Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 47: Tiểu biệt VS tân hôn



Nhìn sắc mặt mẹ già, lại nhìn nàng dâu lặng lẽ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Tề Vân Đình vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới mình đã từng thề rằng, không được làm cho chàng khó xử.

Vì thế đứng dậy: “Nếu đã có tiền lệ, vậy đêm nay chàng ở lại đi, ta đi về trước.”

Trong mắt Tề Vân Đình hiện lên thần sắc hoảng loạn, vụt đứng lên, bắt được tay nàng, “Đợi ta chút đã.”  Xoay người cầu xin nhìn về phía mẫu thân: “Mẹ......”

Tề phu nhân kiềm nén lửa giận: “Đi đi, các ngươi đều đi hết cho ta.”

Mặt xanh mét, rõ ràng nói là nói mát.

Hân Duyệt nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, “Chớ chọc mẹ tức giận, chàng hãy ở lại đi.”

Tuy vậy vẫn có một chút uất ức, trong mắt mờ sương.

Xoay người đi nhanh, sợ mình sẽ đổi ý.

Tề Vân Đình đuổi tới cửa, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng nàng đi xa.

Tề phu nhân lạnh lùng nhìn, trong lòng chua xót: “Quả nhiên là cưới vợ quên mẹ, năm đó cha con xuất môn trở về thì ở trong viện của cha mẹ ba ngày, ta lôi ta kéo cũng không nhúc nhích. Tại sao trong lòng con ta lại không có người mẹ như ta chứ?”

Tề Vân Đình quỳ rạp xuống đất, “Con bất hiếu, xin mẫu thân trách phạt.”

Tề phu nhân yên lặng nhìn hắn, dù sao cũng là con trai bảo bối của bà, làm sao có thể trách phạt được đây?

Nhìn bộ dáng ủ rũ của hắn......

“Thôi, tối hôm qua ta cũng không ngủ được, bây giờ mệt mỏi muốn ngủ sớm, các ngươi đều trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Vân Hải và Thải Vân kéo Tề Vân Đình cùng nhau lui ra ngoài, Tề lão gia cũng đi tới chỗ Tam di nương. (bạn ấy tên Thải Vân, convert ghi là áng mây, lúc trước không biết nên mình chém đại là Vân Tĩnh, cả nhà thông cảm)

Vừa tới đoạn rẽ, Tề Vân Đình liền chạy như điên, Vân Hải cùng Thải Vân ở phía sau nhìn bóng dáng của hắn len lén cười.

Một đường chạy như điên, cuối cùng trước khi Hân Duyệt vào cửa liền ôm được nàng vào lòng.

Hân Duyệt giật mình cười, mới phát hiện trên mặt hắn đầy mồ hôi, nâng ống tay áo lên nhẹ nhàng lau cho hắn. “Chàng chạy làm gì, trời nóng như vậy.”

“Giận sao?”

“Không có.”

Ôm nàng vào nhà, keo kiệt không chịu để nàng xuống ghế, lại để cho nàng ngồi trên đùi mình.

“Còn nói không có, vừa rồi nhìn thấy nàng uất ức tới phát khóc.” Khẽ vuốt hai má của nàng.

“Uất ức đúng là có một chút, nhưng mà ta không có giận.” Cánh tay vòng lên cổ hắn, mỉm cười nhìn hắn nói: “Trước kia là ta không đủ quan tâm chàng, luôn khiến chàng khó xử, bây giờ ta quyết định, sau này sẽ nghĩ cho chàng nhiều hơn, sẽ không làm khó chàng.”

Tề Vân Đình cười ha ha, cắn nhẹ một ngụm lên đôi môi đỏ mọng: “Duyệt Duyệt của ta còn nhỏ mà. Ngốc quá, nàng vui vẻ ta liền vui vẻ, không cần miễn cưỡng chính mình.”

Vói tay vào trong ngực, lấy ra một vật.

“Bình an khấu?” Hân Duyệt nhận lấy, cẩn thận đánh giá. “Nhưng cái này thật kì lạ nha, sao lại một bên là màu đỏ, một bên là màu trắng.” 

*Bình an khấu: là miếng ngọc hình tròn có lỗ ở giữa giống như đồng tiền mà mọi người vẫn thấy trong phim cổ trang người ta hay đeo.

Tề Vân Đình cầm lấy, đeo vào cổ nàng, “Đây là đặc sản ở núi Phượng Hoàng, Phượng Huyết thạch, rất hiếm có. Trên mặt có bùa chú, màu trắng là màu nguyên bản của nó, màu đỏ bên này để dự báo tốt xấu. Nàng phải để nó kề sát da thịt,”  Hắn nhét ngọc vào bên trong quần áo của nàng.

A, vừa vặn chạm vào hai gò núi, thiệt là chiếm được tiện nghi lớn.

“Ngọc có linh tính, năm rộng tháng dài, chúng ta sẽ tâm ý tương thông, vô luận cách xa nhau bao xa, đều có thể xác định đối phương có bình an hay không. Như vậy, sau này ta ra ngoài nàng cũng không cần lo lắng, nếu màu đỏ vững vàng, không nghiêng lệch, nói lên ta không có nguy hiểm.” Hắn còn nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Hân Duyệt nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.

“Chàng chắc là mệt mỏi rồi, chi bằng pha nước ấm, ta tắm cho chàng.”

“Được.” Hiếm khi Duyệt Duyệt nhiệt tình như hôm nay.

Làn da màu lúa mạch ngập trong nước, nàng đứng ngoài bồn tắm xõa tóc cho hắn, “Trước kia, nha hoàn nhà chàng có hầu hạ chàng thế này không?”

“Nào có, ta đều là tự mình tắm rửa.”

Cái này còn tạm chấp nhận được.

“Theo ta thấy, đại thiếu gia như chàng không phải là sống an nhàn sung sướng sao? Cô Tiểu Hồng đó...... Ôi chao, đúng rồi, không phải chàng nói rất nhanh là bắt được cô ta sao, như thế nào đến bây giờ còn không có tin tức?”

Trên mặt Tề Vân Đình hiện lên một tia mất tự nhiên, muốn nói lại thôi.

“Ha ha, ngượng ngùng rồi chứ gì. Cũng phải thôi, biển người mờ mịt, tìm một người nào có dễ dàng như vậy. Chàng cũng đừng sốt ruột, dù sao bây giờ chúng ta sống rất tốt, cũng không có gì nguy hiểm, sẽ không truy cứu tiếp nữa. Làm cho chó cùng rứt giậu có lẽ càng phiền toái.”

Tề Vân Đình nâng tay áy náy vỗ vỗ mặt của nàng, “Duyệt Duyệt có thể nghĩ như vậy thật là tốt.”

Ngón tay thon dài xuyên qua đầu tóc đen dày, nhẹ nhàng xoa da đầu, làm cho người ta thoải mái toàn thân thả lỏng.

Đầu ngã vào cạnh bồn tắm, nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, hô hấp đều đều, hắn vậy mà lại ngủ mất.

Hắn quá mệt mỏi, chắc là ngày đêm không ngừng chạy về.

Hân Duyệt nhẹ nhàng giúp hắn gội đầu, cố gắng không động đến hắn, vì không muốn quấy rầy hắn đang ngủ.

Dùng khăn chậm rãi chà lau vùng xương quai xanh, bàn tay xoa nắn khuôn ngực cường tráng của hắn, còn có cơ bụng......

Không cẩn thận đụng tới một chỗ lửa nóng, bị hắn bắt lấy cánh tay định kéo vào bồn tắm, “Cùng nhau tắm.” Giọng nói khàn khàn của hắn truyền đến.

“Ưhm, buồi chiều ta đã tắm rồi, chàng đã tỉnh, vậy nhích về phía trước chút đi, ta giúp chàng chà lưng, không thể ngâm lâu, nước lạnh hết rồi.”

Hắn cười, nhưng lại nghe lời xê dịch thân mình: “Biết vi phu trở về, liền nhịn không được tắm trước rồi.”

Hân Duyệt cười mắng: “Hừ, trời nóng như vậy, có ngày nào mà không tắm đâu.”

Được bàn tay nhỏ bé của nàng xoa nắn phía sau lưng, thật đúng là thoải mái.

“Tốt lắm, mau ra đây đi, ta giúp chàng lau khô tóc rồi, còn chàng tự lau người đi.”

Thân hình cao lớn của Tề Vân Đình bước ra khỏi bồn tắm, xấu xa cười: “Duyệt Duyệt giúp ta lau đi, hôm nay nàng cứ hầu hạ ta thật tốt, ngày mai ta lại chắm sóc nàng.”

Chăm sóc? Là chiếm tiện nghi của người ta thì cứ nói.

Hân Duyệt đúng là vẫn còn có chút ngượng ngùng, lựa chọn bắt đầu từ phía sau, sau lưng tinh tráng, cái mông rắn chắc, hai chân hữu lực, vụng trộm nuốt nước miếng.

Phía trước lại càng không có cách nào khác lau, lồng ngực rộng lớn còn vươn bọt nước, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm, phần thắt lưng dẻo dai, phía dưới...... Nàng hít sâu một hơi, hay là một tháng này dồn nén lại lâu ngày, lớn như vậy.

Sợ tới mức không dám xem nhiều, ngồi xổm xuống lau bắp đùi cơ bắp rõ ràng, hoàn toàn không có chút mỡ thừa.

“Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?” Âm thanh của hắn từ đỉnh đầu truyền đến.

“Hả? Cái gì?” Ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng không khéo là môi xẹt qua cái nóng hổi đang đứng thẳng kia, đôi môi cũng nóng lên, trên mặt liền vô cùng lo lắng.

“A,......” Hắn hít sâu một hơi mới đứng vững được, “Hôn nó, mau.” Trong ánh mắt đã sắp bốc cháy.

Cái gì? Hôn nó?

Hân Duyệt do dự nhìn chằm chằm cái trước mắt đã phóng đại N lần, nó nóng rực đến làm cho người ta sợ hãi.

Tề Vân Đình hiển nhiên không hài lòng do dự của nàng, vươn tay ấn đầu nàng xuống, để cho nóng rực của mình hôn lên môi nàng.

Ta không muốn hôn nó, Hân Duyệt kháng nghị dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn đỉnh đầu của nó, lại bị hắn nhân cơ hội đưa vào trong miệng.

“Ưhm...... Không cần.” Tay của hắn áp sát phía sau, không có đường lui.

Miệng phồng lên làm nàng khó chịu, may là có vẻ hắn nhìn ra điểm này, rút ra một ít.

Còn may, a, không, sao lại vào nữa rồi.

Hơn nữa hình như lại lớn hơn.

Tề Vân Đình ôm ghì lấy nàng, nhanh chóng xóa bỏ trói buộc trên người, đặt nàng lên giường.

Meo meo, người ta không có quần áo mặc đây này, như vậy rồi sao mặc được nữa? Rõ ràng là tên biến thái phá gia chi tử thích hưởng thụ khoái cảm xé quần áo.

Nhìn đôi mắt nàng long lanh, hắn uấn giận trừng phạt nàng không tập trung.

--- ----

Đôi lời: Lâu quá mới edit lại truyện này, nhằm ngay cảnh này mà khai trương thiệt đúng là “may mắn”, haha. Mình không rảnh, nhưng bỏ thì hơi tiếc nên quyết định làm lại truyện này, có lẽ hơi lâu, cũng không có lịch post ổn định. Mong mọi người vẫn ủng hộ ^^