Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 36: Khúc nhạc [ 1 ]



"Ngươi!......"

Liễu Khanh Nhan tức khí muốn nhảy ra, nhưng nghĩ mình còn chưa mặc quần áo, như vậy không phải chịu thiệt cho người này rồi sao. Bất đắc dĩ đành phải ngồi trở lại trong thùng tắm, cùng người nọ cách một màn che giằng co.

Người nọ thấy Liễu Khanh Nhan nổi giận đùng đùng, trong miệng lại lanh lảnh nói ra những lời chân tình, nhu tình từ cõi lòng.

"Sau khi ta trở lại, người cũng bỏ đi, lại đối với hắn cười nói. Chỉ vì ta đến chậm nửa bước, mỹ nhân sao xem ta là người qua đường, giảm đi hơn phân nửa xuân sắc. Ngươi xem cái dấu ấn kia đỏ thẫm trên làn da trắng như tuyết, đã làm ta hồn phách điên đảo, mất ba hồn bảy vía. Mỹ nhân nhẹ nhàng cười cười nói nói làm động lòng người, hay là từ nay về sau cùng đi với ta, để ta giải được nổi sầu............."

Dù là bình tĩnh nhưng Liễu Khanh Nhan, nghe loại giọng điệu này cũng nộ khí xung thiên, rất muốn giết người. Vịn thành thùng tắm, do dự có nên mặc xong quần áo, đem tên thiên đao vạn quả băm thành nhiều mảnh nhỏ!

Nhưng chỉ là vừa động, đã bị người này cầm lấy tay gắt gao không buông, cứng rắn khóa chặt trên người hắn.

Trong tòa lầu này cũng không phải chỉ có Liễu Khanh Nhan, còn có Linh Tử Hiên. Hắn ở bên ngoài cũng nghe được động tĩnh, hắn muốn xông vào nhưng còn do dự hỏi.

"Đại thúc, cần ta hỗ trợ không?"

Linh Tử Hiên hỏi một tiếng, trong phòng lập tức an tĩnh một chút. Đột nhiên, nghe được bên trong truyền đến một tiếng hét to giận dữ.

"Ngươi đi chết đi!"

Linh Tử Hiên nghe mà cả kinh, đây không phải giọng đại thúc sao, chẳng lẽ trong phòng còn có người khác? Không nói lời nào, Linh Tử Hiên xông thẳng vào.

Trong phòng rất mất trật tự. Màn che bị xé rách thành nhiều mảnh, trải trên mặt đất, bình phong hoa lan màu tím bị đánh bay đến nằm một góc, thùng gỗ thật giống như bị lực lớn đánh vào vỡ vụn từng khối. Trong phòng khắp nơi đều bị ướt.

Liễu Khanh Nhan đứng ở bên cạnh cửa sổ, toàn thân ướt sũng, chỉ mặc bên ngoài một bộ áo lót, vạt áo buộc lung tung, tay phải cầm kiếm, đúng là đã giao chiến. Một mảnh giấy màu đỏ bị một chủy thủ đính tại cửa sổ bên trái mái hiên, chỗ đó còn lưu lại vết cắt.

Cầm tờ giấy mở ra, Linh Tử Hiên liền thấy mặt Liễu Khanh Nhan từ đỏ chuyển sang tím, rồi từ tím chuyển sang đen, đôi mắt đẹp như là phun ra lửa. Liễu Khanh Nhan cắn chặt môi, run rẩy lợi hại, khóe miệng còn có tơ máu tràn ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp rút, giật lấy lấy tờ giấy vò nát.

Trên giấy viết cái gì, có thể chọc giận đại thúc lợi hại như thế......

Linh Tử Hiên tiến lên đoạt lại mở ra xem, mặt giấy là chữ viết như rồng bay phượng múa màu hồng chu sa

"Mỹ nhân vẫn khỏe chứ, nửa đêm nhớ đến người, ngồi bên đèn nâng chén rượu giải sầu, chăn đơn gối chiếc, đêm đen kịt, mong có cánh tay ngọc gối đầu, gió thu lạnh............"

"Trả cho ta!!!"

Liễu Khanh Nhan đỏ mặt, khẩu khí mười phần không tốt, chộp lấy tờ giấy trên tay Linh Tử Hiên.

Hắn không đọc được phần sau nên không biết hết nội dung, nếu không chỉ sợ là so với Liễu Khanh Nhan cũng không khá hơn chút nào.

Liễu Khanh Nhan sợ hắn đọc nhiều hơn, cầm tờ giấy xé nát thành từng mảnh nhỏ vụn, rồi dùng lực nghiền nát thành bụi.

Cầm Tiên Kiếm định phóng ra bên ngoài, hoàn toàn không quản quần áo, tóc tai lúc này thật thật sự không ổn. Đôi chân trần trắng nõn giẫm nước trên sàn mang theo những cánh hoa vương vãi trên đất, nhìn giống như lụa trắng thêu hoa, thật là đẹp mắt.

"Đại thúc, ngươi đây là......"

Liễu Khanh Nhan mắt đỏ lên, hướng Linh Tử Hiên trừng mắt. Linh Tử Hiên cũng chỉ hảo tâm hỏi một chút, bị mỹ nhân đại thúc trừng như vậy, cảm thấy có chút không biết làm sao, liên tiếp lui về phía sau vài bước nhìn Liễu Khanh Nhan vung kiếm lên.

"...... Đại thúc, ngươi......Đại thúc không cần phải đuổi theo, người nọ tu vi cao hơn ta và ngươi, vô tung vô ảnh. Dù nơi này là vách núi đá thẳng đứng, người nọ không có gì mà có thể leo lên dễ dàng, có thể thấy được......"

Chợt cảm thấy bình yên một lát, bỗng một cơn cuồn phong ụp đến, màn che phòng lay động mạnh, lại có hương hoa đưa đến, những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió.

Chỉ nghe một tiếng leng keng vang lên, một người lẳng lặng ngồi trên cành cây mai, vuốt khẽ cái nhẫn trên tay. Áo trắng như tuyết, vạt áo bay bay, trên đùi là một cây đàn. Người nọ, tay đánh đàn, môi son nâng lên.