Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 37: Nước đục



Đại thúc cắn xuống đầu lưỡi đang quấn quít trong miệng mình, Thường Triết phát hiện ra ý đồ của đại thúc, kịp thời rút lại.

Y cũng không giận dữ, hôn lên cằm đại thúc hỏi: “Đại thúc không muốn sao?”

Đại thúc từ trước đến này đều chưa từng muốn.

Y lắc đầu.

“Vậy cũng được.”

Thường Triết cư nhiên rất thỏa hiệp mà rút ra khỏi người đại thúc.

Y để đại thúc tựa lên người mình, kéo tay đại thúc: “Vậy đại thúc đến làm giúp tôi đi.”

Chạm phải thứ lửa nóng kinh người kia, tay đại thúc nhanh chóng co lại.

Y xấu hổ quay đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu tự mình giải quyết không được…”

Chữ ‘sao’ còn chưa thốt ra, Thường Triết dứt khoát đáp: “Không được.”

“Tôi là vì đại thúc nên mới trở thành như vậy, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Thường Triết hôn lên môi đại thúc: “Hoặc là anh dùng tay giúp tôi, hoặc là…”

Bàn tay vuốt mông đại thúc của Thường Triết bị đại thúc đẩy ra.

“Tôi dùng tay…” Đại thúc thực sự rất mệt, không muốn tiếp tục bị Thường Triết giày vò nữa.

Y sợ hãi chạm vào nơi lửa nóng của Thường Triết.

Y không dám nhìn Thường Triết, hạ tầm mắt đưa lòng bàn tay cẩn thận ôm lấy nó.

Lúc Thường Triết vừa được y chạm vào, cơ thể khẽ run lên.

Tay y cẩn thận chuyển động, động tác vô cùng trúc trắc. Dần dần, y trở nên có chút khó xử.

“Sao cậu không bắn…”

Đại thúc nhỏ giọng hỏi, đôi mắt ngập nước nhìn Thường Triết. Thường Triết khẽ nhếch khóe môi, nói: “Anh rất sốt ruột sao?”

Đại thúc thẳng thắn gật đầu, nhưng rồi suy nghĩ lại thì lắc đầu.

Nếu nói sốt ruột, Thường Triết lại muốn đâm mông y thì làm sao.

Bộ dạng cau mày của đại thúc trông thực đáng yêu.

Thường Triết kéo một tay đại thúc đặt lên vai y, tay nắm lấy bàn tay đang ôm lấy thứ lửa nóng của mình của đại thúc từ tốn chuyển động.

Đôi môi y đặt lên hạt châu trước ngực đại thúc. Đầu nhũ bị ngặm cắn, thân dưới của đại thúc liền từ từ ngẩng đầu.

“Chỗ này của anh thực mẫn cảm nha.” Đầu lưỡi Thường Triết mê mải liếm láp, chầm chậm rời ra còn mang theo một dải nước bạc. Y thấy thân dưới đại thúc đã chảy ra *** dịch, lại một lần nữa ngậm hạt châu vào miệng. Một tay của y vuốt lưng đại thúc rồi lần xuống dưới. Đại thúc cảm thấy ngón tay Thường Triết chen vào trong người mình, có chút sợ hãi.

Thường Triết cảm nhận được đại thúc định làm gì liền nâng tầm mặt. Đại thúc bị y nhìn thế, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Thường Triết vươn cổ hôn lên cằm đại thúc một cái, nhẹ giọng nói: “Đại thúc tập trung chút đi, được không?”

Thường Triết đang trách đại thúc không tập trung phục vụ y.

Đại thúc gật đầu.

Nín nhịn, bàn tay lại bắt đầu từ tốn chuyển động.

Nhưng một lúc lâu sau, tay y đã tê mỏi, Thường Triết vẫn chưa bắn.

Đầu nhũ y bị ngậm cắn, hậu đỉnh thì liên tục bị nhẹ nhàng trêu chọc, phía trước đại thúc không ngừng tiết ra *** dịch, ướt nhẹp. Y cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa.

“Không được… Không được nữa rồi… Ô…”

Thường Triết đột nhiên đâm một cái, cả người y nảy lên.

Dịch trắng phun trào, đại thúc ưỡn cong người, ***g ngực phập phồng lên xuống.

Thường Triết chờ y bắn xong liền hôn y rồi lật người y lại.

Ngực Thường Triết dán chặt lên lưng đại thúc, một tay y ôm trước ngực đại thúc, tay còn lại tựa vào chân trái đại thúc, thứ rực lửa lập tức đâm vào trong người đại thúc, mạnh mẽ đâm chọc. Đại thúc không thể cự tuyệt đành ngẩng đầu thở gấp, chìm trong sự cuồng loạn nóng bỏng.

Lúc sau đại thúc hoàn toàn mê man, tựa vào người Thường Triết mặc y muốn làm gì thì làm.

Một lần rồi lại một lần, hoàn toàn không có khống chế, cuối cùng đại thúc bị làm cho đến lúc ngất đi.

Lúc đại thúc mơ hồ tỉnh lại cảm thấy ánh sáng trong phòng không còn như trước.

Y mơ mơ màng màng, cảm thấy mình như treo trên người Thường Triết. Thân dưới y đột nhiên chạm vào một thứ gì đó, rất lạnh, lạnh đến mức khiến y run cầm cập.

“Đừng chuyển động.”

Y được một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy.

Có thứ áp sát lại bên tai, chỉ nghe thấy một giọng nói mị hoặc: “Rất nhanh sẽ rửa sạch thôi…”

Đại thúc mơ màng, thực sự rất mệt mỏi, không cách nào để ý lời nói vừa lọt vào tai, một lần nữa ngất đi.

Lúc đại thúc tỉnh lại một lần nữa cả căn phòng bừng sáng, ánh sáng phát ra từ bóng đèn mờ mịt đã bị ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ chiếu vào nuốt lấy.

Đại thúc đỡ cái eo như nhũn ra ngồi dậy, phát hiện Thường Triết không có trong phòng.

Trên người đại thúc chỉ đắp hờ một tấm chăn, chiếc chăn còn lại bị ướt, còn dính đầy chất bẩn, bị quẳng trên mặt đất.

Đại thúc phát hiện ra thân dưới mình đã được rửa sạch sẽ. Y nhìn chiếc chăn ướt nằm trên sàn nhà dính đầy thứ kia mặt liền đỏ bừng.

Cả người y đều rất mỏi rất mệt, lưng đau nhức vô lực. Y xuống giường, mặc bộ quần áo không biết được Thường Triết vắt lên dây hong khô từ lúc nào. Bộ quần áo kia vẫn còn ẩm ẩm, chạm vào da cảm thấy lành lạnh thực không quen, lông mày đại thúc nhíu lại.

Đại thúc vừa mặc xong quần áo cửa phòng liền bật mở.

Đại thúc quay đầu lại thấy Thường Triết liền bất an hạ tầm mắt. Thường Triết thấy đại thúc tỉnh lại thì rất vui mừng, nói: “Lốp xe đã thay mới rồi. Sáng nay không mưa, đường đã khô phần nào, chúng ta nhân lúc này quay trở về đi.”

Đại thúc gật đầu.

Đại thúc không ngay lập tức rời đi mà kiên trì muốn giặt sạch chiếc chăn bẩn kia.

Vì đại thúc cho rằng nếu không giặt sách, sợ rằng nếu lần sau có người ở khu nhà nghỉ đến đây, sẽ phát hiện ra trong này đã xảy ra chuyện gì.

Thường Triết sờ thấy áo đại thúc vẫn còn chưa khô, người đại thúc thì không ngừng run vì lạnh. Y không muốn đại thúc ở mãi ở chỗ này, trực tiếp quay về xe lấy một chiếc túi ra từ trong đống đồ, nhét chiếc chăn kia vào trong túi rồi ném vào bụi cây.

Lúc đại thúc trở lại khu nhà nghỉ phát hiện Trình Nam ngồi ở trước huyền quan mà lúc trước bà chủ Hủy đứng.

Sắc mặt cậu rất khó coi, vẻ mặt thối thối, nghe thấy tiếng nghiêng đầu nhìn thấy đại thúc, sắc mặt lập tức càng xấu.

Cậu đứng dậy, nhìn đại thúc đăm đăm.

Đại thúc bị cậu nhìn đến trong lòng phát hoảng, cúi đầu muốn đi qua cậu, không ngờ bị cậu giữ lại.

“Vì sao đến tận lúc này mới quay về?”

Trình Nam chất vấn y.

Trình Nam phát hiện quần áo đại thúc có chút ẩm ướt.

Đại thúc sợ hãi ngẩng đầu: “Hôm qua mưa to, xe bị rơi vào vũng bùn, lúc thoát ra được thì lại nổ lốp…”

Tay Trình Nam đột nhiên vươn về phía mặt đại thúc, đại thúc sợ nhắm mắt lùi lại, lông mày đại thúc lập tức nhướn cao.

“Anh trốn cái gì!”

Trình Nam hung dữ hét lên, tay sờ lên trán đại thúc, thấy đại thúc không có sốt, hàng lông mày nhướn cao mới hạ xuống.

Lúc này Thường Triết bước ra. Y nhìn thấy hai người đang đứng áp sát nhau ở huyền quan mắt liền nhíu lại, y bước lại gạt bàn tay đặt trên trán đại thúc của Trình Nam ra.

“Đại thúc, anh mau về phòng thay đồ rồi đi nghỉ đi.”

Thường Triệt nói rồi quay sang vỗ vai Trình Nam: “Ra giúp mình chuyển đồ.”

Trình Nam gật đầu, tay hướng về phía bên trong vẫy vẫy, hai người vốn đang đứng trong sảnh cũng bước ra giúp một tay.

Đại thúc rất mệt, bước đi nặng trịch quay về phòng mình. Y sờ sờ người mình, phát hiện thẻ khóa phòng rơi mất rồi.

Nhẽ nào để rơi trong căn nhà kia?

Đại thúc lại lục lọi mấy túi trên người.

Không có.

Làm sao giờ?

Đại thúc không dám chắc Cao Hạo vẫn còn trong phòng.

Y vươn tay gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời. Y thực sự đã quá mệt mỏi rồi, liền tựa lưng vào tường trượt ngồi xuống đất.

Cửa bỗng bật mở.

A Đông chạy ra mở cửa không khỏi ngẩn người khi nhìn thấy đại thúc nằm co ro trước cửa.

“Anh Hướng Nam, anh làm sao vậy?”

Lời a Đông khiến người trong phòng chú ý tới. Đại thúc ngẩng đầu không chỉ thấy mình a Đông mà còn có cả Cao Hạo và Cao Hách.

Đại thúc chống tay ra sau đỡ người đứng dậy.

Y cười cảm ơn a Đông một tiếng, a Đông gật đầu lùi lại, Cao Hạo cùng tránh ra nhường đường, đại thúc bước vào.

Lúc đại thúc bước vào phòng Cao Hách không ngừng nhìn chằm chằm y. Y biết Cao Hách đang nhìn mình nhưng y không mở miệng nói gì. Y lấy một bộ quần áo mới từ trong vali ra rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa xong thì rúc thẳng vào trong chăn.

Lúc đại thúc mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giường đột nhiên rung lên. Đại thúc bị dọa sợ, nhanh chóng tỉnh lại. Y đờ đẫn mở to mắt, khuôn mặt Thiếu Kiệt liền phóng to áp sát trước mặt y. Y lại giật mình một lần nữa, hai tay che trước mặt. Thiếu Kiệt vươn tay xoa mặt y, nói: “Đại thúc thật sự đã về rồi.”

Đại thúc đã mệt muốn chết nghe thấy câu này liền bực bội vô cùng.

Y đang ngủ ở đây, còn có thể là giả sao?

Đại thúc thở dài.

Thằng nhóc này sao có thể vô tâm vô phế như vậy chứ.

Đại thúc đưa mắt nhìn xuống, lúc này mới thấy rõ Thiếu Kiệt đang ngồi trên người mình rồi vươn người lại.

Đại thúc nói: “Thiếu Kiệt, cậu xuống đi. Tôi rất mệt rồi, cậu để tôi ngủ một chút trước đã có được không?”

Thiếu Kiệt liền gật gật đầu.

Cậu hôn nhẹ lên khóe môi Hướng Nam một cái, đại thúc lập tức trợn tròn mắt.

Đại thúc không có quên trong phòng mình còn có ai.

Lúc Thiếu Kiệt lùi ra, đại thúc liền cảm nhận được ánh nhìn của Cao Hạo.

Đôi mắt dịu dàng như nước kia đang nhìn y, mặt đại thúc liền đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Đại thúc là nói chuyện Thiếu Kiệt hôn y, ý là chỉ y với Thiếu Kiệt thật ra không có gì.

Y sợ Cao Hạo nhìn thấy cảnh này sẽ có ấn tượng xấu về y.

Nhưng lời đó nghe vào tai người khác lại giống như đại thúc đang coi Cao Hạo là người yêu mà giải thích, ánh mắt người trong phòng đều rơi về phía Cao Hạo.

Đại thúc biết lời mình nói ra bị hiểu sang nghĩa khác.

Nhưng y đã quá mệt rồi, một lòng chỉ muốn nằm xuống nghỉ.

Y kéo chăn qua đầu, dự định ngủ dậy rồi giải thích.

Mọi người đều biết Cao Hạo liệt nửa người, cho rằng Cao Hạo không thể làm gì đại thúc được.

Nhưng lời giải thích của đại thúc lại khiến mọi người cảm thấy đại thúc để ý đến Cao Hạo. Trong lòng hai vị thiếu gia đang ở trong căn phòng này liền có một cảm giác lạ kỳ.

Cao Hạo đương nhiên biết đại thúc chẳng có ý gì khác, nhưng hắn khẽ liếc Cao Hách một cái, cố tình không giái thích gì thêm về lời của đại thúc.

Lúc Hướng Nam tỉnh lại trời đã tối đen.

Trong phòng không có người, chỉ có một chiếc đèn treo tường nhỏ nhoi trong phòng khách đang đơn độc chiếu sáng.

Cửa thông ra ban công đang mở, y trèo dậy, đờ đẫn ngồi lên giường, ngẩn ngờ nhìn bầu trời bên ngoài thật lâu.

Cuối cùng, y hồi thần, nhắm mắt lại, hai chân chạm đất, bước xuống giường.

Y vừa bước xuống giường liền nghe thấy tiếng thẻ khóa mở cửa phòng.

Đại thúc biết, là Cao Hạo đã trở về.

“Không ngờ chọn nơi hẻo lánh như vậy rồi mà vẫn có nhiều người đến tham dự như thế.”

Từ ngoài vọng lại tiếng Lena.

“Cũng tốt.” Cao Hạo đáp: “Sinh nhật mà, phải náo nhiệt mới vui.”

Cao Hạo nói rồi liếc về phía chiếc giường bên kia tấm mành, phát hiện đại thúc vẫn còn đang ngủ. Y cầm lấy chiếc điều khiển Lena vừa cầm lên tay định bật TV.

Cao Hạo đặt tay lên môi làm động tác im lặng với hai người trong phòng. Ý y là không muốn đánh thức đại thúc, Lena liếc về phía Hướng Nam một cái, a Đông gật gật đầu.

Bọn họ không biết đại thúc đang giả vờ ngủ.

Hóa ra đại thúc định đi rửa mặt, lúc nghe thấy tiếng Lena liền vội vàng trèo lên giường trốn.

Vì y sợ.

Y không giỏi ứng phó với sự khinh thường của Lena, càng không giỏi đối mặt với sự cay nghiệt của cô.

Y vốn tưởng bên ngoài đang tổ chức tiệc nên mọi người sẽ rất nhanh rời đi, nào ngờ Cao Hạo để a Đông rót nước cho y, còn nhỏ giọng nói chuyện. Đại thúc biết bọn họ sẽ còn ngồi trong phòng một khoảng thời gian.

Qua một lúc, Lena ngồi trong phòng không có việc gì làm cảm thấy buồn tẻ, tỏ ý mình muốn trang điểm lại liền bước qua tấm manh đi vào phòng tắm.

Đại thúc chờ đợi lâu đến vô tận, không biết bao giờ bọn họ mới rời đi, dần dần cảm thấy có chút nôn nóng. Y nghĩ không biết lúc này có nên dậy hay không, nhưng lại nghĩ bọn họ một lát nữa có thể sẽ rời đi. Do dự một hồi, y khẽ khành đẩy chiếc chăn sang một bên mặt, bị Lena từ trong phòng tắm bước ra phát hiện.

Lena nhíu mày, đứng lại trước giường.

Cô từ trên cao nhìn xuống, phỏng đoán xem đại thúc có phải giả vờ ngủ hay không.

Cô cúi người vươn tay định vén chăn của đại thúc. Lúc tay Lena vừa chạm vào chăn của đại thúc liền bị một người gọi lại.

“Em làm gì đây?”

Cao Hạo hỏi.

Lena lúc này mới thấy hành động của mình có chút không ổn.

Cô thu tay về, cười đáp: “Không có gì. Em thấy ông ta chuyển động, muốn xem xem ông ta đã tỉnh hay chưa.”

Đại thúc phát hiện, giọng điệu lúc Lena nói chuyện với Cao Hạo rất thùy mị.

Cao Hạo nghe Lena nói vậy liền liếc mắt qua chỗ đại thúc đang nằm trên giường. Y thấy đầu Hướng Nam nửa giấu sau tấm chăn, không vì bọn họ tiến lại gần mà có phản ứng gì, trong lòng nghĩ đại thúc hẳn là vẫn chưa tỉnh.

Y cho rằng đại thúc cũng không có lý do gì để giả vờ ngủ.

“Chắc là nhìn nhầm rồi.”

Nếu Cao Hạo nói như vậy, Lena cũng không cố chấp làm gì, cô quay lại phòng khách.

Ba người ngồi một lúc, điện thoại Cao Hạo reo lên.

Cao Hạo nhận cuộc gọi, nghe nghe nói nói, dần dần, sắc mặt càng ngày càng xấu.

Hắn rất nghiêm túc nói: “Có ý gì? Mọi người là người một nhà, mấy người dùng được cái thực tế như vậy sao?”

Đầu bên kia nói một câu.

Cao Hạo đáp: “Thấy tôi bây giờ thế này liền muốn đá tôi đi, không phải thực tế thì là cái gì?”

Đầu kia không biết nói thêm gì, hai người ngồi bên cạnh đều cảm thấy tình thế nghiêm trọng, ngồi ở chỗ này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngay cả đại thúc đang ngủ trong phòng cũng nghe thấy, không biết vì sao, cũng căng thẳng một cách khó hiểu.

Cuối cùng, Cao Hạo nói một câu: “Tôi sẽ không giao ra bất cứ thứ gì trong tay tôi cả, vì những thứ đó vốn dĩ thuộc về tôi.”

Cao Hạo nói rồi trực tiếp dập điện thoại.

Bộ dạng hắn giống như bị tổn thương nặng nề, nắm lấy bàn tay Lena đặt trên tay vịn ghế xe lăn: “Bọn họ bức anh.”

Bàn tay kia của Lena nắm lấy tay hắn: “Không sao đâu. Có thể đó chỉ là đề nghị nhất thời của bọn họ mà thôi. Dù anh anh lúc này cũng không khỏe…..”

“Không phải.” Cao Hạo lắc đầu: “Bọn họ thật sự muốn tìm người thừa kế khác.”

Tay kia của hắn nắm chặt lấy tay Lena, nói: “Lena, không bao lâu nữa bọn họ sẽ hành động. Đến lúc đó anh chỉ còn lại mình em mà thôi, em không thể rời khỏi anh. Nếu anh mất đi cả em, vậy anh thật sự không còn một thứ gì nữa.”

Trong lòng Lena rất căng thẳng, cô nắm chặt tay, dịu dàng nói: “Anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh, em nhất định sẽ ở lại bên cạnh anh.”

Tình cảm nồng thắm của Lena làm đại thúc nhíu mày. Đại thúc nghe thế không khỏi hoài nghi chuyện giữa cô cùng Cao Hách liệu có phải là do mình hiểu lầm.

Nhưng đại thúc không quên được ánh mắt Lena nhìn Cao Hách, tràn ngập tình yêu, thẳng thắn như vậy, hẳn là không phải gạt người đi.

Sự bảo đảm của Lena có vẻ làm Cao Hạo thấy yên tâm, hắn nói với Lena: “Em qua đó chơi đi, anh muốn ở đây yên tĩnh một mình.”

Lena nhìn a Đông một cái, gật đầu.

Cô đứng dậy cầm túi xách đi ra ngoài, cô mở cửa lưu luyến quay đầu nhìn về phía Cao Hạo. Cao Hạo dịu dàng cười với cô, cô cũng mỉm cười lại, bước đi ra.

Nhìn theo chiếc cửa phòng đóng lại, a Đông ở bên cạnh nói: “Cậu chủ Hạo, cậu đột nhiên làm vậy là vì….”

Nụ cười ôn nhu biến thành châm biếm, Cao Hạo cầm chiếc cốc lên nghịch nghịch trên tay, lạnh lùng nói: “Xem kịch!”

QQ: Bạn đã quay lại thật rồi đây Dù hơi muộn nhưng vẫn giữ đúng lời hứa là có chương mới vào T5 nha nn

Từ chương này chỉnh lại tên Lăng Na thành Lena. Dù để Lăng Na thì cũng không sao nhưng sau một hồi lọ mọ tìm kiếm bạn đã phát hiện ra tên Lăng Na còn có thể dịch sang tiếng Anh thành Lena nên quyết định chuyển vì Lena nghe có vẻ thuận tai hơn và Tây hơn: p <ins class="adsbygoogle"