Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 45: Tính mệnh hiểm nguy



Trở lại khách điếm, Vân Tĩnh đã gấp đến độ đi vòng vòng, “Đại tẩu đi đâu, chúng ta đều lo muốn chết.”

Hân Duyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, đi ra ngoài dạo mát, sau đó lạc đường, thật vất vả mới quay về được.”

“Tẩu ra ngoài nên mang theo hai hạ nhân, bằng không gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, ta không ngốc, vẫn có năng lực tự bảo vệ. Bây giờ không phải bình yên trở về hay sao?”

Vân Tĩnh thở dài: “May mắn là không kinh động đến mẹ, bằng không tẩu chắc chắn bị phạt.”

Hân Duyệt cười lạnh một tiếng: “Gia quy sâm nghiêm, ngay cả chút tự do cũng không có. Có điều, ta vẫn phải cám ơn muội, Vân Tĩnh à, không còn sớm mau trở về ngủ đi.”

Đảo mắt đã về phủ được mười ngày, Hân Duyệt hoạt bát không thể cứ ngồi thêu hoa mãi.

Có điều, nàng đã có mục tiêu mới, chính là một đám hoa hồng trồng ở trước cửa sổ phòng ngủ.

Nếu tương lai mình thật sự đi rồi, đám hoa hồng này coi như lễ vật tặng Tề Vân Đình đi.

Ngẫm lại rồi cảm thấy buồn bực, cao như vậy rồi mà sao chưa ra hoa.

“Thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi, đại thiếu gia gửi thư về.” Tiểu Nghiên chạy như điên tiến vào, giơ lên cao một phong thư, đưa tới tay Hân Duyệt, mới lau mồ hôi trên mặt.

Thư của chàng, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu kích động.

Cuống quít rút thư ra, là nét bút tiêu sái của chàng, may là chữ Hán cổ đại ta học không tệ, bằng không những chữ phồn thể này……

—- Vợ ngốc Duyệt Duyệt, thấy chữ như gặp mặt. Có nhớ vi phu không? Vi phu mỗi này đều nhớ tới nàng, thân thể khỏe không? Ngủ được không? Chỗ này mọi chuyện thuận lợi, trong vòng năm ngày là có thể trở về. Chờ lúc nàng đọc được thư, ta cũng sắp đến. Nhớ nàng!

“Thiếu nãi nãi…… Thiếu nãi nãi…… Người cười thật ngọt ngào nha.” Tiểu Nghiên ngóng dài cổ, đưa cái đầu nhỏ tới trước mắt Hân Duyệt.

“Ta có cười sao, nào có.” Hân Duyệt xoay người vào phòng, ngồi xuống giường đọc lại một lần.

“Thiếu nãi nãi, có phải đại thiếu gia sắp trở về.”

“Ừ.”

“Thật tốt quá, rốt cục đã trở lại.” Tiểu Nghiên vui vẻ ra mặt.

Sao ngươi có vẻ lại còn vui mừng hơn ta?

“Tiểu Nghiên, hình như đại thiếu gia của ngươi trở về, ngươi vui lắm nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, bởi vì…… A, không có gì, tôi là đang vui thay cho thiếu nãi nãi.” Tiểu Nghiên đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Thiếu nãi nãi, có một tin tức nhỏ người có muốn nghe không?”

“Nói, còn thần thần bí bí làm chi.”

“Nghe nói đại thiếu gia chỉ viết hai phong thư, thư đưa cho lão gia còn mỏng hơn nhiều so với của người đó.”

Hân Duyệt lúc này mới phát hiện trong phong thư còn thư nữa, vội vàng rút ra xem.

—- Bây giờ ban đêm tĩnh lặng, nhớ đến nàng lại ngủ không được. Kỳ thật đã sớm muốn viết thư cho nàng, nhưng ta không dám viết, sợ nỗi nhớ nàng ngày càng sâu đậm, nhịn không được lên đường về nhà. Ta đã không thể quen những ngày phải xa nhau, huống chi là nàng? Thật hy vọng nàng có thể đột nhiên xuất hiện trước mắt ta……

—- Duyệt Duyệt, không biết vì sao lòng ta luôn thấp thỏm. Không biết đang lo lắng cái gì, nhưng…… Ta biết nàng thích giang hồ bao la biển lớn, mà không phải hào môn trạch viện, cho dù không quen nàng cũng phải nhịn, chờ ta trở lại về nhất định sẽ bồi thường cho nàng. Nếu nàng vụn trộn bỏ trốn, chờ ta bắt được nàng, nhất định sẽ làm mông nàng nở hoa……

“Thiếu nãi nãi, vẻ mặt của người thật phong phú, trong chốc lát cười, một hồi lại khóc.”

“Đi đi, đi ra ngoài chơi, đừng quấy rầy ta.”

“Dạ, nha đầu này đi, không quấy rầy ngọt ngào của người và đại thiếu gia.” Tâm trạng thiếu nãi nãi tốt, Tiểu Nghiên cũng dám công khai trêu chọc.

Hân Duyệt cầm một chiếc bánh lên ném qua, “Nha đầu chết tiệt, lá gan càng lúc càng lớn.”

Tiểu Nghiên vững vàng chụp được, cười chạy ra ngoài.

Xem đi xem lại nhiều lần, hắn cũng sắp trở lại.

Thêm vài ngày nữa hắn sẽ trở về, chỉ tiếc những cây hồng này vẫn chưa ra hoa, hy vọng mặt trời lúc nào cũng ấm áp, để cho cây hoa mau lớn dần.

Trời không chiều lòng người, mưa lớn liên tiếp vài ngày vùi dập nhành cây nghiên trái ngả phải.

“Tiểu Nghiên à, ngươi đến phòng bếp lấy trái vải đến đây đi, thật nhàm chán.” Không có TV, không có máy tính cũng không tính, ông trời lại không ngừng sấm chớp, mưa to một ngày, buổi tối chẳng những không có ý muốn ngừng, còn giống như mưa nặng hạt hơn. Hân Duyệt một ngày không ăn hoa quả, một ngày không ra ngoài nửa bước, sắp bị điên.

Tiểu Nghiên thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Hơn nửa ngày mới mang về một đĩa trái vải, “Cạch” một tiếng, đặt lên bàn.

Hân Duyệt đang ngủ gật bị dọa nhảy dựng, có chuyện gì đây?

Nhìn sắc mặt xanh mét của Tiểu Nghiên, đôi môi mím chặt, vừa vặn ông trời “Ầm” giáng sét xuống, Hân Duyệt sợ tới mức tim đập thình thịch.

Nước mưa nhỏ từ tóc xuống thảm, quần áo cũng ướt, xem ra mưa quá lớn, che dù cũng chẳng ích gì.

Ai, cũng đúng, thời tiết này bảo con nhà người ta đi lấy vải cho mình, cũng có hơi quá đáng.

Từ khi nào mình trở nên hủ hóa thành giai cấp thống trị thế này?

Đều là tại Tề Vân Đình chiều hư, sau này vẫn nên tự lực cánh sinh, bằng không thực sự sẽ sa đọa thành chủ tử chuyên môn hành hạ nô tài.

“Tiểu Nghiên à, ta có hơi quá đáng, mưa lớn còn bảo ngươi đi lấy vải, đến đây, ngồi xuống, chúng ta cùng nhau ăn nha.”

“Tôi ăn không nổi, thiếu nãi nãi tự mình ăn đi.”

Thái độ đủ mạnh mẽ.

“Mau ăn đi, làm trò gì thế.”

“Không ăn.”

Giọng điệu đủ kiên quyết.

“Tiểu Nghiên, đến đây.” Kéo của tay của cô.

“Tôi đã nói tôi ăn không nổi, thiếu nãi nãi tự mình ăn đi.” Vùng tay ra, bộ dạng tức giận.

Ớ? Tỷ tỷ nể mặt dỗ dành ngươi, một chút mặt mũi cũng không cho ta.

Không ăn thì thôi, ta tự mình ăn.

Hân Duyệt lột vỏ một trái bỏ vào miệng, “Đây là trái vải? Hái hồi nào vậy, không còn tươi nữa. Thật khó ăn.”

Tiểu Nghiên hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Hân Duyệt ăn mấy quả, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, Tiểu Nghiên bình thường không phải như vậy đâu.

“Tiểu Nghiên, ngươi nói thật với ta, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Tiểu Nghiên cắn môi, nhìn chằm chằm góc tường, đột nhiên quay đầu, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn: “Thiếu nãi nãi, tôi thật sự xem không nổi nữa, tuy nói chúng tôi làm nô tài không nên chỉ trích chủ nhân, nhưng mà người thật quá đáng. Đại thiếu gia tính mệnh lâm nguy, người lại ở đây nhàn nhã ăn vải……”

“Tính mệnh lâm nguy? Cái gì tính mệnh lâm nguy? Ngươi nói rõ ràng coi.”

Trái vải bóc vỏ được một nửa trong tay Hân Duyệt rơi xuống mặt đất, lăn đến bên giường.

“Lão gia đã cẩn thận tính toán, ấn theo thời gian quay về của đại thiếu gia, tối nay thuyền đội của đại thiếu gia vừa vặn sẽ tới Bách lí khẩu. Đó là đoạn nguy hiểm nhất Trường Giang, ngày mưa to nước sông dâng cao, lão gia nói bên bờ sông không thể dừng thuyền, chỉ có thể xuôi theo dòng sông. Nếu đi tiếp, là Bách lí đoạt mệnh khẩu. Nơi đó phục kích rất nhiều, thủy tặc lai vãn, lúc thời tiết tốt còn thường cướp thuyền. Thời tiết thế này, căn bản không có khả năng có người còn sống ra khỏi Bách lí khẩu.”

Choáng váng đầu hoa mắt, nàng vô lực tựa vào bàn.

Sao có thể như vậy?

Tề Vân Đình……

Trong lòng nàng, Tề Vân Đình là thiên hạ vô song, chàng có thể kết giao thổ phỉ, có thể đánh chạy gấu đen, có thể cướp được thải cầu, là thiên tài kinh thương…… Chưa bao giờ lo lắng cho chàng, là bởi vì chàng rất hùng mạnh, cho dù chuyện gì, chỉ cần ỷ lại chàng là được.

Nhưng mà, dù sao thân thể chàng cũng chỉ là người phàm, đối chọi với tự nhiên thì ai cũng như ai, làm sao có thể đấu với trời chứ.

Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn sấm chớp như trước, mưa to mù mịt.

Hân Duyệt đột ngột đứng dậy, lao ra ngoài cửa.

“Thiếu nãi nãi……” Tiểu Nghiên vội cầm dù chạy theo.

Mưa quá lớn, bị gió to tạt quất tứ phía, cho dù Tề gia khắp nơi có hàng lang chắn mưa, còn có Tiểu Nghiên che dù, vẫn ngăn không được mưa gió.

Mưa dọc theo hai má chảy xuôi, lạnh lẽo thấu xương, làn váy tung bay, cuồn cuộn nổi lên vô số bọt nước.

Hai mươi bảy tháng sáu, Tề lão gia vốn nên ở chỗ Tam di nương, giờ phút này lại đang ở nhà chính với Tề phu nhân.

Ánh nến sáng rực, lão gia không ngừng đi tới đi lui, phu nhân dường như đang lau nước mắt, tiếng mưa quá lớn, nghe không được tiếng khóc của bà.

Má Cát truyền lời: “Lão gia, đại thiếu nãi nãi cầu kiến.”

Một tiếng thở dài truyền đến: “Bảo nó trở về đi, ở đây cũng chẳng có ích gì, đợi hừng đông rồi nói.”

Hân Duyệt không để ý má Cát ngăn cản, cứ xông vào.

“Thiếu nãi nãi, cô vào thì làm được gì, người có thể cứu đại thiếu gia sao? Ngay cả lão gia cũng không có biện pháp, cô cứ trở về đợi tin xấu đi, đừng ở đây làm rối thêm.”

—–

Ta nói chứ, edit xong chương này thiệt muốn đuổi việc hết mấy người trong Tề phủ

Đầu tiên là con bé Tiểu Nghiên nông cạn đó, bạn Duyệt đã trẻ con, có biết tin tức gì đâu, ẻm không nói sao bạn Duyệt biết, vậy mà còn mặt nặng mày nhẹ “Đại thiếu gia đang nguy hiểm mà thiếu nãi nãi còn ở đây ăn vải”. Ta khinh, không nói tiếng nào rồi đập mân vải trước mặt ta vậy là ta đuổi việc rồi. Thiệt ức chế mà. Thiệt ra con bé đó chẳng phải lo cho anh Đình, nó đang lo cho người đi theo ảnh kia kìa, hừ, dại trai phản chủ, ta đuổi việc!

Còn thêm cái bà má Cát từ đâu chui ra, nói chuyện với chủ nhân không khách sáo, lại còn bảo về đợi tin xấu. Có nô tài nào lại trù ẻo chủ nhân kiểu này không chớ? Ôi bực mình quá. Đuổi việc luôn!

Ta không phải tác giả, không phải mẹ ruột của bạn Duyệt, nhưng ta cũng là người bao che khuyết điểm, cứ thấy ai đối xử tệ với con nuôi của ta thì ta lại tức tối. Bệnh gà mái mẹ đây chăng? Hay thời kì tiền mãn kinh sắp tới? Ôi mèn đéc ơi.