Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 40: Chốn Bồng Lai



Minh Lạc Uyên nghe vậy thật sự dừng lại, Chiến Phong trong nội tâm vui vẻ, cảm giác thoải mái, vội vàng đem ý nghĩ trong lòng từng cái nói ra.

"Ta cảm thấy được vùng núi này bị người phong ấn, ta là đạo sĩ phái Mao Sơn, đối với mấy cái kỳ môn độn giáp có biết một chút, ta nghĩ dừng lại xem xét, có lẽ có thể phá giải đạo pháp này. "

Chiến Phong nói lời này trong nội tâm cũng bất ổn, hắn tuy là đạo sĩ nhưng sở học cũng không phải những thứ này, nên vụng trộm lau mồ hôi.

"...... Ngươi đã biết được, sao không sớm nói ra?"

Minh Lạc Uyên giọng lạnh lẽo, bốn phía nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, không khí đều ngưng kết thành băng. Cự kiếm màu đen sắc bén cứng rắn đặt lên cổ Chiến Phong, lạnh lùng nói

"Ngươi là cố ý, có rắp tâm gì?!"

"............"

Chiến Phong chấn động, nửa ngày nói không ra lời. Là hiểu lầm, bảo hắn giải thích như thế nào, sợ là càng giải thích Minh Lạc Uyên càng hiểu lầm sâu hơn, có lẽ Liễu Khanh Nhan còn chưa tìm được, hắn đã bị Minh Lạc Uyên lặng yên xóa sổ không còn dấu vết.

"...... Ta thì có rắp tâm gì, chẳng lẽ ta còn dám đối với ngươi có ý tứ gì sao?"

Chiến Phong trợn trắng mắt. Minh Lạc Uyên lành lạnh nói.

"Không sai chứ!"

"......"

Chiến Phong thật sự là không hiểu nổi người này đầu óc đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, như vậy rõ ràng chẳng lẽ nghe không hiểu hắn đang nói chuyện gì?!

"Ta không chắt ngươi đối với ta có ý tứ gì, chính là ngẫm lại cũng không được, trên đời này ngoại trừ Khanh Nhan, những người khác chớ có nghĩ như vậy, ngươi nếu dám, ta sẽ cho ngươi biết động tà niệm hậu quả là cái gì......"

"............""

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cỏ xanh trong gió mất trật tự.

Nguy nga lầu các trên trời cao.

Quỳnh Hoa Cửu Cung tại tiên giới,

Loan Phượng Cửu Đỉnh tại chúng tiên,

Người thường muôn đời không thể đến,

Ngàn năm truyền lưu tuyệt không quên.

Nơi tiên giới có một nơi gọi là Bồng Lai, chúng sinh không thể đến. Bồng Lai không bay lơ lửng trên cao vòi vọi, ẩn hiện trong mây, trong đó có tiên khí lượn lờ không thể chạm vào, tỏa hào quang. Là nơi chúng tiên cũng ngưỡng mộ. Nghe thấy nói, Bồng Lai có tiên nhân. Không người có thể hỏi, không người có thể quấy nhiễu, không người có thể gặp.

Ngàn năm trước, tam giới luân hồi đại chiến, sinh linh đồ thán. Tiên nhân ở Bồng Lai dùng pháp lực vô biên chèo chống, giữ vững uy thế cho tiên giới trên trời cao. Tiên Đế cũng phải nể trọng, chúng tiên không ai dám mạo phạm, trong tam giới không người nào không nể sợ.

Bồng Lai ở cách biệt tiên giới đã đắm chìm ngàn năm tịch mịch. Vô tận trong năm tháng, vẫn y cũ ở xa xa đỉnh Vô Vọng, chưa từng hạ xuống, hiếm thấy pháp lực, tam giới không một người nào có thể đụng đến, ngàn năm đứng vững, pháp lực y cũ chưa từng hạ thấp.

Càng kỳ dị, Bồng Lai, có tiên đồng, có tiên nữ, có bách thú, có kỳ hoa dị thảo, mà một lầu các lại là màu đen kịt. Tấm màn đen kéo xuống, không thấy được bên trong. Tiên nhân ở Bồng Lai sống trong đó. Qua ngàn năm, chưa từng có ai bước vào một bước, cũng chưa từng có người bước ra một bước.

Chúng tiên phỏng đoán, có thực là có người đang ở đó hay không. Mỗi lần đến lễ tiết, mỗi lần luân hồi, hay vào thời khắc kỳ diệu nào đó, lại là có tiên đồng đi bẩm báo tình huống. Tiên đồng không dám tiến vào, quỳ lạy ở bên ngoài, bẩm báo chi tiết, mà bên trong lại là thật sự rõ ràng có giọng truyền ra. Nghe không ra là nam, hay là nữ. Xác thực là có tiên nhân tại Bồng Lai, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy người nọ bước ra khỏi lầu các nửa bước.

Ngàn năm qua......

Nghe có tin bất ngờ, một tiểu tiên đồng áo xanh cuống quít chạy tới lầu các. Nơi này không thể dùng ngự kiếm phi hành, cũng không thể thi triển pháp lực, chỉ có thể đi bộ, nếu không trong nháy mắt toàn thân bị thịt nát xương tan. Vì vậy tiểu tiên đồng chỉ có thể một đường chạy tới.

Hắn chạy đến từ phía đông Bồng Lai, nơi Ngọc Đài tiên trì ngàn năm. Là một hồ nước trăm triệu năm tuổi, tiên nhân đều quý trọng, có tám ngàn tám trăm chúng tiên trông giữ. Trong tam giới, cho dù là nhân vật quyền cao chức trọng như Tiên Đế, Yêu đế, Ma Tôn cũng chưa từng diễm phúc chiêm ngưỡng nửa phần sắc đẹp nơi này.

Hôm nay, nơi Ngọc Đài tiên trì, bỗng nhiên xuất hiện dị thường.

Hồ Dao Trì nước xanh màu ngọc bích, trong veo, cũng nhìn không thấy bất luận cái gì trong đó, đã có một búp sen màu xanh biếc, đẹp động lòng người.

Ngàn năm chờ đợi, người nọ, rốt cục đã luân hồi......

Thoáng chốc, tám ngàn tám trăm chúng tiên kinh ngạc không thôi, chăm chú quan sát, sợ bỏ qua một điểm nào. Phái tiểu tiên đồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bồng Lai.

Tiên nhân chờ đợi ngàn năm, chính là vì hôm nay người nọ luân hồi.

Tiểu tiên đồng có chút kích động, còn có chút chờ đợi, không biết tiên nhân trong lầu các đến tột cùng là người thế nào, có khả năng làm Tiên Đế nể nang, không đếm xỉa tam giới, coi rẻ thiên địa rõ ràng làm một đại nhân vật trên đỉnh quyền lực, chỉ vì đợi một người luân hồi xuất hiện. Rốt cuộc là người phương nào, người nọ bộ dáng như thế nào, pháp lực như thế nào, lại là mang vẻ tang thương?

Tiểu tiên đồng áo xanh trán đầy mồ hôi trèo lên sợi xích sắt, dưới chân là khói mù lạnh buốt, xích sắt kết nói lầu các dài mấy vạn trượng, mỗi vòng xích sắt lạnh như băng rét thấu xương. Tiểu tiên đồng hai tay đông lạnh kết thành băng, cái mũi con mắt hồng hồng, trong ánh mắt như cũ vô kiên định cùng nhiệt quyết.

Xích sắt giữa không trung nhẹ nhàng lay động, phát ra âm thanh len ken, đầy nguy cơ, như sắp té xuống. Thân không có cái gì neo giữ.

Nhìn lầu các đen kịt xa xa, tiểu tiên đồng phỏng chừng chính mình chỉ còn nửa cái mạng khi bò đến nơi, hắn thở phì phò hướng lầu các liều mạng hô to.

"Mặc Đêm đại nhân! Mặc Đêm đại nhân! Tiểu nhân có trọng sự cần bẩm báo, cầu Mặc Đêm đại nhân xuất môn một chuyến!"

Giọng tiểu tiên đồng thanh âm vang xa mấy tầng mây. Lầu các y như cũ không có bất kỳ động tĩnh.

"Mặc Đêm đại nhân!, Mặc Đêm đại nhân! Tiểu nhân có trọng sự cần bẩm báo, cầu Mặc Đêm đại nhân xuất môn một chuyến!"

Đáp lại hắn là âm thanh xích sắt chuyển động. Vài điểm ánh sáng lập loè, lúc sáng lúc tối, phát ra từ lầu các.

Trong lầu có một hòn đá tảng màu đen làm ghế, ngồi trên đó là một người mặc đồ màu đen, khăn che hết khuôn mặt, tóc xõa xuống lồng ngực, điêu khắc một pho tượng, lẳng lặng trầm tĩnh, không quan tâm bên ngoài.

Trong lầu các tối đen đưa tay không thấy ngón, qua năm tháng, không biết ban ngày, hay đêm tối. Người đó cứ như vậy, điêu khắc một khối đá màu xanh hiếm có trên đời, cũng là cứng rắn nhất trên đời này, điêu khắc làm bạn, chờ đợi, cùng đợi......

Không nhìn mặt trời mọc, không thấy mặt trăng lặn, chờ đợi mấy ngàn năm qua......

Bên ngoài có âm thanh từ đàng xa truyền đến, Bồng Lai không cho người tiến vào, chẳng lẽ những người này còn chưa biết.

Tiểu tiên đồng đã là dùng hết khí lực, không thể đi tới nửa bước, xích sắt hàn khí quá nhiều, không thể chạm đến, toàn thân đông cứng cử động không được, lông mi tóc đều kết thành băng, thở ra khí tức đều trở nên lạnh.

"Mặc Đêm đại nhân! Mặc Đêm đại nhân......Mặc đêm đại nhân! Mặc đêm đại nhân, hồ Dao Trì xuất hiện hoa sen, ngàn năm tâm nguyện có thể thực hiện, xin mời Mặc Đêm đại nhân xuất quan một chuyến......"

Bịch một tiếng, vang lên tiếng kim khí rơi xuống đất.

Vật giữ trong lòng bàn tay ngàn năm không thay đổi, từ tay áo rơi xuống đất.........

Tâm, rối loạn......