[Đam Mỹ] Cô Đơn

Chương 5



Tác giả: Bánh Quy Mua Hồi Tháng Chín

Chắp vá: xuân

Chương 5

Sau khi ăn no rồi, mọi người cũng không đi vội mà nán lại ít lâu. Nghỉ ngơi tạm rồi thì có thể đi một con đường đầy cảnh sắc khác để về, mà đường này cũng ngắn hơn nên không cần gấp.

Amy ăn xong cơm thì bắt đầu nghịch ngợm, nhảy lên nhảy xuống như con ngựa hoang thoát cương, còn trêu Tiểu Chu mãi, túm tóc cô, rồi vuốt mặt cô để thu hút sự chú ý, muốn Tiểu Chu bế em đi chơi.

Đàn chị hết cách, đành nhờ cậy Tiểu Chu đưa Amy đến gần đó chơi cho em bớt nghịch.

Em vừa đi, cô đã nói đến chuyện công việc: "Thật ra lần này chị định về nước phát triển..."

Cô học cùng khoa với Viên Uyên, năm đó cô là nữ thần tài mạo song toàn. Nhưng vừa tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài, kết hôn chóng vánh rồi lại sinh con ngay, chuyên ngành của cô không thể tiến xa như cô hằng mong đợi.

Viên Uyên với Vu Lâm đều là người trong nghề, đưa ra rất nhiều đề nghị. Dù chuyên ngành của Âu Dương không liên quan nhưng lại là người khéo nói, bốn người đàm đạo đâu ra đó, họ nhanh chóng bị cuốn vào công chuyện.

Đến mức... Trần Đông Lan đi mất từ bao giờ, Viên Uyên không hề phát hiện.

Đàm đạo gần nửa giờ đồng hồ, dù chưa tận hứng nhưng sau này vẫn còn cơ hội tiếp tục.

Bỏ quên Amy lâu vậy, đàn chị hơi lo lắng: "Không biết các em ấy đi đâu mà vẫn chưa thấy về, chúng ta nên đi thôi."

Âu Dương cũng thấy thiếu mất một người: "Không biết Trần Đông Lan đi lúc nào nhỉ?"

Viên Uyên lấy điện thoại ra: "Chắc là cậu ấy đi tìm nhóm Tiểu Chu thôi, để tôi gọi cho cô ấy."

Tiểu Chu nhận điện thoại ngay, cô nói ba người họ đang đi cùng nhau, ở một điểm ngắm cảnh gần đó, Amy thích chỗ này quá không nỡ đi.

Hiểu con không ai bằng mẹ, đàn chị biết Tiểu Chu không bảo được Amy, chỉ có cô mới quản được em.

Bốn người thu dọn đồ đạc, đi từ địa điểm ăn uống đến chỗ Tiểu Chu kể. Đi được nửa đường, hai chiếc xe điện cỡ nhỏ phóng vụt qua, trên đó chở mấy người mặc đồng phục của công viên, hình như là phía trước xảy ra chuyện gì đó.

Chị khóa trên mới đùa: "Không phải là Amy gây chuyện đấy chứ?"

Mọi người đều mỉm cười, khi ấy chẳng ai ngờ bên chỗ Amy thật sự xảy ra chuyện.

Đến gần nơi Tiểu Chu bảo, Viên Uyên thấy xe điện của công viên thì bước lại gần, xung quanh cũng không ít người đang chen chúc, nhất thời hắn có dự cảm không lành.

"Để em đi xem xem." Viên Uyên vội nói rồi chạy chậm về phía đó, đám đông còn chưa tản hết hắn đã thấy Tiểu Chu được nhân viên công tác đỡ tay, ôm chặt Amy trong lòng, nét mặt hoảng hồn.

"Viên lão đại..." Tiểu Chu thấy Viên Uyên thì lập tức rơi nước mắt.

Đàn chị đến gần, Amy thấy mẹ thì bật khóc tu tu, mếu máo gọi: "Mẹ, mẹ..."

Cô đau lòng khôn nguôi, bế em từ trong vòng tay Tiểu Chu. Amy ôm cổ mẹ, tiếng khóc nhỏ đi nhưng nước mắt vẫn rơi.

"Xảy ra chuyện gì rồi? My My đừng khóc, con kể mẹ nghe nào." Đàn chị thơm má Amy, kiên nhẫn dỗ dành em.

Viên Uyên vỗ vỗ vai Tiểu Chu, không vội hỏi chuyện gì xảy ra: "Cô có sao không?"

Tiểu Chu khóc như mưa, không nói ra lời, chỉ gật đầu.

Không sao là tốt rồi. Viên Uyên hỏi tiếp: "Trần Đông Lan đâu?"

Tiểu Chu càng khóc to hơn: "Trần Đông Lan... cậu ấy..." Cô càng cuống lại càng không nói được, Viên Uyên không hỏi tới cùng, để lại Vu Lâm và Âu Dương an ủi cô, còn mình thì đi hỏi nhân viên công tác: "Chúng tôi còn một người bạn nữa, cậu ấy đâu rồi?"

Nhân viên công tác chỉ ra phía khác: "Cậu thấy chỗ kia không? Cậu ấy ngã xuống từ con đường hẹp đó, may mà bên dưới là đầm nước, không sao, nhưng mà mùa đông nước lạnh quá, cậu ấy được vớt lên bờ hơi chậm, giờ còn chưa đứng lên đi lại được."

Viên Uyên hỏi chỗ, cuống cuồng chạy đi tìm. Nhịp tim của hắn đập nhanh, nhanh kì lạ, bước chân của hắn phải nhanh hơn cả nhịp tim mới khiến hắn thấy dễ chịu đôi chút.

Hắn nhìn thấy Trần Đông Lan rồi.

Đầm nước xanh đậm không rõ sâu cạn, Trần Đông Lan ngồi bên bờ, nhân viên công tác bọc cậu ấy trong một tấm khăn lông trắng, đưa nước nóng nhưng cậu cúi đầu không nhận.

Viên Uyên lại gần mới thấy rõ cơ thể cậu cứ run lên khe khẽ.

"Trần Đông Lan."

Chữ đầu tiên hắn còn không thể phát ra âm thanh. Tới giờ hắn mới biết, mình lo lắng đến mức nào, lo lắng đến mức thấy cậu không sao, hắn vẫn khản giọng.

Trần Đông Lan ngẩng đầu. Sắc mặt cậu tái nhợt, bờ môi tím tái, mái tóc ướt rượt còn đang nhỏ nước.

"Tôi... Tôi không sao." Cậu ấy nói vậy.

Viên Uyên ngồi xuống, "Sao lại không sao, có lạnh không?"

Trần Đông Lan lắc đầu.

Viên Uyên nhìn cậu, lòng bỗng nghe đắng chát: "Cậu đi lại được không? Bây giờ về khách sạn ngay, cứ thế này không được."

Trần Đông Lan gật đầu, chống tay muốn đứng dậy. Viên Uyên dìu cậu: "Tôi cõng cậu."

Trần Đông Lan đẩy tay hắn ra: "... Người tôi còn ướt."

Viên Uyên không có lòng dạ nào cãi nhau với cậu, cứ thế bế thốc lên.

Nhân viên công tác bên cạnh sững sờ.

Trần Đông Lan cũng sững sờ, vài giây sau mới nói được: "Tôi, tôi tự đi..."

Viên Uyên không rõ tâm trạng mình ra sao, vừa khó chịu vừa cáu kỉnh, giọng đanh lại: "Cậu không ngoan một lúc được à?"

Trần Đông Lan lập tức ngậm miệng, rụt cổ, ngoan như một bé cừu non trong vòng tay hắn.

Hắn bế Trần Đông Lan đi một mạch lên xe điện chuyên dụng của công viên, bảo nhân viên lái thẳng về khách sạn. Cùng lúc, hắn gọi điện thoại cho Vu Lâm, bảo gã lát nữa gặp lại ở khách sạn.

Trên đường về, rốt cuộc Viên Uyên cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Ở địa điểm ngắm cảnh, Amy thích thú với con đường hẹp, địa thế khá cao, Tiểu Chu đã từ chối bằng lí do nguy hiểm. Thế là em vừa làm nũng vừa giả vờ khóc, hành Tiểu Chu bó tay.

Tình huống lúc đó là thế này, trên con đường nhỏ chỉ lác đác vài người, trong cả quãng đường dài đằng đẵng chỉ có ba người họ. Tiểu Chu dắt tay Amy, nhận điện thoại của Viên Uyên nên tạm thời đứng tại chỗ. Mà Trần Đông Lan thì đi thẳng về phía trước, cách các cô một khoảng.

Sau khi Tiểu Chu cúp máy, vừa cất điện thoại vào túi thì tay kia trống không, quay lại đã thấy một gã mặc đồ đen đứng sau lưng cô từ lúc nào, giằng lấy Amy trong tay cô!

Tiểu Chu ngây ra, chỉ biết túm chặt gã, miệng gọi Trần Đông Lan không ngừng. Lúc đó Amy cũng giúp ích, mặc dù em bị gã bịt miệng, ôm chặt trong lòng nhưng vẫn duỗi chân quấy nhiễu gã, nếu không sức tay Tiểu Chu cũng chẳng kéo nổi gã.

Tuy là thế, Tiểu Chu vẫn bị kéo ngã xuống đất, thấy gã sắp chạy mất, Trần Đông Lan quay về đúng lúc, đánh lộn với gã ta.

Tiểu Chu không giúp được gì, thừa thời cơ Trần Đông Lan tóm cánh tay gã thì giằng Amy lại. Cô rất thông minh, bế được em về thì chạy thẳng đến chỗ đông người.

Chắc gã không nhìn thấy Trần Đông Lan ở đằng xa, tưởng Tiểu Chu một thân một mình dắt trẻ em nên mới ra tay. Nhân viên công tác có thể đến đây bất cứ lúc nào, gã không muốn dây dưa với Trần Đông Lan, liền kéo cậu đến ven đường, đẩy mạnh xuống.

Đến khách sạn, quản lý của công viên với cảnh sát cùng tới, Viên Uyên để Trần Đông Lan ngồi lại, xuống xe thương lượng.

Họ tìm đến Trần Đông Lan vì mong cậu phối hợp điều tra.

Viên Uyên lại khăng khăng muốn Trần Đông Lan nghỉ ngơi cho lại sức mới nói đến chuyện khác, quản lý công viên cũng thoải mái: "Dù sao chúng tôi cũng bắt được thủ phạm rồi, không gấp, vậy tối lại đến lấy lời khai vậy. Nếu bạn cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi."

Viên Uyên cảm ơn mọi người xong thì về xe. Ánh mắt họ chạm nhau, Viên Uyên giơ tay lên như muốn ôm Trần Đông Lan lần nữa.

"Không cần đâu." Trần Đông Lan một mực từ chối: "Thế... thế tôi ngại lắm, tôi nói thật đấy." Vừa nãy mặt còn tái nhợt, giờ đã ửng hồng rồi.

Viên Uyên không ép.

Trần Đông Lan vừa về phòng liền đi tắm, Viên Uyên nghe thấy tiếng vòi hoa sen xong mới đi gõ cửa: "Đưa quần áo ra đây, tôi bảo người ta giặt sạch rồi hong khô cho."

Bên trong vang lên tiếng rầm rầm, không biết cậu đánh rơi cái gì. Giọng Trần Đông Lan đầy lúng túng: "Chốc nữa tôi tắm xong rồi tự đi."

Viên Uyên mất kiên nhẫn: "Nhanh lên nào, ngoan."

Không quá vài giây, Trần Đông Lan mở cửa, đưa quần áo ra.

Viên Uyên đón lấy, đụng phải ngón tay ươn ướt của Trần Đông Lan, dính chút nước ấm từ cậu.

Hắn lập tức chắn cửa, khiến Trần Đông Lan đang định đóng cửa phải ngây người: "Cậu chỉ mang đồ thay hằng ngày thôi à? Thế đồ khoác bên ngoài cứ mặc của tôi, ngay trong vali đó, cậu tắm xong thì tự lấy nhé."

Tay Trần Đông Lan không được tự nhiên che khuất phần dưới của mình, nhỏ giọng đáp: "Ừm..."

Lúc này Viên Uyên mới đóng cửa giúp cậu.