[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 30: Nhất đại dâm đãng - nhà vệ sinh



Nhìn Vệ Đình từ đằng xa xuất hiện, bước vào cổng, Đặng Thiên há hốc muốn lớn tiếng gọi chủ nhân rồi chạy ào tới, may thay lý trí kéo lại, biết có nhiều người xung quanh, Đặng Thiên không dám hó hé gì. Vệ Đình liếc mắt nhìn thoáng qua Đặng Thiên, khóe miệng hơi cong.

Đặng Thi Thi liền giới thiệu với ông nội.

"Ông nội, đây là Vệ Đình, ông chủ tập đoàn Lạc Diệu, là đàn anh của con đó."

Đàn anh? Lúc nào, mối quan hệ này sao cậu không biết? Đặng Thiên có chút bực bội nhíu mày.

Từ khi Vệ Đình xuất hiện, Đặng Bình cật lực tránh mặt đi, Thế Anh hiểu ý, dù gì người kia cũng quá khủng bố, chú út cho dù giữ vai trò là người hơn tuổi, vai vế cao hơn nhưng tránh được thì cứ tránh.

Ông nội nhướn mày suy nghĩ.

"Cậu là... sếp của cháu Thiên?"

Vệ Đình gật đầu. "Đúng vậy."

"Chào sếp." Đặng Thiên cũng phối hợp gật đầu chào.

Vệ Đình tặng quà, gặp mặt một vài người khác trò chuyện đôi ba câu. Thi Thi muốn nói vài câu với Vệ Đình nhưng không được. Đặng Thiên giả vờ như hóng gió, mở cửa đi ra ngoài lan can. Vệ Đình thấy vậy cũng giả vờ đi lại gần đó, đứng ở quầy rượu, tự cầm một ly nhấm nháp.

"Chủ nhân... anh cũng có thiệp mời sao không nói với em trước?"

"Thích không?" Vệ Đình hỏi lại.

Chủ nhân đột nhiên xuất hiện thì đương nhiên là phải thích chứ. Đặng Thiên nhỏ giọng cười.

"Thích... với lại... em nhớ tiểu chủ nhân nữa... cái lỗ ngứa ngứa, thèm tinh của chủ nhân..."

Vệ Đình trầm thấp cười, Thi Thi vừa lúc ngó qua nhìn thấy Vệ Đình đang cười, nhưng vì có tấm màn che nên cô không thấy Đặng Thiên đứng ở ngoài lan can. Chú thím ba thấy Vệ Đình, đảo mắt nhìn ánh nhìn say mê của con gái mình, thím ba nheo mắt suy nghĩ.

"Em hòa thuận với chú rồi?" Vệ Đình nhỏ giọng hỏi.

"Dù gì cũng là chú em... với lại... chú bây giờ cùng phe với em rồi... nên là..." Đặng Thiên ngập ngừng, định xin chủ nhân tha cho chú út, nhưng ngặt nỗi không biết mở miệng nói thế nào. Vệ Đình biết cậu suy nghĩ gì, nên không đợi cậu lên tiếng mà đã chủ động nói trước.

"Cùng phe cũng tốt, em lại có thêm người chơi cùng. Người nhà họ Đặng này... hết ba người là thú cưng dâm đãng rồi, không biết còn có ai nữa không?"

Đặng Thiên rùng mình, đỏ mặt.

"Trong đây có vài người cùng thuộc câu lạc bộ. Nếu chú em câu được họ thì sẽ có chủ nhân thôi."

Vừa nói Vệ Đình nhướn mày nhìn, bên cánh phải có một chàng trai vóc dáng cao ráo, da ngăm đang nói chuyện với chú thím hai. Lướt sang trung tâm là một người đàn ông ngoài ba mươi, phong trần lịch lãm đang trò chuyện với ông nội. Bên cánh trái, ngay góc khuất chỗ bàn tiệc là nơi của một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, bề ngoài được bảo dưỡng kỹ càng nên không nhìn ra được tuổi thật của ông. Người này lúc nào cũng cười, mặt hiền hòa, thế nhưng chính là một con cáo già chính hiệu. Bên cạnh ông ta là một người cũng gần năm mươi, khỏe mạnh, lúc nào cũng nheo mắt nhìn xung quanh. Đằng sau là hai chàng trai tuấn cao cao lớn bằng tuổi Vệ Đình, một trắng một đen, xem chừng là anh em.

Khóe miệng Vệ Đình khẽ nhếch, đây chính là cơ hội cho chú út, nếu không câu được chủ nhân nào thì có nghĩa là chú út quá xui xẻo, lúc đấy đừng đổ lỗi cho người khác.

Thế nhưng Đặng Thiên lại không nhìn thấy những hành động vừa rồi của chủ nhân mình, nếu không cậu đã chạy đi nói nhỏ với chú út rồi.

Tiệc mừng sinh nhật diễn ra suông sẻ. Bởi vì gia chủ họ Đặng lúc trẻ cũng có mối quan hệ làm ăn với nhiều người, trên thương trường cũng là tay một tay hai có tiếng chứ không phải dạng vừa, vì thế khách mời có một nửa là người quen của ông nội đến chúc mừng.

Tan tiệc, Thi Thi định lại chỗ Vệ Đình nói vài câu nhưng người kia sớm đã không còn thấy bóng dáng. Đặng Thiên cũng chuồn đi từ lúc nào không ai hay biết.

.

,

,

Vệ Đình xô Đặng Thiên vào nhà vệ sinh. Vệ Đình áp Đặng Thiên dựa vào tường rồi hôn lấy hôn để. Hai cái lưỡi vờn nhau, thâm nhập sâu và khoang miệng Đặng Thiên. Cậu cũng ôm chầm lấy chủ nhân, hai tay đặt lên vai đối phương, gấp gáp vuốt ve, ngực ưỡn lên cao, cái lưỡi kịch liệt đáp trả chủ nhân. Nước bọt không nuốt kịp chảy dọc xuống cằm Đặng Thiên. Đến khi không thể hít thở, Vệ Đình buông tha Đặng Thiên, sau đó ấn đầu Đặng Thiên ngồi xuống. Đặng Thiên gấp gáp quỳ thụp xuống, luống cuống tháo nút quần, kéo quần lót xuống để phân thân cương cứng của chủ nhân bật ra ngoài rồi một phát ngậm lấy, nuốt trọn.

Đặng Thiên ôm lấy hai cánh mông chủ nhân, đẩy phân thân sâu vào cuống họng. Đầu nấm to bè chạm sâu vào bên trong làm Đặng Thiên muốn nhợn ra, cố gắng đè ép cảm giác khó chịu nôn khôn đó xuống, cậu chăm chỉ phun ra, hai cánh môi mím chặt ngay đầu nấm rồi bất ngờ nuốt sâu vào, đến khi phân thân từ đầu đến gốc đều bị nước miếng làm ướt.

Vệ Đình hơi xoay mông, Đặng Thiên nhõng nhẽo không chịu, cố gắng đuổi theo để ngậm chặt phân thân đã làm cậu thương nhớ từ hôm qua tới giờ. Vệ Đình khéo léo nhích từng bước chờ Đặng Thiên vừa ngậm phân thân vừa di chuyển đuổi theo. Hai chân giang rộng ngồi chồm hổm, cậu vẫn thuận lợi nhích từng bước theo chủ nhân mà chẳng có vấn đề vấp té hay loạng choạng gì cả. Đừng khinh thường một vũ công thân hình dẻo dai, nhiêu đây có nhầm nhò gì!

Vệ Đình từng bước di chuyển vào trong buồng vệ sinh. Lúc anh đóng cửa lại thì đúng lúc có người bên ngoài bước vào. Đặng Thiên nhả phân thân ra, say mê dùng lưỡi đánh hai túi trứng nặng trịch của anh rồi lại ngậm phân thân lần nữa, nhiệt từ liếm từ dưới lên trên.

Vệ Đình biết người bên ngoài đã đi nên vỗ nhẹ đầu Đặng Thiên ra hiệu. Đặng Thiên hiểu ý, tuột quần lẫn áo, chân chống lên nắp bồn cầu, mông nhấc thật cao, dùng tay tách hai cánh mông nộn thịt, để lộ một bông hoa hồng hào đã đẫm nước, còn ngậm một cái giang tắc xuất hiện trước mắt Vệ Đình,

Vệ Đình rút giang tắc ra. Cái động hợp lại rồi mở ra, cảm giác trống vắng làm nó hụt hẫng mà mấp máy liên tục, dâm thủy tuôn trảo, chảy dọc xuống hai bắp đùi non. Đặng Thiên nỉ non.

"Vào, xin anh, chủ nhân, vào đi. Nó ngứa... gãi ngứa cho em đi..."

Vệ Đình chỉ đặt bên ngoài rồi quét một vòng, cái động nhỏ như bực bội, cố gắng hút chặt phân thân của Vệ Đình nhưng thất bại. Đặng Thiên nóng nảy, định tự thân vận động thì bất ngờ Vệ Đình nhét vải vào trong miệng cậu, sau đó Đặng Thiên trân người, chào đón phân thân đâm sâu vào trong động huyệt.

Đặng Thiên khom người, động huyệt thít lại siết chặt phân thân. Vệ Đình vỗ mông cậu cái bẹp.

"Đừng kẹp, đau."

"Ưm..." Đặng Thiên bị vải nhét vào miệng, chỉ biết ú ớ.

Vệ Đình hôn hôn gáy Đặng Thiên, ngón tay mát lạnh mơn trớn từ bụng dưới ngược lên hai đầu ngực. Ngón tay vân vê đầu vú, móng tay gẩy gẩy máy cái làm chúng cương lên. Đặng Thiên thích thú, cầm lấy tay Vệ Đình vuốt ve bầu ngực của mình. Bị đầu vú lôi kéo cảm giác, động huyệt dần dần thả lỏng, Vệ Đình bắt đầu động.

Lúc này Đặng Thiên mới biết thứ mà Vệ Đình vừa mới nhét vào miệng mình là cái gì. Đó không phải là quần lót của cậu sao? Đặng Thiên mếu máo muốn khóc.

Đặng Thiên trân người, thân thể rung theo từng cú thúc mạnh mẽ dồn dập của người đằng sau. Đầu nấm to lớn liên tục đỉnh vào điểm nhô sâu bên trong, nội bích mỏng manh ấm áp ma sát liên tục với thứ thô to của người kia làm dâm thủy càng tiết nhiều hơn. Tiếng vang bạch bạch da thịt va chạm nhau quanh quẩn bên tai, làm Đặng Thiên ngậm chặt cái quần lót trong miệng, cố gắng không phát ra tiếng rên.

Vệ Đình đổi tư thế, đem một chân cậu giơ lên cao, ngực áp vào tường lạnh, mông nhấc cao hơn, càng làm cho phân thân tiến sâu vào bên trong. Mỗi đợt Vệ Đình đâm mạnh vảo rồi chậm chạp rút ra, đến khi chỉ còn lại đầu khấc thì thình lình đẩy mạnh vào lần nữa.

Mỗi lúc như thế, Đặng Thiên lại chấn động, ngực ma sát với lớp gạch mát lạnh. Đặng Thiên nức nở, cố gắng ưỡn người, ý đòi muốn xoay người lại.

Vệ Đình chiều ý, giữ nguyên phân thân trong động nhỏ rồi lật người cậu lại. Phân thân ma sát với lớp thịt non mềm làm Đặng Thiên căng người, thít chặt miệng động.

Vệ Đình nhếch môi cười, thình lình thúc dồn dập. Đặng Thiên ôm lấy cổ của anh, cố gắng ưỡn ngực lên, ý bảo anh mau mút đầu vú cậu.

Vệ Đình làm theo, dưới hông vẫn ra vào liên tục, tiếng bạch bạch mạnh mẽ kết hợp với tiếng mút chùn chụt phát ra từ miệng Vệ Đình. Phân thân cậu vì theo từng cú nhấp nhô mà đập vào bụng dưới Vệ Đình, dịch trắng dính đầy trên sợi vải đắt tiền của mình, ấy vậy Vệ Đình cũng chẳng quan tâm.

Cảm thấy có dòng sữa ngọt ngọt chảy vào trong miệng, Vệ Đình nheo mắt, lập tức mút mạnh hơn làm Đặng Thiên sướng tới cong cả ngón chân.

Bất ngờ bên ngoài có người đi vào, có tới hai người, xem chừng họ đang nói chuyện gì đó. Vệ Đình dừng lại, nheo mắt lắng nghe. Đặng Thiên bị tình dục khống chế, lại vì sung sướng không được rên làm cậu không còn quan tâm mọi thứ xung quanh có cái gì. Không thấy chủ nhân mình động động tiếp, Đặng Thiên nóng nảy hẩy mông, Vệ Đình chỉ cầm phân thân cậu vuốt ve. Cái này không phải là thứ Đặng Thiên muốn! Được rồi, chủ nhân không động nữa thì tự cậu làm.

Đặng Thiên co quắp chân bám chặt vào hông của Vệ Đình, tay cũng ôm cổ anh, bắt đầu tự mình lắc hông. Vệ Đình nheo mắt, trong đáy mắt đều tràn đầy ý cười.

Đặng Thiên vì nằm trên nắp bồn cầu lên cũng chẳng động được mấy cái, phân thân đang có xu hướng trượt ra khỏi cái lỗ ấm áp ngứa ngáy, Đặng Thiên hoảng hốt, khóc lóc cầu xin.

Vệ Đình giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, Đặng Thiên không nghe, ú ớ, cái mông cứ lắc lắc, ý bảo phân thân nó sắp trượt ra rồi. Vệ Đình hơi mỉm cười, quyết định không nghe lén nữa mà bắt đầu nhấp hông. Đặng Thiên còn lo đuổi theo phân thân, đột nhiên bị côn thịt đâm mạnh một phát, cậu run rẩy, ưỡn lưng.

"Ưm... ưm... a..." Đặng Thiên rên rỉ.

Vệ Đình lui người vô phía trong, phân thân đẩy sâu vào trong động. Anh bất ngờ mở cửa phòng vệ sinh, Đặng Thiên trừng to hai mắt không hiểu chủ nhân mình muốn làm gì. Vệ Đình bế Đặng Thiên lên, phân thân đột ngột trượt ra khỏi động huyệt. Đặng Thiên nóng nảy, cái mông ghì xuống như cố gắng nuốt phân thân to lớn kia vô lần nữa.

Cũng may hai người ban nãy vừa lúc đi ra ngoài, cho nên bỏ lỗ hình ảnh dâm đãng vừa rồi.

Vệ Đình bị tính dâm đãng bất chấp thèm ăn của Đặng Thiên mà hứng tình hơn nữa. Phân thân cương cứng hơn. Vệ Đình khàn giọng.

"Tự ngồi xuống, tự nhấp, cấm đóng cửa lại."

Vệ Đình ngồi lên nắp bồn cầu, để Đặng Thiên giang rộng chân, hai chân run rẩy dính lên nền nhà lạnh lẽo. Đặng Thiên tự cầm lấy phân thân chủ nhân, không cần canh đo mà ngồi xuống. Lực quá mạnh, cậu một phát đem phân thân đâm sâu vào bên trong. Phân thân bị nội bích nóng ẩm bao bọc bất ngờ mà to thêm một vòng. Phân thân run rẩy bắn ra, tinh dịch rơi xuống sàn nhà. Đặng Thiên hơi động hông, đầu nấm liền chạm đến điểm nhô bên trong. Phân thân vừa mới bắn xong lại có xu hướng ngẩng đầu lần nữa. Đặng Thiên thích thú, hai tay chống lên đùi chủ nhân, cái mông cố tình chu ra, di chuyển vài cái, sau đó vội vàng nhấp lên nhấp xuống từng cú.

Mặc kệ bây giờ cửa phòng vệ sinh đang rộng mở, cũng chẳng quan tâm sẽ có người bất ngờ đi vào, cậu cứ như trước nhún liên tục, mỗi khi ngồi xuống cố gắng đẩy phân thân sâu tới tận cùng.

Nếu bây giờ có người nào đi vào sẽ thấy hình ảnh dâm tục đập vào mắt. Một chàng trai gương mặt tuấn tú, sáng láng dễ nhìn nhưng lại nổi lên một mạt đỏ hồng, hai mắt nhuốm màu tình dục mơ màng, nước mắt chảy xuống ướt cả hai gò má. Tóc mái vì dính mồ hôi mà bết vào trán, vừa câu nhân vừa gợi dục lẫn biến thái. Toàn thân trần trụi, đầu vú hồng hào sưng to hơn người thường, thậm chí trên đó còn dính một ít sữa trắng cùng nước bọt, nương theo anh sáng đèn mà trở nên lấp lánh, phần mu chẳng có một sợi lông dâm đãng. Còn miệng ngậm một cái quần lót, cổ đeo vòng nô lệ, phân thân cũng dựng thẳng tiết dịch, trên bụng dính đầy tinh dịch trắng ngà. Phân thân đã bắn tinh một lần lại đứng lên lần nữa, bên dưới cái lỗ nho nhỏ đang nhấm nuốt một khúc thịt nóng bỏng của gã đàn ông khác.

Đặng Thiên mặc kệ, cậu muốn côn thịt nóng hổi này phun sữa, phun ướt cái động của cậu, muốn nó gãi ngứa, đỉnh vào điểm nhô bên trong mà thôi. Bây giờ có người đi vào cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ biết bây giờ có chủ nhân mà thôi.

"Ưm... ưm!!" Đặng Thiên gào lên.

Lúc phân thân đỉnh liên tục vào cái điểm bên trong, đỉnh đến khi cậu muốn bắn ra, thình lình cửa nhà vệ sinh mở ra, có người bước vào.

"Ứm!!" Đặng Thiên gào lên, liền bắn. Tinh dịch trắng văng lên, dính đầy bụng của cậu, một ít dính ở cằm.

Có người bước vào, cậu trực tiếp lên đỉnh!

Thế Anh kinh ngạc nhìn em mình lõa thể vừa mới bắn tinh xong. Vệ Đình vẫn chưa bắn tinh, lập tức nhấp theo mấy lượt, không đợi Đặng Thiên hoàn hồn.

"Vãi, em dâm quá đi Đặng Thiên." Thế Anh chửi đại một câu. Thế nhưng cái quần nhanh chóng nổi lên một mảng ướt kỳ lạ. Thế Anh vì bất ngờ cũng bắn tinh luôn rồi.

Vốn đang nứng tình nên vội vào nhà vệ sinh thủ dâm vài cái cho đỡ thèm, nào ngờ bắt gặp hình ảnh em họ mình bị chủ nhân chơi tới cao trào, Thế Anh cũng theo cảm xúc đó đạt cao trào khỏi vuốt ve luôn rồi.

Vệ Đình nhấp thêm mấy lần mới bắn ra, Đặng Thiên trân người đón từng đợt tinh dịch bắn sâu vào trong người, sung sướng mệt mỏi ngã vào lòng Vệ Đình.

Thế Anh cười tủm tỉm nhìn hai người.

Lúc Đặng Thiên trở ra, mặt ửng hồng, mồi hôi thấm ướt cả tóc mái. Dáng đi cũng có chút vặn vẹo. EN0 chậc lưỡi.

"Cậu có biết giờ nhìn mặt cậu dâm, gợi dục lắm không, giống như mời gọi người ta tới chà đạp hiếp dâm cậu vậy á."

Đặng Thiên rùng mình. "Im đi."

Đúng lúc Vệ Đình từ đằng sau đi tới, nghe cậu lầm bầm, nghiến răng giận dữ nó chuyện với ai đó. Vệ Đình nhìn xung quanh, vốn không có người nào khác ngoài anh, vậy Đặng Thiên đang nói chuyện với ai?

Vệ Đình nhíu mày, tỏ vẻ suy tư.

"Chủ nhân..." Đặng Thiên nhỏ giọng, thì thầm gọi Vệ Đình.

Đặng Thiên mếu máo muốn khóc, lúc nãy chủ nhân nhét quần lót chặn miệng cậu, vì thế nó đã ướt nhẹp nước bọt của cậu, không thể nào mặc lại lần nữa, vì thế bên dưới cậu chỉ mặc mỗi quần tây. Đăng sau mông vẫn còn sót lại tinh dịch trắng mà lúc nãy cậu liếm chưa hết. Còn ở đây kéo dài thêm chút nào nữa, cậu không biết mình có cương lại nữa hay không.

Vệ Đình thấp giọng.

"Đi thôi."

"Vệ Đình!"

Thi Thi gọi lớn, vội vàng đi lại, liếc nhìn Đặng Thiên đứng cạnh một cái rồi nhoẻn miệng cười, hai má ửng hồng, lộ ra một mạt hồng quyến rũ, đáng yêu làm lòng người ta ngứa ngáy.

"Không biết ngày mai anh có rảnh không, em định mời anh một bữa ăn..."

Vệ Đình gật đầu. "Hiện tại công ty có nhiều dự án, chỉ sợ không có thời gian."

Thi Thi gật đầu. "Được, khi nào rảnh anh nhắn tin cho em biết nha."

Vệ Đình gật đầu rồi quay sang nói với Đặng Thiên.

"Tôi đưa cậu về."

"Không..." Đặng Thiên mở miệng định nói có anh họ đưa về nhà là được.

"Không sao, cũng trên đường tôi về."

Đặng Thiên cũng không giả vờ từ chối tiếp, gật đầu chào Thi Thi rồi đi theo sau Vệ Đình.

Thi Thi nhìn theo vẻ tiếc nuôi.

Chào ông nội xong rồi vội vàng ra về. Ông nội cũng biết ngày mai là thứ hai, Đặng Thiên còn có công vệc của mình nên không giữ lại, chỉ dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe, thi thoảng gọi điện về cho ông nội yên lòng.

Lúc lên xe, Vệ Đình lại áp chặt cậu vào ghế phó lái, đầu lưỡi cấp tốc dồn vào khoang miệng của Đặng Thiên. Đầu lưỡi cậu run rẩy, cố lui sâu vào bên trong, không ngờ lại bị cái lưỡi uyển chuyển như một con rắn khiêu khích, làm Đặng Thiên không nhịn được vội vàng đáp trả.

Hôn đến khi cậu không thở nổi, Vệ Đình mới buông tha, mặt lạnh bắt đầu xoay vô lăng, bánh xe từ từ lăn bánh rời khỏi hầm giữ xe. Đặng Thiên phồng má, ủy khuất nhìn chằm chằm chủ nhân. Hôn người ta xong, làm cậu nứng tình, ở dưới chảy nước nhiệt tình xong rồi ngó lơ. Bây giờ chủ nhân có đánh đòn cậu cậu cũng không thèm quan tâm, nứng lắm rồi, chủ nhân không làm thì tự mình cậu làm.

Nghĩ là làm, Đặng Thiên lập tức tuột quần, hai chân gác lên ghế, mở rộng để lộ động huyệt đang chảy nước, mấp mé mời gọi. Trước đó nó đã được khúc xúc xích thô to nóng bỏng chăm sóc qua nên bây giờ vẫn còn sưng đỏ, nhìn gợi tình hơn hẳn. Đặng Thiên tự liếm ngón tay rồi thọc hai ngón dính nước bọt vào khuấy động. Cái lưỡi non hồng liếm quanh môi dưới, Đặng Thiên thở dốc, cố tình rên rỉ thật lớn.

Vệ Đình chỉ nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, xem ra thích thú với hình ảnh Đặng Thiên sung sướng hiện giờ. Thình lình xe đi vào đường đang sữa chữa làm Đặng Thiên bất ngờ a lên. Vệ Đình cố tình thả chậm tốc độ để cậu cảm nhận chấn động từ bên ngoài. Ngón tay theo sự rung động của xe mà liên tục đâm thọc vào trong, các vòng thịt ướt át đỏ tươi hút chặt ngón tay, làm Đặng Thiên càng rên càng lớn.

.

.

.

Sáng thứ hai họp đầu tuần, Đặng Thiên đi làm sớm, ngồi trong văn phòng ăn sáng, xong xuôi đem rác cho vào thùng, lắc lư một đường xuống nhà vệ sinh rửa tay. Thuận tiện tuột quần đi tiểu. Đặng Thiên cảm thấy thương nhớ khoang miệng ấm áp bao trọn lấy phân thân cậu, nhấm nháp nuốt từng ngụm nước tiểu của chú út.

Thình lình có bàn tay vươn ra, cầm lấy phân thân cậu. Đặng Thiên đã sớm quen thuộc, nên cứ tiếp tục xả nước, không ngần ngại để người kia cầm lấy thứ dưới háng của mình.

"Cậu nên làm quen với chú út của tớ." Đặng Thiên nói.

"Hửm? Chú út của cậu là ai?" Quốc Lâm hỏi. Phân thân trong tay mình đã ngưng chảy nước, cậu cầm lắc lắc mấy cái, xong xuôi nhét trở lại trong quần cho bạn mình. Đặng Thiên không mặc quần lót nên Quốc Lâm lại chỉnh cho thằng nhóc nằm ngay ngắn không cạ vào đường chỉ may bên trong, chỉnh qua chỉnh lại chỉnh đến khi Đặng Thiên cương lên. Quốc Lâm cười thích thú, nhất quyết lôi ngược trở ra, mở khóa vòng niệu đạo trên người, sau đó lôi cậu nhóc của mình ra, hai ống niệu đạo lại hợp nhau. Một dòng nước ấm truyền ngược vào bàng quang của Đặng Thiên.

"Khón nạn, bồn cầu đằng trước sao không đi? Tớ vừa mới tiểu xong."

"Ráng giữ đi, của tớ có thuốc đó, bảo dưỡng bàng quang và niệu đạo rất tốt. Nếu còn ở thế giới trước kia của tụi mình, nói không chừng bàng quang với niệu đạo tụi mình bị hỏng sớm rồi."

Đặng Thiên im lặng cảm nhận dòng nước ấm nóng đang chảy vào bàng quang của mình. Bụng dưới vừa xẹp xuống lại bị đầy nước tiểu lần nữa.

"Mà chú út của cậu là ai? Cũng giống như tụi mình hả?"

"Ừ, là người mà từng tới công ty dùng ảnh khỏa thân uy hiếp đòi tiền tớ á."

Quốc Lâm nhíu mày cố gắng nhớ lại, lát sau cậu ta a lên.

"Hóa ra là ông ta. Bị người ta làm tới mức dâm luôn hả?"

"Ừ, dâm hơn cậu nhiều, còn nghiện uống nước tiểu cháu mình nữa, loạn luân hết sức."

"Thích dạ, lần sau giới thiệu cho tớ làm quen đi."

Đặng Thiên gật đầu, chỉnh lại phân thân, quần áo rồi mới bước ra ngoài. Đặng Thiên chợt lên tiếng.

"Này, tớ vô tình thấy một quyển tiểu thuyết?"

"Tiểu thuyết khiêu dâm?" Quốc Lâm hỏi.

Đặng Thiên gật đầu, ngập ngừng.

"Nội dung quyển tiểu thuyết giống hệt tớ, cả cậu... chủ nhân và tất cả mọi người."

Quốc Lâm kinh ngạc.

"Vậy là sao?"

"Tớ đã đọc hết nội dung quyển tiểu thuyết đó, người chủ nhân trong quyển tiểu thuyết kia... sau này kết hôn với một nữ nhân, cô ta là Trương Dy Uyên..."

Quốc Lâm giật mình, lập tức xô Đặng Thiên ngã vào tường. Đặng Thiên bị xô bất ngờ, bả vai đập vào tường đau điếng. Vừa định mở miệng chửi thì Quốc Lâm đã nắm lấy vai cậu, nghiêm túc nói.

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì, nghe nè, sách là sách, cậu là cậu. Vận mệnh là do cậu quyết định. Cậu yêu anh ấy, thì phải dùng mọi cách để giữ chân ảnh, kể cả dùng thân thể của cậu. Đừng vì một quyển sách mà cậu bắt đầu buông bỏ anh ta."

"Tớ cảm thấy... vận mệnh của tớ như bị trêu đùa vậy. Bị người cải tạo, bị hệ thống khống chế, bị xoay như chong chóng rồi cuối cùng bị hắt hủi một mình."

Đặng Thiên rũ mắt. Lần đầu tiên cậu thấy một Quốc Lâm nghiêm túc như vậy.

"Cậu lo mọi chuyện diễn ra y hệt trong sách?"

Đặng Thiên gật đầu.

'Vậy thì bây giờ cậu tìm cách làm cho trái tim chủ nhân chỉ thuộc về một mình cậu đi. Hiện giờ cậu hơn bà Uyên gì đó một điểm rồi hổng phải sao? Cậu có thân xác của chủ nhân, còn bả thì không."

"Cậu cũng không phải là người yếu đuối tự ti gì, tớ biết chắc trong lòng cậu đã xác định mình muốn gì rồi đúng không? Làm đi, có tớ bên cạnh cậu mà." Quốc Lâm cười ha ha thật lớn. Đặng Thiên mím môi, gật đầu.

Cả hai người không biết rằng, ở hành lang góc khuất đã có một người đứng đấy từ khi cậu với Quốc Lâm bắt đầu nói chuyện. Đôi giày da màu đen bóng khẽ nhích, di chuyển.

.

.

.

Trong văn phòng, Vệ Đình tức giận ném quyển tiểu thuyết lên bàn. Chủ nhân đôi già da đen bóng lắc lắc bàn chân.

"Rốt cuộc trong não em ấy có cái gì mà tin vào quyển sách này hả?"

Liễu Lang ngừng lắc chân, im lặng thở dài.

"Bây giờ cậu tính sao?"

Liễu Lang biết, Vệ Đình ghét nhất là ai có ý định khống chế mình. Không ngờ rằng, một quyển tiểu thuyết vô danh đã âm thầm sắp đặt vận mệnh của Vệ Đình. Vệ Đình hít một hơi thật sâu, nhắm mắt bình tĩnh.

"Bây giờ tính sao?"

"Em ấy không ra tay thì tớ sẽ ra tay. Não em ấy đặt dưới háng của tớ là được rồi, bay xa quá cũng không tốt."

Liễu Lang gật đầu đồng tình. Quốc Lâm cũng vậy, tâm trí nên đặt ở khúc thịt giữa hai chân của hắn, đừng suy nghĩ lung tung, bay cao bay rồi bay luôn.

Vệ Đình nheo mắt, vốn dĩ không muốn để mắt tới Trương Dy Uyên, nhưng xem ra không để ý thì không được rồi.

Vệ Đình người này, thích giận chó đánh mèo vậy đó, rồi sao.

.

.

.

Đặng Thiên ôm hồ sơ, lưỡng lự đứng trước cửa văn phòng. Cậu rũ mắt suy nghĩ, chốc lát sau mím môi thật chặt, thầm suy nghĩ.

"EN0, nếu có thêm người khác biết tới sự tồn tại của mày thì như thế nào?"

EN0 lười biếng trả lời. "Cũng không thành vấn đề gì, ta đâu phải như tên E00 nghiêm túc bảo thủ kia đâu. Quan trọng là người ta có tin cậu không thôi, không phải ai cũng tin có hệ thống thông minh tồn tại trên đời."

Đặng Thiên gật đầu, quyết định gõ cửa. Đợi một hồi bên trong mới có tiếng người. Đặng Thiên đầy cửa đi vào, nhìn thấy Vệ Đình đang nhíu mày làm việc.

"Ưm... chủ nhân... anh ký cái này giúp em..."

Vệ Đình dừng tay, ngoắc ra hiệu Đặng Thiên đi lại. Ngồi lên đùi đối phương, Đặng Thiên chủ động kéo tay chủ nhân áp lên ngực mình. Vệ Đình mở nút áo, luồn tay vào bóp ngực cậu, trêu đùa hai đầu vú nay đã nhô cao và hồng nộn.

Theo hướng dẫn của Đặng Thiên, Vệ Đình nhanh tay ký tên xuống hồ sơ. Xong xuôi Vệ Đình lên tiếng, tay đã mò xuống bên dưới động huyệt ẩm ướt nóng bỏng.

"Cuối tháng này nghĩ lễ, đi với anh."

"A.... dạ..." Đặng Thiên gật đầu.

"Ting, kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo, tìm chủ nhân cho chú út. Thành công được cộng thêm một trăm điểm, thất bại sẽ bị trừng phạt vào ngày nghỉ lễ."

Đặng Thiên kinh ngạc, há hốc mồm. Vệ Đình hiểu nhầm Đặng Thiên lại lên cơn hứng tình đòi ngậm côn thịt, liền vỗ đầu cậu ra hiệu, để cậu chui xuống mút côn thịt đang cương cứng bên dưới.