Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 45: Nước sông Naraku



Trong tay nắm lấy Tiên Kiếm, đối mặt rất đông bươm bướm vờn quanh, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng Liễu Khanh có chút lo lắng.

Đứng bất động, những bươm bướm giữa không trung cũng không hề động.

Cố gắng tiến lên, đàn bươm bướm cũng di chuyển theo, lại không thấy phát ra bất cứ công kích gì, cũng không có bất luận dấu hiệu tản ra, ngược lại cẩn thận cảnh giác.

Không nghi ngờ gì, Liễu Khanh Nhan thu khí tức trên thân, tâm bình khí hòa coi như không mang theo địch ý với những sinh vật này, một đường bước trên thảm cỏ xanh thẳm. Kỳ quái là, mỗi một bước, thanh âm thật giống như bị vật gì đó cắn nuốt sạch. Trong nội tâm, không khỏi tăng lên cảnh giác.

Sóng nước hiện ra điểm điểm ánh sáng như ngôi sao, thật là chói mắt vô cùng.

Đây là sông Naraku.

Liễu Khanh Nhan không ngừng hướng đi tới gần sông Naraku, bốn phía bươm bướm dần dần ít đi, chầm chậm qua nửa canh giờ chỉ còn lại có vài con, số kia đều là sợ hãi phát run, không dám tiến lên.

Xung quanh khí tức đột nhiên thay đổi. Hình như là đột nhiên xông vào khu vực đặc biệt nào đó, đi vào một thế giới xa lạ, trước mắt sông lập tức biến ảo thay đổi dáng vẻ, sóng nước vặn vẹo.

Chứng kiến những việc này, trong lòng của Liễu Khanh Nhan nhảy lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, giống như thấy được  trăm ngàn năm trước, đã chứng kiến tất cả biến hóa vật đổi sao dời thành hôm nay.

Nhắm mắt lại, nắm lấy kiếm cắm vào mặt đất, trong đầu đột hiện ra một cảnh đẹp như trong tranh. Không biết thời đại nào, địa phương nào, có một người đẹp tuyệt sắc, người nọ mặc một thân áo màu xanh lục lá sen mỏng như cánh ve. Một tuyệt mỹ nam tử, tuyệt thế phong hoa, có một không hai trước nay chưa từng có.

Nam tử đẹp như hoa sen thống lĩnh đại quân tiên giới, từng bước uy hiếp yêu ma hai giới, một đường thừa thắng xông lên.

Sau đó lại xuất hiện một nam tử mặc áo hồng mị hoặc chúng sinh một thân liệt hỏa. Người nọ giơ tay nhấc chân, ẩn chứa vô tận phong tình.  Nam tử mạc áo xanh lá cùng nam tử mặc áo hồng ngồi thiền trong một đình đài, nam tử mặc áo hồng phất tay áo đánh một khúc nhạc kinh thế tuyệt khúc. Phía sau hai người, mây bay huyền ảo, hoa cỏ dị thường.

Hình ảnh lần nữa chớp động, lại là nam tử áo xanh lục rút kiếm muốn đâm nam tử mặc áo hồng, nam tử mặc áo hồng cười như điên, khóe mắt lệ rơi không biết, phía sau của hắn là một lưỡi dao sắc bén đâm thủng lồng ngực......

Tam giới đại kiếp. Tiên giới, ma giới, yêu giới, tam đại quân đoàn đồng loạt tiến công, chém giết loạn xạ trời đất u ám. Thi hài chồng chất thành núi, máu chảy thành sông.

Chém giết vài năm, đến cuối cùng tiên giới toàn thắng, khắp núi cô hồn dã quỷ, trời cao ở xa, đế vương quyền quý chăm chú nhìn Tử Cấm ngập trong máu, trong tay của hắn nắm một đóa hoa sen màu ngọc bích......

Lần nữa mở to mắt, nhìn qua sóng nước gợn lăn tăn trên sông Naraku, bất quá cái này không còn là con sông bình thường. Là khi tam giới chém giết không ngừng, máu tươi đầy tràn. Oán hận, chết chóc, phẫn nộ, nguyền rủa, tất cả những gì cực đoan nhất thế gian này cùng lộ hết ra. Tất cả tiên giới, yêu giới, ma giới phần đông chém giết chảy khô máu, trăm ngàn năm lắng đọng ngưng tụ không cam lòng, rồi lại là không thể làm gì được.

Sông Naraku......

“Ngàn vạn lần đừng đụng vào nước sông Naraku!”

Nghĩ tới lời Linh Tử Hiên khuyên bảo. Cẩn thận vẫn hơn, cúi người nhìn nước sông, màu xanh lam thật là sạch sẽ, mà mặt sông phẳng lặng giống như một mặt gương. Liễu Khanh Nhan đi lên phía trước nhìn nhìn, lập tức xuất hiện hai cái bóng trong nước. Người nọ ngay bên cạnh, cười cười, một thân áo trắng như tuyết, tóc một nửa buộc lên, một nửa thả ra, đôi mắt đỏ hết sức mị hoặc rất hút hồn.

“...... Là ngươi?”

Người này không phải đã chết rồi sao, sao còn ở đây, hơn nữa nhìn không ra bất luận dấu vết gì cho thấy hắn bị thương. Liễu Khanh Nhan vừa nói, vừa lui vài bước cùng người này nới rộng khoảng cách.

Người tới không phải người khác, đúng là người ngày ấy hát một khúc nhạc, bị Liễu Khanh Nhan đâm không ít lỗ thủng.

“Mỹ nhân..... ”

Người nọ mở miệng gọi, đồng thời dang rộng hai tay nhào tới, toàn thân coi như không có xương cốt giống như rắn dán lên người Liễu Khanh Nhan.

“Ngươi....... ”

Dùng kiếm đâm tới, người này cũng không tránh mũi kiếm bén nhọn.

Liễu Khanh Nhan trong nội tâm kinh hãi, người này mới cách một ngày, những lỗ thủng hoàn toàn biến mất. Mà Liễu Khanh Nhan một đường tiến đến đây cũng không phát hiện có bất kỳ dấu hiệu bị theo dõi nào, nếu không phải nhìn vào mặt nước, thật không biết người này theo mình bao lâu.

Nghĩ đến hành vi quỷ dị như thế, người này dọc đường dòm ngó, còn có ý đồ bất lương, Liễu Khanh Nhan thấy toàn thân đã không được tự nhiên.

“Mỹ nhân, ta nhớ ngươi muốn chết ”

Người nọ đôi mắt mị lên thật là nhiếp hồn đoạt phách.

Tiên Kiếm lần nữa đâm vào, nhưng hắn pháp lực thật sự rất cao, phất tay áo một cái vô số cánh hoa anh đào tung ra ngăn trở tất cả công kích.

Người này trong mắt Liễu Khanh Nhan chính là đang dùng chiêu pháp đơn giản không đáng kể để trêu tức mình.

“Mỹ nhân, ngươi sao không nói lời nào, hay là nghĩ tới ta nhiều quá nói không ra lời?”

“......”

Liễu Khanh Nhan ở cách xa xa, nắm lấy chuôi kiếm, tự hỏi nên làm như thế nào vứt bỏ cái người vô sỉ này, đôi mắt nhìn bốn phía. Vô tình trong lúc đó quét mắt qua người nọ, lại thấy điều kỳ quái, kỳ quái là người này rõ ràng mặc một thân toàn trắng, sao buộc một đai lưng màu xanh nhạt, mà cái đai lưng kia cảm thấy rất là quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào.

“Ngươi là khi nào đi theo sau ta ?”

“Cái này sao, mỹ nhân muốn biết?”

“Ngươi nói, muốn nói không?”

“Ôi, mỹ nhân ngươi thật là hung dữ, tuyệt không hiểu được như thế nào thương hương tiếc ngọc, ngươi làm lòng ta bị thương.....”

“Đã như thế, theo ta làm gì?!”

Không hề để ý tới người này, Liễu Khanh Nhan đi dọc theo bờ sông Naraku, nhìn ra đảo nhỏ lúc này cự ly khá gần.

Bên kia chính là Thương Ngô Chi Uyên, đáng tiếc chính là mấy lần cố gắng dùng ngự kiếm phi hành bay qua sông Naraku, cũng không biết vì sao, bay được một đoạn Tiên Kiếm lại không cách nào khống chế, lắc lư bất định, không thể đi tiếp, liền vô lực rơi xuống.

Nếu là phi thân đi, không đến một nửa lộ trình nhất định sẽ rơi xuống sông, Linh Tử Hiên có nói qua, không thể chạm vào nước  sông Naraku nên không thể dùng kinh công bước qua sông.

Nước xanh thẳm cũng không thể tưởng tượng, không thể đụng vào, bên trong sợ là có cái gì cổ quái. Không thể đụng vào, nếu mà đụng vào khi hạ xuống sẽ như thế nào?

Nhặt từ trên mặt đất một khối đá, ném xuống Naraku, phù phù một tiếng, không một chút nước bắn lên, hòn đá biến mất giống như ném vào cái miệng lớn nuốt sạch.

Nửa ngày không có bất cứ động tĩnh gì, thật sự nhìn không ra có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm gì.

Nam tử áo trắng đứng một bên, ôm tâm tư xem cuộc vui, mắt thấy mỹ nhân đúng là kiến thức nông cạn muốn đi tìm chết. Nhưng làm hắn sững sờ là mỹ nhân đưa chân bước vào nước sông, cảm thấy cả kinh mỹ nhân chẳng lẽ không biết sông Naraku có nhiều nguy hiểm sao. Hắn vừa định gọi một tiếng nhưng đã muộn.

Liễu Khanh Nhan cũng chỉ muốn thử một phen, dọ thám xem nước sông Naraku đến tột cùng có gì đáng sợ. Vừa mới duỗi chân ra, liền cảm giác một cơn sóng cuồn cuộn từ dưới lòng sông dâng lên, một dòng nước xoáy với lực hút mạnh mẽ lôi kéo cái chân vừa đưa ra.

Mà một mặt sông thoạt nhìn an bình mỹ lệ vô cùng, đột nhiên dâng lên sóng gió long trời. Nước sông màu xanh lam lập tức nâng cao hơn mười trượng, hung mãnh phát ra tiếng gầm rú. Những đợt sóng triều còn có hàm răng bén nhọn ma quái há to.

Vô số bóng người trong suốt màu xanh lam, từng cái từng cái từ lòng sông Naraku đứng lên, duỗi ra năm ngón tay thần bí thật dài, tựa như lệ quỷ. Những gương mặt vặn vẹo oán hận, đầy oán khí, nguyên một đám há to miệng giương răng nanh, trong miệng phát ra tiếng kêu lỗ mãng, ánh mắt của bọn họ thẳng tắp nhìn về phía một người thần sắc ngốc trệ.

Vạt áo cũng bị một con quỷ xé rách, ngay sau đó từ dưới sông chui ra càng nhiều là con quỷ, bọn họ tựa hồ là ngửi thấy sinh vật còn sống bắt đầu rời sào huyệt đi kiếm ăn.

Vô số móng vuốt sắc bén tập trung vào Liễu Khanh Nhan, sau đó sự tình tuyệt không phải cứ như vậy chấm dứt, những âm hồn đang ngủ say ở đáy sông Naraku quỷ mị bắt đầu bò lên bờ.

Tiếng nước nhỏ giọt, thân thể bằng nước mềm mại kéo dài lên, bọn họ là những ác linh bị giam cầm thật lâu, quá đói thật lâu thật lâu....