Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 43: Biến số



Cao Hách uống thuốc xong, Hướng Nam liền cùng hắn về trường.

Hướng Nam ở trong phòng ký túc làm cơm cho hắn, chờ hắn ăn xong, thu dọn bát đĩa rồi giúp hắn tắm.

Cao Hách đặt lưng xuống ngủ y liền rời đi.

Hướng Nam vốn định đặt chiếc chìa khóa lúc trước chưa kịp trả lên bàn trà, nhưng nhìn thấy gói thuốc chưa sắc trên bàn lại có chút do dự, cuối cùng vẫn đút chiếc chìa khóa vào trong túi.

Y ra khỏi khu ký túc xá, lo lắng sợ sẽ gặp phải một trong ba con sói con còn lại.

Y có chút lo lắng nhìn quay bốn phía, chắc chắn không có gì mới cúi thấp đầu bước đi, không ngờ vừa đi đến bên cạnh sân bóng rổ y liền đụng phải một người.

“Là anh?”

Hướng Nam thấy giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên.

Y không ngờ lại có thể gặp bà chủ Hủy ở chỗ này.

“Vừa hay.”

Bà chủ Hủy kéo tay y hỏi: “Anh biết phòng của Trình Nam ở chỗ nào không?”

“Cô tìm cậu ta sao?”

Hướng Nam hỏi.

“Tìm cậu ta… đã không đến chỗ này.” Cặp môi đỏ mọng xinh đẹp cong nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ lười biếng, bà chủ Hủy nói: “Xảy ra chuyện gì anh đừng nói với tôi là anh không biết?”

Nói chính xác rồi, Hướng Nam thật sự không biết.

Hướng Nam lắc đầu: “Tôi không còn làm ở đây nữa.”

“À….” Bà chủ Hủy có chút ngạc nhiên, có điều nghĩ lại thì cũng thấy như vậy.

Bà chủ Hủy nói: “Chuyện lần trước Trình Nam đánh người bị cái cậu nhóc đẹp trai lôi anh đi báo cáo rồi, anh biết không?”

Sắc mặt Hướng Nam lập tức thay đổi.

“Trưởng bối của tứ đại gia đều được gọi điện tới, lão thái thái nhà họ Ngụy nổi trận lôi đình đó.” Bà chủ Hủy đưa điếu thuốc trên tay lên miệng rít một hơi rồi nhả khói ra, nói: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Ngụy bị hai lão thái thái cấm túc, Thường Triết phải về nhà suy nghĩ lại lỗi lầm. Trình Nam là người thảm nhất, bị ép đi xin lỗi, còn bị roi mây hỏi thăm, lưng nở hoa rồi, giờ còn đang nằm ở nhà kìa.”

“Vẫn là nhóc Cao Hách may mắn, có anh trai che chờ.” Bà chủ Hủy nói, đôi mắt lười biếng nhìn Hướng Nam: “Cái cậu nhóc đẹp trai kia không nói cho anh biết?”

“Chắc không phải do cậu ấy thông báo, cậu ấy luôn ở cùng với tôi….”

Lúc Hướng Nam nói câu này không có chút tự tin nào, vì y không rõ sau khi Mạc Dương đưa y đi làm đã làm những cái gì.

Có điều hôm đó có rất nhiều người đứng xem tại hiện trường, Hướng Nam cảm thấy là người khác làm lộ chuyện cũng không phải không thể.

Bà chủ Hủy nhẹ ‘A’ một tiếng, cũng không tiếp tục chủ đề này, cô hỏi Hướng Nam: “Anh chắc biết phòng ký túc của Trình Nam ở chỗ nào, đưa tôi qua đấy, tôi giúp cậu ta lấy chút đồ.”

Hướng Nam không biết giờ là mấy giờ, sợ về muộn làm a Hoa tan ca muộn sẽ giận dữ, nhưng y giờ đang đứng đây, không giúp thì có vẻ không thích hợp, y liền gật đầu.

Hướng Nam đưa bà chủ Hủy đến trước cửa phòng ký túc của Trình Nam, thấy bà chủ Hủy lấy chìa khóa ra mở cửa, nhíu mày hỏi cô: “Trình Nam là….”

Bà chủ Hủy chỉ cười, không trả lời.

Hướng Nam thấy cửa mở ra, bà chủ Hủy rảo bước đi vào. Y định rời đi thì bất ngờ bà chủ Hủy gọi y lại, cô nói: “Trình Nam nói muốn tìm máy chơi game cầm tay của cậu ta, anh giúp tôi tìm thử xem.”

Hướng Nam nghe vậy, liền đi vào phòng.

Y trực tiếp nhấc cái gối trên giường Trình Nam lên, đưa đồ bà chủ Hủy đang tìm cho cô.

Một tia sáng lóe lên trong mắt bà chủ Hủy, cô khẽ cong khóe miệng.

“Sao anh biết nó ở chỗ đấy?”

“Cậu ta quen để đồ ở chỗ này.”

Lúc Hướng Nam ở đây thấy Trình Nam trước lúc ngủ tắt máy đi rồi nhét sâu xuống dưới gối, luôn là như vậy.

“À…” Bà chủ Hủy đút đồ vào trong túi của mình.

Cô ngồi xuống giường, hỏi: “Anh vừa rồi nói anh không còn làm việc ở đây nữa, vậy lúc trước anh ở đây làm việc gì vậy?”

“Bảo vệ.”

Hướng Nam không có nói chuyện mình là bảo mẫu của Cao Hách.

“Vậy còn bây giờ?”

“Tôi đang làm việc cho một tiệm bánh.” Hướng Nam khẽ mỉm cười.

“À….” Bà chủ Hủy suy nghĩ một lúc, nói: “Dạo gần đây tôi có mở một quán nhỏ, bán đồ ăn thức uống, cũng cách đây không xa, đang cần tuyển người. Anh có muốn qua chỗ tôi làm không?”

Hướng Nam lắc đầu.

Hướng Nam cảm thấy bà chủ Hủy rất thân thiết với Trình Nam. Lần trước Trình Nam nói không muốn nhìn thấy mặt y nữa, y cũng không muốn giáp mặt với cậu, tự chuốc khổ vào thân.

Khóe môi bà chủ Hủy lại khẽ nhếch lên.

“Bây giờ cuộc sống khó khăn, tìm được một công việc tốt cũng rất khó đó.”

Hướng Nam vẫn lắc đầu, y cười nhẹ: “Thật ra tôi bây giờ rất tốt, cảm ơn cô, tôi thật sự….”

Y không nói tiếp, vẫn lắc đầu.

Bà chủ Hủy cũng không miễn cưỡng y.

Cô ném điếu thuốc trong tay vào ly thủy tinh nước đầy nửa đặt trên chiếc tủ phía trước giường, rồi lôi một thiệp từ trong túi ra, nhét vào tay Hướng Nam.

“Quen biết một thời gian, cho anh cách liên lạc này. Rảnh rỗi thì gọi điện cho tôi, tôi với anh đi uống trà.”

Trong mắt bà chủ Hủy dường như có điện, má Hướng Nam nóng bức, lập tức rời tầm mắt đi chỗ khác.

Bà chủ Hủy sau đó lôi kéo muốn Hướng Nam ăn với cô một bữa cơm. Hướng Nam từ chối không được, chờ đến lúc ăn xong quay trở lại tiệm thì đã gần chín giờ tối.

A Hoa sớm đã tan ca.

Mạc Dương rất u ám ngồi ở đó, liếc thấy Hướng Nam trở về, gã cũng không để ý y.

“A Hoa về rồi sao?”

Hướng Nam sau khi bước vào liền hỏi Mạc Dương, thấy gã không đáp gì thì đi vào trong xem thử, phát hiện người không còn ở đây, lông mày lập tức nhướn lên.

Nghĩ thấy bản thân mình về muộn là không đúng, nhưng Hướng Nam cảm thấy a Hoa cứ như vậy vứt cửa hàng lại mà về thật là quá to gan.

Hướng Nam bước lại đến trước mặt Mạc Dương, thấy trên bàn kế toán là hộp cơm canh vẫn còn bọc kín, hỏi Mạc Dương: “Cậu còn chưa ăn sao?”

Mạc Dương quay đầu không để ý đến y.

Hướng Nam thấy gã như vậy, quay người lại mở nắp hộp cơm ra nói: “Cậu ăn trước đi.”

Lúc Hướng Nam quay người lại lấy đồ, Mạc Dương đứng dậy đi đến cửa kéo cửa sắt xuống.

“Cậu sao lại…”

Hướng Nam kinh ngạc, lập tức bị Mạc Dương áp sát lại giam giữa gã và quầy kế toán.

“Mạc Dương…”

“Anh vừa rồi đi đâu?”

“Tôi…” Hướng Nam nhớ ra giữa Mạc Dương và bốn con sói con kia có ân oán, không biết có nên nói ra hay không.

“Anh nói.”

Mạc Dương biết Hướng Nam sẽ không gạt gã.

Gã lúc đến đã nghe a Hoa nói rồi.

Nói có một cậu thanh niên bị ốm đến vừa thấy Hướng Nam liền ngã lên người y, Hướng Nam đã đưa người đi rồi.

“Cao Hách qua, cậu ta bị bệnh.” Hướng Nam nói.

“Sau đó?”

“Sau đó tôi đưa cậu ta đi khám, đưa cậu ta về trường, sau đó gặp bà chủ Hủy, sau đó giúp bà chủ Hủy tìm đồ, rồi ăn tối…”

Mạc Dương nghe Hướng Nam thú nhận, còn đang chờ y nói tiếp, Hướng Nam lại lắc đầu: “Tiếp đó thì quay về đây.”

Mạc Dương hôn lên môi Hướng Nam.

Kỳ thực lúc thấy Hướng Nam trở về, trong lòng Mạc Dương rất hạnh phúc.

Lúc gã đến đây nghe nói Hướng Nam đã đi cùng người khác rồi liền ngồi chờ rất lâu, sau đó a Hoa rời đi, thấy đã sắp chín giờ, gã tưởng Hướng Nam không cần gã nữa.

Nào ngờ, Hướng Nam vẫn trở lại.

Hướng Nam bị hôn, lông mày lập tức nhướn cao.

Tuy cửa sắt đã kéo xuống rồi, trong tiệm cũng không có người khác, nhưng cái cửa đấy vẫn là chưa khóa. Nếu như ông chủ đột nhiên đến kéo cửa sắt lên thấy hai người bọn đang làm chuyện này…

Mạc Dương dướng như nhận ra nỗi lo lắng của Hướng Nam, buông môi Hướng Nam ra kề bên tai y nhẹ giọng nói: “Yên tâm, còn sớm mà.”

Ông chủ cửa hàng này thời gian đến đóng cửa mỗi ngày đều rất cố định, trước nay không thay đổi.

Mạc Dương thè lưỡi liếm vành tai mẫn cảm của Hướng Nam, cả người Hướng Nam run rẩy, co lại. Tay Mạc Dương sờ xuống dưới bụng y, mặt y lập tức đỏ bừng, y giữ Mạc Dương lại: “Cậu muốn làm ở đây?”

“Em đói rồi.”

Đôi môi gợi cảm cong lên, hai mắt Mạc Dương phiếm ánh ***, mang theo một vẻ mị hoặc.

Hướng Nam quay đầu đi: “Đói thì cậu bắt đầu…”

Ý Hướng Nam là hộp cơm trên quầy kế toán.

Mạc Dương áp lại càng sát, nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Em bây giờ không phải đã đang nếm thử rồi sao?”

Nói rồi Mạc Dương mút lấy cổ Hướng Nam.

Cố sức mút mát từng chút từng chút một, cố gắng để lại dấu vết.

Hướng Nam rất hoảng loạn, nói với gã: “Không được ở đây.”

“Nếu như ở nhà, anh sẽ chủ động hơn chút sao?”

Lời Mạc Dương càng làm mặt Hướng Nam đỏ tợn.

Hướng Nam giải thích: “Tôi không có ý đó.”

Lúc đang nói, Mạc Dương đã bắt đầu cởi quần Hướng Nam.

Tay gã luồn vào trong, chạm vào nơi yếu ớt của Hướng Nam.

Người Hướng Nam giật một cái, bắt đầu run nhẹ.

Cảm thấy bàn tay ấm nóng của Mạc Dương đang bao lấy nơi yếu ớt của y, nhẹ nhàng lên xuống, khoái cảm này chạy lên eo, đâm thẳng lên não bộ làm đầu gối Hướng Nam nhũn ra.

“Thoải mái sao?”

Mạc Dương nhìn thấy trọn những biến hóa của cơ thể y, nhẹ tiếng hỏi, thấy Hướng Nam xấu hổ như vậy, được ôm người yêu trong lòng, trong lòng gã hạnh phúc như được lấp đầy.

“… Ô….”

Ngón tay Mạc Dương chạm đến linh khẩu của Hướng Nam rồi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, khoái cảm mãnh liệt lập tức khiến Hướng Nam có phản ứng mạnh mẽ.

Hướng Nam nắm chặt lấy áo Mạc Dương, cắn môi cố hít thở, cuối cùng, y lắc đầu: “Đừng nghịch… Tôi sắp bắn…”

Trong lời nói của Hướng Nam đầy ý cầu xin, ánh mắt mờ nước.

Luồng khí nóng chạy thẳng xuống bụng dưới Mạc Dương, gã nghe thấy như vậy, trong lòng như có gì đang cào cấu.

Gã nhẹ giọng: “Anh vừa nói gì?”

Lời Hướng Nam Mạc Dương có nghe thấy, nhưng gã thích nghe Hướng Nam hỏi nhưng lời này, nên gã hỏi lại.

Tay Mạc Dương đã ướt đẫm.

Hướng Nam lắc đầu, mở miệng nói thì thứ thoát ra sẽ chỉ có tiếng rên rỉ. Cánh môi đóng chặt của y bị đầu lưỡi của Mạc Dương cậy mở.

Mạc Dương quấn lấy lưỡi Hướng Nam. Phía dưới thân Hướng Nam bị gã trêu chọc, trong miệng cũng mặc gã dây dưa đủ trò.

Trên người Hướng Nam ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập. Đầu lưỡi của Mạc Dương vươn ra, lưu luyến trên môi y, khiến cánh môi y dần dần trở nên ướt át.

Mạc Dương hỏi y: “Cởi quần xuống được không?”

Hướng Nam hoảng hốt, không ngừng lắc đầu.

Hướng Nam lo sợ liếc nhìn cánh cửa sắt kia.

“Sẽ không có chuyện gì.” Mạc Dương cắn lấy tai y, hơi thở nóng bỏng đâm thẳng vào thần kinh mẫn cảm của Hướng Nam. Mạc Dương thấy người Hướng Nam run lên mạnh mẽ, khóe môi cong lên, nhỏ giọng: “Nếu không lát nữa bắn sẽ rây lên quần…”

Quần lót Hướng Nam đã sớm ướt đẫm.

Nhưng Hướng Nam không thể để quần ngoài bị bẩn.

Vì lát nữa ông chủ đến đóng tiệm, nếu như bị phát hiện ra….

Hướng Nam đành thỏa hiệp.

Y dưới sự giúp đỡ của Mạc Dương cởi sạch quần, giày, tất.

Hướng Nam vẻ mặt ngượng ngùng cả người trần trụi ở ngay trước mắt, hỏa dục trong mắt Mạc Dương lật tức bùng lên.

Gã ngồi lên ghế, lưng tựa vào tủ bày bánh bằng thủy tinh cong cong rồi gã đế Hướng Nam ngồi trong lòng gã.

Gã cởi áo của Hướng Nam ra, tay chạm lên đầu nhũ chưa được đụng tới đã dựng đứng lên của y.

Cảm giác cực độ mềm mại, cùng phản ứng khiến người ta yêu thích của Hướng Nam, Mạc Dương cảm thấy yêu thương vô cùng tất cả những gì trước mắt.

Môi gã đặt lên phần đầu nhũ trước ngực Hướng Nam.

Rồi cố ý, để lại dấu cắn thuộc về gã.

Một tay gã vuốt ve phần đùi trong của Hướng Nam, tay còn lại vòng ra sau lưng Hướng Nam đỡ lấy y.

Hướng Nam giật mình.

Vì Mạc Dương nhấc một chân y lên.

Hướng Nam sợ mình sẽ ngã xuống, bám chặt lấy Mạc Dương.

“Hướng Nam.” Mạc Dương dịu dàng nói: “Giúp em cởi quần được không?”

Hướng Nam biết gã muốn làm gì rồi.

“Không muốn…” Hướng Nam từ chối: “Không muốn ở chỗ này…”

“Cậu không phải chỉ là…”

Giọng Hướng Nam càng về sau càng nhỏ dần, Mạc Dương không nghe thấy, mày cau lại, hỏi: “Gì?”

“Không phải chỉ là định để tôi…”

Hướng Nam cắn lấy môi dưới, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

Hướng Nam vốn cho rằng Mạc Dương giống như lần trước, chỉ là giúp y.

Hướng Nam cảm thấy mình nghĩ như vậy dường như rất ích kỷ, nhưng mà…

Y sợ hãi liếc Mạc Dương, ánh mắt ngập nước. Mạc Dương thấy y như vậy, máu xông não, môi lập tức điên cuồng cắn nuốt môi Hướng Nam.

Mạc Dương tự cởi quần mình ra.

Gã không ngừng hôn Hướng Nam. Đầu lưỡi của Hướng Nam bị mút mát đến tê dại, bị trêu chọc, càng ngày càng mê mang.

Mạc Dương nhân giây phút này dùng lực nâng hai chân Hướng Nam lên. Hướng Nam nhận ra ý đồ của Mạc Dương, bắt đầu giãy dụa, không ngờ người trượt xuống, dọa Hướng Nam giật nảy. Y lập tức bám lấy Hướng Nam không dám chuyển động nữa.

Hai người đều dựa vào cảm giác, thứ nóng rựa của Mạc Dương từ từ tiến vào trong người Hướng Nam.

Không có làm trơn trước, Hướng Nam lúc bắt đầu cảm thấy rất đau rất khó chịu, nhưng động tác của Mạc Dương vô cùng dịu dàng, lực chú ý của gã hoàn toàn đặt ở sự phản ứng của Hướng Nam. Hướng Nam chỉ cần hít mạnh một cái hay tay co lại một cái, gã liền dừng lại, đợi Hướng Nam thích ứng được rồi, gã lại tiếp tục.

Chờ đến lúc cả thứ nóng bỏng của hắn toàn bộ tiến vào trong cơ thể Hướng Nam, hai người đã tốn không ít thời gian, mồ hôi ướt đầm đìa.

“Đau không?”

Mạc Dương nhỏ giọng hỏi Hướng Nam.

Hướng Nam cau chặt mày lại, ***g ngừng không ngừng phập phồng.

Y không chỉ đau, còn cảm thấy trướng căng.

Y thấy khó chịu, phía sau khẽ co lại, Mạc Dương lập tức rùng mình, Hướng Nam căng thẳng: “Cậu làm sao vậy?”

Hướng Nam hỏi như vậy làm Mạc Dương bật cười ‘ha ha’.

Mạc Dương hạnh phúc vô cùng, cười đến suýt không khống chế được mình. Hướng Nam thấy thế, cảm thấy là đang cười nhạo mình, trong lòng xấu hổ, dần dần có chút bực bội.

Y không muốn làm, muốn Mạc Dương đi ra.

Không ngờ vừa mở miệng liền rên rỉ thành tiếng.

Vì Mạc Dương chuyển động.

Rất từ tốn.

“Khó chịu sao?” Sự ấm nóng chật chội trong cơ thể Hướng Nam khiến Mạc Dương cảm thấy rất thoải mái.

Giọng Mạc Dương trầm trầm, mang theo hơi ***, rất quyến rũ.

“Hay là rất thoải mái?”

Trong lời Mạc Dương mang theo ý dụ dỗ, vì gã muốn làm Hướng Nam nói thành lời, rất thoải mái.

Chuyển động này rất chậm, một chút lại một chút, sâu dần sâu dần. Chỗ mẫn cảm của Hướng Nam bị thứ lửa nóng của Mạc Dương từ tốn ma sát, huyết mạch trong người sôi trào. Y cảm thấy mình như sắp phát điên rồi.

“Vì sao… có thể như vậy… A..”

Phía trước Hướng Nam tiết ra một lượng lớn *** dịch làm ướt quần Mạc Dương, nhưng hai người họ lúc này đã hoàn toàn không để ý đến điều này.

Hơi thở Mạc Dương càng ngày càng nói, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Gã thấy Hướng Nam hỏi vậy, hít sâu một hơi: “Anh nói cái gì?”

“… Cái này…”

Động tác của Mạc Dương dần tăng tốc, lý trí của Hướng Nam đang đứng trên ranh giới của sự mê mang liền từ từ quay lại. Y chấp nhất một câu trả lời mà nhìn thẳng vào mắt Hướng Nam, dâng lên tình ý vô tận.

Mạc Dương nhẹ giọng nói: “Cái này, chỉ cần là đàn ông đều sẽ…”

“… Ý cậu là… Ô…”

Hướng Nam đang nói liền bị Mạc Dương dùng lực đâm một cái thiếu chút nữa ngất đi.

Lồng ngực y dồn dập phập phồng, có chút giận dữ nói: “… Nói tôi không phải đàn ông…”

Hướng Nam không quên chuyện Mạc Dương nói y ‘không giỏi chuyện giường chiếu’. Câu bình luận này, người đàn ông nào cũng sẽ nhớ kỹ cả đời.

Mạc Dương dịu dàng cười.

Gã nhẹ giọng kề bên tai Hướng Nam: “Anh là người đan ông em yêu nhất trên đời.”

Trong lòng Hướng Nam chấn động.

Y vẫn muốn nói gì đó, nhưng chuyển động của Mạc Dương càng ngày càng nhanh.

Đầu Hướng Nam cúi xuống tựa lên vai Mạc Dương, miệng mở ra chỉ còn lại là hơi thở dồn dập.

Hai người dọn dẹp xong trong cửa tiệm rồi mở cửa sắt ra không được bao lâu thì ông chủ tiệm đến.

Ông chủ đã gặp Mạc Dương rất nhiều lần, nhiều đến mức có thể coi là quen thuộc rồi.

Thấy Mạc Dương giúp mang một túi rác to trong tiệm định đi vứt, cười hỏi: “Cậu thanh niên, giúp việc hả?”

“Dạ.” Mạc Dương mỉm cười xán lạn.

Mặt Hướng Nam đỏ bừng.

Mạc Dương vừa rồi bắn trong người y, Hướng Nam ngồi ở đó hoàn toàn không dám chuyển động.

Y lo lắng nhìn về phía Mạc Dương, vì trong túi rác Mạc Dương đang cầm kỳ thực cái gì cũng có.

Nhét đầy một túi to như vậy là vì quần Mạc Dương bị bẩn, phải che đi.

“Hai người đi đi, tôi lát khóa cửa lại là được rồi.”

Ông chủ còn muốn kiểm tra sổ sách, để hai người đi trước.

Lời ông như đặc xá, Hướng Nam lập tức đứng dậy.

Hướng Nam đông cứng.

Vì mấy thức kia đang chảy ra, men theo chân chảy xuống.

Cảm giác đó khiến mặt Hướng Nam lập tức biến sắc.

Ông chủ thấy y đứng im không động đậy liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Không… không có gì.” Hướng Nam vội lắc đầu: “Vậy bọn cháu về trước.”

“Ừm.”

Hướng Nam kéo tay Mạc Dương chạy vội về nhà.

Hướng Nam không ngờ chạy về nhà căn bản không phải chuyện đúng đăn.

Vì cửa vừa khép lại y liền bị Mạc Dương đè xuống ở ngay chỗ huyền quan.

Hai người làm từ huyền quan vào phòng khác, từ phòng khách đến phòng ngủ, thử đủ mọi tư thế. Mạc Dương ăn sạch sẽ Hướng Nam. Hướng Nam bị gã giày vò cả đêm, vừa ngượng vừa mệt, trầm trầm ngủ trong lòng gã.

Ngày hôm sau lúc Hướng Nam bước xuống giường dường như không thể đứng thẳng lưng được nữa.

Y đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn cơ thể mình đầy dấu hôn, không khỏi ngây người.

Hướng Nam lúc này mới hiểu, cái gì gọi là thương tích đầy mình.

“Đang nhìn gì vậy?”

Eo Hướng Nam bị vuốt ve.

Mạc Dương biết y mệt, đứng sau y nhẹ nhàng giúp y xoa nắn. Tuy hai người đã làm cả tôi, cái gì nên nhìn cũng nhìn hết cả rồi, nhưng Hướng Nam nhìn thấy hai cơ thể trần trụi trong gương vẫn cảm thấy xấu hổ. Y chuyển ánh mắt không nhìn vào gương nữa.

“Tôi muốn đi tắm rồi đi làm.”

Hướng Nam nhỏ giọng nói. Y cảm thấy thứ lửa nóng của Mạc Dương áp sát lại phái sau mình, lông mày nhíu lại.

“Không bằng đừng đi nữa.”

Mạc Dương khuyên y.

Hướng Nam nâng tầm mắt, nhìn vào Mạc Dương trong gương.

“Cậu không cần khuyên tôi.” Hướng Nam rất chắc chắn nói: “Tôi sẽ không nghỉ việc đâu.”

Mạc Dương lần này lại không nói thêm gì nữa. Khóe môi gã cong lên, khẽ mỉm cười.

Điện thoại Mạc Dương vang lên, nhân lúc gã đi nhận điện Hướng Nam đóng cửa lại tắm rửa. Y vừa bước ra liền bị Mạc Dương ôm vào lòng, Mạc Dương nói với y: “Sáng nay em có việc, phải qua bên kia một chuyến, không thể đưa anh đi làm được.”

“Không sao, cậu đi đi.”

Hướng Nam biết bên đỏ nếu tìm gã hẳn là có chuyện gấp.

Mạc Dương không được đưa Hướng Nam đi làm thì rất buồn bực, gã lo lắng nói: “Anh phải cẩn thận đó.”

Bản thân đã lớn đến mức này rồi chắc không đến mức bị người ta lừa đi đâu.

Hướng Nam cười khổ.

Y đi thay đồ.

Mạc Dương nhìn chằm chằm y, thấy y định rời đi liền nói: “Anh đi khỏi đây rồi nhất định phải ngoan ngoãn quay lại đấy.”

Vì sao lại nói đi khỏi đây rồi nhất định phải ngoan ngoãn quay lại, mà không phải sau khi tan ca phải ngoan ngoãn quay về?

Hướng Nam cảm thấy lời nói đó rất kỳ quặc, cau mày lại.

Cuối cùng, y cũng không suy nghĩ nhiều.

Y đi giày vào, ở chỗ huyền quan nhận lấy một nụ hôn lên trán của Mạc Dương liền ra khỏi nhà.

Trên đường đi Hướng Nam nhớ tới Cao Hách.

Y thấy giờ vẫn còn sớm, định đợi lát nữa thì xin ông chủ nghỉ một hôm để qua trường sắc thuốc cho Cao Hách.

Không ngờ y bước vào trong cửa tiệm, ông chủ đang đứng đợi ở đó, đưa cho y một phong bì tiền lương, nói với y: “Cậu đi đi.”

Hướng Nam lúc này hoàn toàn ngây người. <ins class="adsbygoogle"