Đại Thanh Tửu Vương

Chương 9



Sáng sớm ngày hôm sau, nàng mới được biết nguyên lai Khương Thế Dung muốn xa nhà một chuyến, hơn nữa là hôm naysẽ xuất phát, đại khái đi hai tháng mới trở về.

Hắn cũng không có báo cho nàng biết chuyện này, nàng là từ chỗ má Lưu mới biết được

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời mới chỉ lấpló, nàng bước nhanh đi, một đường theo Tử Lan Viên đi đến đại sảnh trước cửa lớn, nhìn thấy một nhóm người đang việc đem hành lý chuyển lên xengựa, còn Khương Thế Dung đang đứng hướng Quản thúc chỉ huy dặn dò mộtsố công việc.

Nàng từng bước đi đến, tim đập nhanh liên hồi, nhìn thấy Thế Quảng, nàng bèn vụng trộm kéo hắn đến một bên

“Đại ca ngươi muốn xa nhà một chuyến?”

Thế Quảng kinh ngạc nhìn nàng.” Tẩu không biết?”

“Vô nghĩa, ta nếu biết, còn hỏi ngươisao? Di?” Nàng lúc này, mới phát hiện Thế Quảng một thân quần dài thúcy, đây là hắn đang giả trnag người cưỡi ngựa.” Ngươi cũng đi?”

“Đúng vậy, ta cùng nhị ca đều được đicùng, chuyến đi chuyển rượu này đến Quảng Châu, đại ca muốn chúng ta đicùng để học hỏi thêm.” Tử Vi trong mắt tràn ngập buồn chán, ở trongKhương phủ, nàng cùng Thế Quảng là chơi thân nhất, không chỉ vì haingười tuổi tác tương đương, mà Thế Quảng tính tình ngay thẳng, khiến chó nàng cảm thấy có thể an tâm thoải mái mà nói chuyện, cũng không phải lo lắng đắc tội hắn.

“Hắc, nhìn sắc mặt tẩu có vẻ không được tốt?”

“Đương nhiên a, các ngươi đi chỗ đó sao lâu quá a, ta…… sẽ rất nhớ các ngươi.”

Thế Văn tặc hề hề cười nói:” Nếu muốn nhớ thì nhớ đại ca đi là được rồi, hai người cho tới bây giờ chưa từng tách ra lâu như vậy nha.”

Mặt nàng không tự giác đỏ lên, lấy khửutay huých hắn một chút.” Biết là tốt rồi, làm chi còn cười người ta, tacũng sắp chán muốn chết.”

Thế Quảng xoa xoa nơi bị nàng đánh, vôtội nói: “Nếu tẩu khổ sở, thì phải đi tới kia cùng đại ca khóc lóc kể lể chứ, đánh ta thì có ích lợi gì a?” Cũng không phải hắn nói muốn xa nhànha, nếu đại ca đi một mình, hắn cùng nhị ca khẳng định sẽ có hâi thángdễ chịu.

Khương Thế Dung không nói cho nàng chuyện hắn đi xa lần này, chính là tở vẻ không đem nàng để trong lòng, Tử Vitrong lòng bi thương, giờ đây cả người nàng thoạt nhìn tựa hồ thật trong suốt mỏng manh, nhưng là nàng cũng không dám rơi nước mắt. Ở đây hiệncó nhiều người như vậy, cho dù có khổ sở đén đâu, nàng cũng phải nhẫnnhịn, tuyệt không cho phép mình rơi nước mắt.

Ngày thường, nàng có thể dùng khuon mặttươi cười nguỵ trang chính mình, viểu hiện vân đạm phong khinh, nhưngchuyện này lại đột nhiên xảy đến, phu quân của nàng còn chưa rời đi,nhưng nỗi nhớ nhung trong lòng nàng đã bắt đầu đầy vơi rồi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng trởnên không hề rộng rãi như vật, luôn luôn quan tâm để ý từng chút một đến hắn, cái loại cảm xúc đầy khúc mắc này, lại sắp sửa như muốn trào dângra ngoài, làm cho nàng không biết phải làm như thế nào cho phải.

Nhìn nàng bộ dáng như sắp khóc thật sự, Thế Quảng cũng không dám tiếp tục trêu đùa nàng nữa.

“Được rồi được rồi, đừng khổ sở, bằng không như vậy đi, khi trở về, ta mang lễ vật cho tẩu, ngươi tẩu muốn cái gì?”

“Tùy tiện, còn phải xem thành ý của ngươi.”

“Còn nói tùy tiện, còn nói xem thành ýcủa ta, làm ta cảm giác giống như mặc kệ mua lễ vật gì, đều không làmvừa lòng tẩu được vậy.”

“Đủ nghĩa khí, cũng đừng so đo.”

“Hảo hảo hảo, bất kể ta ta cũng sẽ không so đo, ai bảo tẩu là tẩu tử của ta đâu.”

Trong lúc mọi người đều bận rộn, cọn họđều nghĩ rằng không có người chú ý đến mình, nhưng trên thực tế, từ khinàng xuất hiện, nhất cử nhất động của nàng, đều không một dấu vết đượcKhương Thế Dung thu vào trong mắt, tuy ở ngoài mặt nhìn hắn như gió êmsóng lặng cùng những người khác bàn luận công việc, nhưng lại khôngbuông tha biểu tình khẽ cười cùng động tác nhỏ nhất của nàng.

Hắn đang đợi, chờ xem nàng còn tỏ vẻ gì.

Hắn cố ý không nói cho nàng nghe việcmình sắp xa nhà, chính là vì muốn nhìn một chút, khi nàng biết được haitháng tới sẽ không mình thấy được hắn, sẽ có phản ứng gì?

Nguyên bản Tử Vi còn đang khổ sở cúi thấp đầu, lại nghe hạ nhân bênh cạnh nhắc nhở nàng.” Phu nhân, đại thiếu gia tìm người đâu.”

Nàng nâng lên mặt, phát hiện phu quân của mình, trong lòng có chút do dự, sau đó thu hồi tâm thần, chậm rãi điđến trước mặt hắn, bởi vì sợ bị nhìn ra tâm sự, nhịn không được lại thấp đầu.

“Phu quân lên đường bình an.” Nàng nhỏ giọng nói.

Tay hắn đột nhiện nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, cẩn thận xem kỹ.

Nàng tim đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng không rõ vì sao hắn phải nhìn thẳng mình ở khoảngcách gần như vậy.

“Nàng mất hứng?”

“Không có a.”

Rõ ràng là có, mày rậm giơ giơ lên, cuối cùng hăn nhìn thấy trên mặt nàng, có cảm xúc phản ứng rõ ràng.

Hắc, xem ra nàng tâm tình phi thường không tốt, một bộ dáng muốc khóc lại đan xen với bộ dáng cứng cỏi chống đỡ.

“Ta muốn ra ngoài hai tháng.”

“…… Ta biết.”

“Nếu sự tình trì hoãn, khả năng sẽ kéo dài tới ba tháng.”

“……” Nàng nhìn hắn, trong mắt thủy quanghình như có gì vô tình loé lên, lại kiên cường chống đỡ mọi sự thái bình bộ dáng, nhìn như thờ ơ, nhưng thực chất tâm lại như sinh hoả.

“Có chuyện gì muốn nói cho ta biết sao?”

“…… Không có.”

“Nàng đang tức giận?”

“…… Không.”

Thật sự là một nữ nhân quật cường, vớitình cảnh như thế này, nữ nhân khác đã sớm một phen nước mũi một phennước mắt, muốn trượng phu bảo trọng thân mình, bình an trở về, nàng lạidám đem sở hữu buồn khổ nuốt hết vào trong bụng. Vừa mới khi nàng cùngThế Quảng nói chuyện, nàng nghĩ rằng không có người phát hiện bộ mặt sắp khóc của nàng sao?

Nhưng hắn lại nhìn thấy nhất thanh nhị sở ( một cách rõ ràng), chỉ cần nàng rơi một giọt nước mắt trước mắt hắn,nói một câu cầu hắn thôi, như vậy, cho dù hắn có liều mình chạy đi, cũng sẽ trong vòng một tháng lo hết công việc bên ngoài rồi trở về bên cạnhnàng. (Min: hix, ta còn tương 3 tháng cơ mà…)

Xem ra, kích thích này còn chưa đủ lớn, không đủ để làm cho nàng đầu hàng, đối với hắn biểu hiện ra thật tình tâm trạng.

Hắn xoay người, lưu loát nhảy lên ngựa, hai đệ đệ cùng Thạch Tiều mang theo thủ hạ, cũng theo lên lưng ngựa.

Mang vài xe ngựa hàng hóa, hắn hiệu lệnh xuống dưới, chuẩn bị lên đường.

Nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, Tử Vimột người đứng ở bụi đất giơ lên trong gió, thẳng đến khi đội ngũ biếnmất ở cuối đường, những giọt lệ trong mắt nàng, mới rốt cục yên lặngchảy xuống.

Khương Thế tài trí bình thường rời đi không mấy ngày, liền có một nữ nhân tìm đến cửa. (Min : cả nhà đoán xem là ai nào)

Tử Vi đã sớm đoán được, mẹ kế của nàng sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Quả nhiên, giống như nàng dự đoán, thừadịp Khương Thế Dung xuất môn mấy ngày này, cái “hảo” nữ nhân kia đíchthân đến tận củă tìm nàng.

Nàng vừa đi vào phòng, Hiệp Hồng Anh thấy nàng đến, lập tức đứng lên đón nhận.

“Nữ nhi a, ngươi xa nhà lâu như vậy,nương còn tưởng tượng ngươi chết bầm?” Dung nhan mỹ mạo như hoa nhưngọc, trong mắt khẽ ngấn những giọt nước mắ trong suốt cực đại, nhiệttình ôm lấy nàng, hỉ cực mà khóc.

Tử Vi chỉ còn kém nước nổi da gà, rụngđến lông rơi đầy đất . Nàng thầm nghĩ đến vai chính của các gánh hátkhắp thiên hạ không ai có thể so được với mẹ kế của nàng, nói rơi lệliền rơi lệ, than thở khóc lóc đau thương đạt đến không ngờ.

Nàng đã quá rõ ràng hồ ly tinh này giỏi diễn kịch bao nhiêu.

Quả nhiên, nữ nhân này vừa ôm lấy nàngmột khắc, bên tai lập tức truyền đến âm thanh bà ta thấp giọng mệnhlệnh~ “Bảo những người khác lui ra.”

Sau đó, nữ nhân này lại tiếp tục khóc lóc, ra dáng y như một người mẹ hiền từ, kể ra mình có bao nhiêu mong nhớ nàng.

Tử Vi hít sâu một hơi, tuy rằng náng rấtmuốn lật rõ bọ mặt thật của nữ nhân này, bất quá trước đó vẫn là muốnxem bà ta còn muốn diễn trò xiếc gì.

“Các ngươi lui ra.” Náng nói nhỏ với hạnhân, đợi khi tất cả mọi người đèu đã đi ra. Nàng liền đem nữ nhân đangôm lấy mình lạnh lùng đẩy ra. “Ngươi có cái gì cần nói thì nói đi, diễnkhóc lóc các kiểu, liền miễn đi.” Nàng đi đến chỗ ngồi của chủ nhà mộtbên, ngồi xuống, cầm lấy ấm trà, uống một ngụm, mọi cử chỉ giơ tay nhấcchân, đều nghiễm nhiên bày ra tư thế của chủ mẫu (nữ chủ nhân) đương gia bình thường.

Hiệp Hồng Anh chậm rãi lau nước mắt, sắc mặt chuyển sang âm trầm.

“Mấy tháng không thấy, dường như tiểu nha đầu đã biến thành nữ chủ nhân, bây giờ ngươi đang khoe khoang với ta sao?”

Tử Vi đối với lời của nàng thờ ơ, TùngTùng cùng Đậu Đậu đã không còn ở trong tay nữ nhân này nữa, nàng cũngkhông còn gì phải e sợ nữa, ngữ khí bình thản nói:” Ta là nữ nhân củaTửu vương, nhất cử nhất động, đều quan hệ tới thanh danh của hắn, nếukhông có niệm tình ngươi là mẹ kế của ta, ngươi cũng không có cơ hộingồi ở chỗ này.”

Hiệp Hồng Anh cười lạnh một tiếng.” Nghexem nghe xem, khẩu khí thật lớn a! Một khi bay lên chi đầu, liền nghĩ có thể bay lên tận trời sao? Ngươi bất quá chỉ là thiếp của hắn mà thôi,nói đến đấy, thì ngươi còn phải cảm kích ta, nếu không có ta đem ngươian bài tiến Khương phủ, ngươi nào có phúc phận như vậy.”

Tử Vi mỉm cười, hoàn toàn đồng ý với lờicủa nàng.” Nói đúng lắm, điểm ấy, ta thật muốn cảm kích ngươi, có thểlàm thiếp của hắn, là ta tu luyện phúc đức ba kiếp mới có phúc này, hắnđối với người thiếp này, chẳng những cho ta ăn, cho ta nơi ở, còn giúpđệ đệ muội muôi chúng ta thoát khỏi bàn tay độc ác của ngươi, ta nghĩ,đây là việc thiện duy nhất đời này ngươi đã làm.”

Nàng cười đến thoả mãn như thế, cùng với ngữ khí bình thản mang khinh miệt, chọc giận Hiệp Hồng Anh.

Này nha đầu chết tiệt kia! Nhiều năm nhưvậy, chỉ có chính mình ức hiếp nàng, thế nào lại luân được hôm nay chính mình đem nàng đặt lên trên đầu?

Nha đầu kia trên người xiêm y so vớichính mình hoa lệ, cây trâm trên đầu so với chính mình có giá trị tiềnhơn rất nhiều, còn có chiếc vòng ngọc tử xinh đẹp trên tay kia, lại làmcho người ta đỏ mắt bốc lửa!

Trừng mắt nhìn nha đầu kia trong trắng lộ ra hồng sắc phú quý, nghiễm nhiên dáng vẻ thiếu phu nhân, làm cho HiệpHồng Anh càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng ghen tị.

Không chiếm được nhưỡng rượu bí phươngcủa Như Ý tửu phường, đã làm cho nàng trong cơn giận dữ, giừo lại cònphải ở đây xem nha đầu này hưởng phúc,thật là không cam tâm!

“Hừ, ngươi đừng nghĩ đến trở thành thiếpcủa hắn rồi, ta cũng không dám đối với ngươi như thế nào, ta cảnh cáongươi, tốt nhất đem nhưỡng rượu bí phương giao ra đây, nếu không ta sẽkhông cho ngươi được yên ổn!”

Tử Vi nhẹ nhàng lắc đầu.” Ta sẽ khôngphản bội hắn, cũng không biết được nhưỡng rượu bí phương ở đâu, takhuyên ngươi tốt nhất đừng tiếp tục ý đồ muốn trộm nhưỡng rượu bíphương, đắc tội Tửu vương, ngươi không biết sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào đâu.”

“Ngươi dám uy hiếp ta?”

“Ta là hảo tâm nhắc nhở ngươi.”

Hiệp Hồng Anh hiện ra gian ngoan tươicười.” Ngươi giỏi lắm, lông cánh cứng rắn rồi, nghĩ đến có thể bay rakhỏi lòng bàn tay của ta? Giờ nam nhân kia sủng ngươi, ngươi liền khôngđem ta để vào mắt? Ta thật muốn nhìn, khi nam nhân kia đối với ngươiphiền chán, mê luyến nữ nhân khác, ngươi còn có thể hay không kiêu ngạonhư vậy? Ta sẽ chờ nhìn kết cục thống khổ của ngươi.” (Min: bà đợi đến kiếp sau đi nhá!)

Ai, nàng đã sớm biết nữ nhân này nghe không vào, nàng tính hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng nhiều lời cũng vô dụng.

“Ngươi đi đi, từ nay về sau, ta đi đườngta, ngươi đi đường ngươi, ta không mong phải gặp lại ngươi nữa.” Nàngxoay người đi ra khỏi phòng, tính kêu hạ nhân đến tiễn khách.

Mới vừa mở cửa, nàng liền hoảng sợ, thấy đại quản gia đứng ngoài cửa, Quản thúc nhìn thấy nàng, cung kính khom người.

“Phu nhân.”

Tử Vi phủ ngực, kinh hãi đảm khiêu nhìn hắn.” Quản thúc, ngươi…… Đều nghe được?”

“Đúng vậy.” Quản thúc vẻ mặt như trước, ngữ khí cùng vẻ mặt cũng vẫn như vậy, cũng không một tia kinh ngạc.

Đang lúc Tử Vi tâm hoảng ý loạn, tự hỏinên giải thích với hắn như thế nào, Quản thúc lại mở miệng an ủi nàng.”Phu nhân người làm tốt lắm, đại thiếu gia nếu biết được phu nhân trungthành và tận tâm đối với hắn như thế, nhất định ngài sẽ rất vui mừng vàyêu thương phu nhân.”

Nàng ngoài ý muốn cảm thấy kinh sợ, Quản thúc nói như vậy, tương đương cõi lòng biểt lộ, hắn là đứng về phía nàng.

“Quản thúc……”

“Đối với những kẻ có mưu đồ gậy rối, mưuđồ trộm cắp Như Ý tửu phường nhưỡng rượu bí, liền sẽ không phải kháchnhân của Khương phủ, mà là đạo tặc, đại thiếu gia xưa nay đối với đạotặc, luôn luôn sẽ không khách khí.”

Tử Vi ngay từ đầu có chút mê hoặc, tiện đà bừng tỉnh đại ngộ, một đôi nhanh nhạy mắt đẹp lấp loé ánh sao.

“Ý tứ của Quản thúc là……”

“Hiện giờ các vị thiếu gia đều không có ở đây, hiện tại trong nhà này , phu nhân là chủ tử duy nhất, chủ tử muốnlàm như thế nào, bọn hạ nhân mặc cho người sai phái.”

Lời nói của Quản thúc đã minh bạch nhưvậy, nàng nghe liền đã hiểu, khoé môi nhịn không được giơ lên giảo hoạt ý cười, hướng ánh nhìn đến Quản thúc bất kính nói cười, khoé miệng cũngđang dồng dạng gợi lên tặc cuời, không cần nàng nói nhiều, đối phươngliền hiểu được ý tứ. (Min: cái đoạn này đọc mà rợn người quá, hai ông bà nhìn nhau cười nham hiểm…*run run*)

Lúc này Hiệp Hồng Anh đi ra, trường mắt liếc nhìn Tử Vi một cái, hừ một tiếng, sau đó liền nghênh ngang dời đi.

“Đứng lại.”

Hiệp Hồng Anh ngừng cước bộ, chậm rãi xoay người lại, bất khả tư nghị trừng hướng nàng, nheo mắt lại.” Ngươi kêu ai đứng lại?”

“Đương nhiên là ngươi.”

Tốt! Xú nha đầu này thật chán sống!

“Ngươi dám dùng loại khẩu khí này nóichuyện với nương ngươi? Không sợ việc này truyền đi, sẽ bị mọi ngườithóa mạ tội bất hiếu sao?”

Tử Vi không sợ nhìn thẳng vào mắt bà ta, vẻ mặt vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Mẫu thân của ta, từ đầu đến cuối, chỉ có một, ngươi bất quá chỉ là hồ ly tinh mơ ước gia sản nhà người khác, tacho tới bây giờ chưa bao giờ thừa nhận ngươi.”

Đay là lần đầu tiên Hiệp Hồng Anh xuấthiện nét mặt cứng đờ bất động, bất đồng hoàn toàn với dĩ vãng bình tĩnh, giống như con người hoàn toàn thay đổi, không khỏi sửng sốt nhìn Tử Vi.

Nha đầu kia trước giờ luôn đối nàng ngoan ngoãn phục tùng, lấy lòng xu nịnh, giờ đây lại nhìn nàng bằng ánh mắt này?

“Như thế nào, giờ đây thân phận ngươi khác trước, tưởng làm ta sợ?”

“Ngươi còn không hiểơcsao? Ta hiện tại là người của Khương gia, phàm là đối vơi những kẻ có mưa đồ gây rối Khương gia, thì chính là địch nhân. Ngươi hôm nay lại đến trước cửa, nói chota biết muốn đánh cắp nhưỡng rượu bí phương của phu quân ta, ta nếu chongươi đi dễ dàng như vậy, sao không làm thất vọng phu quân của ta.”

Hiệp Hồng Anh biến sắc.” Ngươi muốn làm gì?”

Tử Vi lạnh lùng mệnh lệnh.” Quản thúc.”

Quản thúc tiến lên, chắp tay ấp lễ.” Phu nhân có gì phân phó?”

“Đem nữ nhân này, hung hăng đánh năm mươi đại bản ,sau đó đuổi ra ngoài, về sau không cho phép bà ta lại bước vào Khương phủ một bước.”

“Vâng, phu nhân.” Quản thúc tiếp mệnhlệnh, sắc mặt cũng là trầm xuống, số mệnh đan điền, thanh âm như sấmmệnh lệnh.” Người đâu!”

Trước sau bất quá trong chốc lát, bốnphương tám hướng liền đầy ngươi tiến đến, hành động nhanh nhẹn, huấnluyện có tở chức, tất cả đều là luyện công phu hộ viện, người ngườicường tráng khôi ngô, kiên cường lạnh thấu xương, nghe Quản thúc ra mệnh lệnh, đem Hiệp Hồng Anh bao vây lại.

Hiệp Hồng Anh nhìn thấy tay chân liền hoảng loạn.

“Ngươi, ngươi dám! Đỗ Tử Vi! Ngươi nếu dám đụng ta — a — các ngươi làm gì! Cứu mạng a! Phi lễ a — buông tay –”

Bốn đại hán tử bắt lấy bốn ty chân HiệpHồng Anh, nâng bà ta giống như nâng một con heo bình thường, đem nàngcao giơ lên cao khởi, mặc kệ nàng giãy dụa la hét cũng không động chotrung, một đường nâng đi ra ngoài.

Tử Vi đứng bên quan sát, cong lên cười, nàng cả đời này, chưa từng thấy thoả mãn như vậy.

ốn đại hán tử bắt lấy bốn ty chân HiệpHồng Anh, nâng bà ta giống như nâng một con heo bình thường, đem nàngcao giơ lên cao khởi, mặc kệ nàng giãy dụa la hét cũng không động chotrung, một đường nâng đi ra ngoài.

Tử Vi đứng bên quan sát, cong lên cười, nàng cả đời này, chưa từng thấy thoả mãn như vậy.

**********

Thời gian hai tháng, nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng hai tháng này đối vơi Tử Vi mà nói, lại lâu giống như hai năm.

Ba ngày trước có thư hồi báo, nói phuquân nàng hôm nay sẽ trở về, vì để nghênh đón ba vị thiếu gia, mấy ngàytrước Tử Vi cùng vói Quản thúc thương lượng chi tiết tiếp đón bọn họ,hôm nay Khương phủ sáng sớm tinh mơ đã bận rộn.

Đến khi gần chạng vang (twilight a!), Ngọc Điệp vội vàng chạy từ ngoài cửa vào.

“Phu nhân! Phu nhân!”

Từ xa nàng chợt nghe thấy Ngọc Điệp kêuto, Tử Vi nguyện bản đang ở trông phòng thêu, lập tức đứng lên, nhìnthấy Ngọc Điệp đang thở hổn hển chạy lại.

“Thế nào? Đã trở lại sao?”

“Đã trở lại, Quản thúc muốn ta đến báo cho phu nhân biết a.”

Tử Vi khó nén vui sướng, lập tức bước rakhỏi cửa, ba bước cũng làm hai bước (ý nói vội vàng ý mà), thiếu chútnữa đã đem Ngọc Điệp và Bình Nhi hù chết.

“Phu nhân, đi chậm một chút nha, hiện giờ thân thể của người quan trọng hơn.”

“Ta mặc kệ.”

Nàng chờ không kịp muốn nhìn thấy hắn,hai tháng này không lâu lắm, nhưng lại đủ để dạy nàng nóng ruột nónggan, tương tư đầy cõi lòng.

Vội vàng việc việc đi vào cửa lớn Khươngphủ, Quản thúc cùng bọn hạ nhân đều đã đứng đông đủ ở cửa, nhìn thấynàng đến, một đám vẻ mặt trở nên cao hứng, lại có vẻ lo lắng, nhưng nàng một lòng muốn gặp phu quân, nên không mảy may chú ý đến.

“Phu nhân.”

“Xe ngựa đến sao?”

“Đến…… Nhưng……”

“Người đâu? Các ngươi làm sao vậy? Biểutình sao lại nghiêm túc như vậy?” Nàng kỳ quái nhìn Quản thúc cùng máLưu, lúc này mới nhận thấy thái độ khác thường của bọn họ.

Thông qua đám người, nàng gặp lại namnhân cao lớn kia, phu quân của nàng, nàng một lòng phấn khởi không thôi, nhưng lập tức cả người sửng sốt, bởi vì phu quân của nàng đang tự mìnhxốc kiệu liêm lên (cái mành che kiệu đoá), sau đó giúp một tiểu mỹ nhânhạ kiệu.

Tình cảnh này, làm cho tất cả mọi ngườiđều ngây dại, Tử Vi kinh ngạc nhìn bọn họ, nàng cảm thấy máu bay lên,ngực giống bị cái gì đó đè chặt đến không thở được.

Nữ nhân kia so với nàng đẹp hơn mấy lần ( Min: em thấy chắc tỷ tự ti nên thấy thế thôi, em thấy tỷ mới là đại đại mỹ nữ a *nịnh hót*), dáng người thướt tha uyển chuyển hàm xúc động lòng người, làn da bạch ngọc nõn nà, vừa thấy, đã biết ngay nàng nếu khôngphải tiểu thư khuê các, cũng nhất định là danh môn chi nữ. (Min: sự thật lại hoàn toàn…hoàn toàn…hắc hắc)

Khương Thế Dung cẩn thận đỡ nữ nhân kiahạ kiệu xong, cùng nàng chậm rãi đi về phía cửa lớn, hắn vừa quay đầu,ánh mắt vừa vặn dừng trên người Tử Vi.

Hắn tinh tế đánh giá nàng, hai thángkhông gặp , nàng dường như càng ngày càng đẹp ra, lại càng quyến rũ động lòng người, cũng tựa hồ đẫy đà hơn môt chút. (Min: tỷ như thế là vì…làvì… hắc hắc, từ nãy giờ ta toàn spoil mờ ám, nhưng nàng nào thông minhchắc chắn hỉu ý ta nhỉ…^^~, sorry vì spoil linh tinh nha…)

Ánh mắt hai người, giao nhau trong chốc lát, vẫn là tiểu mỹ nhân kia mở miệng, mới làm gián đoạn bọn họ nhìn nhau.

“Khương công tử.” Nữ tử nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng nói giống như hoàng anh xuất cốc, nam nhân nghe thấy mườiphần sẽ bị làm cho mềm yếu.

Khương Thế Dung thu hồi ánh mắt, khoé môi treo lên một nụ cười lãnh đạm.

“Để ta giới thiệu, vị này là Tử Vi.” Hắnkéo hương y mỹ nhân qua, vẻ mặt sung sướng giới thiệu.” Tử Vi, vị này là Dật Tú, thiên kim nhà Tô viên ngoại ở Quảng Châu.” (Min: *nhướn mày*thật không thế ca… Khương ca: ngươi câm miệng! Từ nãy đến giờ ta nhịnngươi đủ rồi, ngươi còn nói nữa, đoạn thủ! Min: *mắt rưng rưng, môi giật giật* … *xỉu* O_o)

Tô Dật Tú đối nàng gật đầu mỉm cười, đồng thời, một đôi mắt đẹp cũng tinh tế đánh giá nàng.

Tử Vi lập tức xoay người phân phó máLưu.” Có khách quý đến, các người đừng chậm trễ, nhanh đi chuẩn bị phòng cho khách.” Tiếp theo nàng hướng phu quân nói.” Các ngươi một đường tàu xe mệt nhọc, nhất định mệt muốn chết rồi, nước trà cùng nước tắm đều đã chuẩn bị tốt, phu quân muốn rửa mặt chải đầu trước, hay là dùng bữatrước?”

Miệng nàng cũng lãnh đạm cười, cũng giống như ngày thường, nhìn không ra có chỗ nào bất mãn gì, vẻ mặt tươi cườikia, cũng giống như là trước lúc hắn rời đi, cũng như vậy lấy lòng, mềmmại, hoàn mỹ không thể soi mói.

Hắn thu hồi ánh mắt, trong mắt cảm xúc sâu không lường được, quay đầu ôn nhu hỏi Tô Dật Tú.

“Ngươi có đói bụng không?”

Hắn không trả lời nàng, lại ở ngay trướcmắt nàng, thân thiết hỏi nữ nhân khác có đói bụng không, không chút nàođể ý đến cảm nhận của nàng.

Tô Dật Tú nhẹ nhàng gật đầu.” Có một chút.”

Khương Thế Dung lập tức phân phó.” Vậychúng ta dùng bữa trước, kêu đầu bếp nữ nấu bát canh nóng trước, làmcho Tô cô nương ăn lót dạ.”

“Được, phu quân.” Nàng thần sắc bìnhtĩnh, không có chút gì hờn giận, lập tức xoay người đi thu xếp, cũnggiống như nàng là nha hoàn bên cạnh hắn vậy, làm tốt những chuyện hắnphân phó.

Đối với Tô cô nương mà đại thiếu gia mang về này, toàn bộ người trong Khương phủ, ai ai cũng cảm thấy thập phầntò mò, bởi vì đại thiếu gia của bọn họ, nhiều năm quan như vậy, cũngchưa bao giờ tuỳ tiện mang nữ khách trở về, càng không nói đến đại thiếu gia ngày thường lạnh lùng nghiêm túc, nay đối với vị Tô cô nương nàychẳng những luôn mỉm cười, hơn nữa lại bày ra bộ dáng ôn nhu có lễ.

Hơn nữa vị Tô cô nương này hình như cònmuốn ở trong phủ một thời gian, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, đại thiếu gia khả năng muốn cưới vợ, mà trong đó, cũng không thiếu người bởi vìTử Vi tổn thương mà cảm thấy bất công.

“Phu nhân, ngươi mau nghĩ biện pháp gì đi nha!”

“Nghĩ biện pháp gì?”

“Đem đại thiếu gia cướp về nha.”

“Vì sao?”

“Còn hỏi vì sao? Đương nhiên là đừng làmcho nữ nhân kia thực hiện được a, mọi người đều nói đại thiếu gia bị nữnhân kia mê hoặc, người nếu không tích cực một chút, đại thiếu gia cókhả năng sẽ thật sự cưới Tô cô nương kia làm vợ.”

“Nếu thế thì cũng tốt a.”

Tốt? Làm sao tốt?

Bình Nhi và Ngọc Điệp thực không thể tinđược, đã đến nước này, chủ tử của các nàng còn có thể không lo khôngnghĩ nói một tiếng” Tốt lắm.”

Nhưng nữ nhân khác nếu đang ở trong tìnhcảnh như vậy, lúc này sẽ chỉ biết kêu trời kêu đất, đam ngực dậm chân,khóc rống đến nước mắt ròng ròng, ai oán bi ai đến cùng cực, hai ngườicác nàng vì chủ tử mà lo nghĩ, gấp đến bộ đi đi lại lại trong phòng, thế nhưng chủ tử lại tuyệt không khẩn trương.

Tuy nói nam nhân ba vợ bốn nàng hầu làchuyện bình thường, mà phu nhân chính là một tiểu thiếp, nhưng từ trướcđến giờ, biểu hiện của nàng, luôn được tất cả mọi người già trẻ lớn bétrong Khương phủ yêu thích.

Nàng đối với mỗi hạ nhân đều tốt lắm, sẽkhông ỷ thế hiếp người, sẽ không cậy sủng mà kiêu, hiểu được lõi đờikhéo đưa đẩy, những việc đã thuộc bổn phận của nàng, nàng nhất định làmđược tốt nhất.

Cho dù có một số hạ nhân bởi vì nàngnguyện lai là thân phận nha hoàn, cho nên tâm sinh không phục, nhưngnàng cũng không để ý, bất luận đối phương với nàng sắc mặ tốt hay xấu,nàng đều một mực đối đãi công bằng, luôn bảo trì mỉm cười một cách khiêm tốn, không kiêu nhưng cũng không chút tự ti, nói về mọi chuyện, thật sự là đắn đo thoả đáng.

Dần dần, mọi người càng ngày càng thíchnàng, thậm chí có người còn cho rằng, nàng có khí độ của chủ mẫu đươnggia, nếu đại thiếu gia đem nàng lập làm chính phòng (cái này là vợ a),mọi người cũng vui vẻ tán thành.

“Phu nhân, chẳng lẽ người một chút cũng không hy vọng sẽ có một ngày, có thể trở thành thê tử của đại thiếu gia sao?”

“Sẽ không, hắn có mấy nữ nhân, đó là chuyện của hắn, không liên quan đến ta.” Nàng vẫn như cũ thấp đầu, thêu hoa.

“Nhưng là phu nhân –” Các nàng còn muốnkhuyên nhủ phu nhân, nói một nửa, lại đột nhiên lại gần quan sát, kinhngạc trừng mắt nhìn nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tử Vi,đã sớm bị nước mắt che kín, đôi mắt ngấn lệ, những giọt lệ như nhữngviên trân châu sắp sửa trào ra.