Hàn Nhạn Khởi bờ bên này còn có Kim lão bản và ba người Minh Thịnh Lan.

Tề Tiểu Bạch hứng thú nói: “Ta chỉ biết mỹ nhân lưỡi thơm tiêu hồn không gì sánh bằng, nhưng phải huấn luyện thế nào?”

Hàn Nhạn Khởi cực kỳ nghiêm túc liếc bọn họ, nói với Kim Kiều Tiêu: “Kim lão bản chuẩn bị tốt hết chưa?”

Kim Kiều Tiêu gật đầu khẽ phất tay, Kim Tiểu Tiên lập tức nâng hai cái khay đi đến bên cạnh ao, khom lưng đặt khay trên tảng đá giữa hai người. Cái khay kia hoa văn tinh xảo hình dáng tao nhã xinh đẹp cực kỳ, trong khay đựng một vật lớn thô dài màu vàng. Ồ, đây là… 

—— Trái chuối. 

Tề Tiểu Bạch bật cười: “Gì vậy? Trước khi dạy học còn muốn ăn chút trái cây hả?”

Hàn Nhạn Khởi lườm hắn, sau đó cầm lấy trái chuối lột vỏ, lộ ra thịt quả tuyết trắng. Hắn nhẹ giọng nói: “Lưỡi công chiêu thứ nhất chính là linh hoạt mềm dẻo hữu lực, phải dùng xảo lực, hơn nữa thêm một phần phong tình tự ngộ sẽ đạt tới cảnh giới. Ngươi nhìn kĩ.”

Dứt lời, Hàn Nhạn Khởi cầm trái chuối nâng đến gần miệng mình, xuất ra đầu lưỡi hồng nhạt, ở đỉnh trái chuối tuyết trắng liếm nhẹ một chút… Sau đó trượt một vòng quanh đỉnh dứt khoát mà rõ nét…

“Ừng ực…” Mọi người, chính là Kim Kiều Tiêu, Kim Tiểu Tiên cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Tề Tiểu Bạch tỉnh ngộ: nguyên lai là có tác dụng như vậy…?

Kim Thất vỗ gương mặt đỏ hồng: “Nhìn rõ rồi.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy tự làm một lần, đây là đơn giản nhất.”

Kim Thất theo lời cũng cầm một quả chuối lột vỏ, dùng lưỡi nhỏ thơm mềm của nàng học bộ dáng Hàn Nhạn Khởi làm một lần. Kỹ thuật này thật là làm khó Kim Thất, nàng đỏ mặt, sao… Sao một người có thể đem động tác đơn giản biến thành dụ hoặc gợi tình như thế?

Hàn Nhạn Khởi vừa lòng gật đầu: “Tốt lắm, kế tiếp, ngươi nhìn cho rõ.”

Lúc này, Hàn Nhạn Khởi duỗi đầu lưỡi dài thêm một chút, cuốn lưỡi hồng nhạt ở đỉnh trái chuối quét hai cái, sau đó di chuyển liếm phần thân chuối, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt từ trên xuống dưới, tiếp theo lượn lờ xung quanh, mắt hắn nhắm lại, đầu lưỡi linh hoạt không biết dùng lực thế nào, cũng không thấy răng hắn chạm vào, trái chuối trơn nhẵn liền bị cắt đứt, rơi vào trong miệng hắn.

Nhai hai ba cái nuốt xuống, Hàn Nhạn Khởi chép miệng nói: “Rất ngon.”

Kim Thất vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được cười to: “Công tử thật vui tính.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Hửm, có sao? Ngươi đã nhìn rõ chưa?”

Kim Thất gật đầu: “Kim Thất hổ thẹn, tuy rằng thấy rõ lại không biết công tử dùng lực thế nào.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Cũng không trách ngươi được, luyện tập thêm mấy lần sẽ tốt, dùng chữ “quấn” này mà luyện, hơn nữa chú ý cần phải thật linh hoạt bằng không lực đạo quá lớn chuối sẽ nát nhừ. Mềm nhẹ linh hoạt, chính là thượng phẩm.”

Kim Thất tiếp thu.

Nhắc đến đầu lưỡi Hàn Nhạn Khởi cảm thấy giảng lý thuyết thì chẳng có gì đặc sắc. Nên thực hành liếm chuối, đúng là vừa nhanh vừa tốt. Hắn làm mẫu cho Kim Thất vài lần, hai quả chuối cứ như thế bị đầu lưỡi hắn quấn lấy cho vào miệng ăn luôn.

Trong mắt Tề Tiểu Bạch lóe lên quang mang khó hiểu, thoáng qua liền mất, nhìn về phía Minh Thịnh Lan nói: “Minh tiền bối, ngươi cảm thấy thế nào?”

Minh Thịnh Lan cười ha ha nói: “Nhạn Khởi luôn rất lợi hại… Ha ha.”

Tề Tiểu Bạch trợn tròn mắt, ngây thơ hỏi: “Cái gì, ta nói là trái chuối á.”

Minh Thịnh Lan nghẹn họng: “Chuối?”

Tề Tiểu Bạch giống như đương nhiên nói: “Đúng rồi, ta thấy chuối kia thực ngon, ta cũng muốn ăn…”

Minh Thịnh Lan yên lặng nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy hơi khô họng…

Động tác tiếp theo phong phú khiến Kim Thất có chút khó khăn, đợi đến khi chuối trong khay bị Hàn Nhạn Khởi cùng Kim Thất ăn sạch, Hàn Nhạn Khởi hô: “Được rồi được rồi, học đến đây thôi.”

Kim Thất gật đầu nói: “Học nhiều quá không tốt, quả thực học xong cần có chút thời gian tiêu hóa.”

“Không phải…” Hàn Nhạn Khởi ôm bụng nói: “Ta thật sự là ăn không vô nữa…”

“Phụt.” Mọi người bật cười.

Đúng vậy, một lần làm mẫu thì ăn một trái chuối, sắp bể bụng rồi.

“Tốt lắm, kế tiếp chúng ta học giường âm (tiếng rên).” Hàn Nhạn Khởi chậm rãi xoa bụng.

Kim Thất đỏ mặt: “Sao cái này cũng… Cũng phải bắt chước?”

Hàn Nhạn Khởi trừng mắt nói: “Ngươi đừng tưởng rằng kêu nhu mị thanh thúy là đủ rồi, giường âm nếu học giỏi sẽ có thể kêu đến người bắn ra đó.” Không sờ không chạm, chỉ cần dùng giọng khiến trong đầu ngươi hiện ra đủ loại mỹ cảnh, bản thân không kiềm chế được mà bắn.

Kim Thất vội gật đầu.

Minh Thịnh Lan có chút đứng ngồi không yên, hắn chợt nhớ tới chuyện cũ… (Ai còn nhớ không? Mông Ly =3=) 

“Ui.. Thân thể ta hơi không khỏe, đi trước đây.” Minh Thịnh Lan ấp úng đánh gãy tiếng dạy học.

Kim Kiều Tiêu quan tâm hỏi: “Minh công tử, sao bỗng nhiên khó chịu? Chẳng lẽ nguyên do là đêm qua ngâm nước quá lâu?”

“Không phải, không phải.” Minh Thịnh Lan xấu hổ cười nói: “Bệnh cũ, Dương Ý! Dương Ý ngươi đi cùng giúp ta trị bệnh.” Dứt lời chào tạm biệt mọi người, lôi kéo Dương Ý chạy nhanh như cơn gió.

Tề Tiểu Bạch kỳ quái nói: “Minh tiền bối có chút quái dị.”

Kim Tiểu Tiên mím môi cười nói: “Giống như đang thẹn thùng.”

Tề Tiểu Bạch nói: “Chậc. Chỉ là tiếng rên trên giường mà thôi có cái gì phải thẹn thùng? Ta ngược lại muốn kiến thức một chút bản lĩnh của cữu cữu nha.” Nói đến đây, hắn nhìn chăm chú vào bả vai Hàn Nhạn Khởi trên mặt nước.

Nước nửa sâu không cạn, chỉ cao đến trước ngực Hàn Nhạn Khởi, lộ ra bả vai vừa trắng vừa mịn, hắn thân hình hơi gầy sợi tóc dính nước, bọt nước đọng trên xương quai xanh, chỉ cần khẽ động mới chậm rãi chảy xuống nhỏ giọt rơi vào trong ao.

Hàn Nhạn Khởi phát hiện một đạo ánh mắt như lửa đốt đặt trên người mình, quay đầu vừa thấy Tề Tiểu Bạch, lập tức nhe răng với hắn, hầm hừ quay đầu đi. Khiêu khích! Nhất định là khiêu khích! Có diễm qua thì giỏi lắm à? Cho ngươi mở rộng tầm mắt, công phu đại sư giường kỹ Khi Hoa Lâu chúng ta không hề thua kém.

Mặc dù nói như thế… Nhưng giường âm hẳn là không thể so sánh với bản lĩnh diễm qua… Muốn so sánh e rằng chỉ có diễm hồ.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Hơi thở phải kéo dài, mềm mà không đứt, thanh âm rõ ràng mà dẫn theo quyến rũ, mềm mại mà bách biến.”

Kim Thất chưa bao giờ học qua cái này, có chút không hiểu rõ ý trong đó, vô cùng khiêm tốn nói: “Xin công tử làm mẫu.”

“Ừm.” Hàn Nhạn Khởi đồng ý, sau đó hơi cúi đầu, miệng bắt đầu phát ra thanh âm tinh tế… 

Lúc đầu vô cùng yếu ớt, phảng phất tựa như âm thanh từ trong mũi hừ ra, chỉ có Kim Thất ở cạnh bên cùng Tề Tiểu Bạch nhĩ lực vô cùng tốt mới nghe rõ. Thanh âm kia quả thật mềm mại đến thấu xương tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trong xương tủy, kêu đến nhân tâm khó nhịn.

Dần dần, thanh âm chậm rãi lớn lên… Giọng lúc này cao thêm một ít, giống như người trên giường dần động tình, thiếu niên như thanh tuyền trong suốt sạch sẽ vốn nên là hương vị cấm dục, thế nhưng rên đến tràn đầy tình dục. Làm cho trong đầu người ta tưởng tượng ra một thiếu niên nhỏ tuổi bị giam cầm vuốt ve yêu thương, hắn hai mắt đẫm lệ, thở hổn hển cầu xin tha thứ nhưng như thế nào cũng không chiếm được đồng tình.

Giọng hạ xuống, khi dài khi ngắn, khi đứt khi nối, khi cao khi thấp…

Chỗ cao tựa như chim oanh hót mang theo sự vui sướng không gì sánh kịp, giống như dây đàn buộc chặt siết tình siết dục. Chỗ thấp tựa như tiếng mèo kêu, từ trong cổ họng phát ra nhuyễn nhuyễn nhu nhu, mềm mại thở gấp ngọt đến chết người, đứt quãng phút chốc lại mãnh liệt cất cao, giống như dây đàn bị kéo căng bắn đến phía chân trời, hồn người cũng bị tiếng kêu làm rơi mất.

Khi thì ngâm nhẹ lúc thì nỉ non, chốc chốc lại đứt quãng kêu thanh triệt liên tiếp… Thẳng khiến người ta thiêu đốt, hai mắt bốc hỏa, thầm nghĩ bắt hắn kéo đến bắn ra.

Bản thân Kim Thất cũng nhịn không được thân thể rã rời, hai má ửng đỏ, hai mắt hàm chứa xuân thủy.

Đến lúc này, giường âm tựa hồ gần kết thúc, thanh âm kia bắt đầu nhỏ xuống. Chẳng qua cùng với lúc bắt đầu bất đồng, khi bắt đầu thanh âm là mềm mại yếu ớt, mà hiện tại giọng nói mang theo khàn khàn, âm cuối nhu mị cất cao lên còn dẫn theo hơi thở suyễn thấp như khóc nức nở…

Ngay khi thanh âm mỏng manh này tới cực điểm lại mãnh liệt im bặt, giống như bị thứ gì đó hung hăng chém qua, dây đàn kéo đến chỗ cao nhất *Tranh* một tiếng nứt ra!

… Nhạc khúc đến đây kết thúc.

Hàn Nhạn Khởi lúc này mới chậm rãi nâng đầu, sắc mặt tự nhiên, thậm chí ngay cả một điểm hồng cũng không có, ánh mắt lại trong suốt như nước. Hắn cong mắt cười ngọt ngào: “Nghe rõ chưa?”

Kim Thất như vẫn còn trong trạng thái chấn động, ngơ ngác gật đầu.

Kim Kiều Tiêu “bốp bốp” vỗ tay, tán thưởng nói: “Quả nhiên là thần kỹ! Công tử tuyệt khúc, dư âm còn văng vẳng bên tai.” Nàng trái lại không thẹn thùng, lời nói cũng chẳng sai, người nào nghe hắn rên e phải liệt trên giường ba ngày, còn muốn cho người ta sống không?

Chẳng qua Kim lão bản cũng coi như “Nội lực thâm hậu”, chỉ là mặt hơi đỏ chút, Kim Tiểu Tiên bên cạnh nàng lại không ổn, đôi mắt sương mù hai chân gắt gao quấn vào một chỗ.

“Bùm” Tề Tiểu Bạch mãnh liệt đứng dậy.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Tề Tiểu Bạch sau một hồi lâu mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Cữu cữu quả nhiên công phu giỏi, chính là… Chính là ta chợt nhớ tới có chuyện cần làm, ta đi trước, thất lễ!”

Dứt lời không đợi Hàn Nhạn Khởi phản ứng, vội vàng chạy đi 

Hàn Nhạn Khởi khó sờ gáy nói: “Ba người này sao vậy, rõ ràng bọn hắn nói muốn đến xem náo nhiệt, kết quả tất cả đều bỏ đi hết.”